17. Coffee của Lee Tiểu Thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17. Coffee của Lee Tiểu Thư

-------------------------------------

  - Anh từng uống qua chưa?

Jiyong liền gật đầu. Hình như, anh đã uống một lần rồi, nhưng hương vị thế nào thì anh lại quên mất rồi.

  - Sau khi uống xong có cảm giác gì?

Xem ra, anh chẳng nhớ gì rồi. Anh lắc lắc đầu. Lần đó, làm sao uống được anh còn không nhớ rõ, thì sao có thể nhớ được uống xong có cảm giác gì?

  - Để tôi nói.

Taeyang thật sự không chịu nổi màn đối đáp của hai người nữa.

  - Lúc 10 tuổi, nó từng uống trộm cafe quản gia pha cho appa. Kết quả là, tim đập nhanh, chân tay co giật, suýt chút nữa thì sốt cao. May mà quản gia đến phòng bếp để bưng cafe ra, nên mới phát hiện ra nó, nếu không thì nó đã chết từ lâu rồi.

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nói không dọa người là nói dối. Sau khi nghe xong, cô liền giành lấy cốc sữa từ tay anh, đưa đến bên miệng anh, nghiêm giọng nói.

  - Anh uống hết sữa đi.

Anh cũng đâu nhớ rõ, chắc chắn là Taeyang hyung nói lung tung rồi! Jiyong bĩu môi, không tình nguyện uống hết sữa, hai mắt vẫn chăm chú nhìn cốc cafe trong tay mọi người. Nhưng rồi cũng đầu hàng uống hết cốc sữa.

   - Lát nữa các anh cứ đi làm đi, tôi sẽ bảo lái xe đưa chúng tôi về nhà bên.

Thấy anh ngoan ngoãn uống hết sữa, cô  mới nói ra quyết định của mình. Bốn người kia suy nghĩ một lúc, liền gật đầu.

Ha ha, đợi lát nữa các anh đi hết, anh sẽ uống trộm một chút, chắc sẽ không sao đâu!

Jiyong giống như đứa trẻ đang chuẩn bị làm việc xấu, ánh mắt lén lút đảo quanh. Chaerin gõ nhẹ đầu anh một cái, nói.

  - Không cho phép anh uống trộm.

Vừa thấy dáng vẻ này của anh, cô liền biết, anh đang suy nghĩ gì rồi. Hai tay ôm đầu, anh ngây ngốc nhìn cô vẫn ngồi trên đùi mình. Anh thật sự không biết, tại sao cô lại biết anh đang nghĩ gì? Bốn người kia cùng vợ chồng Lee gia, cũng hết cách với sự ngốc ngếch của anh. Nhìn vẻ mặt kia, chẳng những cô mà đến cả bọn họ, cũng biết anh nghĩ cái gì.

~*~

  - Ông già, ông không thấy nó rất đáng yêu sao?

Soora chỉ vào Jiyong, nhỏ giọng hỏi chồng. Lee Ki Jin giận dỗi ăn bữa sáng, sau khi nhét đầy thức ăn vào mồm, mới gật đầu. Ông thừa nhận, tên ngốc đó rất đáng yêu, nhưng không có nghĩa là ông sẽ để nó cướp mất con gái yêu.

  - Anh dám uống trộm thì em sẽ không để ý đến anh nữa.

Cô tức giận đứng dậy, chạy ra khỏi phòng ăn.

  - Aaaaa, Rinrin

Vừa nghe cô nói không để ý đến mình, anh liền hoảng sợ, vội vàng đuổi theo. Anh vừa chạy vừa gọi.

  - Rinrin, Rinrin, Rinrin, anh không uống trộm nữa, đừng giận anh mà, Rinrin...

Nhìn hai người đã chạy đi xa, mọi người đều bật cười.

Xem ra, em trai sẽ bị vợ quản nghiêm đây.

Taeyang bật cười to. Sau này, sẽ có người thay bọn họ quản lý cậu em trai ngốc này rồi.

  - Đúng vậy, cuối cùng cũng có người quản được nó rồi.

SeungRi  cười đến vui vẻ. Đừng thấy anh ngốc nghếch mà coi thường. Đúng là, ngoại trừ đôi khi cực kỳ ngoan ngoãn, thì phần lớn, cậu ta đều vô cùng nghịch ngợm, khiến người ta đau đầu. Cậu ta thường xuyên gây ra chuyện làm cho người ta dở khóc dở cười, rồi lại chẳng nỡ đánh mắng. Cùng lắm chỉ nhắc nhở vài câu, nhưng cậu ta vẫn luôn nghe xong rồi quên ngay. Đúng là hết cách với cậu em trai này!

  - Chỉ cần nó ít làm những chuyện nguy hiểm đến bản thân, thì anh yên tâm rồi.

Seunghyun nhấp một ngụm cafe, thong thả nói. Cafe này thật sự rất tuyệt vời! Chuyện kỳ quái mà anh gây ra, thì nhiều đến không kể xiết. Có lúc, nó đột nhiên trèo lên cây, nói là muốn nhìn chim non lớn lên như thế nào, kết quả là vừa leo lên đã tụt xuống. Hoặc là tự vẽ cho mình một tấm bản đồ, nói muốn đi phiêu lưu, rồi một mình chạy trên đường. Kết quả là bị lạc đường, khiến bọn họ phải huy động toàn bộ nhân viên đi tìm. Hoặc là, bỗng nhiên cầm súng đồ chơi, nói muốn chơi trò đánh giặc, rồi lao ra, điên cuồng bắn phá người đi đường. Kết quả là bọn họ phải xin lỗi, thậm chí còn bồi thường ít tiền, mới khiến người ta không gọi điện đến bệnh viện tâm thần....Chuyện như thế, nhiều lắm. Nó thường xuyên bộc phát ý tưởng, giống như đứa bé nghĩ gì làm nấy, mặc kệ hậu quả. Có lẽ suy nghĩ của nó vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn trẻ con, nhưng thân thể là của người trưởng thành. Nó như vậy, người không biết, không nghĩ nó bị bệnh thần kinh mới là lạ.

  - Về sau, tội nghiệp em dâu rồi.

Chỉ trong bữa sáng nay, Seunghyun đã uống hết ba cốc cafe rồi. Cuối cùng, anh vẫn không nhịn được, khen ngợi.

  - Bác Lee, cafe bác pha thật sự là quá tuyệt vời.

Cả bốn người bọn họ đều nghiện cafe, mỗi ngày đều phải uống mấy cốc. Nếu biết quán nào ngon thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Nhưng, cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa từng được uống qua cafe thuần hương như vậy. Ông trời, sau khi uống thử, thì anh không dám tưởng tượng cái loại khác sẽ có hương vị gì nữa?

  - Đúng thế, đúng thế. Cafe này tuyệt đối là loại hảo hạng, làm sao để pha được như thế? Bác chỉ cho chúng cháu với.

Taeyang cũng gật đầu, khen ngợi. Thật chẳng dám tưởng tượng, những thứ cafe trước kia, anh làm cách nào mới có thể uống hết? So với loại này, thì những thứ trước kia không khác gì nước rửa bát. (Jen: Hóa ra trước kia anh toàn uống nước rửa bát thôi à!)

Soora mỉm cười, dùng khăn ăn lau miệng, mới chậm rãi trả lời.

  - Cafe này không phải do tôi pha, là do bảo bối nhà tôi làm đó.

Đối với kỹ thuật pha cafe của con gái, bà cảm thấy không thể sánh bằng. Thật khó tin, một người chưa từng uống cafe, lại có thể pha được cốc cafe tuyệt đỉnh đến vậy.

  - Cô Lee sao?

Daesung kinh ngạc hô to, rồi lại nhìn cốc cafe trên tay. Rốt cuộc, Lee tiểu thư này còn bao nhiêu bí mật, mà bọn họ chưa phát hiện ra? Ba người khác cũng có chút giật mình. Vừa nãy, lúc dùng bữa, họ không hề thấy cô động vào chút cafe, cho nên, không nghĩ đến là do cô pha.

  - Hình như, cô ấy không uống cafe? (Taeyangmở lời đầu tiên)

  - Đúng vậy, nó chưa từng uống.

Hiện tại, mỗi ngày Lee Ki Jin đều phải uống một cốc cafe do con gái pha, mới có tinh thần làm việc. Nhớ lại những ngày con gái còn ở Mỹ, ông liền cảm thấy, cuộc sống của mình thật tẻ nhạt. Bây giờ, cô còn muốn chuyển đến Kwon gia, vậy, cuộc sống sau này của ông sẽ ra sao đây?

  - Thật quá kỳ diệu. Haha

SeungHyun  lắc nhẹ cốc cafe, ngửi thấy hương vị thuần chất, anh liền cảm thấy thoải mái.

  - Quả thật là vô cùng kỳ diệu.

SeungRi cũng gật đầu, tán thưởng. Soora mỉm cười, nhìn vẻ mặt say mê của mấy người họ, rồi xoay người, đi ra ngoài. Đợi lát nữa, bà sẽ quay vào thu dọn sau.

_End Chap 17_

Tâm sự cùng au_ Sắp đc 2k view rồi mí bạn ơi    >o<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro