Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ưm... a... Tiểu Bạch. rất thoải mái, dùng lưỡi. đúng như thế.

Bạch Hiền khó chịu muốn dùng lưỡi đẩy ra côn thịt nóng bỏng trong miệng lại được hắn khen liền cao hứng mà chăm sóc.

Phác Xán Liệt ngoài khoái cảm còn nghĩ đến. cái này đâu gọi là tiểu bạch thỏ, tiểu dâm thỏ thì đúng hơn, mới lần đầu tiên đã muốn giúp hắn khẩu giao. Thực là một đứa bé có tính dục vọng cao nha. Bất quá, hắn cũng rất hài long.

Bạch Hiền tận lực mà lấy lòng hắn chỉ mong hắn có thể tin tưởng mình, nhưng cậu không hề biết bản thân ngu ngốc như thế nào. tận lực đến đâu cũng chỉ nhận lại sự khinh bỉ.

Phác Xán Liệt sau khi bắn ra mới kéo Biện Bạch Hiền lên đặt cậu dưới thân, đưa tay mở rộng hai chân cậu.

- A.

Hắn đưa hai ngón tay vào bên trong, sau đó di chuyển khai bao, cảm thấy chật hẹp cũng không do dự mà banh hai ngón tay mở rộng. Bạch Hiền đau đớn mà kêu lên, hắn cũng không nghe, tiếp tục đưa thêm ngón nữa vào hâu huyệt cậu. Cảm thấy đã ổn liền đưa nam căn đâm thẳng vào. Bạch Hiền đau đến tái mặt.

Vài giây trước còn muốn oán trách hắn, nhưng nghĩ lại chính là do Phác Xán Liệt yêu cậu, mới nóng vội như vậy.

Kịch liệt qua đi, hắn cuối cùng gầm mạnh bắn ra bạch dịch, sau đó liền nằm lăn xuống bên cạnh cậu nhắm mắt ngủ.

Bạch Hiền mặc kệ đau đớn, vươn tay ôm lấy thân người to lớn của hắn. Người cậu yêu nhất, cuối cùng cũng yêu mình. Bạch Hiền mỉm cười, bàn tay run run đưa lên bả vai hắn. Thật chắc.

Phác Xán Liệt, sinh nhật vui vẻ.

...

- Anh!

Bạch Hiền nằm gọn trong lòng Phác Xán Liệt, tay đặt lên ngực hắn. Hai người giống như không muốn rời giường. Phác Xán Liệt chính hắn lại mê luyến cơ thể non mềm này, không thể buông.

- Hử?

Hắn hỏi lại, một bên nắm lấy bàn tay đang vẽ loạn trên ngực mình.

- Chuyện cậu ấy đó, người anh yêu trước kia.

- Em hỏi làm gì?

Phác Xán Liệt có điểm khó chịu, chuyện đó hoàn toàn bịa đặt, có đâu mà kể.

- Anh.

Bạch Hiền nâng người đặt đầu lên ngực anh, làm nũng.

- Thì anh yêu cậu ấy, khi đó còn nhỏ a. lúc đó anh có 18 còn cậu 15, cậu ấy không muốn bị mọi người nhìn vào, nên anh nói yêu anh đến năm em trưởng thành rồi có thể rời đi. Anh sẽ bảo vệ cậu ấy. chỉ cần cậu ấy yêu anh 6 năm, đến lúc đó cậu ấy cũng được 22 tuổi, có thể rời đi.

Phác Xán Liệt từ đầu kể có chút lung túng, nhưng sau đó thì thành thục nói. Lại giả tạo thêm chút đau long.

- Anh thật ngốc quá.

Cũng từ lúc đó, Biện Bạch Hiền hứa với bản thân sẽ bên anh đến suốt đời. Thấy người mình yêu đau long như vậy có chút xót xa, cậu hôn nhẹ lên ngực anh an ủi.

Phác Xán Liệt liếc xuống, đôi mắt giả dối biểu hiện nỗi khó xử.

Chính là "6 năm", sau này cũng không thể ngờ nổi câu nói dối này trói buộc cả cuộc đời Biện Bạch Hiền.

...

Sau đó cả một tuần Phác Xán Liệt đều không đến tìm mình. Bạch Hiền cũng không biết tại sao, hỏi Ôn Chính Quân mới biết hắn đi ra nước ngoài với ba. Nhưng sao không nói một lời nào với cậu. Có vẻ quá bận đi.

Thấy Bạch Hiền cả ngày thở dài, Biện Hy cũng không vui nay lại càng không vui.

- Em đừng thở dài nữa.

- Anh.

Bạch Hiền phụng phịu.

- Được rồi. thở dài tiếp đi.

Anh phẩy phẩy tay sau đó cúi đầu nằm gục xuống bàn.

...

Ngày hôm đó, Chính Quân đứng trước công ty chờ Bạch Hiền làm việc xong liền chở cậu đến nhà Phác Xán liệt.

Vừa vào phòng, Bạch Hiền đã bị hắn ấn chặt xuống giường giúp hắn phát tiết. Căn bản không có nhẹ nhàng như trước. Bạch Hiền chật vật, đưa tay đẩy hắn ra.

- Anh làm sao vậy ?

- Khó chịu.

hắn nói một câu lại tiếp tục làm.

Quan hệ cứ như vậy, cũng đến nửa tháng, Phác Xán Liệt cứ thoát ẩn thoát hiện, lúc không muốn thì sẽ không đến gặp cậu, lúc muốn thì sẽ sai Chính Quân mang Bạch Hiền đến sau đó ấn cậu xuống giường làm đến hai bên thắt lưng Bạch Hiền rời ra thì thôi.

Chính cậu lại cảm thấy, do hắn đi vài ngày, nhớ cậu lại phải về, sau đó không kìm được mà ôm ấp, làm tình.

Biện Bạch Hiền căn bản ngu ngốc như vậy.

Quan hệ của hắn và cậu sẽ cứ tiếp tục như vậy nếu không có ngày hôm đó. giống như mọi hôm giữa hai người chỉ có tình dục triền miên.

Lúc Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đang trong cao trào, thi nhau đung đưa di chuyển thì phía cửa phát ra một tiếng động.

Phác Xán Liệt tức khí chửi lớn :

- Mẹ khiếp. cút. Không biết ông đang làm việc hệ trọng a.

Biện Bạch Hiền đỏ ửng mặt, tình trạng như vậy sao có thể để người khác nhìn thấy. Tư thế này cậu khuỵu hai tay vểnh mông, giạng rộng hai chân cho Xán Liệt dễ dàng xâm nhập, người ta nhìn vào thực hổ thẹn.

- Con làm việc hệ trọng thật, chính vì thế ta mới phải vào xem.

Phác Xán Liệt giật mình, ngay sau đó liền rút bảo bối khỏi cơ thể Bạch Hiền, mải móng kéo tấm khăn tắm bên giường quấn vào người. Biện Bạch Hiền bị hắn ném phịch xuống giường, có điểm đau nhưng vẫn không quên còn kẻ thứ ba trong phòng, liền đưa tay kéo chăn che đi thân thể đang trần trụi.

- Má.

Phác Xán Liệt hồ đồ mấy cũng biết hiện tại người kia cao hứng thế nào. Bao nhiêu lần Phác phu nhân khuyên hắn đưa về ra mắt một nam nhân, hắn đều ghét bỏ từ chối nói : đàn bà còn đợi được trăm năm sau đi, chứ đàn ông thì vĩnh viễn không có đâu.

- Hai đứa đang quen nhau a.

Biện Bạch Hiền thò đầu ra khỏi chăn, cả người hiện tại co quắp nhìn về phía cửa. Một phụ nữ trung niên ăn mặc rất sang trọng, váy đen, tóc búi gọn, nói là trung niên nhưng bà còn trẻ lắm, đứng với má Biện chắc phải gọi má bằng bác.

- Cháu...

Đang định mở miệng Phác xán Liệt đã hét lên :

- Không có.

- Anh.

Bạch Hiền giương mắt nhìn hắn kinh ngạc. Rõ ràng lúc vừa rồi hắn có nói : « Tiểu Bạch, anh rất yêu em. » Vậy không phải đang quen nhau là gì ? hay đối với người thành phố, khái niệm đó lại khác.

- Đến mức như vậy rồi, hai đứa kết hôn đi.

- Má, cậu ta rất quê mùa.

Bạch Hiền hiện tại còn kinh ngạc hơn. « Quê Mùa » đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy hắn nói như vậy. Lại ở trong tình trạng này, trần truồng nằm trong ổ chăn trên giường của hắn, đối diện với người đã sinh ra hắn.

- Tao mặc kệ.

Phác phu nhân nói cũng rất khẩu khí, sau đó dùng dằng đi đến phía cửa.

- Hai đứa tiếp tục làm chuyện hệ trọng đi, việc sau này cứ để ta lo.

Bà đóng sập cửa lại. Bạch Hiền im phăng phắc đứng dậy đi đến chỗ hắn.

- Anh à.

Hắn im lặng.

- Anh...

Bạch Hiền kéo kéo tay hắn. Có khi nào hắn sợ hãi má nên nói như vậy. Phác phu nhân cũng không phải là người khó tính mà. Bà đồng ý cho hắn và cậu, còn nói kết hôn nữa. Biện Bạch HIền có thể kết hôn với Phác Xán Liệt, chính là có thể sống bên hắn đến cuối đời, đúng không.

- Má nói chúng ta có thể kết hôn. Là thật sao.

- Bị điên à.

Phác Xán Liệt giật mạnh tay cậu ra, sau đó cầm lên y phục của cậu.

- Cút. từ giờ đừng đến đây.

- Anh à.

Bạch Hiền kéo chặt tay hắn, lại bị hắn mặc qua loa y phục lên người cho, sau đó lôi thẳng ra ngoài.

Cả ngày hôm đó cậu đi trên đường một mình, nghĩ rất nhiều. Mà nghĩ mãi cũng không nghĩ ra tại sao Phác Xán Liệt lại đối xử như vậy.

Về sau nghĩ lại, Bạch Hiền liền cười to. Phác Xán Liệt chính là muốn kết thúc trò chơi kia chứ sao. Đồ chơi hỏng rồi. vứt đi là chuyện đương nhiên. Mà Biện Bạch Hiền lúc đó lại ngờ nghệch mất rất nhiều hôm để suy nghĩ. Phác Xán Liệt tạm thời chưa biết nói với ba má ra sao ? Phác Xán Liệt chính là hoàn hảo như vậy, không muốn ba má thất vọng ?

Cậu đều sai. Căn bản với tư tưởng đơn thuần của Biện Bạch Hiền lúc đó cũng chỉ nghĩ được như vậy.

...

- Bạch Hiền à. Đừng đi.

- Anh còn nhớ mình đã nói tôi cút không ? Anh biết điều tôi hối hận nhất là gì không ?

- Là gì ?

- Là khi đó không nghe lời anh, cút đi thật xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro