34. Màn Kịch Kết Thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

34. Màn Kch Kết Thúc


Sáng sớm hôm sau, Seunghyun liền gọi điện thoại cho người bạn thân làm cảnh sát của mình.

- A lô? Ai vậy?

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng gầm nhẹ đầy ngái ngủ. Mẹ nó, cô vốn không ngủ ngon giấc lại còn bị quấy rầy lúc sáng sớm nữa, có phải tên đó chán sống rồi không?

- Kwon Seunghyun.

Nghe được tiếng gầm quen thuộc, anh khẽ mỉm cười rồi trực tiếp báo tên. Chỉ có điều, nếu cô nghe được tên của anh thì chắc sẽ càng không vui.

Quả nhiên, ở đầu dây bên kia, người đang mất kiên nhẫn gầm nhẹ liền biến thành vô cùng tức giận rống to.

- Bà mẹ nó, tên khốn Seunghyun nhà anh, cái đồ xấu xa này, làm gì mà sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi hả?

Cái tên gian thương kia, mỗi lần gặp đều làm cô điêu đứng, cô nghe thấy giọng anh ta mà vui mừng mới là lạ đó.

Anh đưa điện thoại ra xa một chút để tránh cho lỗ tai gặp họa. Đợi đến khi cô dừng lại, anh mới đưa điện thoại lại gần.

- Cô nhóc, tôi không phải là tên xấu xa.

Park Bom mặc kệ anh, tiếp tục mắng.

- Đồ xấu xa, tôi đã bảo anh bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là cô nhóc. Tai anh bị điếc hay biến thành ông già ngốc rồi, nghe không hiểu tiếng người à?

Tên gì mà xấu hoắc, Seunghyun là đồ đại xấu xa.

- Thân là cảnh sát nhân dân, sao cô lại mắng chửi công dân lương thiện như vậy chứ! Nhóc Bom.

Mặc dù có chuyện quan trọng nhưng anh vẫn không quên trêu chọc cô một chút.

- Nhóc Bom cái đầu nhà anh.Tôi khinh, anh mà gọi là công dân lương thiện thì mọi người trên thế giới này đều thành thiên sứ hết rồi!

Cô khinh thường nói. Có lẽ anh ta thật sự rất đẹp trai, nhưng trong mắt cô, anh chỉ là một tên đại xấu xa mà thôi. Nam thần cái gì chứ? Nam thần kinh gì có.

- Nhóc Bom, tôi nhớ số của cục trưởng các cô là...

Lại dám nói anh như thế, ha ha, xem ra lâu rồi anh không quan tâm đến cô nên cô đã quên mất thủ đoạn của anh rồi.

- Rốt cuộc là có chuyện gì?

Vội sửa lại thái độ nói sang chuyện khác, cô không muốn mới sáng sớm đã bị thủ trưởng phê bình đâu. Lần trước, cũng chỉ vì cô hơi tỏ thái độ một chút mà anh ta dám gọi điện trực tiếp cho cục trưởng tố cáo cô, hại cô bị cục trưởng mắng suốt ba tiếng liền.

Anh khẽ nhếch khóe miệng nhàn nhạt cười.

- Có chuyện muốn nhờ cô giúp.

Anh vẫn không hề quên mục đích cuộc gọi này.

- Hơ, không phải anh rất vạn năng sao? Sao lại cần tôi giúp chứ?

Mới vừa nhẫn nhịn chưa được một phút, cô lại chứng nào tật nấy, lập tức châm chọc anh.

- Tôi thấy tôi nên mời thẳng cục trưởng của các cô giúp đỡ thì tốt hơn.

Anh lập tức có biện pháp trị cô.

- Tên xấu xa nhà anh. Được rồi, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.

Nói không sợ anh ta mới là lạ đó, mỗi lần anh ta đều hành hạ cô đến không có chỗ trút giận, khổ không thể tả được. Cô mà tin tưởng anh ta gọi điện cho cục trưởng chỉ vì muốn ông giúp đỡ thì cô chính là kẻ ngốc, anh ta không nhân cơ hội này để tố cáo cô mới là lạ.

Anh lập tức kể sơ qua mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua cho cô nghe.

- Woa, thật không ngờ em trai anh lại có sức hút đến thế!

Vừa nghe xong, cô liền kinh ngạc hô to. Loại tình tiết cũ rích này cô mới chỉ xem qua trên phim thôi đó. Thế nhưng, nghe đồn em trai anh ta là kẻ ngốc mà? Vậy mà còn có cô gái dùng phương pháp này để quyến rũ em trai anh ta. Quả nhiên, có tiền liền khác ngay.

- Đừng có châm chọc nữa, có biện pháp điều tra không?

Dù sao thì cô cũng sẽ chẳng bỏ qua bất cứ cơ hội nào để châm chọc anh đâu.

- Anh đem cái cốc sữa kia đến chỗ tôi, tôi sẽ làm hóa nghiệm giúp anh.

Tuy cô vô cùng chán ghét anh ta, thế nhưng, nếu anh ta đã mở lời xin mình giúp đỡ thì cô cũng chẳng thể từ chối.

- Bao lâu mới có kết quả?

- Ba ngày đi, đến lúc có kết quả thì tôi sẽ gọi điện cho anh.

Cô không mấy tình nguyện nói.

- Tốt lắm, đợi lúc nữa tôi sẽ tự mình mang đến cho cô.

Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ 'tự mình', ý muốn nhắc rằng nếu cô muốn trốn tránh anh thì cô nhất định sẽ thê thảm.

- Biết rồi.

Cô bất mãn đáp lại.

- Anh nợ tôi một cái nhân tình đó.

Cô vẫn không quên đòi nợ.

- Uhm, tôi nợ cô một cái nhân tình.

Ha ha, anh cũng không mấy quan tâm, nợ cô cũng tốt, anh sẽ có thêm lý do để tìm cô.

- Vậy tôi cúp máy đây, lát nữa gặp nhé.

- Uhm.

Cúp máy, cô liền rùng mình một cái, sao đột nhiên cô lại có một dự cảm không tốt vậy?

***********************

Buổi tối ba ngày sau, Seunghyun cầm báo cáo kiểm tra về nhà họ Kwon.

- Madam, bà đi gọi ông chủ cùng mấy đứa kia xuống đây, bảo là tôi có chuyện muốn nói.

Vừa đi vào phòng khách, anh liền dặn dò.

- Tiện thể bảo cả cháu gái của bà xuống nữa.

- Vâng, thưa cậu.

Đêm hôm đó, bà đã đi nhận lỗi với ông chủ, ông chủ cũng đã tha thứ cho bà rồi.

Một lúc sau, mấy người kia lần lượt đi xuống.

- Hyung, có kết quả rồi hả?

Taeyang nhìn thấy túi tài liệu trên tay anh, lập tức hỏi.

Lắc lắc túi lớn trên tay, anh cười nói.

- Mới ra lò luôn.

- Sao rồi, sao rồi.

Taeyang sốt ruột hỏi.

- Đợi một người nữa đã.

Vẫn còn một người nữa chưa xuất hiện, mà người này, là nhân vật chính trong chuyện lần này.

- Ông chủ, Soohyun không có trong phòng.

Madam vội vàng từ trên lầu chạy xuống.

- Chắc không phải là đã chôm đồ bỏ trốn rồi chứ?

Taeyang đùa.

- Seungri, con gọi điện đến chỗ bảo vệ gác cổng hỏi đi...

Kwon Yang đang định bảo Seungri gọi điện qua bên bảo vệ hỏi chút tin tức thì bất ngờ bị tiếng tranh cãi bên ngoài cắt ngang.

Năm người bọn họ cùng madam vội vàng đi ra ngoài, muốn nhìn xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy hai người bảo vệ một trái một phải đang giữ chặt Soohyun, kiên quyết kéo cô ta vào trong. Còn Soohyun vì giãy dụa mà tóc tai rối loạn, quần áo lộn xộn không chịu nổi, giống như kẻ điên vừa kêu gào vừa giãy dụa. Phía sau còn có hai bảo vệ, trên tay một người cầm theo một túi hành lý to đùng còn người kia thì kéo cả một valy nặng trịch.

- Mấy tên xấu xa này, thả tôi ra! Tôi sẽ khiến các người đẹp mặt! Con bà nó, mấy người đàn ông xúm vào bắt nạt một cô gái yếu đuối còn gọi là anh hùng sao! Rốt cuộc các người có phải là đàn ông không vậy, là đàn ông thì mau thả tôi ra!

Tuy hai người gác cổng đều là hai người đàn ông lực lưỡng nhưng để bắt được một cô gái đanh đá như vậy, thật cũng khiến họ khá vất vả. Vừa nhìn thấy ông chủ đang đứng bên ngoài, họ liền vội thả cô ta ra.

- A! Mẹ nó, mấy người không biết nhẹ nhàng chút à.

Cô ta vẫn không biết sống chết gào to.

- Soohyun

Madam bị dọa đến khiếp sợ, bà chưa từng gặp qua cô gái nào vô giáo dục như vậy, mà cô gái này còn là cháu gái bà nữa.

Sau khi đứng vững, cô ta vẫn ngoan cố nhìn mấy người đàn ông đang đứng bên ngoài.

- Ông chủ, cô ta muốn đi khỏi đây nên chúng tôi mới ngăn cản, nhưng cô ta lại cố gắng xông ra nên chúng tôi....

Một người bảo vệ vội vàng giải thích. Nhìn sắc mặt mấy người kia không tốt lắm, họ chỉ sợ chính mình làm sai chuyện thôi.

- Không sao, làm rất tốt.

Daesung ôn hòa cười, nhưng ý cười vẫn chưa đạt tới đáy mắt.

- Trên tay các anh là gì vậy?

Daesung hỏi hai người bảo vệ đứng phía sau.

- Hành lý của cô gái này ạ.

Đem túi đồ ném xuống trước mặt ông chủ.

- Soohtun, sao cháu lại có nhiều hành lý như thế? Lúc cháu mới đến không phải chỉ có mỗi cái túi nhỏ hay sao?

Nhìn một túi hành lý cùng một valy lớn trước mặt, madam khó hiểu nhăn mày, hỏi.

- Anh (Taeyang chỉ vào một người bảo vệ nói) Anh cầm cái này. (Lại chỉ vào hành lý trên đất nói)Mở ra xem thử.

Bảo vệ nhận được lệnh liền mở túi hành lý ra. Đồ vật bên trong khiến cho vẻ mặt tất cả mọi người đều biến sắc.

- Đồ phụ nữ xấu xa này, lập mưu hại Jiyong còn chưa đủ lại còn dám vô liêm sỉ trộm đồ nữa! Tiện nhân.

Seungri xông lên túm lấy cổ áo của cô ta, tức giận mắng.

Toàn bộ hành lý của cô ta toàn là đồ cổ cùng đồ trang sức quý giá.

- Em buông cô ta ra đi.

Seunghyun vươn tay giữ lấy tay Seungti, muốn anh buông ả kia ra.

- Mẹ nó. Đồ tiện nhân.

Anh dùng sức ném cô ta sang một bên.

Soohyun lập tức ngã xuống đất nhưng không hề rên một tiếng. Chống tay đứng lên, phủi đi bụi đất trên người, cô vẫn quật cường nhìn bọn họ, cũng chưa từng mở miệng.

Seunghyun nhìn dáng vẻ không biết hối lỗi của cô ta, anh liền lắc lắc túi tài liệu trên tay.

- Cô vẫn khăng khăng nói Jiyong đã phát sinh quan hệ với cô sao?

Nhìn túi tài liệu trên tay anh, cô liền biết bọn họ chắc chắn đã tra ra chuyện cô bỏ thuốc với tên ngốc kia rồi, thế nhưng...

- Cho dù tôi bỏ thuốc thì anh cũng không có bằng chứng chứng minh tôi không có phát sinh quan hệ với anh ta.

Chỉ cần cô kiên trì nói mình đã lên giường với Jiyong thì bọn họ cũng chẳng thể làm gì được mình.

- Từ trước đến giờ, tôi chưa từng biết một người đàn ông ngủ say như lợn chết lại có phản ứng sinh lý đó.

Taeyang mở miệng châm chọc.

- Anh chưa từng biết? Anh từng thử rồi sao?

Không cam lòng châm chọc lại. Nếu chạy trốn thất bại thì cô vẫn tiếp tục kiên trì không thừa nhận, xem bọn họ có thể làm gì.

- Cô còn ít tuổi nhưng sao lại chẳng biết xấu hổ như vậy chứ?

Kwon Yang nhìn cô, lắc đầu nói.

- Ông biết xấu hổ thì ông sẽ không lên giường cùng phụ nữ sao?

Mẹ nó, bọn họ có tư cách gì mà coi thường cô, nếu chẳng phải vì do những tên đàn ông xấu xa này thì cô sẽ trở thành như bây giờ sao? Ông ta nghĩ rằng, cô muốn biến thành như bây giờ sao? Cô là do bọn họ dồn ép, bị những tên đàn ông xấu xa này dồn ép.

- Cô...

Kwon Yang bị cô ta châm chọc tức đến nỗi không nói nên lời.

- Mặc kệ cô có phát sinh quan hệ với Jiyong hay không, chỉ dựa vào chuyện cô bỏ thuốc nó thì tôi đã có thể kiện cô rồi.

Daesung quyết định bắt đầu từ chuyện bỏ thuốc, nếu cô ta kiên trì không thừa nhận thì bọn họ đúng là hết cách với cô ta.

Cô chợt cười lạnh, nếu là ba ngày trước thì có lẽ cô sẽ sợ hãi nhưng trải qua ba ngày tĩnh lặng kia cô đã chẳng còn sợ hãi gì nữa rồi.

- À, cốc sữa là tôi nhận từ tay bác tôi, có bỏ thuốc hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết đem lên thôi.

Bọn họ cũng không thể buộc tội cô đã bỏ thuốc được.

- Soohyun, cháu...

Madam hoàn toàn không ngờ cô lại đổ hết tội lên đầu bà như vậy.

- Thật sao?

- Tất cả các góc rẽ trên hành lang trong nhà chúng tôi đều đặt camera ẩn, có muốn tôi đem băng ghi hình ngày hôm đó cho cô xem không?

- ...

Ả thật sự không ngờ bên trong nhà còn có camera ẩn.

- Vẫn chưa chịu thừa nhận sao?

Seunghyun tiếp tục hỏi.

- Anh muốn tôi thừa nhận cái gì?

Đánh chết ả cũng không nhận.

Thật sự là vịt chết còn mạnh mỏ.

- Cô không còn là gái trinh, phải không?

Taeyang hỏi thẳng.

- Trên giường Jiyong không có vết máu.

- Nếu cô là trinh nữ thì hẳn là phải có vết máu lưu lại, vậy cô muốn Jiying chịu trách nhiệm thì chúng tôi sẽ chấp nhận.

Ba ngày nay, Taeyang cũng không hề rảnh rỗi, tất cả mọi chuyện của cô gái này anh đều điều tra rõ ràng.

- Cô làm việc trong quán bar, nói thẳng ra là làm gái bao, vậy dựa vào đâu mà cô muốn Jiyong chịu trách nhiệm. Cho dù có phát sinh quan hệ thì cùng lắm là cho cô một khoản tiền thôi, hơn nữa, hai người vốn chẳng hề xảy ra chuyện gì cả.

Cầm ảnh của cô ta đến hỏi bất cứ kẻ ăn chơi nào trong giới thượng lưu là dễ dàng biết được, một cô gái hư hỏng như thế thì sao có tư cách yêu cầu em trai phải chịu trách nhiệm.

Lời nói của anh liền đánh trúng nơi mềm yếu nhất trong trái tim khiến sắc mặt cô trở nên trắng bệch. Cô thật không ngờ, anh ta lại có thể tra ra được công việc trước kia của mình. Cô dùng tên giả, cũng cho rằng mình che dấu khá tốt nhưng không ngờ vẫn có người đào ra được cái quá khứ kinh tởm kia.

- Soohyun, cháu...

Bà thật sự không hề biết cháu gái mình đã từng làm gái bao trong quán bar.

Nấc một tiếng, cô ngồi phịch xuống đất, ôm đầu khóc rống lên mặc kệ mọi ánh mắt đang nhìn mình.

- Tôi cũng không muốn...Tôi cũng không muốn...Tôi chỉ là bị ma xui quỷ khiến, không muốn trải qua những ngày như trước kia nữa...Tôi đố kỵ với cô chủ, có cha mẹ yêu thương, có chồng yêu thương, có bố chồng yêu quý...Tôi đố kỵ vì cô ấy có được tất cả...Tôi ao ước mười mấy năm cũng chẳng có được cái gì mà cô ấy lại dễ dàng có được...Tôi hâm mộ, tôi đố kỵ...Lúc bị bố dượng bán vào quán bar, tôi cũng từng đấu tranh, cũng từng chạy trốn...Nhưng lại chẳng thể trốn thoát...Tôi cũng muốn có hạnh phúc...Tôi cũng từng nghĩ đên cuộc sống giàu có...Nếu nhà tôi có tiền thì tôi cũng sẽ không bị bán....

Madam đau lòng bước lên, quỳ gối xuống rồi dang tay ôm cô vào lòng.

- Vì sao cháu không gọi điện cho bác, cháu biết bác yêu cháu nhất, nhất định sẽ giúp cháu mà...

- Bọn họ nhốt cháu lại không cho tiếp xúc với bên ngoài...Cháu hoàn toàn bất lực...

... .......

- Lần này nên xử lý thế nào đây?

Cảnh ngộ của cô làm cho người ta rất thương cảm, cô muốn một cuộc sống tốt đẹp cũng không có gì đáng trách, nhưng, cô đã dùng sai cách rồi.

- Cho nó một khoản tiền để nó rời khỏi đây đi.

Kwon Yang nhìn dáng vẻ hai bác cháu ôm nhau khóc rống lên, mềm lòng nói.

- Hy vọng cô ta có thể hoàn toàn thay đổi.

Seunghuyn xoay người đi vào nhà.

Mấy người còn lại cũng nhìn hai người kia một lúc rồi mới lần lượt đi vào.

Màn kịch này cứ như vậy mà hạ màn.

- Bao giờ hai đứa mới về nhà họ Kwon? Ông thông gia gọi đến nhiều lần rồi đó.

Lee Ki Jin hỏi hai người đang ngồi nhàn nhã trên xích đu.

Tuy ông rất vui vì con gái về nhà ở, nhưng dù sao thì cô cũng đã gả ra ngoài rồi, còn mang con trai nhà người ta về làm cho người ta gọi điện đến giục nhiều lần khiến ông vô cùng xấu hổ.

Qua điện thoại, ông cũng biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng dù sao chuyện cũng đã xử lý xong hai tuần trước rồi mà con gái vẫn chưa hề nghĩ đến việc trở về nhà họ Kwon. Còn đứa con rể này, cứ con gái yêu ở nơi đâu là nó theo đến đó, hoàn toàn mặc kệ người khác lo lắng. Kể cả lúc con bé đi tắm nó cũng ngồi trước cửa canh.

- Jiyong, anh có muốn về không?

Cô lười nhác tựa vào vai anh, nhìn anh hỏi.

- Về đâu?

Hai chân chạm đất, anh khẽ lắc lư xích đu. Hai ngày trước, vì anh đung đưa xích đu quá mạnh khiến cho hai ông bà Lee sợ đến mức mắng cho anh một trận, anh liền không dám rung xích đu quá mạnh nữa. Bởi vì bọn họ nói, rung quá mạnh sẽ khiến Rinrin ngã bị thương. Anh đã hứa với appa là sẽ bảo vệ Rinrin nên không thể làm cô bị thương được.

- Nhà con đó.

Thỉnh thoảng, ông cũng thật hết cách với đứa con rể ngốc này, nó luôn không hiểu chuyện khiến cho người khác phải liên tục giải thích.

- Phải về sao?

Nếu Rinrin không về thì anh cũng sẽ không về.

- Những điều em nói với anh trong hai tuần nay, anh có nhớ kỹ không?

Cô không vội trả lời câu hỏi của anh mà hỏi anh một vấn đề khác.

Anh ra sức gật đầu.

- Những điều em nói anh đều nhớ kỹ.

Lee Ki Jin thấy đôi vợ chồng son chỉ mải nói chuyện với nhau mà không để ý đến ai khác liền cảm thấy rất mất mặt, ông lập tức xoay người về phòng nhưng vẫn không quên nhắc nhở.

- Bảo bối à, con đã không còn tức giận cũng chẳng còn khổ sở nữa thì hãy sớm trở về đi.

Ông nói giống như muốn đuổi con gái đi vậy.

Cô chẳng hề quan tâm đến ông, chỉ chăm chú nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình.

- Nói cho em nghe xem anh nhớ được bao nhiêu.

Cô đương nhiên biết mọi chuyện đều là giả, cái gì gọi là tức giận, khổ sở chứ, appa đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi.

- Uhm (Gật gật đầu, ngoan ngoãn nhìn về phía trước, anh bắt đầu đọc thuộc lòng.) Không được tùy tiện nhận đồ của người lạ...Không được nói chuyện với người lạ...Không được đi theo người lạ...Không...Không...

Nhức đầu quá, anh quên mất rồi.

- Quên rồi hả?

Cô khẽ cười, hơi ngẩng đầu lên ngắm nhìn dáng vẻ buồn phiền của anh.

Anh ngây ngốc cười, vô tội nhìn cô.

- Phía sau quên mất rồi....

Anh thật sự không cố ý, tuy anh rất chăm chỉ học thuộc nhưng chẳng hiểu tại sao, chưa đến vài tiếng đồng hồ anh liền quên hết một nửa.

- Quên rồi thì thôi.

Trong thời gian ngắn mà bắt anh nhớ nhiều như vậy, đúng là làm khó anh rồi.

- Em giận anh sao?

Anh sợ hãi hỏi.

Cô khẽ lắc đầu.

- Em không có giận anh.

- Vậy là tốt rồi.

Nghe cô nói không hề tức giận, anh liền thở phào nhẹ nhõm.

- Em nhắc lại lần nữa, anh không cần phải học thuộc chỉ cần nhớ kỹ trong đầu là được, anh hiểu chưa?

Chỉ cần cô nhắc lại vài lần bên tai anh là anh sẽ nhớ thôi.

- Ừ, anh sẽ nhớ kỹ.

Chỉ cần là lời Rinrin nói, anh đều nhớ kỹ.

- Nếu gặp người lạ thì anh không được nói chuyện, không được đi theo hay là tùy tiện nhận đồ ăn, thức uống của họ.

Trải qua chuyện lần này, cô nhất định phải dạy cho anh một vài điều quan trọng. Cô và mọi người không thể lúc nào cũng ở cạnh anh được, anh không cần biết quá nhiều, chỉ cần biết lời nói của ai nên nghe hay không nên nghe, đồ gì nên ăn hay không nên ăn.

Dùng sức gật đầu, điều này anh đã nhớ kỹ.

- Nếu là người anh quen mà họ muốn anh làm gì thì trước tiên anh phải gọi cho em hoặc hỏi các anh của anh trước đã.

Hiện tại, cũng không phải người lạ mới là kẻ xấu mà có nhiều việc xấu đều do người quen biết gây ra.

- Anh đã nhớ kỹ số di động của em chưa?

Gật đầu, anh còn nghiêm túc ghi lại rồi nhìn chằm chằm dãy số đó suốt ba ngày nên đã nhớ kỹ.

- Không được đi ra ngoài một mình, nhất định phải có người đi cùng.

Cô bắt anh phải nhớ kỹ điều này, nếu anh ra ngoài một mình mà bị lạc hay gặp phải kẻ xấu thì sẽ phiền phức to.

- Mặc kệ có quen biết hay không, người ta cho anh ăn cái gì cũng phải được sự đồng ý của em mới được ăn.

- Rinrin

Anh không thể nhớ nhiều như vậy đâu.

Ha ha, vừa nghe anh gọi, cô liền biết anh không nhớ nổi nữa rồi. Cô cũng không thích bắt anh làm những chuyện mà anh không thích.

- Vậy những điều kia...

Khẽ ngáp một cái, cô mệt mỏi nói.

- Seobang, em buồn ngủ rồi.

Mấy ngày nay, tuy cô đã bớt nôn nghén nhưng lại trở nên rất thích ngủ. Tỉnh giấc chưa đến ba tiếng là cô lại mệt mỏi. Mỗi lần ngủ cũng chẳng được bao lâu, nhiều nhất là nửa tiếng liền tỉnh giấc.

- Uhm, đưa tay cho anh

Đứng lên khỏi xích đu, anh dịu dàng ôm cô vào lòng rồi xoay người bước về phòng.

_End Chap 34_

Chap này có couple phụ nha~
Mà anh nhà càng ngày càng khỏe nha, chị nhà mang bầu mà vẫn ẵm lên phòng được :)))

À lẽ ra chap nay phải đc up vào ngay tới sáu nhưng do lỗi khi up nên các bạn đọc ko đc, mong các bạn thông cảm, Jen thành thật xin lỗi các bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro