Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như cuộc sống không được trọn vẹn Tể Phạm chính là sẽ phải đối mặt đến cùng. Những tháng ngày đau khổ những tháng ngày tuyệt vọng của anh hiện tại đã qua rồi. Đối với loại cảm xúc hiện tại anh chính là muốn dùng tất cả mọi thủ đoạn để cho Chân Vinh cảm nhận được dư vị đau đớn là như thế nào. Muốn cho cậu biết ngần ấy năm anh đã phải chịu đựng thống khổ nhiều như thế nào. Tình cảm của anh dành cho cậu là chân thật là mãnh liệt. Nhưng còn cậu tình cảm dành cho anh lại là một thứ giả dối dơ bẩn đến tột cùng. Lạnh lùng bỏ rơi anh lạnh lùng hất bỏ tình yêu của anh. Rồi dễ dàng quay về nói một câu không quen biết thì kết thúc mọi chuyện. Đừng nghĩ Tể Phạm này là một đứa trẻ thích dắt mũi thế nào thì dắt.

Từ sau cái ngày gặp Chân Vinh ở bệnh viện, Tể Phạm rất im lặng không có bất cứ động tĩnh gì. Đừng nghĩ rằng anh tha cho cậu, rất xin lỗi những ngày đó anh phải kiếm người theo dõi từng cử động của cậu. Nắm rõ mọi thứ mọi sinh hoạt của cậu nhưng mà có điều anh thật sự không tài nào tìm ra. Cuộc sống hiện tại thì Tể Phạm biết rõ nhưng mà ngày trước khi Chân Vinh rời bỏ anh đi mãi vẫn không nhận thấy được gì. Những thám tử được anh thuê đi tìm kiếm đều bất lực họ nói đã có ai ra tay trước và hủy diệt tất cả mọi bằng chứng rồi. Tể Phạm thật sự rất tức giận không biết kẻ nào dám hất tay trên của mình. Nhưng suy cho cùng quá khứ thì nên bỏ đi hiện tại đối mặt với thể loại này sẽ còn hay hơn nhiều.

Qua điều tra anh biết được cậu đang sống ở chung cư VinC một căn chung cư bậc cao ở cái thành phố này. Người ở chung với cậu tên là Kim Hữu Khiêm một vị bác sĩ tuổi trẻ tài cao. Không hiểu vì sao lại đột ngột quay trở về nơi đây sinh sống cùng  Chân Vinh. Anh cầm trên tay những tấm hình ghi lại khoảnh khắc ở nhà của Chân Vinh cùng tên nam nhân kia. Trong lòng không khỏi nổi giận, cậu dám ôm tay hắn dám ở cùng hắn chung một căn nhà. Chân Vinh - cậu rõ là một kẻ đê tiện mà ~~~~

Còn nhớ có một lần Tể Phạm mệt mỏi nên đi dạo khuôn viên gần nhà. Bất ngờ gặp được cậu, bản tính tò mò nên theo sau hai người. Qủa thực không ngờ Chân Vinh dám công khai ôm hắn tay hắn ta lại còn ôm ấp nhau giữa đường xá. Chân Vinh hiện tại khác cưa quá rồi. Không còn là một đứa trẻ hay làm nũng anh như trước đây nữa !!

Những ngày hôm sau anh luôn cho người theo dõi động tĩnh của Chân Vinh, luôn xem cậu đang làm gì ở dâu với ai. Cho đến ngày hôm qua anh nhận được tin báo rằng Chân Vinh đang dán giấy xin làm ô sin. Trong lòng anh không khỏi  vui mừng rốt cuộc cũng đến cơ hội rồi. Xem ra lần này cậu chạy đâu cho thoát. Thế là Tể Phạm nhờ vả Vinh Tể - người bạn thân lâu năm ở nước ngoài mới trở về của mình. Bảo cậu ấy gọi điện hẹn Chân Vinh ra bàn bạc rồi trao đổi này nọ. Ngồi ở bar mà Tể Phạm không khỏi vui mừng, ly rượu trên tay cứ sóng sánh. Trên môi anh nở một nụ cười đắc thắng. Trò chơi này chỉ mới bắt đầu mà thôi - cuộc sống sau này của Chân Vinh sẽ còn chật vật mãi không thôi. Làm đau Tể Phạm này tự mình lãnh hậu quả đi ?!?

Này cười cái gì mà cười mãi vậy hả ??

À Vinh Tể cậu đến rồi à cám ơn vụ này nha

 Không có gì chuyện nhỏ thôi mà

Ừa mà Chân Vinh có gì khác lạ hay hoài nghi không.....

Tất nhiên là không cậu ta vui mừng còn không hết nữa là. Mà ngộ nha cậu ta đi một mình không được hay sao tự dưng lôi cái tên đen đen nào theo cùng. Vào với nhau còn khoát tay khoát chân gớm thật. Còn về bản hợp đồng thì tớ chỉ đưa y như của cậu thôi cơ mà bọn họ có đòi một chuyện. Chân Vinh sẽ chỉ làm tới 5h thôi về sau giờ đó cậu ta sẽ tự đi về không ở nhà cậu nữa. Tuy rằng có hơi kì một chút nhưng tớ cũng chấp nhận. Như vậy có sao không vậy ???

Được chứ cho cậu ta quyết định tớ nhất định sẽ có cách khiến cậu ta phải ở lại nhà tớ mà

Tể Phạm nói xong rồi uống một hơi hết ly rượu trên tay, đôi mắt nhìn xa xăm. Hiện tại chả có ai có thể hiểu được suy nghĩ của anh đâu. Cả người vì câu nói của Vinh Tể mà khó chịu vô cùng. Chân Vinh cả gan dám đem cả Hữu Khiêm  đi cùng chả khác nào muốn công khai mối quan hệ này. Tốt lắm Tể Phạm ngu ngốc đợi chờ trong khi cậu đi ve vãn đàn ông khác. Ngày mai nữa thôi cậu chính  thức không còn đường lui đối với anh nữa đâu. Đừng trách anh tàn nhẫn hãy xem lại cách đối xử của cậu với anh là như thế nào đi. Đêm còn dài  Tể Phạm nhất định sẽ khiến cho Chân Vinh thống khổ đến tột cùng không thôi. 

Lang thang trên con đường phố thân thuộc Nghi Ân cảm thấy lòng mình trống vắng đến lạ thường. Bầu không khí vui vẻ náo nhiệt vậy đấy nhưng thân tâm lại chả hề thoải mái chút nào. Kể từ lần gặp hắn ở bệnh viện đến giờ Nghi Ân không còn nhìn thấy hắn ở đâu nữa. Tuy rằng hắn sẽ không xuất hiện Nghi Ân sẽ không bị hành hạ nhưng mà không gặp vẫn là thấy nhớ. Nhiều lúc kiềm lòng không được Nghi Ân chạy khắp nơi để tìm hắn. Nhưng tung tích vẫn mãi không thấy đâu. Lo lắng khó chịu rồi bất lực, hiện tại Gia Nhĩ hắn đang ở đâu chứ ?!?

Ở nhà mãi cũng chán cho nên Nghi Ân đi dạo phố cho tâm tình thoải mái một chút. Suy nghĩ đến tất cả những sự việc xảy ra đến bây giờ, không biết nếu Nghi Ân chọn sai một lối hậu quả sẽ như thế nào nữa. Nếu bây giờ Nghi Ân đi tìm và gặp Tể Phạm nói hết tất cả sự thật ra thì mọi chuyện diễn biến sẽ tốt hơn chăng. Hay là lì lợm im lặng để tất cả mọi thứ xáo trộn lên hết. Nghi Ân càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu. Loại sự tình này Nghi Ân chư từng nghĩ qua chưa từng nên giải quyết ra làm sao. Gạt bỏ mọi thứ hiện tại Nghi Ân  không nghĩ đến nữa. Thân mình còn lo chưa xong làm cách nào để giải quyết hết mọi chuyện cơ chứ. Hãy cho Nghi Ân này thêm thời gian nữa cho tâm tình thoải mái và suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Nghi Ân cần biết rõ ràng đường mình đi là đúng hay là sai !!!

Dẹp mọi ưu phiền sang một bên Nghi Ân lại gần một quán ăn lề đường. Cũng đã lâu không thưởng thức những món ăn như vậy. Khi được nếm thử cảm giác lại lâng lâng khó tả như thế nào. Ăn uống no say Nghi Ân quay trở về nhà mình, giờ này cũng trễ rồi đi thêm nữa cũng chả có gì mới mẻ. Nghi Ân cứ nhìn mọi thứ xung quanh nên không để ý đến trước. Bỗng chốc đụng phải người cả thân hình được tiếp đất một cách mạnh mẽ

Oái......đau quá đi ~ Nghi Ân té xong liền la làng lên

Xin lỗi......thật sự xin lỗi cậu có sao không ????

A không sao thật ngại không phải lỗi của anh đâu.

Nào đứng dậy cậu ngồi như vậy người ta nhìn mãi kìa 

Cám ơn anh rất nhiều. Thật không làm phiền anh nữa tôi đi trước đây ~~~~

Nói rồi Nghi Ân nhanh chóng lướt sang người đó đi về nhà mình. Cũng không để ý gì đến người đó hiện tại là như thế nào. Nhưng thật sự không ngờ cuộc đụng đọ lần này sẽ khiến Nghi Ân thay đổi cuộc sống hoàn toàn. Chính là sẽ đảo lộn tất cả mọi thứ thêm một lần nữa ???!!

Nhanh chóng bước về nhà Nghi Ân tâm tình cũng thoải mái hơn nên vừa đi vừa ca hát. Trong lòng cũng không còn đau buồn gì nhiều nữa hiện tại hãy cứ vui vẻ trước đi. À mà nhắc mới nhớ hôm kia Nghi Ân đã xin nghỉ ở công ty rồi. Chẳng qua là chỗ làm đổi công tác xa một chút. Nghi Ân cảm thấy thật sự không tiện chút nào vẫn là đành lòng bỏ công việc ấy. Tuy rằng nó có tốt thật nhưng mà xa quá đi lại cũng như vậy thôi. Chi bằng tìm một công việc gần đấy Nghi Ân sẽ đỡ tốn được nhiều chi tiên đến vậy. Ráng sắp xếp mọi thứ xong xuôi chắc phải đi nộp hồ sơ xin việc làm lại quá. Không nhanh chóng đi làm chắc tháng này có nước mà húp cháo quá.

Đi dần đến trước cửa nhà Nghi Ân bỗng sững lại, đôi chân không dám nhúc nhích nữa. Thân hình ấy con người ấy đã lâu không gặp hiện tại lại ngồi trước cửa nhà để làm cái gì. Lại là đi uống rượu say đến không biết đường về. Nghi Ân lắc đầu hắn ta đến rốt cuộc là suy nghĩ cái gì. Lúc vui lúc hạnh phúc sao không tìm mà chia sẻ đến khi  đau buồn thì vác mặt đến để gặp Nghi Ân này chứ. Nhưng mà ai bảo Nghi Ân này si tình hắn quá làm chi. Để rồi hiện tại không những không đá phăng hắn mà còn giúp hắn vào trong nhà. Nghi Ân - suy cho cùng vẫn là nhu nhược không có lối thoát mà !!!

Thật là không thể hiểu nổi anh mà ~~

Ức....ức...không cần cậu quan tâm ức.......ức

Em không quan tâm thì ai quan tâm anh đây ?!?

Ức.....ức.....Chân Vinh ức.....ức

Vẫn là tất cả đều như một thước phim quay chậm. Hắn ta suốt đời suốt kiếp chỉ có thể nhìn thấy và nhớ rõ mỗi mình Chân Vinh thôi sao. Con người nhỏ bé ngu ngốc này vì hắn mà bất chấp tất cả không đáng có sao. Nghi Ân đau lòng lắm chứ nhưng mà hiện tại biết trách ai đây. Vẫn là ngậm ngùi bỏ nỗi đau vào trong tận tụy chăm sóc cho hắn mà thôi. Cố gắng đem hắn lên phòng rồi đặt xuống giường đắp chăn cẩn thận. Nghi Ân vội vàng lấy khăn ướt lau mặt cho hắn, nếu để gió độc trúng vào sẽ không hay. Như thế cả đêm Nghi Ân không tài nào chợp mắt được cứ phải thức để canh tình hình của hắn. Cho đến gần sáng mới có thể an tâm mà chợp mắt ngủ một tí.

Cảm nhận được có vật gì đang cựa quậy Nghi Ân nhanh chóng mở mắt nhìn . Và thấy Gia Nhĩ đã dậy từ hồi nào. Hắn nhìn Nghi Ân thật lâu làm có đôi phần chột dạ. Gia Nhĩ hắn chưa từng nhìn Nghi Ân kiểu như vậy trước đây. Nhưng thật không hiểu sao ngày hôm nay lại khác lạ đến vậy. Trong lòng không khỏi vui mừng vội vàng mở miệng tính giúp hắn

Anh tỉnh rồi có cần em giúp anh làm một bát canh giải rượu không ??

Không cần đừng tưởng tôi nhìn cậu như vậy thì tưởng rằng tôi có ý đồ gì. Xin lỗi Nghi Ân tôi không có hứng thú với kẻ đê tiện như cậu.

Nói rồi hắn đứng dậy bỏ đi mặc kệ cảm xúc trong lòng Nghi Ân là như thế nào. Ban nãy còn vì ánh nhìn của hắn mà ngây ngốc đến hạnh phúc. Hiện tại thì sao chứ - một chút động lòng hắn cũng không dành cho mình. Nực cười - Đoàn Nghi Ân này đang trông chờ vào gì Vương Gia Nhĩ chứ !!! ( Au : tui hờn ông Nhĩ à, sao ông cứ làm tổn thương Ân của tui quài zị )

Không thể yêu em một lần sao ??

Không thể bên em một lần sao ??

Không thể trao đổi tình cảm này một lần sao ???

Mọi thứ khó khăn đối với anh vậy saoo !!

End chap 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro