Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

________Tại trụ sở CUBE__________

Hôm nay Jun là người vào phòng tập sớm nhất, anh ngồi xuống sàn, lộ rõ khuôn mặt chán nản, buồn bã đến tối sậm

_ Sao thế hyung? Hôm qua còn vui vẻ với Ji mà - Woon bước vào hỏi

_ Bộ có chuyện gì với em Ji à - từng người trong nhóm bước vào, Ki hỏi

_ Đừng hỏi hyung gì nữa - anh nói với giọng buồn

~ Flash back ~

Jun đứng trước cửa nhà Ji vào đêm khuya, nhắn tin thì cô trong trả lời, gọi thì cũng không bắt máy....bấm chuông cũng chả thấy ai ra mở cửa. Lần thứ 10, anh đã gọi cho cô 10 cuộc rồi đấy mà cô vẫn không động lòng sao. Cô ác với anh vậy sao? Lần thứ 11, cô đã bắt máy nhưng cô có cho anh nói gì đâu, bắt lên anh chỉ kịp nghe giọng cô là:

_ Anh về đi tôi hơi mệt. Tôi không ra đâu

Chấm hết.......tiếng tút ngân dài khiến anh buồn và thất vọng hơn nữa. Sao cô không cho anh 1 lời giải thích vậy? Cô ghét anh vậy sao đến cái nhìn cũng không dành cho anh nữa...............

~ End flash back ~

_ Cậu ấy chắc cũng sốc khi nghe tin đó thôi để em nói chuyện với cậu ấy cho - anh kể cho Ah nghe và cô nói

_ Anh đã làm gì sai chứ. Yuri...cô ả và anh đã.... - nói đến đây thì Jun ngừng lại khi thấy Ji đi ngang, khuôn mặt cô đã giống như lúc mới gặp nhau rồi

_ Ji à Ji Ji - anh vội chạy theo gọi cô

_ Ji dừng lại nghe anh nói đã - nắm được cánh tay cô, anh nói

_ Tôi đang bận, xin lỗi - cô nói lạnh, gỡ tay anh ra khỏi tay mình

_ Em nghe anh nói hết câu đi Ji - nhưng anh lại càng nắm chặt hơn

_ Bỏ-tôi-ra - Ji gằng giọng khiến anh đứng đơ vì chưa thấy cô như vậy bao giờ và bàn tay anh thả lỏng tay cô hơn, cô bước nhanh đi

để lại anh 1 mình

_ Em xin lỗi, cho em thời gian đi - cô nghĩ thầm, đứng vào 1 chỗ tối nhìn anh

Ngày qua ngày, khoảng cánh giữa 2 người càng xa nhau hơn. Anh rất muốn giải thích với cô mọi chuyện nhưng cô thì cứ tránh mặt. Mỗi khi đi làm hay đi đâu gặp anh cô liền đi thật nhanh để tránh ánh nhìn của anh. Nhưng nói thật là nhóm mới comeback nên anh cũng ít có thời gian để nói chuyện với cô nhưng có nói cô cũng không cho anh nói. Thiệt sự cả 2 đang rất mệt mỏi. Họ có cần phải hành hạ lẫn nhau vậy không? Khi làm việc gần cạnh nhau...ánh mắt họ luôn hướng nhìn nhau...nhưng chỉ có mỗi họ biết...là mình đang nhìn ai, còn đối phương....họ không biết ánh mắt đó là dành cho mình.....và điều này đã lọt vào mắt 1 người, ông đã chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối câu chuyện giữa hai người.....ông sẽ làm gì? Ngăn cản...hay...giúp đỡ....và gắn một nửa của họ....trở lại là...của nhau..................

___Trên phòng chủ tịch____

_ Cháu yêu con bé Ji Yeon đúng không? - 1 câu hỏi khiến anh sững sờ từ chủ tịch

_ Cháu xin lỗi chủ tịch. Đó là sự thật - anh nói, mặt cúi gằm xuống đất............

_ TỐT. Ji Yeon là 1 đứa tốt, ta ủng hộ 2 đứa đấy chứ hồi cháu quen con Yuri ta thật sự thất vọng - không khí đang im lặng bỗng chủ tịch lên tiếng lần nữa 

_ Dạ...chủ tịch không sợ.... - anh giật mình vì câu nói của chủ tịch, vội ngước lên nhìn

_ Scandal sao? Fan không ủng hộ sao? Nếu cháu và nó có lòng tin thì trước sau mọi người cũng chấp nhận thôi - chủ tịchh từ tốn nói

_ Thiệt chứ ạ - anh reo lên

_ Thiệt. Bây giờ cháu hãy cố làm lành với nó đi ta sẽ giữ bí mật với báo chí cho. Nếu có chuyện gì xảy ra với 2 đứa ta sẽ đứng ra giải quyết - chủ tịch cười hiền nói

_ Cháu cảm ơn chủ tịch. Cháu đi đây ạ - Jun nói nhanh rồi chạy ra ngoài

_ Thằng bé này....Hyun Ah nói đúng. Ji Yeon đã làm nó thay đổi rồi - ông nhìn theo dáng Jun chạy ra mỉm cười

Chạy vọt đi tìm Ji, anh tìm mãi phòng tập không, căn tin không,.....mọi nơi đều trả lời anh 1 câu duy nhất là KHÔNG. Hỏi mọi người trong công ty thì họ nói cô đã về sớm, chạy sang nhà cô thì Min nói cô chưa về. Rốt cuộc cô muốn gì đây, muốn tránh anh đến bao giờ...........

----Tại 1 nơi----

_ Con có còn là con gái của tập đoàn Queen hùng mạnh này không đấy - ông Park, cha của Ji Yeon quát to

_ Sao thưa cha. Con vẫn là con thôi - cô nói nhạt

_ Bộ dạng con thế này mà vẫn là con sao? Chỉ vì 2 thằng con trai mà con như thế đấy HẢ - cha cô lại quát lên

_ Ý cha...là gì? - Ji với đôi mắt buồn nhìn ông

_ Ý là gì sao? Bộ những gì con làm hay con quen ai cha mẹ không biết sao. Hết Kell thằng chỉ vì tiền đó đã cướp đi mạng sống của con 1 lần rồi bây giờ lại thêm Jun Hyung, thành viên nhóm BEAST ư? Con muốn cha phải làm gì thì con mới sống lại là chính mình đây - cha cô nói to hơn

_ Chuyện riêng của con...xin cha mẹ đừng can thiệp - Ji nói

_ Cha không can thiệp, con muốn quen ai lấy ai cha không cấm, nếu người đó làm con vui thì cha sẵn lòng chấp nhận...NHƯNG, khi thấy con đã quen và yêu 2 thằng đàn ông mà khuôn mặt vẫn đăm đăm không hồn như thế thì có chết ta cũng không chấp nhận - cha cô nói

_ Cha à, Kell và con đã chấm hết rồi chẳng còn mối liên hệ nào nữa - cô nói

_ Còn Jun? - mẹ cô bước vào phòng hỏi

_ Anh ấy...con chưa xác định được... - Ji nói ngập ngừng

_ Ta khuyên con hãy quyết định cho đúng đắn đi, sau này sẽ không phải hối hận. Nếu con không quyết định được, ta sẽ thay con làm điều đó - cha cô nói

_ Ý cha mẹ là... - Ji ngước mặt lên nói

_ Đúng, coi mắt hoặc đối tác của ta - cha cô nói

_ Không được, đây là tương lai của con cha mẹ không được làm vậy - Ji

_ Vậy thì hãy quyết định cho nhanh vào không là ta đổi ý và con sẽ phải quay về quản lí cái công ty này đấy - cha cô nói

_ Vâng con biết ạ, con xin phép. Con về đây - Ji chào cha mẹ cô và ra về

_ Anh có ý gì với con bé đấy. Nó cũng lớn rồi cho nó tự quyết định đi chứ - mẹ Ji nói

_ Anh chỉ muốn giúp nó nhận ra tình yêu đích thực mà nó cần thôi - ông Park khẽ cười làm bà Park cũng khó hiểu với ông chồng của mình

Ji bước lên xe về nhà, trong đầu cô bây giờ thật sự là 1 mớ bòng bong mà cô muốn dứt nó ra khỏi mình. Sao mọi chuyện lại như vậy chứ, cô mệt mỏi với cả chính mình luôn rồi. Chiếc xe hơi dừng lại ngay gần cổng nhà cô, có 1 người đang ngồi trước căn biệt thự của cô...là anh. Anh đến đây làm gì, xin lỗi sao, giải thích sao, cô rất muốn nghe anh nói, nghe anh giải thích nhưng cô không thể, cô không muốn tiếp tục cái đau khổ lần 2 nữa...quá đủ rồi. Nhưng, nhìn anh từ trong xe, khuôn mặt anh hốc hác rất nhiều...bỗng cô đau quá, lòng cô thắt lại khi thấy anh như vậy. Đáng lẽ cô nên kết thúc chuyện này sớm hơn để bây giờ cả 2 không đau đớn thế này....bước ra xe, cô đi lại chỗ anh......

_ Anh đến đây làm gì. Về đi - cô buông cho anh 1 câu lạnh toát

_ Em có thể nói chuyện với anh 1 chút được không - ánh mắt mệt mỏi của anh khẽ nhìn cô

_ Tôi xin lỗi, tôi mệt lắm. Anh về đi - cô nói

_ Làm ơn, 1 lần này thôi - giọng anh nhỏ dần và bỗng..........*BỊCH*....cả thân hình anh ngã khụy xuống.............

Mở mắt ra......anh đang ở đâu thế này....xung quanh toàn màu trắng thế....chả có ai cả, đây là nơi quái nào vậy sao anh lại ở đây....trong tâm trạng rối bời chợt anh nghe thấy tiếng khóc của 1 người con gái......

_ J...un...Hy...un...g...à...l...à.....m....ơn...tỉn...h...lại...đi....em...xi...n...a....nh - là Ji, cô đang ngồi bên cạnh giường của anh khóc thét lên

_ Ji Ji à đừng khóc, anh đây mà làm gì mà em khóc giữ vậy - anh nói, quay qua lại nhưng chỉ nghe được tiếng khóc than của cô mà chả thấy cô đâu....một hồi có 1 giọng nói nữa cất lên

_ Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch rồi. Nếu để cậu ấy ở ngoài lạnh lâu hơn e rằng sẽ có chuyện không lành - là giọng của 1 người bác sĩ, anh đoán thế...vậy là anh đang ở trong bệnh viện ư

_ Chừng nào cậu ấy mới tỉnh vậy thưa bác sĩ - giọng của Du Jun vang lên

_ Chúng tôi chưa biết chắc...có thể sẽ lâu hơn dự tính....hoặc cậu ấy sẽ không tỉnh - ông bác sĩ nói ngập ngừng

_ Khô...ng...tỉnh....là thế...nào....chẳng phải...ông vừa nói....anh ấy...đã qua...cơn nguy...kịch....sao? - Ji nói gần như hét

_ Đó là đúng nhưng tỉnh hay không là do nghị lực của cậu ấy mong cháu bình tĩnh - bác sĩ nói

_ Bình...tĩnh....ôn...g nói...tôi....phải...bình tĩnh...như thế...nào ĐÂY - Ji hét to

_ Ji Yeon à em bình tĩnh lại đi Jun sẽ không sao đâu - là giọng của Ki

_ Đây là lỗi của em, em không nên đối xử lạnh nhạt với anh ấy như vậy, làm anh ấy đau hơn. Em là 1 đứa ngu ngốc, vô vị nhất trên đời....hic hic...em không thể....mất anh ấy được - Ji nói trong tiếng nấc

Mất ư? Cô vừa nói gì vậy, anh có nghe lầm không....mất anh...cô không thể mất anh sao. Cô ấy yêu anh rồi sao. Ji à nói cho anh biết là...em đã yêu anh rồi không............

Một ngày...hai ngày...và ba ngày trôi qua...anh vẫn chưa tỉnh, mọi hoạt động của BEAST đành phải dừng lại hết để lo cho sức khỏe của anh hiện nay nhưng nói thật, chả ai trong nhóm còn tâm trí để làm việc khi thấy anh như vậy...mọi người đều rất lo lắng cho fan, fan cũng vậy...tất cả BEAUTYs đều đứng trước bệnh viện trông ngóng tin tức của anh...nhưng vẫn có 1 người là đau nhất, cô càng ngày càng xanh xao, tiều tụy...hốc hác hơn, 3 ngày trôi qua cô đã ở trong bệnh viện với anh suốt không ngày nào cô rời mắt khỏi anh...cứ nắm chặt lấy bàn tay rắn chắc của anh không rời nửa bước...mặc dù cô bị rất nhiều lời chỉ trích từ phía BEAUTYs, họ nói vì cô mà anh đã và đang nằm trên chiếc giường trắng toát không hồn kia, có những món quà đen thường hay gửi đến để hăm dọa cô, cũng có lúc có cả những cú điện thoại gọi đến cô yêu cầu cô hãy ra đi, ra khỏi cuộc đời của anh đi...nhưng cô không màn tới những lời chỉ trích đó vì...những lời họ nói đều đúng, cô chỉ biết nghĩ cho mình, cô không biết tự quyết định hạnh phúc cho mình. Cô đã quá ngu ngốc, Yuri và anh đâu còn gì đâu sao cô lại để ý chứ...cô ích kỉ quá sao...đến mức cô sắp mất luôn cả anh..................dù mọi người trong công ty ai cũng hiểu cho cô và khuyên cô hãy về nghỉ ngơi cho lại sức nhưng họ cũng phần nào biết được tính bướng bỉnh của cô thế nào mà, dù có về thì cô cũng không an tâm để lại anh 1 mình nên cô nhất quyết ở lại........

_ Ji à em ăn chút cháo đi mấy ngày nay em có ăn uống gì đâu - Ki bước vào cầm theo hộp cháo nói

_ Dạ thôi em không đói. Anh cứ để đó đi - Ji nói nhạt, đôi mắt chỉ hướng về phía người đang nằm trên giường trắng tóat kia

_ Em cứ như vậy chắc khi hyung ấy tỉnh sẽ xỉu lại vì lo cho em mất. Coi sắc mặt này, như cái gì ấy - Ki bụm miệng cười khẽ

_ Kệ em đi - tưởng chọc cô sẽ cười nhưng cô chỉ cười nhạt, ánh nhìn cũng không hướng về phía Ki Kwang

_ Thôi anh về đây em có về cùng không? - Ki hỏi

_ Không ạ, anh cứ về trước đi - cô nói

Trong một đêm khuya, Ji đứng ngoài hành lang ngay phòng Jun, khuôn mặt tuyệt vọng của cô lại xuất hiện, sẽ làm sao khi anh không tỉnh lại đây....mãi nhìn ra bầu trời đen kia nên cô không để ý có 1 vòng tay ôm gọn lấy thân hình cô........

_ Anh làm gì vậy. Bỏ em ra đi Ki Kwang - vì không quay lại nhìn nên cô cứ tưởng đó là Ki Kwang

_ Này anh giận em đấy. Anh này mà lại nhầm là Ki sao? - giọng nói quen thuộc pha lẫn trách móc đấy nói, lúc này cô mới giật mình và quay lại nhìn

_ Ju...n...Hyung...anh tỉnh lúc nào đấy - cô nhìn anh ngạc nhiên hỏi

_ Anh tỉnh từ lúc nghe thấy tiếng em khóc than rồi nhưng muốn thử em 1 chút nên anh mới nằm đến 3 ngày đấy hìhì - anh cười khì nói

_ Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi về - lại cái giọng lạnh lùng ấy, cô nói

_ Này em định nuốt cái câu nói của em đấy hả - anh càng ôm chặt cô hơn, không cho cô thoát

_ Câu gì - cô hỏi lạnh lùng

_ Đây là lỗi của em, em không nên đối xử lạnh nhạt với anh ấy như vậy, làm anh ấy đau hơn. Em là 1 đứa ngu ngốc, vô vị nhất trên đời....hic hic...em không thể....mất anh ấy được - Jun tường thuật lại câu nói của cô

_ Anh anh...đồ đáng ghét tôi ghét anh...chết chết chết điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii - quay người lại, cô đánh vào người anh mấy cái

_ Này đánh nhẹ thế. Đánh cho mạnh vào đến khi nào em hết giận anh thì thôi...này cứ cứ đánh đi rồi...... - anh nắm tay cô đánh mạnh vào người mình (gián tiếp hại mình).......rồi 1 hồi lâu, nước mắt cô lại lăn dài lần nữa........

_ Mình bắt đầu lại nhé. Anh và Yuri không còn gì nữa đâu tin anh đi nhé - anh lau những giọt nước mắt của cô và ôm nhẹ cô vào lòng nói

_ Em... - cô ngập ngừng

_ Đừng nói gì cả anh biết câu trả lời rồi. Là đồng ý, đúng không - anh nói tinh nghịch

_ Ai nói đấy - cô vẫn bướng bỉnh

_ Anh nói và...chính con tim em cũng nói đấy. Đúng không nào đồ ngốc? - anh nói khẽ vào tai cô

_ Ơ....ừm - cô khẽ gật đầu, mỉm cười và dựa vào lòng anh vì cô biết nếu có nói dối, anh cũng sẽ nhận ra...nhưng bây giờ...cô đã biết được cô cần ai? Thời gian đã cho cô biết cô...yêu ai và...ai là người...trong...trái tim cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro