Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quanh đi quẩn lại , lòng và lòng vòng cuối cùng cũng đến ngày đi tập huấn.

Hiếm khi thấy các nhân vật chính của chúng t dậy sớm như vậy.

Mới 5h sáng Baekhyun đã uể oải vào đánh răng rửa mặt vì một cái loa phát thanh cứ í a í ới bên tai , làm cục bún nhà ta k ngủ đc. Cái loa đó chính là Lulu .

Sau khi làm xong những thủ tục cần có của một buổi sáng hai người lục đục chạy xuống nhà vào xe đang chờ sẵn ở trước cổng. Chiếc xe chạy thẳng đến sân bay.

Đợi tập huấn năm nay nhà trường đã thay đổi kế hoạnh,  các học sinh phải từ bỏ tiền túi để đi máy bay , xe cộ đi lại khi đến nơi. Nhà trường chỉ chi kinh phí bao ăn ở và giám sát nghiêm ngạt giờ giấc cho đến khi hết đợt tập huấn.

Bởi vậy mới nói đi cái này cũng không dễ đâu ai đủ thực lực , tiền bạc mới được đăng kí đi tập huấn.Cũng có nhiều học sinh đi đến nơi trước thời gian để kịp vui chơi.

Nhưng mà người đủ thực lực cũng nhiều đó nha.

Điển hình như ChanHun đi bằng trực thăng riêng , đến nơi còn xắm 1 em ferrari màu đen để đi lại. ( không phải dạng vừa đâu)

Không sướng như ai kia Baek Lu vẫn đang chen chúc ở sân bay. Vì đang trong thời kì kinh tế hạn hẹp .Bị mấy phụ huynh khóa mật thẻ , kris hyunh thì chỉ chi khoản tiền nạp tập huấn tiền đi lại tự bỏ nên bây giờ khổ thế này.

Đã thế còn là khoa hạng thường ,thức ăn thì ít ỏi muốn gọi thêm cũng chịu. Được cái giá cả phải chăng hợp túi tiền đang có nên cũng tạm chấp nhận được.

Chật vật nửa ngày cũng đến nơi.

Hai người xách hành lí ra khỏi sân bay. Cả hai mặc dù đã đi qua nhiều nơi nhưng không thể phủ nhận được vùng biển nơi đây rất đẹp gió biển thoang thoáng mát rượi mặn mùi biển không khí tươi mát khiến tâm trạng mệt mỏi như được xua tan .

Mải ngắm cảnh Baekhyun giật mình nhìn đồng hồ đã 4h chiều phải nhanh đến khách sạn nhận phòng chuẩn bị 5h tập trung .

Cơ mà chờ đã được 30 phút rồi vẫn không thấy chiếc taxi nào . Không phải taxi mà đến 1 chiếc xe riêng cũng không thấy tăm hơi đâu.

Để kịp tiến độ của cuộc huấn luyện nên baekhyun và Luhan đành xách theo đống hành lý nặng nề tìm đường đến khách sạn.

"Bác ơi cho cháu hỏi đường đến khách sạn Snow ở đâu ạ?" sau một hồi lòng vòng hai người cũng thấy một căn nhà . Baekhyun vui mừng hỏi đường.

" Snow ? Hình như đi hết đoạn đường này mới tới trung tâm thành phố hai người thử đến đỏ hỏi xem"

" Dạ vâng cháu cảm ơn , nhưng mà bác ơi từ đây đên trung tâm thành phố mất bao lâu ?" Luhan mệt mỏi hỏi han.

"Còn khoảng 8 cây số nữa thôi là đến nơi rồi" Bác vui vẻ trả lời.

" Mô !! Còn 8 cây cơ á" Baekhyun mừng hụt tưởng đâu gần đến rồi .

" Dạ cháu cảm ơn bác, vậy cho cháu hỏi từ đây đến đó có xe không ạ?" Luhan nhằm chán thỏ dài.

"Không có đâu, vì đây là ngoại thành xe cộ đi lại rất ít " Bác lớn tuổi vừa xách đồ lên xe vừa nói.

" Vâng chào bác cháu đi" hai người lại lủi hủi xách đồ đi.

" Này, nêu hai cậu không chê có thể lên xe của tôi, tôi cũng có việc gần đó " Nhìn hai cậu trai trẻ có vẻ là con nhà giàu nhưng nhìn sao cũng thấy tội .

" Được thế bọn cháu cảm ơn còn không kịp nữa là phàn nàn" Cả hai mới lúc trước còn ủ rũ nay đã hơn hở như tăng động chạy lại chất đồ lên xe.

Chiếc xe tải bon bon hướng đường thẳng đi tới trung tâm sa hoa của vùng đảo nhỏ này.Không khí trong xe lúc này cực kì im ắng.

" Trông hai cậu có vẻ là thiếu gia con nhà giàu sao không đi xe nhà mà phải cò cổ đi từ sân bay đến đây thế này" Bác vừa lái xe vừa thắc mắc hỏi.

" Bọn cháu có chút việc gia đình nên mới phải khổ thế này" Nhắc đến vấn đề này Luhan lại tủi thân, đang yên đang lành ở nhà có kẻ đưa người rót đi theo thằng bạn tri kỷ nên chịu khổ chung. Thôi kệ đời này cũng cần phải có những kỉ niệm đáng nhớ .

Một lúc sau chiếc xe dừng lại ở một nơi đông đục người xe nhộn nhịp . Cả hai phấn khởi xuống xe mà không quên cảm ơn ân nhân của mình . Chợt Baekhyun nhìn đồng hồ hét lớn , đã 5h30' hai người đã chậm hơn nửa tiếng phải nhanh thôi không chi lại ở phòng ghép lung tung . Hỏi han người dân xong chạy một mạch đến khách sạn 7 sao to đồ sộ nổi trội nhất cái thành phố này.

Đến nơi cũng đã 5h50' vì đến muộn nên đã hết phòng đôi hai người phải chịu ghép phòng . Cón hai phòng đôi nhưng mỗi phòng chỉ có 1 người ở mà hai phòng này to nhất so với các phòng của học sinh khác . Chủ nhân của hai phòng thổng thống không ai khác ngoài Chanyeol và Sehun.

Không dễ dàng như mọi người nghĩ đâu, nêu đến muộn để được ở chung với Chanyeol và Sehun thì có khối người sẵn sằng đến muộn. Baekhyun phải làm đủ cách để được vào phòng . Vì sao chỉ có chắc Baekhyun vì Luhan và Sehun vừa làm lành nên rất dễ dàng ghét đôi.

"Baekhyun à cậu nói câu nào cho tử tế vào đi. Chỉ một việc nhỏ vậy mà làm cũng không xong" Luhan đã khuyên Baekhyun được 30' mà cậu ấy có chịu nghe đâu.

Chả là thế này Chanyeol ra điều kiện chỉ cần Baekhyun nói một câu tử tế là Chanyeol cho vào nhưng Baekhyun rất cứng đầu .

" không mình rất ghét tên đó , không xin xỏ gì sật , thà ngủ sofa cũng không chịu xuống nước đâu" Baekhyun cãi bướng.

" Mệt cậu quá đi, mình về phòng đây kệ cậu" Luhan bực bội dậm chân quay gót về phòng cùng chồng tương lai xa.

" Ya !! XI LUHAN  cậu dám bỏ bạn bè lúc hoạn nạn à" baekhyun vươn cổ lên hết toáng.

" Mình đã làm hết bộn phận với cậu rồi " Luhan hét lên đóng sầm cửa phòng.

" Đồ giả nai " Baekhyun mếu mặt nghĩ " mình có nên xuống nước một lần không nhỉ, vớ vẩn thôi quên đi " hai tư tưởng cứ đấu tranh.

Nửa đêm Chanyeol đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa . mở của ra thì thấy một thân ảnh với mái tóc đen bộ đồng phục đen của bồi bàn.

" Tôi đâu có gọi đồ ăn giờ này" Chanyeol giận dữ quát lớn làm người bồi bàn toát mồ hôi lạnh.

" Dạ thưa là có người nhờ tôi gửi cho ngài tờ giấy này" Nói xong người phục vụ đem tờ giấy đến trước mặt Chanyeol.

" Là ai đem" sau khi đọc xong tờ giấy Chanyeol mỉm cười hỏi người phục vụ .

" Là cậu trai này" nói xong người phục vụ chỉ vào người mà nãy giờ núp sau bức tường làm Chanyeol không thấy mặt.

" Cậu đi được rồi" nhìn xong Chanyeol quay qua bảo phục vụ lui.

"Cậu vào đây" Chanyeol đắc ý ngoắc ngón tay bảo Baekhyun đi vào.

Vào phòng Baekhyun thả người xuống sofa mặt cúi gầm.

" Cậu không thế nói được mà phải dùng cái cách này à" Chanyeol cười khẩy mỉa mai.

" Hư, nêu ta không bị khóa thẻ thì còn lâu mới ở chung phòng với nhà ngươi " baekhyun lí nhí .

" Ầy khẩu khí mạnh mẽ quá ha . Ai vừa nói ta đẹp trai , ta rộng lượng rồi xin được ở với ta" ý cười vẫn ở trên môi Chanyeol nói.

" ta không nói như vậy " Baekhyun ngẩng mặt lên cãi bướng .

" park Chanyeol đại nhân ngài là một người rộng lượng có vẻ đẹp của một nam thần có hình dáng của một võ sĩ , ngươi có thể rộng lượng cho tiểu nhân ta túc ở phòng đại nhân, đạ ơn đại đức này tiểu nhân xin ghi nhớ" " nhưng dòng chữ này là do ai viết đây chứ" Chanyeol càng xoay sâu vào nỗi nhục của Baekhyun.

" Được rồi ta nhận là ta viết được chưa , nêu đã cho ta vào phòng thì nên cho ta chỗ ngủ chứ, ta buồn ngủ " Baekhyun buồn ngủ ngáp dài .

" Ở đây có 1 chiếu giường không nhỏ cứ nằm cả hai đi" Chanyeol nói.

Chanyeol nói xong Baekhyun lên giường lấy hết hành lý chắn đôi giường .

"Người ngủ bên này ta ngủ bên kia , nước sông không phạm nước giếng , nêu lấn sang ngươi đừng trách ta." Baekhyun nói xong trèo lên ngủ.

Bốn con người mìn cười chìm vào giấc ngủ.

END CHAp  14

Mấy reder tết nguyên đán vui vẻ bên người thân 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro