Chương 32+33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 32:

Phác Xán Liệt chỉ nghe được âm thanh duy nhất đó là hận. Cái gì đó nhen nhóm trong người, chất dần chất dần, mà không đúng giống như đổ đầy dầu vào một chỗ, chỉ còn chờ mồi lửa đến liền bốc cháy. Mà mồi lửa thì được châm rồi.

Hắn không nghĩ đến bản thân mình đang ích kỉ, mình được phép làm vậy, còn Biện Bạch Hiền dù gì cũng không được phép. Hắn có Đinh Nhược Chi, còn Biện Bạch Hiền bên cạnh không được tồn tại Chương Yến kia.

Năm mười ba tuổi, ba mẹ có tặng hắn một con mèo. Bản thân hắn không phải người kiên nhẫn, có thú chơi mấy đồ cảnh nhã nhặn đó, nên rất chán ghét. Nhưng Phác Xán Liệt vẫn kiên nhẫn nuôi nó vì hắn thấy ánh mắt thèm thuồng của đứa nhỏ hàng xóm. Những thứ đáng ra của hắn, cho dù hắn có chán ghét cũng đừng hòng động đến.

Hiện tại, Biện Bạch Hiền không chỉ không an phận, còn có một đứa con. Càng nghĩ đến tâm trạng càng không thể bình ổn.

...

Biện Bạch Hiền toàn thân không sao cử động nổi mặc cho Kim Chung Nhân trong điện thoại có gào thét đập phá.

–      Biện Bạch Hiền, em hận tôi đi. Cậu một chút cũng nên hận tôi đi. Chính tôi nói với Phác Xán Liệt em có đàn bà, còn nói đứa nhỏ kia là con của em. Tự bịa chuyện nói cho hắn nghe chuyện tình đáng ngưỡng mộ kia. Mặc kệ em uỷ khuất cái gì. Hắn rất kiêu ngạo. Anh muốn em hận anh. Hận anh đi.

Kim Chung Nhân ăn nói lộn xộn, trong ống nghe còn thấy thanh âm vỡ tan tành của thuỷ tinh.

–      Không yêu thì hận anh đi, van em, anh chỉ cần em tỏ một chút tình cảm thôi. Không được sao. Bạch Hiền. Anh yêu em... Bạch Hiền a...

Kim Chung Nhân càng nói càng thê lương. Bạch Hiền mặt vẫn không biến chuyển, thân cũng lười nhác cử động. Cậu vẫn im lặng không tắt điện thoại, kiên nhẫn nghe Kim Chung Nhân nói.

Đúng vậy, tất cả là do cậu. Làm cho hắn yêu mình như vậy, đều là do cậu. Biện Bạch Hiền sao có thể chia làm ba, một phần báo đáp nhà họ Phác, một phần chấp thuận Kim Chung Nhân, một phần chăm sóc Chương Yến được.

Cậu là con người mà.

Khả năng cũng chỉ có hạn thôi.

–      Tắt điện thoại đi.

Kim Chu không biết từ lúc nào đã đứng ngay trước bàn làm việc của Bạch Hiền nghiêm túc ra lệnh.

–      Nên tuyệt tình với nó một chút.

Ông đưa tay giật điện thoại lại, bấm nút kết thúc sau đó đặt xuống bàn.

–      Nó luôn nói cậu tuyệt tình, kì thực là nó tự tuyệt tình với bản thân thôi. Biện Bạch Hiền, cái gì về cậu tôi cũng biết hết.

Bạch Hiền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Kim Chu.

–      Xin lỗi.

Thời điểm Kim Chu quay đi, Biện Bạch Hiền kịp thời đứng dậy nói.

–      Tôi chỉ mong cậu đừng phản bội nhà họ Phác.

Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy cậu với Kim Chu có điểm giống nhau. Ông ta là con rể, còn Biện Bạch Hiền có chút hổ thẹn hơn là dâu. Đều phải dựa vào Phác gia mà vựng dậy, sống sót, giống như thiếu Phác gia cả hai đều không thể sinh tồn.

Kim Chu năm còn là sinh viên từng yêu một người. Nhưng thời đó, xã hội không có trọng năng lực, đồng tiền đều đi trước, cô gái kia có sắc, tuy đang hẹn hò với ông nhưng sau đó chia tay để kết hôn với người đàn ông có quyền lực. Vài năm sau, Kim Chu quen được tiểu thư họ Phác, nhà họ Phác truyền thống đều trọng nhân tài, không giống như các gia tộc tầm thường nhìn người ta khó liền khinh bỉ, vì thế, Kim Chu mặc kệ có yêu tiểu thư kia hay không vẫn kết hôn với cô ta. Tiếp đó, ông cùng chủ tịch Phác lúc đó là ông nội của Phác Xán Liệt, lật đổ tập đoàn họ Lưu chồng người yêu cũ của mình.

Ông đối với Phác gia ban đầu là lợi dụng cuối cùng quan hệ đó chuyển thành chủ nợ- con nợ. Giống với hoàn cảnh của Biện Bạch HIền hiện tại. Bạch Hiền trước đó tay trắng bây giờ vào được Phác thị đều đã trưởng thành, cũng đang duy trì quan hệ kia.

Muốn kết thúc một mối quan hệ nên triệt để đòi hết nợ, trả hết nợ. Kim Chu dùng cả cuộc đời để trả. Biện Bạch Hiền năng lực như vậy, dùng cái gì để trả đây. Cậu đã dùng cuộc đời để trả cho anh hai rồi.

...

Phác Xán Liệt đêm đó không trở về nhà. Hắn còn cố ý nói với Mạc Hiểu nhắn cho cậu hắn đang ở với Đinh Nhược Chi. Biện Bạch Hiền còn miên man nghĩ món nợ kia, căn bản cũng chẳng có thời gian quan tâm đến việc hắn ở đâu.

–      Thiếu gia với cậu lại xảy ra chuyện gì sao.

Chị Tư thận trọng hỏi.

–      Kỳ thực, lúc nào giữa tôi và hắn cũng có chuyện.

Biện Bạch Hiền ngẩng đầu vừa cười vừa nói với chị.

–      Chị nói chú Mạc chuẩn bị xe cho tôi được không? Tôi lên chuẩn bị một chút. Đêm nay cũng không ở nhà.

...

Bạch Hiền chạy xe thật nhanh đến ngôi nhà vùng ngoại ô, cả đêm đều không ngủ. Cậu cả người đều là màu, vẽ thế nào cũng chẳng ra hình dạng gì. Đôi lúc còn tự giễu, Biện Bạch Hiền vô dụng nên chết đi.

Bản thân lần đầu tiên cảm thấy nặng nề, khó gánh vác nổi. Đột nhiên muốn nói chuyện với má Biện.

–      Má. Con ... không đủ sức nữa.

Đầu dây bên kia, giọng khàn khàn vì bị đánh thức. Bạch Hiền ngồi co lại một góc cả người mềm oặt dựa vào góc tường.

–      Con sao vậy? Bạch Hiền.

–      Con làm sao bây giờ. Cái gì cũng không làm nổi. Má... hình như con sắp không chịu nổi nữa. Con muốn yêu một chút, sau lại phát hiện nếu mình yêu thì còn chuyện bấy lâu nay dự định tính sao? Chuyện mình phải gánh vác thì tính sao? Con muốn toàn tâm toàn ý làm chuyện phải làm thì lại nhìn sang bên kia, một đống khoản nợ phải trả. Rốt cuộc con phải làm gì chứ.

–      Bạch Hiền à. Con không ổn thì về nhà đi.

–      Con muốn về nhà lắm, nhưng má... ai ở đây thay con làm Biện Bạch Hiền đây.

Bạch Hiền đột nhiên trách mình, sao có thể gọi cho ba má giờ này chứ. Sao có thể để ba má biết mình đang nghĩ gì. Cậu sợ hãi tắt vội máy. Ngồi lui lại một chút nữa vào góc tường. Ngay cả lúc này họ đều không cho cậu nghỉ ngơi. Một lúc sau Phác Xán Liệt gọi một tràng, Kim Chung Nhân cũng gọi đến. Cậu mệt mỏi đưa tay tắt máy.

Bây giờ Kim Chung Nhân nên đi ngủ, Phác Xán Liệt nên ôm Đinh Nhược Chi trong lòng dỗ dành cô ta chứ. Họ đều có cuộc sống riêng, cớ gì cứ nhất thiết phải kéo cậu vào.

Mệt mỏi! Rất mệt mỏi.

Biện Bạch HIền, cũng quen không ít người, nhưng mỗi người cậu đều giấu chút chuyện. Có nhiều lúc đối mặt với người này, Bạch Hiền lại hỏi người kia không biết chuyện gì, biết chuyện gì. Ngộ nhỡ nói nhầm, bản thân sẽ không yên ổn, sẽ áy náy.

Cậu tốt nhất nên ở một mình.

Ngồi trong ngôi nhà gỗ, mỗi lúc tia sáng càng hắt đến, Bạch Hiền muốn co người lại tránh tia sáng đang lân đến dần. Mặt trời mỗi lúc lên một cao. Ngày mới lại đến, người ta thường chúc nhau "ngày mới vui vẻ" vào mỗi buổi sáng. Biện Bạch Hiền nhìn thấy tia nắng đầu tiên nỗi lo sợ ập đến tiến dần đến cao trào.

Biện Bạch Hiền phải quay về Phác gia thôi.

...

Cái gì đến cũng phải đến, cậu cho dù không về nhà đến thẳng công ty, cũng không tránh mặt được Phác Xán Liệt.

Hắn bất ngờ mang Đinh Nhược Chi đến công ty, giới thiệu với mọi người đó là thư kí mới. Biện Bạch Hiền trong cuộc họp, cũng bị ngồi hàng ghế cuối cùng. Tất cả ban quản trị lại được dịp ồn ào. Sau khi lôi bằng chứng chỉ đại học của Nhược Chi ra, mới im lặng một chút. Thư kí mới ngay lập tức có bàn tại phòng làm việc của chủ tịch. Ai đến đó cũng cần thông qua Đinh Nhược Chi mới được vào gặp, không ngoại trừ Biện Bạch Hiền. Cậu cũng không tức giận, chờ đến lượt mình vào báo cáo công việc, trong lúc chờ còn về phòng pha trà uống, gọi điện thoại về nhà, cho ba má không cần lo lắng.

Một tiếng sau đi đến mới được Nhược Chi chuẩn cho vào bái kiến.

–      Biện Bạch HIền, tôi đánh giá thấp cậu rồi. Coi vậy mà cũng có thể nằm trên.

Hắn vừa cười nhạo vừa buông lời nhục mạ. Biện Bạch Hiền hít một hơi, miệng vẫn lưu lại ý cười.

–      Đây là bản kế hoạch của công ty đối tác. Anh cần ký vào nếu có gì không đồng ý nữa cần phải gặp mặt lại.

Phác Xán Liệt đẩy mạnh bản kế hoạch ra xa.

–      Lần sau không cần đến công ty nữa.

–      Được.

Biện Bạch Hiền dứt khoát nói. Cậu biết thế nào hắn cũng nói như vậy. Không phải ngẫu nhiên đem Đinh Nhược Chi đến đây làm việc. Cậu xoay người vội vàng bỏ đi. Cũng không muốn nghe hắn nói chút nào, Rất phiền tai.

...

Vài ngày sau mới hiểu được, Phác Xán Liệt không đơn thuần là Phác Xán Liệt hay nóng giận như cậu nghĩ. Biện Bạch Hiền đi đến đâu xin việc cũng không cần đưa hồ sơ lý lịch của mình cho chủ quản đã bị từ chối. Ngoài lý do Phác tổng nhúng tay vào thì cũng không thể kiếm ra lý do khác. Đoán không chừng đến cuối tháng này, hắn sẽ mang đến trước mặt một tờ giấy ghi đầy đủ khoản tiêu dùng thường ngày của cậu, sau đó bắt Biện Bạch Hiền chi trả.

Cuối cùng cậu phải chọn một công ty thực nhỏ, nộp hồ sơ vào đó, còn chỉ làm nhân viên sai vặt. Cũng không có gì đáng nói, công việc thường ngày là vừa làm nhân công vệ sinh, vừa đi mua cà phê cho nhân viên đánh máy. Lương tháng thì tầm tầm đủ ăn. Nói không chừng vận động tay chân một chút sẽ đỡ căng thẳng. Biện Bạch Hiền ngược lại rất thoả mãn với công việc này.

Chap 33

Cái gì đến cũng phải đến.

Quan hệ của Biện Bạch HIền cùng Phác Xán Liệt vốn đã duy trì ở trạng thái sóng từ phía xa dần tràn đến bờ.

Ở công ty, Phác Xán Liệt thực ra không chiều chuộng Đinh Nhược Chi một chút nào. Cô sai, mọi người trách phạt, hắn cũng trách phạt. Hắn cũng dần dần xử lý việc có căn cớ, biết nhìn xa trông dựng dựa vào kiến thức của mình mà quản lý công ty.

Cái mà hắn muốn là quyền uy. Hắn muốn cho Biện Bạch Hiền thấy rõ năng lực của mình cao hơn cậu vạn lần. Hắn muốn đứng trước cậu có thể cao ngạo nói tôi  rất giỏi.

Bản thân hắn sẽ làm cho Biện Bạch Hiền hiểu được, loại người như cậu đều thua kém hắn về mọi mặt. Đến lúc đó cậu tỏ ra kiêu ngạo cũng chỉ có thể cùng mèo mà khoe khoang.

Hắn cho người điều tra tất cả về chương Yến, Biện Tiểu Hy. Mỗi lần nhìn thấy ảnh Biện Bạch Hiền về chỗ đó, lòng chỉ muốn tận tay bóp nát đôi gian phu dâm phụ đáng ghét kia.

Mỗi ngày Phác Xán Liệt đều yêu cầu Biện Bạch Hiền làm việc của người vợ. Khi hắn về sẽ phải mang dép ra để hắn thay giày, cởi áo vest, lấy một ly nước mát cho hắn. Biện Bạch Hiền vốn là người không ưa nói nhiều nên cũng đồng ý. Hắn chính là chủ nhà, nói gì cũng cần nghe theo.

Hôm nay vừa thấy hắn trở về, như thường lệ Bạch Hiền biếng nhác cầm một đôi dép lê đặt trước cửa, đi đến tháo lỏng cà vạt trên cổ hắn, tay đỡ lấy chiếc áo khoác ngoài của chồng mình.

Trên tay cầm chiếc áo đi về phía mắc treo lên, đột nhiên lại bị ôm cứng đằng sau.

Phác Xán Liệt gằn lên từng từ, âm thanh ác độc len vào tai cậu.

–      Giấu cho kỹ người tình cùng con cậu vào. Đừng để tôi tìm ra

Hắn há miệng cắn mạnh lên vành tai khiến cả người cậu co lại, trên tai cũng có nốt cắn đỏ ửng.

–      Anh muốn tìm làm gì?

–      Cậu biết không? Chủ có thể sở hữu nhiều con chó, nhưng chó thì chỉ có một chủ. Đồ của tôi cho dù bẩn, tôi cũng không buông tha, nhưng tất yếu sẽ trừng phạt.

–      Phác Xán Liệt. Anh càng ngày càng kỳ quái rồi.

Biện Bạch Hiền luôn sợ hãi vì mỗi ngày hắn đều có gì đó rất thâm hiểm. Phác Xán Liệt trước đó không như vậy, rất dễ đoán ra nội tâm. Bây giờ Bạch HIền có cố gắng nhìn thế nào cũng không thể hiểu nổi hắn đang nghĩ gì. Cảm giác mờ mịt mang đến sự lo lắng. Bạch Hiền nghe hắn nói, suy nghĩ đến Chương Yến cùng Biện Tiểu Hy lại càng sốt ruột.

–      Sao? lo lắng?

Phác Xán Liệt giọng càng lúc càng phát sâu từ cổ họng, bàn tay không an phận luồn vào trong áo, vươn lên phía ngực cậu xoa nắn.

–      Anh.. đừng.

Những lần xâm phạm trước cho dù thô bạo nhưng thực sự không đáng sợ như hiện tại. Phác Xán Liệt dùng từng cử chỉ nhu tình thế này, lại mang đến cho cậu cảm giác khó tả. Biện Bạch Hiền dễ dàng bị lừa vào tròng, vì sự ôn nhu sau đó liền lo sợ muốn đoán ra ý đồ của người kia.

–      Chú Mạc. tôi cảm giác càng ngày thiếu gia càng đáng sợ.

Chị Tư đứng nép ở nhà bếp ngó đầu vào phòng khách nói. Mạc Hiểu ngồi trên ghế ăn, tay chống cằm.

–      Tôi cũng có cảm giác vậy.

Phác Xán Liệt không để ý sự kháng cự hời hợt kia, nhấc bổng Biện Bạch HIền lên phòng. Hắn vô cùng hả hê khi nhìn thấy biểu tình này của cậu. Biện Bạch Hiền luôn tỏ ra khôn ngoan, giờ mặt lại giống như đứa trẻ trì độn không hiểu chuyện, rất dễ nắm bắt tâm tư.

Mà Bạch Hiền còn đang miên man nghĩ đến, Phác xán Liệt thay đổi thế này bắt đầu từ khi nào.

Hình như từ lúc hắn nghi ngờ có tình cảm với mình.

Biện Bạch HIền đột nhiên lại nhớ đến món nợ với Phác gia, cậu nhắm chặt mắt nắm thật chặt bàn tay, cuối cùng là mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

...

Mỗi ngày đều đi làm công việc kia, đến nhà phải vội vàng tắm rửa, ngồi trên ghế, giống như vợ đợi chồng tan sở trở về. Biện Bạch Hiền trước đó đã thu xếp cho Chương Yến, bác Thư cùng Tiểu Hy về ngôi nhà ở vùng ngoại ô sinh sống ở đó. Cậu sợ Phác Xán Liệt sẽ gây khó dễ cho họ.

Cuộc sống của cậu có thể chật vật, chứ ba người đó thì phải thật yên bình.

Vì thế, Phác xán Liệt muốn tìm cũng không tìm ra.

Chuyện của hắn với Đinh Nhược Chi cậu cũng không rõ. Chỉ thấy hắn càng ngày càng ít nói về chuyện của cô ta. Có nói đến cũng là nhắc lại chuyện cậu đã giết đứa nhỏ trong bụng kia, sau đó lấy cái lý này bắt Biện Bạch HIền nghe theo làm theo mọi chuyện.

Mọi thứ giống như đảo lộn tất cả. Trước kia Biện Bạch Hiền là con người rất khó đoán, hiện tại cứ thấy ánh mắt hắn cậu đều tự lộ hết ra vẻ bạc nhược, mềm yếu của bản thân.

Biện Bạch HIền biết điều đó là không nên, nhưng chính là hắn dùng cái ôn nhu mà trước đó từng dùng để lừa dối cậu ra đối phó. Bạch Hiền giống như coi những ngày trước Phác Xán Liệt có tồn tại, hy vọng của cậu về một hình tượng đàn ông như vậy lại được cháy lên.

Điểm yếu của cậu, hình như hắn nắm được rồi.

Nhưng nếu nhìn kĩ, cả hai tự đang lừa dối bản thân. Họ cố gắng chôn vùi tất cả mà ở bên nhau. Xung quanh có bao chuyện đều coi như không mà trêu đùa nhau.

Đáng buồn cười, hình như cả Biện Bạch HIền và Phác xán Liệt đều tự giả tưởng mấy cái đó là thật, mà cùng nhau mãn nguyện.

Nhiều lúc, người không muốn tỉnh mộng, nhưng nếu cứ mộng mãi chẳng phải biến thành người chết sao?

...

Kim Chung Nhân bay sang Úc, hắn muốn rời xa Biện Bạch HIền. Muốn đến lúc nào đó, cậu cần mình cũng không có.

Cậu nghe được tin, bản thân không biết hiện tại nên làm gì.

Thời điểm xong việc đến sân bay, máy bay đã cất cánh. Tim có chút nhói lại. Có lẽ hắn sẽ oán cậu tuyệt tình, nhưng dù sao Biện Bạch HIền cũng đã tuyệt tình 2 năm với hắn rồi.

Cậu đến đây cũng chỉ muốn nói lời chúc may mắn thôi.

"Chung Nhân, chúc cậu thành công ở bên đó"

Cậu quay đầu hướng phía ngoài đi ra, cậu phát hiện trong lòng có chút trống.

Kim Chung Nhân thời điểm vào máy bay cũng không thèm hướng phía sau nhìn lại. Hắn không nghĩ Biện Bạch Hiền sẽ đến. Bất quá cũng không phải đi mãi mãi. Hắn vì cậu mà đăng kí vào ngành quản trị kinh doanh học , Bạch Hiền trước kia thích hội hoạ, hình như bây giờ lại hứng thú với kinh doanh rồi.

...

Có những khoảng cách con người mãi mãi không thể lấp đầy, cho dù cố gắng vươn tay đến nắm lấy tay nhau cũng vậy, không thể thay đổi nổi.

Biện Bạch HIền hôm nay về muộn một chút, trên taxi kiểm tra điện thoại nhìn thấy dòng tin nhắn của Phác Xán Liệt: "Cậu không về đúng giờ. Hiện tại tôi đã đón Chương Yến đến nhà, tiếp cô ấy"

Bạch Hiền sợ hãi, giục tài xế lái nhanh một chút. Cảm giác mối nguy hiểm rình rập bấy lâu chợt ùa đến. Cậu sống lưng toát một dòng mồ hôi lạnh.

Phác Xán Liệt, van cầu anh đừng động vào Chương Yến.

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro