40. Anh Chọn Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  40. Anh Chọn Em


'Tin nóng: Căn cứ vào nguồn tin đáng tin cậy, cô con dâu tập đoàn Kwon thị - Lee đại tiểu thư - Cô Lee Chaerin, lúc còn học ở đại học Harvard đã bị tình nghi là sao chép luận văn tốt nghiệp nên bị giáo sư hủy thành tích thi, đến nay vẫn chưa lấy được bằng kinh tế học của Harvard.'


  -  Mẹ nó! Sao lại thế này...

Dara khó tin, trợn to hai mắt nhìn tin tức đăng trên báo hôm nay. Mino lại dám nói ra tin tức này.

  - Nhanh, nhanh, đem hết báo chí giấu đi.

Cô bắt đầu thu hết đống báo chí trong nhà.

   - Cô làm gì vậy?

Seunghyun trợn mắt há mồm nhìn cô giống như gió lốc cuốn đi tất cả báo chí trong nhà, đến cả tờ báo anh đang đọc cũng bị cô lấy mất.

  - Mang hết báo giấu đi.

Cô vừa trả lời, vừa tiếp tục công việc trên tay.

Báo chí đã gom hết rồi, nhưng phải giấu ở đâu đây? Nhìn trái nhìn phải, đều là không có chỗ, cuối cùng cô ôm luôn đống báo định xôn ra ngoài.

  - Cô đem báo đi đâu vậy, báo hôm nay tôi còn chưa xem xong mà?

Seunghyun gọi với theo cô.

  - Không được, không được, nhất định phải vứt hết đi, để cho Chaerin thấy thì gay to.

Những tin này, tuyệt đối không thể để Chaerin đọc được.

  - Cái gì mà để mình nhìn thấy thì gay to hả?

Chaerin nắm tay Jiyong cùng bước vào phòng ăn, liền nhìn thấy Dara đang ôm một chồng báo lớn, không biết là muốn làm gì.

Quay đầu liền nhìn thấy Chaerin đứng cách mình chưa tới hai bước, tay Dara liền buông lỏng làm cho đống báo chí rơi đầy trên đất.

  - Ai biết cô ấy muốn làm gì chứ, báo hôm nay anh đã kịp đọc đâu.

Seunghyun đi tới, tùy ý nhặt lên một tờ báo rồi lại đi về ghế ngồi, tiếp tục đọc báo.

 - Có cái gì mà mình không thể xem sao?

Chaerin khom người muốn nhặt một tờ, nhưng lại bị bụng bầu cản trở.

  - Yoongie, nhặt giúp em một tờ.

Ưu điểm của chồng chính là có thể tùy thời sử dụng.

  -  Yoongie?

Dara & Seunghyun có chút ngớ người.

  - Biệt hiệu em mới đặt cho anh ấy. 

Jiyong bước lên trước, rồi cúi lưng nhặt một tờ báo, đưa cho Chaerin.

  - Chaerin... 

Không muốn để cô xem. Cô biết, chuyện năm đó là nỗi đau lớn nhất của Chaerin, tuy hai năm qua, cô ấy chưa từng nhắc một lần nào.

Lật trang tiếp theo, cô liền nhìn thấy tin tức mà Dara không muốn để cô xem nhất.

Tờ báo rơi xuống khỏi tay cô, nhất thời, cô không biết nên phản ứng thế nào. Cô vẫn nghĩ sự kiện kia đã không còn ảnh hưởng gì đến mình nữa, nhưng, không phải là không ảnh hưởng, mà chỉ là cô chọn cách quên đi thôi. Một khi có người khơi ra thì vẫn khiến cô bị tổn thương.

  - MINO.....

  - Rinnie, cậu vẫn ổn chứ?

Dara lo lắng hỏi. Nhìn sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ lảo đảo của Chaerin, cô thật không biết nên an ủi thế nào.

  - Rinrin....em.. 

Anh không hiểu vì sao sắc mặt cô lại kém như vậy, giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

  - Yoongie... (Đi đến bên anh, cô vòng tay ôm eo anh, mượn tiếng tim đập trầm ổn của anh để ổn định lại chính mình.) Ôm em về phòng, được không?

Cô cảm thấy rất khó chịu, cô thật không ngờ Mino lại không kiêng nể gì mà nói ra chuyện đó. Bất cứ chuyện gì cũng chẳng thể làm tổn thương cô như chuyện đó.

  - Được.

Mặc kệ lý do gì, chỉ cần cô yêu cầu, anh đều giúp cô vô điều kiện. Ngồi xổm xuống, bế cô lên, anh chỉ im lặng ôm cô về phòng.

Lúc này, Seunghyun cũng đọc được tin chấn động đó.

  - Dara, đây là?

Tin tức này đúng là quá chấn động rồi.

  - Sao thế? Em vừa nhìn thấy Jiyong bế em dâu về phòng rồi. Sao sắc mặt của con bé tệ quá. 

Taeyang vừa bước vào lại thấy cảnh tượng Jiyong bế Chaerin, anh liền hỏi.

  Đúng vậy, sắc mặt em dâu rất tệ. (Seungri cũng vào theo) Mới sáng sớm mà đã có chuyện rồi sao?

  - Sao vậy?

Kwon Yang đi theo sau, vừa nghe thấy Chaerin không khỏe liền lo lắng hỏi.

  - Chaerin không khỏe sao?

  - Đống báo này là sao đây?

Daesung đi vào cuối cùng, nhìn đống báo rơi đầy đất, anh đúng là có chút bất ngờ. Thật không ngờ nhà này lại nhiều báo đến vậy.

Mọi người bước đến bàn ăn rồi ngồi xuống ghế, tất cả đều chờ hai người kia giải thích.

Dara nhặt báo lên rồi phát cho mỗi người một tờ, hiện tại, cô rất lo lắng cho Chaerin nên không muốn nhiều lời.

  - Mọi người xem tin tức ở trang thứ ba đi.

Seunghyun nói thẳng với bọn họ.

Sao có thể đăng tin tức như thế này chứ?

  - Đây là...

Bốn người đọc xong đều giật nảy mình, rồi đồng loạt quay đầu nhìn Dara. Trong mấy người bọn họ thì Dara quen Chaerin lâu nhất, chuyện đăng trên báo này, cũng chỉ có Dara mới biết được.

Thở dài, Dara tìm chỗ ngồi xuống, khó xử nhìn mọi người, cô không biết có nên nói hay không.

  - Cô nói mau đi. 

Taeyang thúc giục cô. Nhìn dáng vẻ lưỡng lự kia của cô, đúng là làm cho người ta tò mò mà.

  - Được rồi.

Giống như đã hạ quyết tâm, cô khẽ gật đầu, quyết định nói cho mọi người biết. Hít sâu một hơi, cô gằn từng tiếng kể lại cho mọi người nghe chuyện xảy ra năm đó.

  - Chuyện này xảy ra từ hai năm trước, trước khi chúng tôi tốt nghiệp ba tháng, Chaerin cô ấy có làm một bài luận văn độc lập, không ai biết. Mà đó, cũng chính là sơ suất lớn nhất của cô ấy. Cô ấy đưa bài của mình cho một vị giáo sư, cô ấy tin tưởng nhất. Từ lúc mới làm, vị giáo sư kia đặc biệt chiếu cố cô ấy, nên cô ấy cực kỳ tin tưởng ông ta. Nhưng thật không ngờ, vị giáo sư kia lại lấy bài luận đó dùng tên của mình đi thi, lại còn được giải nữa. Mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn nổi. 

Dara nhớ đến tình cảnh lúc đó, trái tim liền nghẹn lại.

  - Lúc phóng viên đến trường phỏng vấn, Chaerin mới biết được chuyện đó. Cô ấy chạy đến hỏi vị giáo sư kia, lại bị ông ta châm chọc một hồi. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy lộ ra dáng vẻ như vậy, giống như tất cả đều sụp đổ. Cô ấy hoàn toàn tin tưởng một người như vậy, lại bị chính người đó phản bội. Song, đấy chưa phải là chuyện tệ nhất. Qua mấy ngày sau, không biết là ai nói, mà trong trường bắt đầu đồn rằng: Chaerin, cô ấy sao chép luận văn. Càng truyền lại càng quá đáng, cuối cùng là nhà trường bắt buộc phải giải quyết, còn vị giáo sư kia lại nói, ông ta đã sớm hoài nghi cô ấy sao chép luận văn, chỉ là chưa có chứng cớ thôi. Từ đầu đến cuối, Chaerin hoàn toàn không giải thích, giống như đã nhìn thấu lòng người, chỉ hờ hững nhìn mọi việc xảy ra. Sau đó, nhà trường quyết định hủy bỏ tư cách thi của cô ấy, cũng không cấp bằng thạc sĩ cho cô ấy.

  - Không ai tin tưởng cô ấy sao?

Daesung khó tin hỏi. Một cô gái 17 tuổi, sống một mình tại nơi đất khách, nếu gặp phải chuyện như vậy, thật chẳng biết là vượt qua những ngày tháng đó như thế nào đây.

  - Tôi và Mino đều tin cô ấy, song, chỉ hai chúng tôi thì có tác dụng gì.

Dara nói xong, hốc mắt liền đỏ lên, cô thấy rất đau lòng.

  - Huống hồ, vị giáo sư kia đã nói như thế, thì ai còn tin cô ấy vô tội nữa.

Cô hoàn toàn không ngờ ông ta lại là người như vậy, bị danh lợi làm cho u mê mất rồi.

Kwon Yang khẽ nhíu mày, ông thật không ngờ, trong trường đại học nổi tiếng cũng có thể phát sinh chuyện chó má như thế này này.

  - Còn ông kia thì sao? Về sau như thế nào?

Taeyang chỉ quan tâm đến chuyện xảy ra sau đó thôi. Dựa theo tính cách của Chaerin, thì vị giáo sư kia sống không dễ chịu đi.

Dara nhún vai rồi chìa hai tay ra.

  - Vẫn vậy. Bây giờ ông ta vẫn dạy ở Harvard, chỉ là càng thêm nổi tiếng thôi.

Cô càng nghĩ càng không phục. Cái loại giáo sư dựa vào học trò để nổi tiếng, thì sao vẫn có thể ung dung thế.

  - Chaerin không làm gì ông ta?

Thật khó tin. Dựa vào tính tình kỳ quái của CHaerin, lại có thể bỏ qua dễ dàng như vậy sao?

Dara lắc đầu.

  - Sau khi xảy ra chuyện, cô ấy hoàn toàn không tới trường nữa. Phải mất một tháng sau, cô ấy mới lấy lại được chút tinh thần. 

  - Thật chẳng giống với tính cách của cô ấy.

Taeyang  cảm thấy quá khó tin.

  - Đúng vậy.

Lúc trước, cô cũng không thể tin được, Chaerin lại bỏ qua dễ dàng như thế.

  - Vậy bài luận kia đâu? Cuối cùng, thật sự thành bài của ông ta sao?

Seungri cảm thấy chuyện này hẳn là phải làm rõ chứ. Dù sao cũng là tâm huyết của mình, sao có thể dâng cho người khác được.

  - Hết cách, không một ai biết Chaerin viết bài luận kia, ngay cả tôi và Mino cũng chẳng biết. Còn vị giáo sư kia là người đầu tiên đọc nó, nên không ai có thể làm chứng giúp cô ấy cả.

Vị giáo sư kia cũng biết điều này, nên mới dám lấy cắp nó.

 - Buổi họp báo hai ngày sau, Chaerin có thể ra mặt không?

Seunghuyn sợ phóng viên sẽ hỏi chuyện này, anh thật lo lắng Chaerin sẽ không chịu nổi.

  - Đợi nó bình ổn lại tâm trạng, rồi nói sau.

Kwon Yang nói. Nếu Chaerin bằng lòng tham gia thì tốt, không tham gia cũng chẳng sao.

  - Vâng, đành vậy thôi.

Mọi người đều thầm cầu nguyện, hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến Chaerin. Bọn họ đều lo cho sức khỏe của cô.


**********


Jiyong bế cô trở về phòng, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Chỉ thấy cô vừa nằm xuống, liền xoay người nằm nghiêng, nhìn về phía cửa sổ sát đất, không hề nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nặng nề.

Anh cởi giầy, rồi trèo lên giường ngồi. Sau đó, anh cởi giày giúp cô rồi đặt xuống sàn, rồi nằm xuống cạnh cô.

Nhưng chỉ có thể nhìn lưng cô thôi, ban đầu anh còn kiên nhẫn, nhưng một lúc sau, anh lại không thích nữa.

Thật cẩn thận tránh đụng vào bụng cô, anh trèo qua người cô, nằm xuống bên kia, rồi mở to mắt nhìn cô.

Cô chẳng hề để ý đến anh, cô lại xoay người, nhìn về phía cửa.

Anh lại trèo qua bên kia, lúc thấy cô muốn xoay người, anh vội ôm chặt lấy cô 

  - Rinrin, để anh nhìn em đi mà.

Anh không muốn nhìn lưng cô nữa đâu.

  - Yoongie...Em thấy khó chịu quá....

Cô không hiểu vì sao bọn họ lại đối xử với mình như thế.

  - Rinrin ngoan, không khó chịu, không khó chịu...Rinrin ngoan nhé...

Để cô dựa vào ngực mình, anh vỗ nhẹ lưng cô, giống như đang dỗ dành con nít. Anh không hiểu vì sao cô lại khó chịu, nhưng anh không hy vọng cô khó chịu, anh muốn Nhung nhung được vui vẻ.

  - Yoongie...Danh lợi thực sự quan trọng lắm sao?

Mặc dù biết anh không hiểu, song cô vẫn muốn nói cho anh nghe. Cũng chẳng biết vì sao, cô lại tin rằng anh sẽ giúp cô chữa lành vết thương.

Danh lợi? Đó là cái gì?

  - Không biết.

Anh lắc đầu, thành thật nói.

  - Vậy, nếu để anh chọn giữa danh lợi và em, thì anh sẽ chọn thế nào? 

Ngẩng đầu, trong mắt cô đầy vẻ ưu thương.

Jiyong chưa từng thấy dáng vẻ này của cô, nên có chút sững sờ, song vẫn trả lời câu hỏi của cô theo bản năng.

  - Anh chọn em.

Anh không hề biết danh lợi là cái gì, cho dù biết, thì trong lòng anh cùng không có gì quan trọng bằng Rinrin. Giống như anh đã nói, anh chỉ muốn cô, đến cả con mình, anh cũng có thể không cần, chỉ cần một mình cô thôi.

  - Anh vẫn chọn em sao?

Vòng tay qua eo anh, cô tựa đầu vào ngực anh, nghe tiếng tim đập bình ổn của anh.

- Tất nhiên rồi. Anh chọn em, cả đời này anh cũng chọn em.

Nghiêm túc gật đầu, anh chỉ muốn ở cùng cô cả đời thôi.

  - Yoongie....

Cô rất muốn khóc, cô rất vui vì đã chọn được một người đàn ông tốt như anh.

  - Rinrin à, đừng khó chịu. Ai bắt nạt em, em cứ nói với anh, để anh đi đánh hắn.

Giơ tay lên, anh quơ vài cái trong không khí.

  - Được, anh giúp em đánh hắn.

Cô khẽ gật gật đầu.

  - Rinrin, chúng mình đi chơi đi.

Trong suy nghĩ của anh, cứ mỗi lần anh khó chịu hay không vui, thì chỉ cần đi chơi là có thể vui vẻ lại.

  - Đợi cục cưng ra đời, hai chúng mình sẽ đi chơi.

Nhìn dáng vẻ của mình bây giờ, cho dù cô muốn đi chơi, thì hai nhà chắc chắn sẽ loạn lên mất.

Cúi đầu nhìn cái bụng tròn tròn của cô, vẻ mặt anh đầy hoang mang.

  - Bao giờ cục cưng ra đời?

Sao bụng Rinrin lại giống như quả bóng thổi đầy hơi vậy, càng ngày càng...lớn đó. Anh tò mò, đặt tay lên bụng cô. Bụng cô giống như to thêm vậy.

Cọ cọ mặt vào lồng ngực anh, cô đáp.

  - Còn mấy tháng nữa thôi.

Bây giờ, cô đã hiểu tại sao năm đó mẹ của anh vẫn kiên trì sinh con, dù biết sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Vì người đàn ông mình yêu, việc sinh con đẻ cái chính là nguyện vọng đẹp nhất trong cuộc đời người phụ nữ.

Hai người ôm nhau nằm trên giường, cảm thụ thời khắc ấm áp này.


_End Chap 40_



Các cậu dạo này lười comment quá T^T fic hay hay dở thì các cậu cũng phải comment cho tớ biết chứ? Comment của các cậu là động lực của tớ mà?! Các cậu mà ko comment là tớ drop fic cả tháng luôn cho coi T^T 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro