Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------Tại sân bay Inchoen-------

Một cô gái có dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp đẽ, làn da trắng mịn làm cô càng lộ rõ gương mặt đẹp đẽ của mình khiến mọi người xung quanh không ai không thể rời mắt nhưng chỉ có 1 cái khiến họ bàng hoàng....là nụ cười của....cô....chẳng hề có....khuôn mặt nhìn như thiên thần nhưng trái tim và nụ cười thì đã đóng băng....2 năm trôi qua nhanh thật vậy mà cô cứ ngỡ như mới ngày hôm qua...Park Ji Yeon cái tên nghe quen mà sao khó nói quá, từng là 1 cô gái ngây thơ trong sáng nhưng giờ đã không còn nữa và thay vào đó là cái vẻ lạnh lùng, đanh đá, bướng bỉnh chỉ vì một thằng đàn ông sao? Cuộc đời quá trớ trêu với cô rồi....vì tiền mà lấy đi người thân của cô...Thật chất, sự lạnh lùng...đanh đá....thật ra...chỉ là cái vỏ bọc mà cô tự tạo ra...nhưng để làm gì chứ? Cô có thể quên tất cả mà....nhưng không...cô không quên nhanh như thế...những nỗi đau đó....cô sẽ nhớ mãi...khắc sâu nó hơn...và ai làm cô tổn thương...cô sẽ không tha thứ....Nhưng liệu cô có thoát khỏi nó và bắt đầu cuộc sống mới không? Ai sẽ giúp cô thoát khỏi nó? Ai sẽ là người làm cô thay đổi? Sẽ làm cô quên đi quá khứ...quên đi đau khổ.....Ai sẽ làm cho trái tim đang đóng băng kia mở rộng một lần nữa...à không, phải nói là bắt đầu cuộc tình khác mà không cần chữ TRẢ THÙ....Nhìn thành phố Seoul tươi sáng mà lòng cô đau rứt....chợt cô cười nhạt...1 nụ cười không hồn, không còn trong sáng như trước nữa............

Ở 1 nơi nào đó, trong một căn phòng khá rộng, một chàng trai đang ngồi trên ghế tay cầm một bộ hồ sơ của một cô gái

_ *Póc*...Stylist, Park Ji Yeon ư? Thú vị đây - búng một cái vào bộ hồ sơ, anh ta nói khóe môi khẽ nhếch lên

*Cạch* cánh cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào

_ Cháu làm gì trên bàn làm việc của ta đấy? - người đàn ông hỏi

_ Đây là stylist mới của bọn cháu sao chủ tịch? - anh ta hỏi lại

_ Đúng đấy. Nhìn con bé phong cách lại vẽ giỏi đấy chứ - người đàn ông nói

_ Mới 20 tuổi mà bày đặt - anh ta khẽ nhếch môi lần nữa

_ Cháu bỏ cái thói kinh thường đó đi. Từ khi con nhỏ... - ông đang nói

_ Vâng cháu biết, xin phép bác cháu đi tập đây - anh ta vội đứng dậy đi để không phải nghe giảng đạo

_ Cái thằng này. Tội nghiệp cho đứa nào vớ phải nó - ông nhìn anh ta lắc đầu...vừa lúc đó...

_ Chủ tịchhhhhhhh - 1 giọng nói lon ton chạy vào

_ Hyun Ah à. Sao cháu không đi tập đi - ông hỏi

_ Tụi cháu đang nghỉ ngơi. Ơ mà oppa vừa đi ra đúng không chủ tịch? - Ah nói

_ Ừm...cái thằng này vẫn chứng nào tật đấy. Ta ngán rồi - ông nói giọng thở dài

_ Chủ tịch yên tâm. Ji Yeon sẽ làm anh cháu thay đổi thôi - Ah

_ Ji Yeon, cái con bé stylist cho BEAST hả. Nhưng nghe nói nó lạnh lùng chả khác gì thằng Jun mà - ông nhìn Ah ngạc nhiên nói

_ Chủ tịch cứ tin đứa cháu này đi....hehe - Ah nháy mắt để lại cho ông 1 sự ngạc nhiên

Tại một căn biệt thự

_ CUBE, CEO Hong Seung Sung....BEAST nhóm nhạc đứng thứ III Korea - một cô gái có khuôn mặt lạnh đang chú tâm vào màn hình laptop

_ Nhìn gì mà chăm chú thế Ji Yeon - một cô gái khác đi xuống hỏi

_ Chả gì cả. Công ty mới sắp làm thôi. Tìm hiểu chút - cô gái tên Ji Yeon nói mà vẫn không nhìn sang chỗ khác

_ CUBE à.../3s sau/...CUBE CÔNG TY ĐANG NỔI LÊN ĐÓ HẢ - một tiếng hét vang lên

_ Ừm - Ji đáp cộc lốc

_ Cậu có biết cậu đang và sắp làm cho ai không HẢ - cô gái đó lay bạn mình

_ Thì sao Hyo Min. Đây là công việc mình không quan tâm những cái khác - Ji vẫn một biểu cảm

_ Cậu cậu...vì thằng đó mà cậu trở nên như vậy sao Ji Yeon. Một Ji Yeon ngây thơ, vui vẻ, nhí nhảnh mà mình biết đâu rồi hả? Bây giờ chỉ còn là một cái xác không hồn. Suốt ngày ậm ừm thế hả - Min gắt lên

...đáp lại Min là sự im lặng của người đối diện....khuôn mặt vẫn như vậy....không một chút biểu cảm

_ Aish cái con nhỏ này - Min tức tối bỏ đi

-------------Tại trụ sở CUBE-------------

_ Cô là Park Ji Yeon - ông chủ tịch nói

_ Vâng - Ji nói

_ Từ giờ cô sẽ là stylist cho BEAST. Còn bây giờ đi với ta ta sẽ giới thiệu cô cho mọi người - ông nói

_ Vâng - Ji

Vừa đi đến cửa phòng tập điều đầu tiên cô nghe thấy là...

_ YA YANG YO SEOP CẬU CÓ TRẢ CHO HYUNG KHÔNG HẢ? - một tiếng hét vang inh ỏi trong phòng

_ CÁC CẬU ỒN ÀO QUÁ. IM LẶNG CHÚT ĐI - lại 1 giọng hét nữa

_ Cái chợ hay cái phòng vậy? - Ji nói thầm, mặt vẫn lạnh như băng

_ Này này - khi đã bước vào phòng, ông Hong lên tiếng

_ Á appa Hong - 1 chàng trai nhỏ con lên tiếng

_ Mọi người trật tự nào ta có chuyện muốn nói - ông Hong nói

_ Đây là Park Ji Yeon 20tuổi, là stylist mới cho BEAST - ông nói tiếp

_ WHAT???? Stylist???? 20tuổi ư???? Nhỏ hơn em luôn à - chàng trai nhỏ con nói với 1 chàng trai khác nhìn khá menly

_ Mọi người làm quen nhá. Ta đi trước đây - ông Hong nói xong bước ra ngoài

_ Chào em anh là Yang Yo Seop^^ - chàng trai nhỏ con chào thân thiện

_ Chào, tôi là Park Ji Yeon - Ji nói với khuôn mặt lạnh tanh

_ Chào em anh là Lee Ki Kwang, đây là Yoon Du Jun, đó là Jang Hyun Seung, Son Dong Woon... - 1 chàng trai khác đi lại giới thiệu từng thành viên trong nhóm, mọi người đều chào hỏi Ji rất vui vẻ nhưng cô thì không nở 1 nụ cười

_ Chào, tôi là Yong Jun Hyung - cuối cùng là chàng trai với cặp mắt kính mát

_ Chào mọi người - Ji

_ Cô là stylist sao? Giống gian hồ hơn đấy - Jun nhìn tỏ vẻ kinh thường

_ Liên quan đến anh à? Tôi là gian hồ nhưng ít nhất cũng có tài, có công việc lương thiện - Ji bình thản nói đôi mắt khuấy sâu vào nhìn anh

_ Là người mới thì biết điều chút đi - Jun nhếch miệng nói

_ Người mới thì người mới chứ. Anh là đàn anh phải dẫn dắt người mới chứ đừng có ở đó mà kinh thường họ - Ji

_ Cô cô...cô dám - Jun cứng họng

_ Stylist là công việc mà tôi nên làm còn anh, chỉ là cái thứ Idol chảnh chọe, khó ưa, cọc cằn - Ji cố nói to những từ cuối, không khí trong phòng bây giờ rất ngột ngạt

_ Ji Yeonnnnnnnn - 1 giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đó

_ Chào Hyun Ah. Lâu không gặp cậu - Ji quay lại nhìn cô gái mới gọi cô

_ Hyun Ah...em quen con nhỏ này hả? - Jun nhìn Ah hỏi

_ Vâng, đây là bạn hồi cấp 2 của em đấy - Ah nói

_ HẢ???? Sao anh không nghe em nhắc đến cô ta gì hết - Jun ngạc nhiên hỏi

_ Vì Ji và em ít nói chuyện với nhau, mà 2 người gặp nhau rồi mà không nhớ à - Ah

_ GẶP NHAU - Jun há hốc mồm nói còn Ji vẫn giữ nguyên bộ mặt đó chả nói lời nào

~ Flash back~

Tại trường Kirin...Một cô gái với cái băng đô cài trên đầu đang chạy thật nhanh để kịp giờ học

*A* - mãi chạy nên cô đụng trúng 1 người

_ Tôi xin lỗi tôi đang vội.... - cô đứng dậy ríu rít xin lỗi người đụng phải

_ Không sao...tôi cũng không trách gì cậu đâu - cậu con trai ân cần đứng dậy nói

~ End flash back~

_ Ra là anh - Ji nhếch mép lên tạo thành nụ cười hơi khinh

_ Là cô. Mà hồi đó cô nhìn dễ thương lắm mà sao giờ...chả có nụ cười nào gọi là vui cả. Hay là mới bị đá nên vậy - Jun

Ji sựng lại khi nghe những lời Jun vừa nói...không nói gì, cô vội bỏ ra ngoài....

_ Oppaaaaaaaaa anh đang làm gì thế hả? - Ah lườm ông anh mình

_ HẢ? Anh làm gì cơ? Bộ trúng tim đen của cô ta sao? - Jun đơ ra

_ Aish thiệt là đồ không có máu người - Ah quăng 1 câu vào mặt làm Jun sững sờ xong cô cũng bỏ theo Ji

_ Này này Ya Hyun Ah - Jun kêu xong quay qua nhìn cả bọn

_ Hyung thiệt là, dù gì cô ấy cũng là con gái mà. Làm vậy còn là đàn ông không đấy - Ki nói giọng trách móc xong cũng quay lại làm tiếp công việc của mình

_ Hyung thiệt là.... - Seop, Woon đồng thanh xong quay lại tập vũ đạo

_ Ơ ơ tụi nhóc này..... - Jun nhìn qua thấy DuSeung cũng lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm

_ Mình làm gì quá nhỉ? - Jun nghĩ thầm sau khi nhìn thấy nét mặt của đồng đội rồi anh cũng bỏ ra ngoài

----Tại gốc cây-----

_ Ji Yeon à - Ah gọi với theo cô trong lúc cô đang chạy

_ Để mình yên - Ji quay mặt đi chỗ khác ngăn...không...cho những giọt...nước mắt lăn dài trên đôi má cô....

_ Mình xin lỗi về chuyện của ông anh mình. Anh ấy nói hơi quá thôi cậu đừng.... - Ah

_ CẬU - ĐỂ - MÌNH - YÊN - CÓ - ĐƯỢC - KHÔNG? - Ji gằng giọng làm Ah không thể ở đây thêm được nữa, cô đành bỏ đi

_ Tôi ghét anh Kell....tôi hận anh...hhh...h...h...h...h...h...h....h...h - Ji nói trong tiếng nấc, tay cố ngăn không cho những giọt nước mắt rơi nhưng dường như là vô ích

Chợt.....Có một người đi ngang và đã nhìn thấy...chứng kiến tất cả...Nước mắt...sự đau khổ của người con gái ấy. Sự lạnh lùng hơi đanh đá của cô...chỉ là cái vỏ bọc để che đậy nỗi đau đó sao? Anh muốn bảo vệ cho người con gái ấy quá. Anh đâu muốn xảy ra như vậy. Có phải anh quá đáng ghét không? Anh đã làm cô gái đó tổn thương...Đây là lòng thương hại của anh đối với cô hay là một thứ tình cảm gì khác....Rung động ư???

Một lát sau....

_ Mọi người nghỉ tay ăn trưa này. Em có mua đồ ăn đây - Ji cầm một bịch bự bước vào phòng tập sau khi đã lấy lại được tinh thần

_ Wow em mua đấy à - Seop chạy nhanh lại cầm phụ cô

_ Vâng - Ji đáp

_ Em..có sao không? - Ki lại hỏi

_ Ừm không. Cám ơn anh - Ji

_ À mọi người này. Sắp ra album mới rồi chắc là cực khổ lắm đây - anh quản lí vào thông báo

_ Ááááá lại album ư??? Chắc phần em là nhiều nhất phải không? Em hát hay mà lại - Seop đứng lên tự tin nói

_ Cái thằng này. Này ăn đi cho bớt cái tật bon chen vào - Du Jun gắp 1 muỗng đầy thức ăn vào họng Seop làm anh ú ớ

_ YA HYUNG...em có phải heo đâu mà cho ăn lắm thế - sau khi nuốt được 1 muỗn đầy ấy, Seop la lớn

_ Seop không phải là heo chứ là gì nhỉ? - Ki tròn mắt hỏi

_ Là bánh xốp....bánh đó ăn ngon lắm đấy - cậu út Woon thêm vào

_ YA YA cái thằng này...ăn đi ăn đi không hyung cướp hết phần đấy - Seop

Nhìn mọi người trong phòng tập vui vẻ biết chừng nào...cô cũng muốn được như vậy nhưng...sao nó khó quá....Tiếng cười vui vẻ, hồn nhiên của cô đã tắt hẳn rồi sao? Giờ chỉ để lại cho cô 1 sự lạnh nhạt đến kinh người....Nụ cười của cô giờ chỉ là cái nhếch miệng tạo thành đường cong méo xệch nhìn trông rất khó ưa...Mãi chú tâm vào những suy nghĩ nên cô không biết người đối diện đang nhìn mình 1 cách chăm chú...Anh vội đi lại và kéo cô đi mặc cho những người trong phòng tập đang nhìn 1 cách khó hiểu

_ Này bỏ tôi ra - cô giằng co, giựt tay lại nhưng sức cô không thể chống chọi lại anh

_ Cô.../chỉ vào mặt/...tỉnh lại đi...Tôi không biết cô bị cái gì mà trở nên lạnh lùng như vậy nhưng hãy bỏ cái vỏ bọc đó đi. Đó không phải là con người THẬT của cô đâu - anh nói

_ Việc gì đến anh. Con người thật sao? Nực cười....cái con người thật của tôi đã CHẾT từ lâu rồi anh có biết không? Anh biết gì mà cứ nói cứ gây sự với tôi thế hả? - cô càng nói lớn hơn, miệng lại nhếch lên

_ Cô hãy quên tất cả đi làm lại từ đầu...cô còn bạn bè, công việc cơ mà tại sao.... - anh đang nói

_ Anh biết gì về tôi. Anh biết gì về những nỗi đau đó của tôi. Phải đây không phải là con người thật của tôi đấy thì sao chứ? Tôi chẳng là gì trong mắt anh ta cả. Anh ta coi tôi như 1 con rối muốn chơi thì chơi muốn bỏ thì bỏ 1 cách không thương tiếc. Bạn bè xung quanh tôi đều là thứ giả dối...họ đến với tôi chỉ vì sự giàu có của gia đình tôi chứ chả tốt đẹp gì vì thế đừng quan tâm đến tôi. ĐỪNG THƯƠNG HẠI TÔI NỮA TÔI GHÉT NÓ TÔI GHÉT TẤT CẢ - cô hét lên cũng với những giọt nước mắt....lại khóc sao? Cô đã từng thề là sẽ không khóc nữa cơ mà tại sao chỉ vỉ những lời nói của anh ta mà làm cô phá bỏ lời thề đó chứ...Bất chợt...có 1 vòng tay ôm lấy thân hình thon gọn của cô.....anh đang ôm cô sao? Tại sao anh lại quan tâm đến cô cơ chứ....anh biết gì về cô....nhưng...sao vòng tay này...nó ấm thế...ấm áp quá...không không được...cô không được làm vậy...cô không thể mở lòng với bất cứ người đàn ông nào nữa...cô hận họ....hận tất cả....

_ Bỏ ra.... - cô chợt tỉnh lại, giật tay ra khỏi anh và chạy đi.....phải cô đã làm được...tốt cứ như vậy đi...cô không muốn tin bất cứ ai nữa.....Không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro