Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả 6 người cùng đến 1 nơi, khá vui nhộn và….trẻ con….Một công viên vui nhộn của thành phốParis

Năm bậc trưởng lão của chúng ta choáng ngợp với cách…trả thù “đáng yêu” của 2 đứa con “yêu” này. Biết là người lớn tuổi không chơi được những trò chơi “gay cấn” và “mạo hiểm” như chơi trượt trong nhà băng, đường hầm ma quái vậy mà tụi nó vẫn dửng dưng như con nít lên 3 vòi vĩnh mua quà vặt đòi chơi mấy trò mạo hiểm làm cả bọn đứng tim đập liên hồi sợ rớt ra mất!,…..Chơi 1 vòng đã “thoải mãng 2 đứa con yêu”.PhunhânParklên tiếng với những giọt mồ hôi còn đọng lại:

_ Hai…đứa…xong chưa….?

Ji Yeon cười tươi nhìn mấy ông, bà đang nhỏ từng giọt mồ hôi xuống nói:

_ Dae xong rồi ạ! Mà mọi người cũng mệt rùi đúng không? Ăn kem nhá!

Jun Hyung cũng gật đầu hưởng ứng, xong anh dìu 2 ông bà lại gần ghế đá nói:

_ Mọi người ngồi đây đi để con đi mua kem!

Ji lắc đầu nói:

_ Anni để em, dù gì em cũng chưa mệt lắm. Anh ngồi nghỉ đi!

Rồi cô lon ton chạy ra khỏi công viên. Từ xa, 1 cô gái chợt hé lên khóe môi mang rợ, thầm thì:

_ Đến giờ rồi, Park Ji Yeon!

………………………..

Tại tháp Eiffel, 1 đôi uyên ương đang ngồi cùng nhau vui vẻ dưới chân tháp, họ vẫn chưa chính thức là của nhau nhưng…trái tim họ đã lỡ nhịp vì nhau….

Bỗng, Yo Seop lên tiếng:

_ Ga Yoon này!

_ Dae, gì vậy oppa? – Yoon ngơ ngác hỏi

Rồi Yo Seop chỉ lên trời, nơi những ngôi sao đang lấp lánh như vần thái dương mênh mông kia, anh nói:

_ Ngôi sao to và đẹp nhất, em biết của ai không?

Ga Yoon vẫn chưa hiểu ý anh, cô lại hỏi:

_ Là sao? Ai cơ?

Và bất chợt, anh nhích người sát lại gần cô, áp tay mình vào lòng tay cô để cô có thể nhận được 1 hơi ấm áp đó từ lòng bàn tay tỏa ra, anh khẽ nói:

_ Là em đấy, Heo Ga Yoon ngôi sao lấp lánh nhất của anh. Làm bạn gái anh nhé!

Ga Yoon bất ngờ nhìn anh, ánh mắt thẹn thùng lại hiện lên trên khuôn mặt đỏ ửng hồng của cô và…1 cái…gật đầu ngại ngùng e thẹn. Anh khẽ bật cười rồi vòng tay qua vai dìu cô xuống vai mình dựa vào

_ Mãi là của anh thôi nhé! Anh không nhường em cho ai đâu! – Seop nói nhẹ nhưng chắc chắn

Ga Yoon bĩu môi:

_ Xì, đồ đáng ghét, anh mà nhường thì đừng nhìn em!

Quay lại với JunJi,

Ji Yeon chạy sang bên đường mua kem, trên môi khẽ nở nụ cười vui vẻ và hạnh phúc nhất, sau khi mua xong. Cô đi sang bên đường…bỗng….1 ánh sáng chói lòa làm mờ đi đôi mắt long lanh của cô…Một tiếng “RẦM” đổ vỡ, tan tành hết, bịch kem rớt xuống và chảy ra…pha loãng 1 chút….MÁU….và….Một màu trắng, chợt hiện lên trong tâm trí của cô…Một nụ cười nham hiểm và đắc thắng lại hiện lên……Tiếng xe cứu thương vang inh ỏi khắp thành phố Paris, nơi mà mọi ngươi đang tập trung lại. Nỗi lo lắng, nó ùa về….

Tại bệnh viên,

Jun và mọi người sang sống dở chết dở trong đây, nơi mà 1 cô gái thánh thiện đang nằm ngủ trong căn phòng mang chữ…CẤP CỨU….Đầu anh quay cuồng, lo sợ sẽ phải mất cô lần nữa. Ông trời thật ác liệt, chính ông đã để anh và cô quay lại nhưng sao…người chịu tất cả lỗi lầm do anh gây ra…đều là cô cơ chứ? Cô ấy có tội gì?

Đứng dựa vào tường gần kề cánh cửa, nó sẽ mở ra bất cứ lúc nào và…anh sợ…điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra…anh nên để cô ở lại, đừng đi mới đúng chứ…Tồi tệ mà!

Lúc này KiAh chạy thật nhanh đến, Hyun Ah hỏi gấp:

_ Ji Ji Ji cậu ấy sao rồi anh?

Jun…ngước lên nhìn hụt hẫng với em gái mình….anh nói nhạt:

_ Anh không biết, nãy giờ chưa thấy tin gì cả!

Một lúc sau, cánh cửa của địa ngục chợt mở toang ra, 1 vị bác sĩ bước ra với nhưng giọt mồ hôi lo lắng, ông nói:

_ Tạm thời bênh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng…có thể sẽ để lại di chứng ở vùng não vì do đập đầu vào đầu xe. Mọi người nên chuẩn bị tâm lý và có thể, cô ấy sẽ sống…1 đời sống thực vật!

Và ông bỏ đi, Jun gục xuống sàn mà cười điên đảo trong nước mắt, anh không thể tin được…Thực vật sao? Một con người hoạt bát như cô giờ phải…sống đời sống thực vật, sao?

Phu nhân Park nghe tin xong cũng ngất lịm đi trong nước mắt, tim thắt lại của những ông chồng chứng kiến cảnh con dâu và con ruột của mình đang nằm trong cánh cửa mà mọi người hay bảo là cửa tử thần. Hyun Ah thì gục đầu vào người Ki mà khóc, cô cũng không tin lại có thể xảy ra chuyện như vậy đối với Ji, mọi người cũng vậy…ai nấy đều thẫn thờ chờ kết quả của sự hồi phục của cô

Giờ đã là 12h đêm, anh không ngủ…chỉ ngồi bênh cạnh chiếc giường khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của cô. Khuôn mặt anh không đau khổ, mệt mỏi, anh không khóc…chỉ là…những nét trên khuôn mặt…nó mờ nhạt đi thôi!

DuHyun, KiAh và SeopYoon đang cùng nhau tản bộ trong thành phố, nói vậy chứ mọi người ai ai cũng chẳng thế nào chợp mắt được yên thân, Hyun Ah lên tiếng:

_ Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này, họ đang hạnh phúc cơ mà!

Nói đến đây thì 3 nàng chợt khóc nất lên, 3 chàng an ủi khẽ dựa họ vào vòng tay của mình, Du Jun nói:

_ Con bé sẽ không sao đâu. Nó cũng cứng rắn lắm mà!

Nói vậy thôi chứ anh không thể nào chắc chắn với kết quả của mình, Ji rất yếu đuối chứ không cứng rắn như anh nói và cô cũng…chẳng thể ở lại 1 mình với bóng tối mờ ảo mà 1 ai đó đã cố tình tạo ra, bỗng Ji Hyun nói:

_ Mọi người có nghĩ ai đó cố tình hại Ji không? Vì con bé không thể nào đứng yên để bị đâm như thế!

Ai ai cũng tán thành suy nghĩ, Ji dù yếu đuối nhưng vẫn ý thức được hành động mà mình làm. Chắn chắc, đã có người cố tình hại cô, nhưng ai. Kwon Yuri???

Sáng hôm sau, Ji Yeon khẽ cựa mình động đậy làm Jun bừng tỉnh giấc và nói:

_ Ji Ji à!

Cô khẽ mở mắt, nhìn xung quanh lạ lùng chỉ toàn 1 máu trắng và mùi thuốc nồng nặc, khẽ lên tiếng:

_ Đây là đâu vậy?

Jun mừng rỡ cười và ôm chầm lấy cô khiến cô không khỏi bất ngờ nhưng…cái ôm đó vẫn toát ra 1 hơi ấm kì lạ mà cô từng thấy, hỏi khẽ:

_ Sao tôi…lại ở đây? Anh, là ai vậy?

Một câu nói đâm trúng trái tim đang đập liên hồi và hạnh phúc của anh khi thấy cô tỉnh lại….buông lỏng ra khỏi người cô và đăm đăm nhìn cô ngơ ngác khiến cô sợ sệt rụt mình lại nhìn anh…..cô ấy sao vậy? Mất trí nhớ ư?

Tại phòng bác sĩ,

Ông bác sĩ từ tốn nói, có chút khó khăn:

_ Đây là 1 di chứng thường để lại sau tai nạn đâm xe, não cô ấy đã bình thường trở lại và không thấy dấu hiệu của sự sống thực vật nhưng….vì 1 lí do nên 1 phần trí nhớ của cô ấy đã tạm thời mất đi!

Anh sững sờ nhìn ông bác sĩ, hỏi nhạt:

_ Vậy, có chút hi vọng…không?

_ Có thể nhưng.. đó là tùy thuộc ở cô ấy vì…nếu cô ấy muốn nhớ lại thì nó sẽ xuất hiện còn không….nó sẽ mãi rơi vào quá khứ đau buồn mà cô ấy muốn xóa dần đi!

*Cạch* anh bước đi nhẹ nhàng vào phòng cô hụt hẫn và đau thắt. Là tại anh mà, tất cả là tại anh, tại anh làm em đau nên em muốn xóa nó. Anh xin lỗi, Ji Yeon à!

Ji đùa giỡn với Du Jun Ji Hyun và mọi người, không hiểu sao cô lại vui vẻ chơi với họ còn anh thì…không! Nhẹ nhàng tiếng gần lại bên cô, ân cần hỏi:

_ Em có…còn…mệt không?

_ Anni tôi khỏe cảm ơn anh! – 1 câu nói lịch sự phát ra từ cô, khẽ đau nhói đứng lên bước ra,

Anh không quên quay sang dặn Du Jun:

_ Chăm sóc cô ấy dùm tôi! Tôi cần đi 1 nơi!

Du Jun khẽ gật đầu đau đớn, nói:

_ Ừm đi nhớ về đấy!

Anh biết trong lòng Jun đang có những nỗi khổ gì, trước đây anh cũng thế, từng rất đau và hụt hẫng khi thấy Hina đầy máu và máu trên tuyến đường đi. Anh đã giam mình trong suốt mấy năm và giờ đây…khi thấy cô em gái mình và người sắp làm em rể mình như vậy. Lòng anh lại thắt đau hơn…..

Còn Jun, anh đã phóng xe đi sau khi nghe được 1 cú điện thoại từ Kun

~Flash Back~

I’m yours neomani nareul seolle-ge hae i’m outta control

I’m yours nobody amudo neol daeshinhal su eop-seo

Nal michike hae

Jun bắt máy hỏi:

_ Ai vậy?

Đầu bên kia cất lên:

_ Là tôi, Kun đây! Tôi muốn cho anh biết 1 vài việc về ngày hôm Ji Yeon bị tai nạn

_ YA! Anh nói cái gì, anh biết được gì chứ hả - anh quát lên trong điện thoại

_ Nếu muốn biết hãy đến công viên lần trước, tôi sẽ cho anh xem – Kun nói với giọng rất kịch trong diện thoại

~ End Flash back~

Tại công viên, Jun bước xuống xe và đi vào trong nơi có 1 cậu thanh niên đeo mắt kính râm. Tiến lại gần và nói:

_ Chuyện gì?

Cậu ta gỡ mắt kính xuống, khuôn mặt toát lên vẻ đẹp trai lãnh tử nhưng ẩn chứa 1 trái tim độc ác, Kun nói:

_ Anh biết chuyện gì đã xảy ra hôm đó không? Chính Yuri đã tong xe đâm Ji Yeon đấy!

Jun không ngạc nhiên như anh ta tưởng, khóe môi lại bắt đầu nhếch lên khinh bỉ với Kun và Yuri rồi, anh nói:

_ Vậy sao cậu biết, cậu là nguyên nhân của tại nạn đúng không?

Và anh quát to:

_ JI YEON ĐÃ ĐỐI XỬ VỚI CẬU RA SAO MÀ CẬU LẠI LÀM VẬY VỚI CÔ ẤY HẢ? TÌNH YÊU CẬU DÀNH CHO CÔ ẤY LÀ THẾ SAO KUN?

Kun khẽ cười nửa miệng, hắn ta bảo:

_ Đúng là tôi yêu Ji Yeon nhưng…tình yêu đó chỉ là 1 nửa. Tôi chỉ có ý định là chiếm hữu cô ấy thôi chứ chẳng yêu thương gì!

Jun sôi máu, mắt anh sắc lại nhìn hắn ta rồi *BỐP* chạy tới đánh vào khuôn mặt đểu cáng của hắn. Quệt máu ướm ngay miệng, nụ cười của hắn lại hiện lên thật ghê tởm, hắn nói:

_ Anh muốn đánh nhau sao? Muốn thì tiếp tụi nó dùm nhé!

Nói rồi hắn ta bước đi và 1 cái *póc*, cả 1 đám du côn đang ào ạt xông vào đánh Jun tới tấp. Thân người anh bầm dập không còn chỗ nào gọi là…yên thân

Anh phóng xe trong thương tích về bệnh viện thăm Ji, khi bước vào phòng thi anh lại bắt gặp…Kun và cô đang trò chuyện vui vẻ, nụ cười khinh bỉ của anh lại hiện lên…”Thì ra đây là kế hoạch của các người, rẻ tiền nhỉ!

Rồi anh bước vô trong cái nhìn thương xót nhưng cũng hơi lạnh lùng của Ji, thấy anh toàn thâm bầm dập thì cô lại nhanh chóng lấy 1 hộp thuốc sơ cứu gần đó kéo anh lại ghế ngồi băng bó ân cần trong cái nhìn đáng sợ của Kun

_ ANh không sao chứ? Bị ai đánh vậy?

Jun khẽ liếc nhìn sang Kun và nói:

_ Bị đánh nhầm người thôi, không sao đâu. Cảm ơn!

Giọng anh lạnh lùng và nhạt nhẽo nói khiến cô hơi chạnh lòng, có gì đó rất quen thuộc với cô nhưng…sao tâm trí cô lại chẳng nhớ được vậy……………….

Mấy ngày sau cũng vậy, mọi người đều đến thăm cô thường xuyên và anh cũng vậy nhưng…khi thấy Kun cứ lúc nào cũng kề kề sát bên cô thì anh lại đau nhói. Anh biết cô không nhớ anh là ai thì không thể cấm cô không được nói chuyện với hắn ta nhưng….trái tim anh khi thấy cảnh 2 người….thì lại rỉ máu nặng nề. Mọi người ai cũng hiểu tâm trạng của anh và cũng cố gắng ngăn cản Kun không tới gần cô nhưng…vô ích thôi

Còn cô, trái tim hướng về con người lạnh lùng kia nhưng lại cười đùa cùng với anh bạn cũ, 1 cảm giác tới 2 con người…nhưng cô không thể nào nhớ được anh là ai, có quan hệ gì với cô….Liệu cô sẽ nhớ được…ai là người cô yêu…chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro