CHAP 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày đẹp trời như mọi ngày, tôi đến trường. Theo thường lệ, sau khi gửi xe ở nhà xe, tôi ôm cặp đi vào lớp, không quên ghé xem bảng thông báo của trường. Gọi là bảng thông báo cho "sang choảnh" chứ thật ra chỉ là một tấm bảng do học sinh chúng tôi một tay "chế biến". Trên đó toàn là "tác phẩm" của bọn "nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò". Nào là thông tin về mấy anh hotboy, tấm ảnh "hot" của một boy đẹp trai nào đó, dòng "tuyên bố" hùng hồn của một phe phái không tên không tuổi trong trường hay thư tỏ tình của mấy em tội nghiệp gửi cho trai đẹp bị dán lên. Tôi thường đọc mấy cái này để giải trí cho vui, vì thật ra chúng chẳng khác truyện cười là bao. Nhưng có lẽ hôm nay, ngay giờ phút đó, tại giây phút ấy, tôi không thể nào cười được nữa....

Tôi nheo mắt , chúi đầu gần sát bảng để nhìn. Một nỗi xấu hổ xen lẫn tức giận trào lên trong người tôi. Cái quái gì thế này??? Có nằm mơ tôi cũng không ngờ mình "vinh dự" được "điểm mặt gọi tên" trên "bảng vàng" này. Dù rất muốn nhưng tôi không thể phủ nhận được bức thư tình dài...năm trang của mình gửi cho "người trong mộng" Kim Chung Nhân đang nằm sờ sờ trên đó, kèm theo là dòng title gây shock: "Bức thư tình dài kỉ lục". Tôi vội vội vàng vàng lột phăng bức thư ra khỏi bảng trong sự tức giận đến tột độ. Nhưng hành động ấy không có vẻ gì là vớt vát được tình hình, vì ngay lúc đó, tại nơi tôi đang đứng, có hàng trăm con mắt đang đổ dồn về phía tôi. Ngỡ ngàng có, buồn cười cũng có, nói tóm lại là tôi đang bị nhìn bằng ánh mắt trêu chọc. Nhưng vốn là người có sức "chịu đựng" và độ "bình tĩnh" cao nên tôi cố gắng kìm lại, tay vo tròn đống giấy vụn rồi cúi gằm mặt bước về lớp. Khỏi nói chắc bạn cũng biết, phia sau lưng tôi lúc đó tình hình tồi tệ đến mức nào.

Tôi bước vào lớp như kẻ mất hồn mng theo gương mặt sầu thảm của kẻ thất tình. Nhưng chẳng ai chú ý điều đó. Đơn giản vì lớp tôi không phải là một lớp đoàn kết. Sĩ số chỉ có 48 mà chia ra không biết có bao nhiêu là phe phái. Phe này ghét phe kia, tìm mọi cách "trù dập" phe kia, hai bên chẳng ai chịu nhường ai. Lắm lúc tôi tận mắt chứng kiến cảnh tượng hai phe nào đó đang trong lớp học mà xảy ra xung đột, sau đó bay vào đánh nhau túi bụi ngay trong phòng học. Nhưng chẳng ai can thiệp làm gì, vì đơn giản, đối với tụi tôi, chuyện này cực kì bình thường. Nhào vô can thiệp đôi khi mình lại lãnh đòn oan. Tôi và thằng bạn thân may mắn không bị phe nào ghét, đơn giản vì chúng tôi ai cũng chơi, chỉ là không thân mà thôi!!!

-Đáng đời mầy! Tao đã nói là bỏ quách cái thằng mất dịch ấy đi! Thế mà mầy cứ đeo nó như đỉa đói!!!

Đó chính là câu chào hỏi trước giờ học mà Đại Điện - thằng bạn mà tôi cho là "thân nhất thế gian" của mình.

-Kệ tao! - Tôi đáp lại, dáng vẻ bất cần đời.

-Tao cũng muốn kệ lắm chứ! Nhưng thấy mầy điên vì tình quá! Tao chịu không nổi! - Chung Đại nổi khùng đập bàn ầm ầm. Biết tính nó vốn nóng nên tôi chả thèm chấp.

-Tao mà biết thằng nào dán bức thư mồ hôi nước mắt của tao lên cái bảng đó thì tao sẽ bắt nó, quánh nó một trận rồi chôn sống nó! - Tôi bức xúc theo.

-Mầy đúng là hết thuốc chữa. Còn ai vào đây ngoài thằng Chung Nhân nữa! Bêu xấu những bức thư tỏ tình của mấy con nhỏ tội nghiệp là thú vui "tao nhã" của nó mà. Có ngon thì mầy đi chôn sống nó đi! - Chung Đại bĩu cái môi mèo ra, trông dễ thương vô cùng. Khuôn mặt nó lúc này thiệt là làm tôi muốn cắn một cái quá!!! (Sữa:Bánh bao sẽ quánh anh nếu anh cắn ChenChen ớ^^)

Và thế là tôi lại thở dài. Thằng Đại Điện nói đúng. Ngay lúc thấy bức thư của mình bị dán lên bảng tôi đã biết kẻ nào làm. Có lẽ bạn thấy tôi thật khùng. Vì dù có đưa thư cho hắn cũng bị dán lên đó để bêu xấu mà vẫn cứ còng lưng ngồi viết rồi tìm mọi cách đưa cho tên "mất dịch" ấy! Nhưng tôi cũng bó tay với chính mình. Ai bảo tôi lại thích hắn. Và ai bảo cái tính đã thích cái gì thì phải làm cho bằng được của tôi chứ!!!

_ ___ _ ___ _ ___ _ ___ _ ___ _ ___ _ ___ _

0:00
Một ngày mới tốt lành!!!^^

Bữa nay up sớm hơn hôm qua (ngay giờ linh luôn^^ )

Đây là chap cuối cùng trước khi mình thi Học Kì 1 nhe!!! Thi xong sẽ up tiếp!!!

Đừng quên mình nhe^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro