hoàng tử nụ cười ( p2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Tiếp tục truyện nhé =)))

"Bạn trượt đẹp lắm, nếu có thời gian thì dạy tôi nhé!" Chan đưa ván trượt cho cậu.

Baekhyun giật mình, không ngờ anh ta lại dễ dàng tha cho cậu như vậy!
Dạy anh ta? Không phải chứ? Anh ta là nam sinh quyến rũ nhất trường mà, sáu tuổi đã thừa kế tất cả cổ phần bất động sản của ông nội, chỉ dựa vào lợi tức hoa hồng thôi cũng đủ sống dư cả đời. Bảo anh ta trượt ván... hình như.... cậu không tưởng tượng ra sẽ thế nào.
Nhưng anh ta đã đưa ván trượt , cậu đành nhận lấy.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, ngón tay thon dài của anh lướt qua mu bàn tay cậu, nó dường như là cái lạnh hoàn toàn không chút hơi ấm nào, khiến cậu suýt chút nữa đã đánh rơi ván trượt.
Cậu ngẩng lên nhìn, nhưng anh đã quay người đi mất.
Chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo khi tiếp xúc trên mu bàn tay.
Trời ạ! Tay anh ta....sao mà lạnh vậy? Thật không phải tay người nữa.
Nhưng, hình như cậu quên mất mọi người ! 
"Buyn Baekhyun !" Tiếng gọi chói tai vang lên phía sau Baek , "Hôm nay em lại đến muộn, còn trượt ván trong trường, lại dám lộn qua đầu tôi, em thật to gan!"
Ai da, thảm rồi!
Lúc này Baekhyun mới sực tỉnh.
Thầy tổng phụ trách! Thầy tổng phụ trách vẫn còn ở đằng sau! Ai da, bị bắt được thì không hay đâu! Vẫn nên.... vẫn nên mau chóng.... chuồn thôi!
" Thầy tổng phụ trách, ngày nai em sẽ nghe thầy giáo huấn nhé!"
Baekhyun ném ván trượt xuống dưới đất, nhảy lên rồi ngay lập tức lướt về lớp học.
Bịch!
Thầy chủ nhiệm vồ hụt, thân hình béo quay của thầy ngã vật ra đất, suýt nữa thì khiến đất sụt ¹ lỗ lớn!
Ha ha ha, các bạn nữ xung quanh cười lớn rồi tản đi, nghi thức Prince Five hầu như phải tiến hành hàng tuần đã kết thúc 1 cách tốt đẹp trong những tia nắng ban mai âm áp.
" Chan, cậu không sao chứ?" sehun đi bên cạnh Chan , hơi lo lắng nhìn cái đầu gối bị va đập trúng của anh.
Chan lắc đầu:" Không sao."
Nói thật là tấm ván đó đập vào đầu gối đau gần chết, nhưng điều quan trọng không phải đau mà là anh đã phải quỳ 1 chân trước tiểu nha đầu đó ! Mà cậu ta còn cúi xuống quan sát anh rất lâu!
Lúc đó anh thật sự muốn giẫm nát cái ván trượt ấy, nhưng .... đó không phải việc anh nên làm. Trước mặt m.n hình tượng của anh luôn nho nhã lịch sự mà
" Không sao thì tốt, vậy tôi vào lớp trước, gặp lại sau!" Sehun cười vs anh rồi quay người đi.
Chan nhìn bạn tốt của mình vừa rời đi, nụ cười nho nhã lập tức biến mất. Anh quay lại nhìn về chỗ lúc này bị ngã, ở đó không còn có cậu con trai với gương mặt như trái táo nữa. Nhưng đôi mắt sáng trong quyến rũ của anh vẫn thay đổi trong nháy mắt, không còn sự ấm áp nho nhã nữa, chỉ có 1 sự lạnh lùng lặng lẽ tràn ngập.
Baek kẹp ván trượt màu hồng mới gần đến lớp thì bị gọi bằng 1 giọng chói tai!
"Này này này! Buyn baekhyun !"
Rồi 1 chàng trai tròn trịa đáng yêu lao ra khỏi lớp và xông thẳng về phía cậu 
Rầm!!
Hai chàng trai nghịch ngợm  đâm sầm vào nhau, Baek suýt chút nữa bị Luhan huých ngã ra đất.
"Xi Luhan!" Baek kêu lên thảm thiết, "Cậu lên giảm béo đi, nặng chết mất!"
"Đừng quan tâm việc tớ có giảm béo không. Mau nói xem, vừa rồi cậu nói gì với Chanyeol ? Còn nữa, cậu có nói chuyện với Oh Sehun không?!" Luhan phấn khích tóm lấy cổ áo Baek, suýt nữa thì thít cổ cô lại.
"Á... á...." Baek giãy giụa trong tay Luhan, " Thả tớ ra đã, cho tớ thở... thở cái nào.... "
"Á, xin lỗi!" Luhan vội buông tay.
Chết mất thôi! Baek ôm ngực, vừa nãy không bị Chan bóp chết nhưng suýt nữa bị đứa bạn thân thít cổ chết.
" Cậu thở xong chưa? Mau nói đi, mau lên!"Luhan lại nóng ruột lắc lắc Baekhyun.
"Đúng thế, mau nói, mau nói đi!"
Phía sau Luhan vang đến tiếng phụ hoạ của 1 đám nữ sinh nữa, thì ra các bạn trong lớp đều lao ra vây kín lấy Baek 
Trời ạ! Baek cảm thấy mình toát hết mồ hôi lạnh rồi. Chan quả nhiên là "vạn nhân mê" , cậu chỉ chẳng may đâm vào anh ta 1 lần thôi đã bị các bạn vây chặt lấy thế này....
"Mau nói đi!" Luhan sốt ruột, xém chút thì hạ thủ với Baek
"Tớ nói, tớ nói đây!"' Baek vội vung tay, " Vừa rồi tớ nói với Chanyeol là " Anh ăn sáng chưa? Nếu chưa thì bỏ tiền mời tôi nhé!"
Baek cười hi hi nói bừa một câu, cầm ván trượt lên rồi chạy vào lớp.
"Này, cậu lừa tớ!" Kiều Kiều ở đằng sau hét lên.
"Đúng thế, cậu lừa bọn tớ!" Các bạn khác đương nhiên không tha cho cậu, lập tức chặn đường.
"Này này, rốt cuộc các cậu muốn nghe cái gì hả?" Baek bất lực, "Anh ta chỉ nói không sao rồi đi luôn. Tớ căn bản chẳng nói gì với anh ta cả! Các cậu khoa trương quá rồi đấy, cũng chỉ là nam sinh thôi mà, có cần phải đến mức không cho tớ vào lớp không?"
"Cái gì, cái gì cơ?!" Luhan xông lên, "cũng chỉ là  nam sinh... thôi mà?! Buyn Baekhyun , rốt cuộc cậu có biết thưởng thức cái đẹp không vậy ?"
Luhan định thò tay túm lấy áo Baek khiến cậu giật mình nhảy sang một bên.
"Làm gì thế? Cứ là nam thì bắt buộc phải thưởng thức cái đẹp sao ?"
Không ngờ tất cả đều trả lời: "Đương nhiên rồi!"
Ngất!
Baek bị đám bạn dọa cho chết khiếp, "Dù sao thì tớ không thích! Đặc biệt là cái tên. .. cái gì mà ...Chanyeol gì đó! Các cậu không biết hắn ta thật ra... rất...."
Rất làm sao?
Baek bỗng nhớ lại khoảnh khắc anh ta ngẩng lên, tuy rằng đôi mắt rất sáng, rất quyến rũ, nhưng lạnh băng băng, dù chỉ nghĩ lại cũng khiến cậu có cảm giác không rét mà run. Nam sinh quyến rũ toàn trường bằng sự nho nhã phong độ, hoàng tử nho nhã có một trăm người bạn gái sao lại có ánh mắt lạnh lẽo như vậy?
Baek nghĩ không nghĩ được nên dùng từ gì để miêu tả vẻ mặt của anh ta vào khoảnh khắc ấy, liền giận dữ xua tay: "Dù sao anh ta không như các cậu nghĩ đâu. vì thế,.. các cậu nên nhanh chóng tỉnh ngộ đi!"
"Ê, Buyn Baekhyun !" Luhan là người bất mãn nhảy dựng lên đầu tiên , " Chan đã nói chuyện với cậu mà cậu còn nói xấu sau lưng anh ấy... Nha đầu, được ăn của quý mà còn ra vẻ sao ?! Hứ , xem tớ xử lý cậu thế nào!"
"Ê, tớ ăn của quý hồi nào ? Tớ cũng kh thèm nhé ! Cái tên hoàng tử gì kia có tặng tớ cũng không thèm!" Baek ta sức xua tay.
Luhan tức giận, quay lại nhìn các bạn khác, hét lên: "Này các bạn , chúng ta cùng xử lý nha đầu thối không biết tốt xấu này thôi!"
Đám nữ sinh đã sớm bóp tay thành quyền, vừa nghe Luhan nói là lao vào Baek!
"Á, á! Đừng mà!" Baek nhận ra mình đã chọc giận m.n , vội quay người định trốn.
Nhưng đã muộn rồi! " Á, cứu tôi !" baek kêu lên thảm thiết.
"Á, áo của tớ!"
"Balo của tớ!"
Vèo!
Còn cả tấm ván trượt màu hồng bay khỏi đám người ra một nơi rất xa.
Các cô nữ sinh vây chặt lấy chàng trai nghịch ngợm không hiểu sự hấp dẫn của mỹ nam để cho cậu biết "sức hấp dẫn " của tập đoàn fan của Chanyeol! Nhưng m.n cũng chỉ đùa giỡn mà thôi, trong trường Baek được coi là chàng trai xinh đẹp nhất , vô cùng được yêu mến!
Ăn của quý cái gì chứ? Cô không thèm!
Thật ra cũng không phải Baek không có chút cảm giác gì với " hoàng tử" Chanyeol . Khi anh ta quỳ một chân, ngẩng lên nhìn cậu với nụ cười quyến rũ tiêu chuẩn thì trái tim cậu cũng không kìm được mà run lên.
Tuy Buyn Baekhyun không biết hưởng thụ  , nhưng cũng là nam sinh biết động lòng trước vẻ đẹp trai đó chứ.
Nhưng....
Chính là cái nhưng này....
Hôm qua là ngày nghỉ, cậu tình cờ gặp lại thanh mai trúc mã, cô bạn hàng xóm Kim Ji Jeon . Tuy cô ta đã rời khỏi thành phố này từ hồi tiểu học, nhưng hai người cùng lớn lên từ nhỏ, những kỉ niệm cùng chơi đu, nghịch đất, đánh lộn vẫn khắc sâu trong ký ức của cậu.
Có trời mới biết khi nhìn thấy cô ta cậu xúc động thế nào, có trời biết cậu vẫn thích cô ta như thế.
A, gạt Chanyeol sang một bên đi, Chan chỉ là 1 một giấc mộng, giống như thần tượng mỹ nam trên ti vi vậy, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể tiếp cận... Aiz, dù có lại gần được cũng không có phần của cậu cậu là con tra ,cậu là người thực tế, trong lòng chỉ có cô trúc mã kia thôi!

-------- THE END ------------

Phần sau sẽ ra nhanh thôi mà =))) hí hí 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro