Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta đã comback lại rồi đây , do ta thi xong sớm nên up cho mấy chế đọc nè ^-^

~~~~~~~~~~~~~

Note: Phần in đậm màu đen là suy nghĩ về quá khứ của Phác Chân Vinh . Còn in nghiêng là lời thoại nhé<3.

--------------------

Cuộc đời nếu như có một phép màu cậu ước có thể quay trở về quá khứ quay về trở về nơi bắt đầu . Khi ấy chắc chắn cậu chính là sẽ không đồng ý cùng Tể Phạm một chỗ . Và càng không muốn nghĩ đến tình cảnh hiên tại - tình cảm này phải giải quyết ra sao . Chân Vinh cảm tưởng lại cuộc đời của mình nó như một cuốn tiểu thuyết ngoài đời thực . Từ khi sinh ra cậu đã kém may mắn hơn tất cả mọi người chả nhận được tình yêu thương từ ba từ mẹ chỉ có thể tự lực mà gánh sinh bước đi . Cuộc sống của Chân Vinh chính là những chuỗi ngày gian khó cật lực để kiếm tìm từng miếng ăn manh áo . Nhiều đê vì không có tiền cậu phải nhịn đói phải ngủ bờ ngủ bụi, đồi với cậu chỉ cần có chỗ để nghỉ chân nhất định nơi đó là nhà của Chân Vinh . Trong thời gian đó Chân Vinh đã quen biết và chơi thân với Nghi Ân . Những đứa trẻ giống như cậu đều bị cha mẹ ruồng bỏ . Lớn thêm một chút nữa thì tìm được việc làm ổn định và bắt đầu một cuộc sống mới . Và cũng chính nơi đó cậu đã gặp và yêu Tể Phạm biết nhường nào.

****************

Còn nhớ ngày ấy lần đầu tiên cậu rung động và cảm nhận được trái tim mình đập thổn thức vì ai . Gặp gỡ được anh cảm nhận được tình yêu của anh chính là một món quà mà ông trời ban tặng cho cậu . Lúc ấy cậu là nhân viên của tiệm trà sữa mà Tể Phạm hay lui tới . Ban đầu cậu chỉ có len lén nhìn anh chỉ có thể đứng từ xa mà chào tạm biệt anh . Cho đến một ngày chính anh đã thổ lộ tình cảm với cậu đã chủ động nguyện ý cùng cậu một chỗ . Thế giới của Chân Vinh lúc ấy chỉ toàn một mảng hồng chỉ còn mỗi mình Tể Phạm mà thôi . Sau tháng ngày quen nhau hạnh phúc Chân Vinh được Tể Phạm giới thiệu với ba mẹ . Ban đầu Chân Vinh lo sợ và tự ti nhường nào , bởi cậu hiểu mình xuất thân từ một đứa mồ côi làm sao có thể trèo cao mà đòi hỏi . Nhưng chính tể phạm lại là người động viên an ủi luôn bên cạnh cậu và sẵn sàng bảo vệ che chở cho cậu những lúc khó khăn bất lực nhất . Cũng may ba mẹ Tể Phạm là người hiểu biết nên khôn khó dễ cậu mà ngược lại còn cưng còn chiều cậu như con ruột của mình . Khi ấy Chân Vinh đã xúc động và bật khóc nhiều đến nhường nào . Đưa trẻ mồ côi như cậu lại có thể được cả một gia đình của Tể Phạm  yêu thương và chiều chuộng đến vậy . Cuộc sống của cậu rốt cuộc cũng có lối thoát rồi chăng?!?

Chân Vinh

Tiếng gọi thân thuộc mà từng ngần ấy năm cậu đã quen nhớ đã thầm cám ơn con người ấy . Nhưng hiện tại sao cậu lại cảm thấy nó nặng nề nó như một đòn đánh vào tâm lí cậu như vậy . Phải đói diện với anh ra sao phải làm thế nào để không đau cho cả hai . Chân Vinh hiện tại rối bời không thôi . Nếu như anh biết cái kết quả sắp diễn ra ngay đây có thể sẽ không bao giờ còn gọi tên cậu nữa rồi . Chân Vinh ngàn lần cũng không muốn làm như vậy . Nhưng nếu để anh biết được cái mà cậu sắp trải qua quả thực cậu không đủ can đảm . Cậu chính là sợ anh sẽ vì cậu mà đau sẽ vì cậu mà gục ngã mất . Tji sao ông trời lại nỡ đối xử với cậu và anh  như thế này chứ !!!

Chân Vinh

A Tể Phạm

Cậu quay đầu lại nhìn anh , một chút nữa một giây phút nữa thôi có lẽ cậu sẽ vĩnh viễn không còn được gọi tên anh nữa . Không biết sau này có thể gặp lại anh có thể cùng anh đi song song trên một con đường nữa không?! Hốc của Chân Vinh dần đỏ lên theo mỗi bước chân của anh . Xin anh đừng đến quá gần cậu - xin anh đấy . Cậu sợ khi đứng trước mặt anh cậu sẽ không đủ can đảm để nói đến hai từ đó đâu . Cả người Chân Vinh như một cái xác không hồn . Nếu biết trước cuộc tình này không có kết quả thà cậu không nên đâm đầu vào . Cho đến tận ngày hôm nay muốn bước cũng không thành mà lùi củng không xong . Thế gioesi nfay quả thực đang trêu đùa cậu mà.

Sao mắt em lại đỏ vậy

Tể Phạm em có chuyện muốn nói

Sao chuyện gì ?!? nhớ anh phải không~~ anh ôm chầm lấy cậu vào lòng nhưng cậu nhanh chóng đẩy anh ra xa

Chúng ta chia tay đi

Tể Phạm mở to mắt nhìn cậu nhìn chằm chằm vào người cậu . Điều đó làm Chân Vinh vô cùng khó chịu và cảm thấy sợ sệt nhất . Đôi mắt như cứa sâu vào tâm can của cậu , Chân Vinh chisng là sợ đôi mắt ấy . Sợ vì nosmaf cậu yếu mềm sẽ sà vào lòng anh ôm chặt lấy anh khóc nức nở rồi kể hết mọi chuyện ra . Nhưng cậu hiểu nếu đã yêu anh nhất định phải để anh sống thật hạnh phúc chứ không phải hằng ngày nhìn thaasys anh tiều tụy bên cạnh chăm sóc cho cậu được . Tể Phạm - là em có lỗi với anh trước~~~

Em đừng đùa

Em chính là không đùa

Nhưng chúng ta vẫn còn đang yêu nhau

Em chưa từng yêu anh

Nếu nói anh đau một có lẽ cậu đau đến mười , phải bắt cậu nói dối như vậy quả thực là một sự lựa chọn khó khăn nhất . Đừng trách cậu vô tâm không nghĩ đến cảm nhận của anh mà hãy trách là cậu không chọn được địa điểm thích hợp nào cả . Tình cảnh bây giờ đã đến bước đường cùng rồi , cậu không thể không làm được . Biết rằng sẽ gây ra một sự tổn thương nặng nề cho anh nhưng cậu mong thời gian sẽ chữa lành nó . Chân Vinh tin sau này sẽ có người tốt và yêu thương Tể Phạm hơn gấp trăm lần Chân Vinh . 

Em nói dối em có chuyện gì gạt anh mau nói cho anh biết ~ Tể Phạm như con thú dữ gầm lên trước mặt cậu

Em đã nói rồi tất cả sự thật anh không tin cũng tùy~ những lời nói khi vừa dứt cũng là lúc nước mắt của sự tuyệt vọng buông rơi

Nói dối nhất định là nói dối nếu như em không yêu anh tại sao lại khóc Chân Vinh ~ anh ôm chặt lấy cậu~  mau nói cho anh biết rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho anh biết nhất định anh sẽ cùng em giải quyết mà.

Mau buông em ra ~cậu đẩy mạnh Tể Phạm nhưng sức lực làm sao địch nổi anh~  xin anh mau buông em ra

Làm ơn đi mau buông ra đi mà đừng làm như vậy nữa cậu sẽ không kiềm được lòng mà nhào vào lòng anh khóc nức nở . Đừng làm cậu yếu đuối thêm một phần nào nữa có được không . Chân Vinh nagfn lần không muốn như vậy đâu nhưng không còn cách nào cả mà, Tể Phạm làm ơn đi . Cậu cứ gào thét đánh túi bụi vào người anh nhưng chả có ích gì . Bèn cảm nhận được đôi môi của mình bị ai đó đang ghì chặt mà ngấu nghiến . Tâm trạng của cậu nhất thời rối loạn , không biết làm gì hơn tay chân mềm nhũn chỉ còn giương đôi mắt nhìn anh . Nhuqng lí trí mách bảo phải mạnh mẽ phải dứt khoát một lần. Chính là cơ hội dành cho anh cũng như cơ hội dành cho cậu . CHÁT~

Tiếng tát tai vang lên không trung đầy đau thương và tuyệt vọng . Chính Chân Vinh đã ra tay tàn nhẫn đối với anh . Chính cậu đã dùng đôi tay từng âu yếm từng yêu thương mà tát lên măt này . Chân Vinh quả thực có lỗi với anh rất nhiều , cái tát ấy cũng mang đi biết bao nỗi ủy khuất nổi thống khổ trong lòng cậu . Sự tình hiện giờ cậu không còn lựa chọn nào hơn nữa . Cố gắng gạt bỏ mọi đau khổ sang một bên , lau khô đi những giọt nước mắt . Chân Vinh buông ra một lời nói khiến sau này cậu ân hận cả đời

Từ nay về sau chúng ta xem như chưa từng quen biết

Sau đó cậu nhanh chóng ly khai khỏi nơi này , những giọt nước mắt không kìm chế một lần nữa lại lăn dài trên gò má hốc hác . Cậu đau lắm nói ra những lời tuyệt tình như vậy quả thực là không muốn chút nào  . Thà bảo cậu cầm dao rồi tự mình đam chết đi còn hơn là phải đi xử với người mình yêu tương như vậy . Loại sự tình này cậu hoàn toàn chưa từng trải qua , hiện tại lại đối mặt cậu không biết giải quyết ra sao . Đi trên con đường đầy tấp nập người như thế nhưng Chân Vinh lại đau như cắt lại nhung nhớ con người đó đén vậy . Tể Phạm - em và anh phải làm sao mới có thể trở về như lúc ban đầu?!?

Ngay sau khi chia tay với Tể Phạm  , Chân Vinh vội vàng nhanh chóng xếp lại mớ quần áo của mình rồi đi đến sân bay . Lòng thấp thỏm không yên nếu chậm trễ một chút không chừng Tể Phạm sẽ đến tìm kiếm cậu cho bằng được . Lúc ấy sợ rằng cậu lại mềm yếu mà sà vào lòng hắn sẵn sàng cùng hắn vượt qua mọi khó khăn . Đứng trước ngôi nhà bé nhỏ ngắm nhìn một lần cuối cậu nhanh chóng lên taxi bước đến sân bay .

Tìm một khoảng trống vắng người trong sân bay , Chân Vinh ngồi nghỉ một chút . Suy ngẫm lại tình hình của mình rồi bất giác bật cười . Nhìn cậu hiện tại giống như là trốn nhà mà đi vậy . Chỉ có điều nhà sau này của cậu có lẽ chính là bệnh viện nơi đẫn đến thiên đàng và địa ngục rất nhanh . Có lẽ mọi người đã hiểu rõ sự thật mà cậu muốn che dấu rồi chứ . Nhắm mắt lại để suy nghĩ về những sự việc vừ xảy ra Chân Vinh không ngừng cảm thấy đau lòng cho bản thân mình . 

Chân Vinh dạo này sức khỏe vô cùng yếu , người luôn trong trạng thái mệt mỏi . Mắt đôi lúc không thể nhìn thấy được điều gì , ban đêm luôn cảm thấy khó chịu trong người . Sáng sớm thì đầu óc không tập trung làm việc người cứ như trên mây . Và tình trạng đau đầu cứ liên tục tiếp diễn không hồi kết . Bèn nhận thấy sự việc không ổn trong đó cậu thu xếp mọi việc rồi nhanh chóng đến bệnh viện để kiểm tra. Ngồi trước phòng chờ khám Chân Vinh hồi hộp không thôi chả biết rốt cuộc thì mình bị gì nữa . Trong lòng tự dưng lại cảm thấy bất an vô cùng . Đế khi tên gọi cậu được cất lên thì Chân Vinh mang lo sợ ấy vào phòng khám . Ngồi trước bàn làm việc của vị bác sĩ già mà người cậu lại toát lạnh.

Cậu là Chân Vinh ?!?

Dạ vâng cháu đây ạ

Trước hết cậu phải bình tĩnh nghe tôi nói những việc sau đây và nhớ là không được kích động nhé

Dạ bác cứ nói

Tôi đã xem xét mọi bệnh án của cậu và tôi đáng tiếc rằng trong não của cậu đang mắc một khối u ác tính . Nhưng hiện tại bệnh viện chúng tôi không đủ kinh phí để mổ cho cậu . Cơ mà cậu đừng lo bên Seoul có một bệnh viện nổi tiếng lấy khối u này để thí nghiệm . Cho nên họ chấp nhận mọi chi phí hỗ trợ cho cậu chỉ mong lấy được khối u này thôi .

Tôi sẽ sống?!?

Họ lấy được khối u chắc chắn cậu sẽ sống được

Không biết cách nào mà Chân Vinh vó thể quay trở về nhà và ngồi ở sàn . Trong đầu cậu hiện tại là trống rỗng chỉ còn khối u chỉ còn ác tính . Nhất định không phải sự thật mà làm sao cậu lại bị một căn bệnh oái ăm đến vậy cơ chứ . Nhưng còn ca phẫu thuật thì sao sẽ đảm bảo được cậu sống toàn vẹn không . Nói là bao lo mọi chi phí nhưng thật chất là đang muốn giết cậu mà . Hiện tại phải làm sao hiện tại nên làm như thế nào đây . Chân Vinh ôm gối mà khóc nức nở  tình cảnh này cậu biết đối diện như thế nào . Biết nói cho Tể Phạm nghe làm sao biết giải thích từ đâu đây . Chân Vinh đã từng hứ sẽ không để Tể Phạm đau lòng thêm lần nào nhưng bây giờ thì sao chứ . Cả đêm hôm đó Chân Vinh đã đau đã quặn nước mắt đến cỡ nào . Loại tình huống này quả thực khiến con người ta đau đớn đến tột cùng~~~

Những ngày sau đó Chân Vinh luôn phải dằn vặt bản thân mình rất nhìu , không biết nên làm gì cho đúng . Cơ mà nếu cậu can đảm đấu trang giành lại sự sống chắc chắn sẽ có kì tích xảy ra mà . Nguyên tuần hôm đó cậu đã ra quyết định và cũng là lúc đau lòng nhất khi phải dùng biện pháp này để rời xa Tể Phạm.

Chân Vinh thật sự không muốn nhưng tình trạng này kéo dài mãi người đau chỉ là cả hai . Cứ để cậu chống trọi trước đi nếu còn cơ hội được sống Chân Vinh nhất định sẽ giải thích rõ ràng với anh . Tể Phạm - nhất định chờ ngày Chân Vinh quay trở về nhé~

Chuyến bay từ Bắc Kinh sang Seoul chuẩn bị cất cánh sau năm phút mong quý khách mau chóng làm thủ tục lên máy bay

Tiếng của cô nhân viên đánh thức sự suy nghĩ miên man trong lòng Chân Vinh . Nhanh chóng gom gọn hành lí cậu đi đến cửa soát vé . Quay đầu nhìn lại nơi đây lần cuối có lẽ chính là không còn cơ hội  được đặt chân về nơi này nữa rồi . Nước mắt lăn dài - nơi đây chứa những kỉ niệm khó phai 

Tạm biệt Bắc Kinh - nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng cậu lớn lên

Tạm biệt Nghi Ân - người bạn tốt mà cậu ra đi chưa hề thông báo

Tạm biệt Tể Phạm - người con trai mà cậu đã từng và sẽ yêu mãi mãi

End chap 1

Tui đã up xong chap 1 cho mấy chế rồi đây. Đọc zui zẻ nhé.Nhớ like và cmt nhiệt tình cho fic nhé.

Yêu mấy chế nhìu<3<3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro