Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quản lý khu sản xuất chưa được mấy tuần, Hội trưởng Indo liền đích thân phái Biện Bạch Hiền đi giao hàng. Tuy nói Tổ chức 88 chuyên lấy hàng từ khu này rồi đi giao, nhưng hầu hết các chuyến hàng quan trọng hoặc giao dịch quốc tế liên quan đến lợi ích phát triển của hai phía, người trong khu đều phải tự mình đi chuyển hàng. Đương nhiên, nhiệm vụ này quan trọng hơn mấy vụ chuyển hàng trong tổ chức rất nhiều.

Phác Xán Liệt vẫn chưa biết Biện Bạch Hiền từ một sát thủ số một kiêm luôn chức vị quản lý khu sản xuất ngầm kia, nên khi lần này Biện Bạch Hiền nói phải đi chuyển hàng, bất quá hắn cũng không nghi ngờ gì nhiều. Chỉ là khi biết tên tuyến đường, không khỏi nhíu mày.

Thông thường, tổ chức luôn chọn những nơi có đường tắt hoặc ít sĩ quan, phòng trường hợp bất trắc. Ít nhất là từ khi Phác Xán Liệt gia nhập tổ chức đến nay chưa bao giờ nhận lệnh chuyển hàng trên tuyến đường phổ biến như thế. Cái này không phải là cố tình gài người vào chỗ chết chứ? Kim Chung Nhân rốt cuộc có còn tính người không vậy!

Phác Xán Liệt vốn định ngăn cản, lại bị Biện Bạch Hiền nhất quyết phản kháng.

Trời vừa sập tối, Biện Bạch Hiền một thân quần jeans Áo thun đen, đội trên đầu chiếc nón kết cùng màu, lấy khẩu Golt quen thuộc ra vắt vào mặt trong lưng quần rồi lên đường.

Phác Xán Liệt từ căn cứ trở về thì phát hiện Biện Bạch Hiền đã sớm rời đi, đèn phòng khách đã tắt, cả căn nhà chìm trong bóng tối, không một tiếng động. Trong lòng Phác Xán Liệt nổi lên một cổ bất an lạ thường, vội lấy điện thoại gọi cho Kim Mân Thạc.

" Có chuyện gì? " Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy, giọng nói vẫn như thường ngày không chút gợn sóng.

" Tối nay có vài xe hàng chuyển trên tuyến đường XX, người chuyển không phải tôi... ", ngừng một chút, Phác Xán Liệt ngồi xuống sô pha, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại đến trắng bệch, " Nói mấy anh em hôm nay tuần tra..về sớm một chút đi. Đừng làm tổn hại điều gì, lẫn hàng..lẫn người. "

Kim Mân Thạc vắt con dao găm bên hông, nghe những lời này thì chân mày nhíu chặt.

" Tại sao? "

Phác Xán Liệt không biết nói gì. Nói hắn không muốn bị mất đi tin tưởng từ Hội trưởng cũng không chân thực, chuyến hàng này cơ bản không phải hắn đi giao. Nhưng nói sự thật thì sao chứ? Nói hắn không muốn người đi giao kia bị thương, nói hắn là đang có tư tình với sát thủ số một của tổ chức 88 trong lúc đang nằm vùng sao?

Chưa bao giờ Phác Xán Liệt thấy khó khăn đến vậy. Lần đầu tiên hắn cảm thấy nặng nề khi làm nhiệm vụ, lần đầu tiên hắn cảm thấy có chút bài xích thân phận hiện giờ của mình.

Không nhận được câu trả lời, Kim Mân Thạc trực tiếp cúp máy, nhìn đồng hồ, chuẩn bị lên đường. Trong đầu toàn là nghi vấn về những lời Phác Xán Liệt nói lúc nãy, một ý gì đó chợt loé lên, nhưng rất nhanh bị Kim Mân Thạc gạt bỏ.

Sao có thể, Trung tá Phác của Cục cảnh sát, sao có thể như vậy, đúng không!

.

.

Biện Bạch Hiền ngồi ở ghế phó lái, bên cạnh là người anh em trong khu sản xuất ngầm, phía sau còn một chiếc xe nữa. Tính đi tính lại cũng trên dưới mười mấy người, thân thủ họ ra sao Biện Bạch Hiền tạm thời chưa nắm được. Vừa quản lý chưa đến mấy tuần, không phải mỗi một người trong khu cậu đều gặp qua, bất quá mọi người đối với cậu đều rất kính nể, không đến nỗi phải chịu cảnh 'ma cũ ma mới'.

Con đường buổi khuya vẫn có lác đác vài xe cộ qua lại, cũng may không dính phải đám sĩ quan nào, Biện Bạch Hiền xoa xoa mi tâm, tay phải gác lên bệ cửa sổ.

Người ta nói, cảnh vật từng rất yên bình trước khi thảm hoạ nào đó xảy ra.

Mọi sự quá thuận lợi, đồng thời cũng là một điềm báo.

Lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại trước một công trình xây dựng bỏ hoang rộng lớn tại một nơi khá tách biệt.

Còn vài tiếng nữa mới đến giờ hẹn, Biện Bạch Hiền xuống xe, phái vài anh em đi xung quanh kiểm tra, xem xét địa hình, còn mình cùng vài người nữa ở lại canh hàng, chờ bên giao dịch đến.

Biện Bạch Hiền đứng cúi đầu nhìn xuống Viên đá vụn bị chà đi chà lại dưới chân, bỗng nhiên nhớ đến Phác Xán Liệt.

Đối phương hẳn là không biết lần này cậu đi làm nhiệm vụ vì khu sản xuất ngầm, có khi nào nóng nảy quá đi tìm Kim Chung Nhân giằng co không?Chắc là không có khả năng này đi.
Nghĩ đến đây, Biện Bạch Hiền lại cười đến dễ coi, làm tên đàn em đang ngồi xổm bên cạnh hút thuốc cũng bị doạ cho sợ. Phải nói được nhìn thấy sát thủ Biện cười ,lại cười xinh đẹp như vậy thì đúng là phúc phận ba đời!

Còn đang định nhân cơ hội nhìn thấy nụ cười ngàn năm có một của Biện Bạch Hiền ,lấy điện thoại ra chụp vài tấm, tên đàn em liền bị tiếng động bên ngoài làm cho giật nảy.

Biện Bạch Hiền nhất thời thay đổi vẻ mặt, khôi phục ánh mắt nghiêm túc cùng lãnh đạm xác định âm thanh dồn dập đang ngày một gần.

" Bảo vệ hàng! "

Biện Bạch Hiền hét lên với đám anh em xung quanh, vừa dứt lời bên ngoài ập vào mấy người mặc cảnh phục, trên tay cầm súng hướng chỗ bọn họ chạy đến.

" Mẹ kiếp, là cớm! "

Một người đứng gần thùng hàng lớn giọng chửi một câu, rút súng ra nhắm một tên cảnh sát gần đó.

Vì một số đang đi kiểm tra khu vực quanh đây, nhân lực hai bên hiện chênh lệch không ít. Mà hầu như mọi người cũng nhìn ra, đám cảnh sát đó đều nhắm Biện Bạch Hiền và thùng hàng mà tấn công, xem ra là muốn phá hàng, bắt sống người.

Nhân lúc người của hai bên đang đấu súng quyết liệt, Biện Bạch Hiền một thân đối phó với bốn năm người, trông có hơi chật vật.

' Đùng, đùng! '

Hai phát súng từ khẩu Golt bay ra nhanh chóng nả vào hai tên cảnh sát gần nhất, Biện Bạch Hiền nhíu mày, ôm bả vai vừa bị trúng đòn thở dốc.
Một tên đàn em nhanh chóng chạy lại đỡ lấy Biện Bạch Hiền, sau khi nhận được cái gật đầu của cậu thì thành công tách được hai tên cảnh sát ra khỏi cậu, bắt đầu giao đấu không cân sức.

Nhác thấy phía thùng hàng không có người bảo vệ, Biện Bạch Hiền móc đạn trong túi quần ra lắp vội vào súng rồi chạy lại đó, giữa đường không quên giúp vài anh em nả mấy phát đạn tiếp tay.

" Shhh! "

Biện Bạch Hiền không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, bả vai ban nãy bị đá trúng có lẽ bị trật giờ bị ai đó gắt gao nắm lấy, siết chặt làm cậu không tình nguyện quay người lại.

Kim Mân Thạc thấy Biện Bạch Hiền thì nhếch miệng nở một nụ cười, lại nhận được nụ cười nửa miệng của Biện Bạch Hiền.

Hai người bắt đầu lao vào đấu tay đôi. Với thân thủ của Biện Bạch Hiền tất nhiên không thua kém, nhưng vai trái truyền đến cảm giác tê buốt khiến cả cánh tay không cử động được, Biện Bạch Hiền cắn răng, né những đòn Kim Mân Thạc vung tới.

" Đừng tốn thì giờ nữa. "

Biện Bạch Hiền nhíu mày nói, tay bị Kim Mân Thạc giữ chặt khiến cậu mất thăng bằng dán sát vào người đối phương, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi, những giọt nặng trĩu theo thái dương chạy dọc xuống làn da trắng nõn.

Kim Mân Thạc nhìn Biện Bạch Hiền, lại nhìn mấy cảnh sát đang giao thủ với đám người kia, nhân lực tuy đông hơn những cũng có vài người gục xuống. Nhân lúc không ai để ý, Kim Mân Thạc rút trong người ra con dao găm nhỏ, trước khi đâm lại rũ mắt xuống, môi hơi mím, rồi lại nhíu mày đâm vào bụng Biện Bạch Hiền.

' Đùng '

Biện Bạch Hiền nả phát súng cuối cùng vào vai Kim Mân Thạc rồi khụy xuống bên cạnh thùng hàng, vì Kim Mân Thạc không có rút dao ra, cảm giác đau như cắt cứ thế càng ghim sâu vào thân thể Biện Bạch Hiền.

Đúng lúc này, đám anh em đi kiểm tra khu vực vội vã chạy về, nhìn thấy một cảnh hỗn độn thì hồn vía đều bay lên mây. Lúc thấy Biện Bạch Hiền sắc mặt trắng bệch gục bên cạnh thùng hàng liền hốt hoảng không thôi. Không suy nghĩ nhiều, vội đỡ cậu và mấy anh em bị thương lên xe, theo đường cửa sau vừa phát hiện phóng thẳng đi.

Biện Bạch Hiền được đưa lên xe, thần trí đã sớm mơ hồ. Cậu chỉ kịp dặn anh em gọi điện cho phía nhận hàng nói chuyển địa điểm gặp mặt thành bãi đất trống gần đó, rồi mơ mơ màng màng thiếp đi.

Trong khuôn Viên của công trình bỏ hoang, sau khi hai chiếc xe đen gấp gáp rời đi, Kim Mân Thạc ôm bả vai rịn máu đứng lên, thở hắt ra một tiếng nặng nề.

" Đi thôi. "

Anh lên tiếng rồi xoay người ra xe, đám cảnh sát ban nãy bị Biện Bạch Hiền và đám người kia đánh gục bỗng đứng dậy, ung dung theo sau Đội trưởng Kim rời khỏi hiện trường.
Kim Mân Thạc lên xe, qua loa cầm máu vết thương rồi móc điện thoại.

" Nhiệm vụ hoàn thành, thưa Đại Tướng. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro