Q1- Chương 9 + 10 : Mục Đích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bước chân bất ổn lại cố gắng trấn định kiên quyết rời đi của Diệp Kim Ngưu, trong phút chốc tâm tình Bạch Cự Giải trở nên phức tạp
. Mà trong lòng Sở Thiên Bình cũng là trào dâng sóng lớn ngất trời. Tuy rằng thanh âm của Sở Thiên Yết rất nhỏ nhưng Sở Thiên Bình vẫn là nghe được nhất thanh nhị sở.
Lão Đại vừa mới nói là cùng một người? Năm năm trước người lão Đại yêu đến suýt sụp đổ, hối hận đến điên vì người phụ nữ kia, chính là người phụ nữ hiện tại vẻ mặt vô tội, kiều diễm mỹ lệ thoát tục này? Này ni mã cũng quá hãm hại cha đi, cô gái trên ảnh chụp cùng người phụ nữ trước mắt này hoàn toàn không giống nhau a!
Từ từ. . . . . . Nhìn kĩ ngũ quan người phụ nữ này cùng người phụ nữ trên ảnh chụp kia. . . . . . Di? Sở Thiên Bình trong lòng cả kinh, trong lòng hiểu được bảy tám phần.
"Này, anh vừa mới nói gì đó, như thế nào cô ta dường như mất hồn?" Bạch Cự Giải thấy Sở Thiên Yết không nói, chính là nhìn mình cười ôn nhu giống như mật, đột nhiên liền xấu hổ, để dời đi lực chú ý, cô nói với Sở Thiên Bình
"Anh cùng đi ra xem một chút đi, đừng để xảy ra chuyện gì". Sở Thiên Bình nhìn Sở Thiên Yết, nhận được sự cho phép của Sở Thiên Yết rồi mới đi ra ngoài.
" Bảo Bình, ai cho con chạm vào thứ nguy hiểm này? Còn không mau ném khẩu súng đi!"
Sóng gió qua đi, Bạch Cự Giải mới đứng lên. Vũ khí không có mắt, cô thật đúng là sợ súng nổ.
"Tốt, mẹ!" Tiểu Bảo sảng khoái ném khẩu súng trên mặt đất, nhanh chóng hướng mẹ chạy tới, một phen bổ nhào vào trong lòng cô, làm nũng nói
"Cha khen con thực thông minh! Cha hôm nay còn dạy con cưỡi ngựa, hơn nữa cha hôm nay còn mang con đi trường học báo danh. Mẹ, Tiểu Bảo rốt cục có thể đi học".
Bạch Cự Giải nhìn gương mặt nhỏ vui vẻ của con trai đem những lời đã ra đến miệng nuốt hết vào lòng, sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo nói
"Tiểu Bảo ngoan, sau này không được chạm vào những thứ đồ nguy hiểm kia nữa nhé, đi học rồi thì có thể nhưng con không được chạm vào những đồ chơi này nữa, nếu ko thì..."
Sắc mặt Bạch Cự Giải trầm xuống, trong mắt phóng ra một tia sáng nguy hiểm. Tiểu Bảo cả người thiếu chút nữa nổ tung, mỗi lần mẹ có biểu tình này liền chuẩn bị không có chuyện tốt mà, vội gật đầu như gà mổ thóc
"Tiểu Bảo nhất định không chạm, Tiểu Bảo nhất định nghe lời!" Không chạm súng, vui đùa một chút bom và vân vân cũng không sai. Bạch Cự Giải lúc này mới an tâm gật đầu, đem Tiểu Bảo buông xuống, vỗ nhẹ đầu hắn, cười
"Tiểu Bảo đi ra ngoài chơi trước, mẹ cùng. . . Cùng cha con có chuyện muốn nói."
"Ân, đã biết, vậy Tiểu Bảo đi ra ngoài". Nói xong, Tiểu Bảo nhu thuận ở trên gương mặt Bạch Cự Giải thơm một ngụm, sau đó lon ton chạy đến bên Sở Thiên Yết
"Cha, thơm một cái!"
Sở Thiên Yết cười một cái sáng lạn, vội đem mặt đến trước mặt Tiểu Bảo.
Ba một tiếng, Tiểu Bảo cười tủm tỉm hôn hắn một ngụm, bỏ chạy đi ra ngoài. Tiểu Bảo vừa ra ngoài, toàn bộ không gian liền yên tĩnh trở lại.
Hai người Bạch Cự Giải cùng Sở Thiên Yết, mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Cho đến khi Bạch Cự Giải ánh mắt chua xót mới không kiên nhẫn mắng
"Anh nha không nói lời nào, nhìn tôi làm chi?"
Sở Thiên Yết cười nhạt " Nãy có người vừa nói cùng tôi nói chuyện, hơn nữa, em không nhìn tôi làm sao biết tôi nhìn em?" Cắt! Bạch Cự Giải biết mình đấu võ mồm không lại hắn.
Trước kia bắt đầu, chính mình đã bị hắn áp bức gắt gao, như thế nào hiện tại chính mình vẫn bị hắn áp bức, thật sự là làm cho người ta khó chịu.
"Tốt lắm, chúng ta nói chuyện chính sự". Bạch Cự Giải đi đến sô pha, không chút thục nữ nào đặt mông an vị lên ghế, hai chân bắt chéo
"Đầu tiên, Tiểu Bảo không phải con của anh, cho nên anh đừng hao tổn tâm cơ. Tiếp theo, chúng ta hiện tại ngay cả bằng hữu đều không tính, cho nên tôi cũng không muốn ở chỗ này làm khách. Cuối cùng, bốn khốn khiếp các anh lãng phí nhiều thời gian như vậy tới tìm tôi, nếu là không có gì mục đích, tôi thật không tin tưởng. Thế nhưng, Bạch Cự Giải tôi năm năm trước cũng đã không có giá trị lợi dụng , hiện giờ anh đem tôi bắt tới, đến cuối cùng có mục đích gì?"

Chương 10 :

Bạch Cự Giải là một người ngay thẳng, nếu đã đến bước này, cũng không cần thiết phải quanh co lòng vòng, dứt khoát nói thẳng ra.
Mà Sở Thiên Yết lại mím môi cười khẽ, giây tiếp theo, Bạch Cự Giải chỉ cảm thấy một trận gió mát lướt qua, một đôi tay mạnh mẽ đã đem chính mình vây ở trong, ngã vào một vòng ôm ấp rắn chắc ấm áp
Trong khoảnh khắc, làn hương khác biệt - nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho người ta thất thần.
"Mục đích? Anh thực sự có mục đích!" Sở Thiên Yết cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng, nâng cằm xinh xắn của nàng lên , cười khẽ : "Mục đích của anh chính là em."
Bạch Cự Giải bỏ tay hắn đang ngả ngớn trên cằm mình ra, lạnh lùng cười
"Anh không muốn trả lời cũng không sao, dù sao tôi cũng không muốn biết, chỉ hy vọng từ nay về sau anh đừng đến quấy rầy tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí, Sở Thiên Yết anh lợi hại, tôi biết, đối với anh, Bạch Cự Giải tôi cũng không phải ngồi không, cùng lắm thì chúng ta người chết ta sống!"
Tưởng còn giống như 5 năm trước sao? Anh ngoắc ngoắc đầu ngón tay, tôi phải giống như con chó vẫy đuôi chạy lại sao?
"Cút ngay, đừng động chân động tay với lão nương, nếu không lão nương cho ngươi liêt dương đến già."
Dứt lời, nhấc chân đạp một cái, tay phải làm thành quyền, hung hăng hướng tới hắn đấm tới. Nàng biết mình không phải đối thủ của hắn, nhưng cũng không biết mình tại sao lại phải nổi điên làm gì, 5 năm sau vẫn là không bình tĩnh, vẫn giống sự ngu ngốc như trước kia, bị yêu nghiệt này chơi đùa. Nàng hận, nàng khí, nàng càng ủy khuất.
Sở Thiên Yết bị công kích chỉ có thể tạm thời buông lỏng thân thể thơm mềm kia ra, không dám đánh trả, chỉ có thể cẩn thận không làm bị thương nàng khi mình đang né tránh
"Giải Giải, em tỉnh táo lại, hãy nghe anh nói trước đã." Sở Thiên Yết bất đắc dĩ, bắt được hai tay của nàng.
Bạch Cự Giải nhấc chân liền đá vào giữa hai chân hắn, tính toán cho hắn đoạn tử tuyệt tôn.
Sở Thiên Yết vội buông nàng ra, lui về phía sau mấy thước, trên trán đổ một giọt mồ hôi lạnh. Cô nàng trẻ con này, đùa thật!
"Không có gì để nói nữa, từ sau khi cha của tôi chết, tôi và các người không còn gì có thể nói nữa." Bạch Cự Giải lạnh lùng hé ra dung nhan kiều diễm, lúc nàng nhắc tới cha, trong mắt chợt lóe qua một chút đau đớn
"Giải Giải, anh chính là muốn cùng em nói chuyện này, cha của em. . . . . ." Sở Thiên Yết còn chưa nói hết, Bạch Cự Giải đã đá một cước vào cái bàn, đánh gãy lời nói của Sở Thiên Yết .
Sở Thiên Yết vung tay lên, cái bàn liền vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ. Mà hắn lúc này cũng không ở do dự, lắc mình một cái, trong nháy mắt đến trước mặt Bạch Cự Giải, đem nàng giam cầm ở trong ngực mình, hai tay bắt được hai tay của nàng, chân sau ôm lấy hai chân của nàng, hai người thập phần ái muội kề sát nhau.
"Buông ra!" Bạch Cự Giải dùng sức giãy dụa.
"Không buông!" Sở Thiên Yết bị Bạch Cự Giải cọ cọ, cả người khô nóng, hạ thân cũng thực không kiềm chế liền nổi lên phản ứng.
Bạch Cự Giải cũng phát hiện biến hóa của hắn, thiếu chút nữa thổ huyết, nam nhân cầm thú này đã bao lâu rồi không chạm vào phụ nữ? Không khỏi chửi ầm lên : "Ngươi là lợn giống sao? Mẹ nó, phía sau còn có thể đứng lên, đồ tinh trùng lên não!"
"Em nếu muốn bị anh thượng ở đây, anh cũng không để ý đâu." Sở Thiên Yết cũng không giận, ngược lại cười một cách xinh đẹp
Bạch Cự Giải quả nhiên lập tức ngừng giãy dụa, bởi vì nàng biết, lấy tính cách không kiêng nể gì của người nam nhân này, nói được là làm được. Nàng không đánh lại hắn, so độ vô sỉ cũng không biết ai vô sỉ hơn, Bạch Cự Giải đành phải oán hận nhỏ giọng mắng "Phi, nguyền rủa anh về sau không đứng lên được, bị nam nhân bạo cúc hoa*!" (* : hậu môn )
"Lúc nguyền rủa, em nên nhỏ giọng một chút." Sở Thiên Yết ở bên tai nàng thấp giọng nhắc nhở, nhân tiện cắn vành tai trắng noãn của nàng một chút.
Bạch Cự Giải chỉ cảm thấy cả người tê rần, nghiêng người né tránh công kích của hắn, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
Sở Thiên Yết cười khẽ, "Giải Giải, điểm mẫn cảm của em, một chút cũng không thay đổi."
"Biến thái chết tiệt !" Bạch Cự Giải cắn hắn một ngụm, sau đó ngửa đầu nhìn trời
"Ông trời ơi, cầu xin người mang tên yêu nghiệt này về đi!" Sở Thiên Yết cười càng vui vẻ, cưng chiều nhìn nữ nhân trong lòng mình, vẻ mặt dịu dàng
"Giải Giải, em vẫn giống y như trước đây, vẫn đáng yêu như vậy!" Làm sao bây giờ, tình cảm chồng chất 5 năm sau sớm đã bùng nổ, Sở Thiên Yết cảm thấy sắp không khắc chế được chính mình, tình cảm mãnh liệt đánh sâu vào lục phủ ngũ tạng của hắn, hắn chỉ cảm thấy được chính mình sắp nổ tung rồi, chết ở trong tay nữ nhân này mất thôi.
"Không chỉ biến thái, còn cuồng bị ngược đãi nữa!" Bạch Cự Giải vẻ mặt chán ghét nhìn hắn
"Nhanh buông tôi ra!" Sở Thiên Yết không hề đùa với nàng, chăm chú nhìn vẻ mặt của nàng, chậm rãi mở ra môi đỏ mọng
"Giải Giải, chuyện anh muốn nói cho em biết chính là, cha của em không phải chúng ta hại chết, năm đó tình huống rất phức tạp, chúng ta cũng không biết chuyện gì, sau đó mới biết được hung thủ có một thân thế khác, hơn nữa luôn luôn bày ra một ít chuyện nguy hiểm, hiện giờ thế cục rất không ổn định, cha em năm đó là người trọng yếu, lại là quan lớn, kẻ thù không ít, người ngấp nghé văn kiên cơ mật quan trọng nhân rất nhiều, mà em là con gái duy nhất của cha, em có biết tình cảnh nguy hiểm của chính mình không ?"
"Tôi biết!" Bạch Cự Giải nhìn hắn một cái, thản nhiên nói, ánh mắt lại không biết bay tới nơi nào, dần dần mất đi tiêu cự.
"Em. . . . . . biết?"
Bạch Cự Giải gật đầu nhè nhẹ, bình tĩnh nói "Tôi biết là không phải các người hại chết cha tôi "
"Thật vậy không? Thật tốt quá, anh vẫn tưởng là em không biết, anh vẫn muốn giải thích chuyện này với em, em có biết tâm trạng anh trong 5 năm này không? Anh vừa nghĩ tới. . . . . ." Sở Thiên Yết hiện tại bị vây vào trạng thái kích động, 5 năm, hắn không có lúc nào là không nhớ tới, muốn giải thích với nàng chuyện này, nếu như năm đó không phải mình chưa kịp nói chân tướng cho nàng, nàng làm sao có thể rời đi được?
"Vậy thì thế nào?" Bạch Cự Giải gợi lên một nụ cười trào phúng, nhìn khoảnh khắc khuôn mặt Sở Thiên Yết trở nên cứng ngắc, thản nhiên nói "Không phải các người hại chết cha của tôi, vậy thì thế nào?"
"Giải Giải. . . . . ." Sở Thiên Yết nhìn biểu tình xa lạ của nàng, giống như không mang theo một chút tình cảm nào, đờ đẫn nhìn mình, hắn đột nhiên không biết nên nói gì
"Vậy tại sao lúc đó em lại đi?"
"Cho dù không phải các người trực tiếp hại chết cha của tôi, chẳng lẽ các người dám thề, thật sự các người không dính líu một chút nào sao?" Bạch Cự Giải lạnh lùng nhìn Sở Thiên Yết , vẫn luôn cười như có như không, nam nhân mà núi Thái Sơn sụp trước mắt cũng không đổi sắc mặt, thế nhưng mặt lại trắng bệch, cắt không ra giọt máu. Ngươi cũng sẽ có loại vẻ mặt này sao? Ngươi cũng sẽ biết đau sao?
"Hơn nữa, anh cảm thấy được tôi sẽ tiếp tục cùng. . . . . . ở chung một chỗ với người vì giết hại cha tôi mà mang theo mục đích đến gần tôi, cuối cùng lại tổn thương tôi, hại tôi nhà tan cửa nát sao?" Thời điểm Bạch Cụ Giải nói những lời này, tâm chết lặng.
Môi Sở Thiên Yết run run, nhẹ nhàng mấp máy hai cái, thế nhưng một chữ cũng không nói ra được. Hắn vẫn cảm thấy, chỉ cần đem sự thật năm đó nói cho nàng, nàng nhất định sẽ tha thứ chính mình, nhất định sẽ trở lại bên cạnh mình. Bởi vì nàng rất lương thiện, nàng rất yêu hắn. . . . . . Nhưng hắn đột nhiên phát hiện,mình chỉ là đoán mò đường đi trong sương mù thôi, sai rối tinh rối mù lên.
Giống như câu nói của Bạch Cự Giải nói với mình năm đó "Yết Yết, không ai luôn luôn sẽ ngồi một chỗ chờ anh đâu, anh lần sau nếu có trễ nữa, Giải Giải sẽ không chờ anh, đến lúc đó anh tìm không thấy Giải Giải, đừng có ở đó mà lầm bầm lải nhải nha !"
Không ai. . . . . . luôn luôn sẽ ngồi chỗ chờ anh.
Sở Thiên Yết nhắm lại đôi mắt câu hồn mị hoặc, đem bi thương cùng mất mát giấu trong bóng tối, không muốn nàng nhìn thấy.
Bạch Cự Giái hừ lạnh một tiếng, thừa dịp hắn thả lỏng, thoát khỏi sự giam cầm của hắn, lui về phía sau mấy chục thước, cách hắn thật xa.
"Chuyện đã qua, tôi đã không muốn nhắc tới, lại càng không muốn kéo dài. Tôi biết anh hiểu được ý của tôi, về phần tiểu bảo, nó có phải con của anh không cũng không quan trọng, tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt, nuôi nó lớn khôn. Anh về nói lại ý của tôi với ba người kia đi, nói bọn họ để tôi yên, tiếp tục như thế này thì chẳng ai tốt cả đâu"
Bạch Cự Giải thấy hắn vẫn nhắm hai mắt, cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì, tưởng rằng hắn đã nghĩ thông suốt "Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây. Từ nay về sau, tốt nhất chúng ta đừng bao giờ ... gặp lại nữa!"
Nàng kiên quyết đi từng bước, tuy rằng đau lòng , nhưng cũng là tự nhắc nhở chính mình, vết thương có chút đau xót, là vĩnh viễn không thể khép lại. Tựa như con người khi còn sống, đều có một chuyện bí mật không nên nói, nếu không về sau sẽ tiếc nuối, giấc mộng không có đích đến, không quên được tình yêu của mình. Nàng biết mình không quên được nam nhân nàng từng dùng cả tánh mạng để yêu, cho nên cũng không bắt buộc mình quên, nàng thầm nghĩ sống một cuộc sống bình yên, sau đó chậm rãi già đi, lẳng lặng chết đi, hóa thành một đống bụi đất, không lưu một chút quyến luyến gì. Mà Sở Thiên Yết nghe tiếng bước chân cách mình càng ngày càng xa, rốt cục mở hai mắt ra, một đạo lưu quang sắc bén hiện lên.
"giải Giải, anh sẽ không thả em đi, thân phận của em rồi sẽ được phơi bày ra ánh sánh nhanh thôi, đến lúc đó chẳng những em gặp nguy hiểm, tiểu bảo cũng sẽ có nguy hiểm, chẳng lẽ em muốn tiểu Bảo đi theo em vượt qua mưa bom bão đạn, âm mưu chồng chất hay sao?"
Sở Thiên Yết không thể buông nàng ra, chỉ tưởng tượng những ngày không có nàng thôi, mà hắn đã cảm thấy mình giống như sắp chết, cho nên hắn không thể cứ như vậy mà buông nàng ra, cho dù nàng hận hắn, hắn cũng không thể thả nàng đi, tuyệt đối không thể!
Bạch Cự Giải trong lòng cả kinh, nhớ tới thời điểm năm đó trước khi cha chết, từng hé lộ cho mình một cái bản đồ, mà nàng nhưng cũng xem không hiểu nên đặt chuyện đó sang một bên, những năm gần đây nàng quên mất chuyện này, hay là Sở Thiên Yết nói thật, mà những người đó muốn tìm đến mình chính là vì bản đồ kia sao?
"Huống hồ, em không muốn điều tra xem người giết cha cuối cùng là ai sao? Em chẳng lẽ sẽ không muốn báo thù sao?" Sở Thiên Yết nheo lại con mắt , nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia dừng lại, câu thần cười xinh đẹp.
"Anh có thể giúp em, chỉ cần em muốn, mạng của Sở Thiên Yết này có thể cho em luôn."
Bạch Cự giải quay đầu lại, nhướng mày cười lạnh "Vậy đổi lại anh muốn gì? Tôi cũng không đoán được, anh sẽ làm một giao dịch ngu ngốc như vậy!" Nàng quả thật bị lời nói Sở Thiên Yết nhiễu loạn suy nghĩ, chính mình gặp nguy hiểm cũng không sao, nhưng tiểu bảo làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự muốn dẫn tiểu bảo sống cuộc sống lang bạc đầy nguy hiểm sao? Hơn nữa, kẻ thù giết cha, nàng nằm mơ cũng muốn báo thù, đạo làm con, thù của cha mẹ sao có thể bỏ qua? Sở Thiên Yết nghe được lời của nàng, lại ôn nhu cười
"Không hổ là Bạch Cự Giải - người hiểu rõ anh nhất trên thế giới này, nhưng mà, anh muốn gì hiện tại sẽ không nói cho em biết, chờ thời điểm về sau anh cần, em tự khắc phải trả cho anh!" Tuyệt sắc dung nhan cười xinh đẹp, cười không sao cả, nhưng ở một góc không ai thấy, lại cất giấu một tia đau lòng Cái hắn muốn, chẳng qua là làm cho nàng ở bên cạnh mình nhiều hơn một chút mà thôi. Nhưng là hắn không thể nói, hắn biết chuyện cho tới bây giờ, mặc kệ chính mình nói cái gì, nàng cũng sẽ không tin tưởng. Nếu nói như vậy, vậy dùng hành động để chứng minh, để tranh thủ, để vãn hồi đi . Nghĩ như vậy , tâm Sở Thiên Yết , dần dần bình tĩnh trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro