Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Sáng sớm tại dorm BEAST ~

_ Píp píp - chuông điện thoại của Du Jun vang lên

_ Tôi muốn gặp anh 1 chút: Kell

_ Ặc đến giờ diễn kịch rồi đây - Du Jun nhìn tin nhắn và cười thầm xong liếc qua cái giường bên cạnh mình, Yong Jun Hyung đang nằm ngủ

_ Jun Hyung à, đến lúc cậu phải thoát ra khỏi sự lừa dối rồi đấy. Hãy tự tìm người con gái cậu yêu sau khi tụi này....pha trò, nhé! - anh nghĩ thầm....và nở 1 nụ cười gian

Vội đi rửa mặt và thay quần áo ra ngoài, Du Jun đi xuống cửa cầu thang thì thấy Kell

_ Này mới 4h sáng đấy Kell - anh đập nhẹ vào lưng Kell nói

_ 4h sáng ư??? Thích hợp quá chứ nhỉ - Kell cười khẽ

........6h sáng........

Jun từ từ mở mắt nhìn xung quanh, mỗi ngày anh đều phải nhờ ông "đại ca" của nhóm để lôi dậy nhưng từ khi mọi chuyện trở nên thế này...khi chìm vào giấc ngủ anh chỉ muốn thoát ra thật nhanh khỏi nó.....Nhìn quanh và...dừng chỗ tại 1 điểm....đối diện anh, 1 tờ giấy to đùng ghi chữ: 'DẬY RỒI THÌ ĐÁNH RĂNG RỬA MẶT XONG LÊN PHÒNG TẬP, NGAY. CHỈ 1 MÌNH CẬU THÔI'

kí tên: Yoon Du Jun

_ Trời cái thằng này, bộ sáng sớm quỡn đến mức vậy à. Hôm nay có lịch tập đâu - nói rồi cậu bật cười

~ Tại phòng tập ~

_ Này Yoon Du Jun đâu rồi ra đây coi - Jun bước vào thấy phòng tối thui không 1 bóng người

*Pụp pụp* - có vài ánh đèn bật lên và trước mắt anh....

_ Kell, cậu làm gì ở đây. Muốn gặp cô ta thì cứ qua nhà được rồi mắc gì đứng ở công ty chờ thế - anh cười khinh khi thấy Kell

_ Máu ghen của anh...cũng còn hơi nhiều ấy nhỉ. Nhưng anh sai rồi, tôi không gặp Ji, tôi GẶP ANH - Kell cũng cười khểnh vì thái độ của Jun

_ Gặp tôi, chi? - anh chau mày hỏi

_ Để hỏi 1 vài việc. Trước hết, ANH...hãy nói thật đi. ANH YÊU AI? - Kell nhấn mạnh 3 từ cuối....lại 1 câu nói khiến anh phải bối rối không biết nên nói thật hay dối đây?????

_ Một lần nữa tôi sẽ trả lời nhanh gọn, KWON YURI - và rồi anh lại phải nói dối và trả lời 1 cách dứt khoát để Kell không nhận ra

*BỐP* - Kell nhào tới đánh Jun thật mạnh

_ YA LÀM CÁI GÌ ĐẤY - quệt máu ướm ngay miệng, anh quát

_ NÓI THẬT ĐI. CẬU YÊU AI? - Kell lớn tiếng nói

_ KWON YURI và chỉ 1 mình KWON YURI CẬU HIỂU CHƯA - anh nói càng to, rõ ràng hơn

_ Vậy thì cớ gì, anh lại quan tâm Ji như thế? - Kell hỏi, 1 câu hỏi khiến anh khựng lại tại chỗ....anh phải trả lời như thế nào đây

_ Quan tâm??? Đúng tôi quan tâm cô ấy vì dù sao cô ấy cũng là BẠN....và tôi coi cô ấy như EM GÁI, được chưa? - suy nghĩ 1 chút rồi anh cũng nói

*BỐP* - rốt cuộc là bị Kell đánh lần 2

_ ĐỒ TỒI, ANH LÀ ĐỒ KHỐN - Kell quát to

_ ĐỒ TỒI? ĐỒ KHỐN??? ANH THÌ HAY HƠN TÔI CHẮC. NẾU TÔI KHÔNG LẦM THÌ ANH CŨNG LÀ ĐỒ KHỐN VÀ TỒI GIỐNG NHƯ TÔI THÔI - anh cũng quát lên

Kell chỉ biết đứng nhìn....không nói được 1 câu. Phải, Jun đã chạm vào vết thương của con tim anh rồi. Anh cũng là đồ tồi, đồ khốn thôi....anh đã nhẫn tâm bỏ Ji đi và dựng 1 màn kịch chứng tỏ anh không hề yêu cô....nhưng có ai ngờ....được sự thật...đằng sau màn kịch đó là....nước mắt...và sự...đau khổ...của 1 người...con trai

~ Flash back ~

Một người đàn ông trung niên nói với Kell:

_ Tôi sẽ đào tạo cậu thành 1 ca sĩ nổi tiếng nhưng với điều kiện...

_ Điều kiện gì, thưa chủ tịch Lee - Kell nói

_ Cậu phải đi theo tôi và....không được quan hệ với Park Ji Yeon nữa. Cô ta sau này sẽ là bức tường cản trở sự nghiệp đang nối tiếp của cậu đấy - ông ta nói

_ Nhưng đó là...người yêu của tôi - Kell

_ Người yêu thì sao??? Sau khi cậu thành sao thì yêu ai chả được. Bây giờ thì cậu phải nghe lời tôi, hiểu chưa anh bạn - ông ta nói...và để lại cho Kell 1 đống suy nghĩ

Vì tham vọng, danh lợi mà anh đã...đánh mất...cô gái mà anh thương yêu và nguyện luôn....bảo vệ nhất

~ End flash back ~

_ Đúng, tôi là đồ tồi, đồ khốn như cậu. Vì danh vọng nên tôi đã đánh mất cô ấy. Như không có nghĩa là cậu có quyền làm lại như vậy với cô ấy - Kell nói giọng chắc nịch

_ Vậy thì...tôi xin cậu....hãy chăm sóc....và...bảo vệ Ji Yeon, dùm tôi. Hãy nhắn với cô ấy rằng: " Tôi sẽ mãi bên cạnh..mãi yêu và mãi nhớ đến...cô ấy, người mà tôi sẵn sàng làm tất cả để cô ấy được hạnh phúc" - Jun trùng đôi mắt thâm quầng kia xuống, sau đó...anh bước ra khỏi phòng tập...chợt, anh thấy 1 bóng dáng nho nhỏ, quen thuộc....là cô...Park Ji Yeon đang chạy đi. Anh không đuổi theo, vì nếu như vậy...anh sẽ mềm lòng trước...dáng người quen thuộc và muốn ôm nó vào mất. Vì thế sau khi thấy, anh chỉ buồn bã nhìn theo hướng cô và...bước đi

Còn cô...cứ chạy càng xa càng tốt....và...nước mắt lại lăn xuống, tim cô càng thắt lại hơn...cô đã nghe được gì nhỉ??? Tất cả, cô đã đứng đó từ lúc 2 người quýnh nhau và quát to ầm lên...cô đã nghe thấy tất, những lời anh ta, Yong Jun Hyung nói là thế nào??? Sao mới nói yêu Yuri lại quay sang nói với Kell rằng hãy chăm sóc cô thật tốt và nói anh ta sẽ mãi luôn bên cạnh, mãi luôn yêu cô.........Tất cả là thế nào. Có phải, anh đang...đùa giỡn....với trái tim...của cô không????

Chạy 1 hồi lâu...cô cũng đã kiệt sức...và bỗng....

*BỊCH* - cô ngã khuỵu xuống...nơi không 1...bóng người....nhưng sao cô thấy ấm áp thế này??? Ai đang bế cô lên vậy...vòng tay này...rất ấm áp...êm đềm...và...bình yên....cô đờn đẫn...đến mức...cô không thể nhìn được khuôn mặt của ai...khuôn mặt trông thật quen thuộc......mắt cô lúc nhắm lúc mở mờ mờ không thấy rõ...nhưng có 1 điều mà cô vẫn nghe...thoang thoáng từ ai đó..."Ji Yeon à, hãy hạnh phúc với tình yêu mới...và...quên anh đi, nhé em! Anh Yêu Em, mãi mãi" và sau đó....cô ngất lịm đi

~ Trong giấc mơ của cô ~

Cô và anh...đang tay trong tay..thật hạnh phúc....nhưng bỗng...

_ Ji à, mình chia tay đi - anh gỡ tay cô ra và nói

_ Oppa à anh sao vậy? Em là điều gì không phải sao? - cô hỏi

_ Không, em rất tốt Ji à nhưng...anh không thể bên em và yêu em mãi được, hãy tha thứ cho anh và....đi tìm 1 hạnh phúc mới nhé - anh đứng dậy định bước đi...

_ Không, em không cần hạnh phúc mới, anh à hãy quay lại đi - nhưng đã bị cô níu chặt cánh tay lại, mắt cô đỏ hoe ươm ướm vài giọt nước mắt

_ Anh xin lỗi....em hãy, quên anh đi nhé! Anh Yêu Em, mãi mãi... - rồi anh kéo cô ngả vào lòng, đặt nhẹ lên trán cô 1 nụ hôn...của sự...từ biệt...và sau đó, anh đi khuất đi...xa xa mãi....anh đã rời khỏi, vòng tay của...cô rồi

~ End ~

_Không, không, Jun Hyung à...đừng đừng...rời bỏ em...ĐỪNG - cô giật mình tỉnh giấc sau giấc mơ, khuôn mặt cô ướt đẫm những giọt mồ hôi...rồi cô chợt nhận ra...mình đang nằm trong phòng...trên trán cô đang áp 1 cái gì đó man mác

_ Ji, em sao vậy Ji - cánh cửa phòng mở ra 1 cách đột ngột, Du Jun chạy nhanh vào

_ Em không sao anh à nhưng...sao em lại ở đây - Ji nói nhỏ

_ À có người nói em bị ngã giữa đường vì kiệt sức. May là em chỉ bị cảm lạnh 1 chút thôi - Du Jun nói

_ A...i...là người...đưa em..về vậy? - cô hỏi ngắt quãng

_ Anh không biết. Là người đi đường thôi. Nào, nằm xuống nghỉ ngơi đi em chưa khỏi hẳn đâu - nói rồi anh dìu Ji nằm xuống và đắp chăn cho cô

_ Nhưng....Hyo Min đâu...mà lại để anh, nấu nướng thế? - nằm xuống giường, cô nhận ra nãy giờ anh hai cô đang mặc cái tạp giề

_ À em ấy đi mua đồ gì rồi nên anh sang chăm sóc em gái anh - Du Jun cười nhẹ

_ Vâng, em ngủ tí đây - nói rồi cô nhắm mắt lại...sau đó anh cũng đi nhẹ nhàng ra khỏi phòng....để cô ở lại

Ra khỏi cửa, anh bắt gặp 1 ánh mắt....buồn bã nhìn anh

_ Đến đây, làm gì? - anh cau có nói với người đó, Jun

_ Cô ấy, sao rồi - Jun hỏi

_ Ngủ rồi, cậu đến có việc gì không? - 1 lời nói như muốn đuổi khéo Jun về

_ Đến thăm thôi, mà tại sao cậu muốn Ji nghe những lời đó? - Jun

_ Cậu...không cần biết. Giờ về đi nó không muốn gặp cậu đâu - Du Jun gắt

Và Jun cũng phải quay bước ra về....tâm trạng hơi...hụt hẫn...chán nhường...

_ Oppa à sao lại đuổi anh ấy về vậy? Hai người là bạn thân cơ mà - Ji đứng dựa vào cánh cửa phòng đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện

Anh à em có lỗi quá, em là cái gai trong mắt mọi người rồi. Chỉ vì em mà BEAST lục đục chuyện nội bộ rồi cả 2 anh, 2 người em yêu thương nhất và là bạn thân nhất cãi nhau...chỉ vì 1 đứa con gái...như em. Cả thế giới, cả Hàn Quốc này sắp tẩy chay em rồi....mọi người đã vì em mà làm nhiều chuyện khiến công chúng lo lắng và...mệt mỏi rồi. Đã đến lúc, em phải trở về với cuộc sống....khi không có mọi người...bên cạnh thôi. Hãy chúc cho em bình yên nhé, Park Yun Ho và Yong Jun Hyung, em yêu 2 người nhiều lắm. Hai anh là cuộc sống của em đấy. Jun à, giữ gìn sức khỏe nhé! Em sẽ vẫn dõi theo anh. Tạm biệt

~ Ngày hôm sau ~

_ Ji à dậy ăn cháo này - Min cầm khay cháo đi vào phòng Ji nhưng khi vào thì...

_ Ơ, con nhỏ này, đang bệnh mà...đi đâu đấy - không thấy cô đâu, Min ngơ ngác nói

~ Tại CUBE Ent, phòng chủ tịch ~

_ Cháu, đang làm gì vậy Park Ji Yeon?? - chủ tịch ngạc nhiên hỏi sau khi thấy 1 tờ giấy...XIN NGHỈ VIỆC CỦA CÔ

_ Dạ, cháu muốn xin nghỉ việc ạ thưa chủ tịch - cô khẽ đáp, khuôn mặt tái xanh hiện rõ làm chủ tịch cũng lo lắng

_ Ji Yeon này, ta không ép buộc cháu ở lại nhưng....cháu hãy suy nghĩ kĩ đi - chủ tịch nói

_ Cháu..đã nghĩ kĩ...lắm rồi ạ - cô nói

_ Ji này, ta biết bây giờ cháu đang trong tình trạng mệt mỏi về chuyện của cháu với Jun, ta thông cảm cho cháu nhưng...đơn xin nghỉ việc của cháu. Ta sẽ không chấp nhận, đừng vì chuyện cá nhân mà làm mất đi tài năng vốn có của cháu, Ji à - chủ tịch điềm tĩnh nói

_ Chủ tịch...cháu thật sự...rất rối ạ...cháu khô...ng...biết làm...thế nào ạ - rồi cô khóc nấc lên

_ Ta hiểu và ta cũng biết điều đó. Như thế này, ta sẽ cho cháu đi du lịch 1 chuyến ở đâu tùy thích cỡ 2 năm hay 3 năm cũng được. Rồi khi nào bình tĩnh lại thì, cháu hãy quay về và tiếp tục công việc, được chứ - chủ tịch đặt tay lên vai cô như nói 1 lời khuyên từ ông bố dành cho con gái mình

_ Vâng, cháu cảm ơn...chủ tịch - cô nói trong nước mắt...chưa có người nào...ân cần và cho cô lời khuyên chân thành như...chủ tịch cả....dù có rời khỏi đây...cô cũng vui vẻ 1 phần...vì đây thật sự là...1 đại gia đình đầm ấm nhất...mà cô từng biết và quen....

~ Tại nhà Ji ~

_ Ji à, cậu định...đi thiệt, hả? - Min bước vào phòng hỏi sau khi thấy Ji đang xếp đồ

_ Ừ mình phải đi thôi. Đây, không còn hợp với mình rồi. Nhưng lâu lâu mình sẽ về thăm - cô mỉm cười nhạt nhìn bạn mình

_ Ji Yeonnnnnnnnnnnnnnnnnn - tiếng nói thanh thót và nhín nhảnh quen thuộc đang tiến gần đến phòng cô, Hyun Ah chạy thật nhanh vào phòng

_ YA PARK JI YEON ĐI SAO KHÔNG NÓI GÌ HẾT HẢ? - rồi Hyun Ah la toáng lên

_ Thôi mà đừng giận nha, Hyun Ah à - Ji mỉm cười với hành động trẻ con của Hyun Ah liền vội an ủi cô bạn

_ Cậu đấy, không về...là chết. Nghe chưa? - Hyun Ah dọa nạt 1 cách đáng yêu

_ Biết rồi bạn tui ạ. Ki oppa này nhớ chăm cô nàng này giúp em nhá - Ji quay ra cửa thấy Ki đang đứng dựa vào tường, cô nói

_ Ừm anh biết rồi khỏi lo nghen - anh cười

_ À mọi người, mình muốn nói chuyện với Kell oppa tí - Ji nói

Biết ý của cô, mọi người đành phải đi ra ngoài hết, sau khi họ ra ngoài, Ji lên tiếng:

_ Kell oppa à, anh nhớ đừng nói địa chỉ nơi em ở cho mọi người biết, nha

_ Tại sao??? Mà Ba mẹ em cũng biết nơi đó mà - Kell ngạc nhiên hỏi

_ Thì, em muốn yên tĩnh...vậy thôi hìhì được không? - Ji mỉm cười

_ Ừ anh sẽ giữ bí mật cho, đến giờ đi rồi đấy. Ra xe ngoài - nói rồi anh đẩy hành lí của cô ra xe....cô cũng đứng dậy bước đi nhưng...đi được đến cửa, cô vội ngoảnh đầu lại nhìn căn phòng yêu thích của mình...lần cuối...và lại nhớ...những kỉ niệm của 2 đứa...dù không ở trong đây nhưng...nó vẫn gợi nhớ cho cô 1 phần nào......

~ Tại Music Bank sau khi SNSD biểu diễn xong ~

_ Wow Yuri à cậu làm tốt quá hay chắc tại có ai đó nên mới hoàn thành tốt như vậy nhỉ??? - Jess trêu chọc ả

_ Hìhì chắc vậy đấy - ả vênh lên nói

_ Tặng em nè - Jun đứng trước cửa phòng cầm 1 bó hoa chờ đợi ả

_ Thôi tụi tui vô trước nghen - nói rồi Jess đẩy cả bọn vào phòng

Đang ngồi nói chuyện thì điện thoại Jun vang lên, Kell gọi anh

_ Gì vậy???? - anh bắt máy hỏi

_ Ji Yeon, cô ấy sắp đi rồi. Cơ hội cuối cùng của anh đấy. Muốn gặp cô ấy trước khi đi thì nhanh lên...sắp đến giờ bay rồi - giọng Kell vang lên trong điện thoại xong tắt cái rụp để cho anh nhiều câu hỏi.....Sao cô lại đi??? Đi đâu???

_ Anh yêu à ai gọi vậy??? - giọng nhão nhẹt của ả vang lên

Jun Hyung quay sang nhìn ả rồi nhìn cái điện thoại, anh phải làm sao đây??? Ji Yeon hay Yuri????

_ Xin lỗi, anh có công chuyện gấp phải đi, bye em - chỉ còn cơ hội cuối cùng thôi, lần này...anh phải gạt bỏ sự lừa dối đi rồi đứng dậy chạy đi thật nhanh để tìm lại...hạnh phúc mà anh đã đánh cắp, 1 lần này nữa thôi

~ Tại sân bay ~

_ Bye bye mọi người nhé! Nhớ đợi tin mail của em nghen - Ji cố gắng cười thật tươi để chào mọi người

_ Ji Yeon à em phải đi thật sao??? - Ji Hyun hỏi

_ Dae - Ji đáp

Mọi người ôm nhau lần cuối....1 cách tạm biệt...thân mật

_ Thôi đến giờ rồi đấy Ji à - nhìn đồng hồ, Kell hối thúc cô thật nhanh

_ Yong Jun Hyung anh ta chết ở đâu rồi mau đến lẹ đi chứ - Kell nghĩ thầm, măt cứ dí sát vào cái đồng hồ xong quay qua nhìn Du Jun ra dấu hiệu..."Anh ta đâu???" nhưng Du Jun cũng 1 cái...*lắc đầu* không biết nhìn anh...nhìn 2 người y như đang diễn kịch câm vậy

Ji vừa bước vào cửa, không quên ngoảnh đầu lại nhìn Seoul lần cuối, trên môi nở 1 cười...lần cuối kèm theo 1 câu.." Tạm biệt anh, Yong Jun Hyung" và bước vào trong...chợt cô nghe thấy

_ Cuối cùng cũng đến - Kell và Du Jun nhìn khẽ nở nụ cười chúc phúc cho Ji

_ JI YEON, PARK JI YEONNNNNNNNNNNNNN - 1 tiếng hét vang lên khắp sân bay làm cô khựng lại tại chỗ và...từ từ...quay đầu lại.........

..........Ngay trước mắt cô......cô thấy.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro