Chap 16 (part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nằm trên giường mà Tể Phạm bức rức khó chịu không thôi, ban nãy sơ suất đã nói ra như vậy. Thật tình lát nữa không biết ra đối mặt với cậu như thế nào? Không phải anh muốn làm vậy chỉ là kí ức vẫn còn tồn tại. Cũng chẳng ngờ mình lại thốt rra lời nói một cách tự nhiên như vậy. Nếu như lúc nãy không nhanh trí quay trở về phòng chả biết nên giải thích hành động này ra làm sao. Lăn qua lăn lại trên giường Tể Phạm cứ suy nghĩ miên man đến những hành động ban nãy. Không biết cậu có hiểu gì hay là suy nghĩ như anh không. Đột ngột Tể Phạm bật dậy - ban nãy anh nói vậy cậu có phản ứng vậy chả khác nào Chân Vinh biết anh. Chẳng lẽ nói rằng không quen biết anh là lời nói dối sao ?!?

Càng suy nghĩ anh càng không thể hiểu nổi trong đầu cậu đang tính toán thứ gì những. Bỏ đi ngần ấy năm sau đó quay trở về buông lời không quen rồi hờ hững bước ngang người anh. Chân Vinh - đã thay đổi một cách mạnh mẽ đến như vậy. Hay bên cạnh cậu ấy đã có người con trai ấy. Người yêu hiện tại mà cậu muốn gắng bó suốt cuộc đời. Tất cả những suy nghĩ cứ dần dần hiện ra bao bọc lấy đi phần ngại ngùng ban nãy. Trông đầu Tể Phạm hiện giờ là hàng câu hỏi về Chân Vinh. Hàng ngàn thắc mắc muốn cậu giãi bày. Nhưng mà người đó mãi mãi nói với anh chỉ duy nhất bốn từ ' tôi không quen anh ' .

Khuôn mặt phút chốc đen đi mặt mày nhăn nhó đến khó chịu. Chân Vinh vì cậu ta sẵn sàng đi làm để chăm sóc để bao dưỡng. Luôn bên cạnh cậu ta mỗi khi buồn mỗi khi vui. Vậy còn Tể Phạm này có từng nghĩ sẽ ra sao nếu thấy tình cảnh như vậy không. Có một ai hiểu thấu nỗi đau mà anh gánh chịu từng ngàn ấy năm. Mục đích của anh mướn cậu về là để hành hạ là để cho Chân Vinh biết nổi đau là như thế nào. Nhưng mà sao ngày đầu tiên đã thành ra thế này. Đã biến tất cả những sự sắp đặt đau khổ thành một cuộc chơi đầy màu hồng chứ. Không thể được - Lâm Tể Phạm mau tỉnh lại mau suy nghĩ kĩ lại tình cảnh hiện tại. Người đó không còn vì anh mà yêu thường mà vỗ về nữa. Người đó đã có người đàn ông khác bên cạnh sẵn sàng yêu thương người đàn ông đó vô điều kiện. Đặc biệt hơn nữa là can đảm bước qua người anh như chưa từng quen biết.

Đúng - hiện tại cái Tể Phạm cần làm không phải là tạo lại kí ức. Hay cứu vãn tình yêu không lối thoát này. Mà là phải gạt bỏ những thứ hỗn độn những thứ từng gọi là kỉ niệm đẹp này sang một bên. Phải làm cho Chân Vinh hiểu nổi thống khổ tột cùng là như thế nào. Dày vò hành hạ xúc phạm cậu như thế nào cũng không được động lòng. Phải cứng rắn mạnh mẽ để Chân Vinh biết đánh mất Tể Phạm này là một sai lầm lớn nhất trong đời cậu. Bây giờ Tể Phạm phải gạt bỏ hết thảy những thứ mang hình bóng của Chân Vinh ra khỏi đầu anh. Chỉ cần biết hiện tại nhìn Chân Vinh đau khổ thì Tể Phạm này nhất định mãn nguyện. Chân Vinh - em yên tâm cuộc chơi này đối với anh còn rất dài~~

Thù hận bao lắp sự thật - ích kỉ - ngang bướng - em không nói rõ - anh hiểu sai ý - thành ra người đau lại chính là chúng ta!!!

Nằm xuống giường Tể Phạm mỉm cười mãn nguyện trò chơi này sẽ bắt đầu nhanh thôi. Chân Vinh đối với anh hiện tại không phải yêu thương nữa rồi. Tình cảm này anh phải sớm vứt bỏ nó ra khỏi người. Còn một chút cũng không được!. Nhưng mà hồi nãy cậu nấu cơm ngon thật chứ chả đùa. Báo hại Tể Phạm này lại liên tưởng rồi nói ra như thằng dở hơi. Mà công nhận cậu quay về thay đổi hoàn toàn mấy cái kia anh không nói đi. Nhưng mà cái tính khí đánh người khác bây giờ đã bộc lộ rồi sao. Nếu nãy Chân Vinh đá mạnh quá có khi nào anh mất giống như chơi không. Suy nghĩ đến đã rùng mình mạnh me quá thì đời con anh sau này mất rồi. Nhưng mà ai bảo cậu nấu mì gói cho anh làm chi. Mà nhắc mới nhớ đồ ăn trong nhà hết rồi bây giờ tiện sẵn chở cậu đi. Vừa mua đồ vừa hành hạ cho thõa đáng. Hiện tại chỉ là bước nhẹ nhàng mà thôi sau khi đưa vào tròng thì ĐOÀNG - Chân Vinh nhất định sẽ chết trước mặt Tể Phạm này. Nở nụ cười nham hiểm anh mở cửa phòng bước ra

Vừa ra tới ngoài anh đã chả thấy bóng dáng của Chân Vinh đâu, mặt bỗng chốc nhăn lại. Chẳng lẽ mới nói như vậy đã bỏ đi lại muốn anh đuổi bắt cậu về đây sao. Xuống nhà bếp cũng không thấy tăm hơi đâu. Đồ đạc thì được rửa sạch sẽ chứng tỏ cậu vừa mới làm lại. Nhưng mà còn người thì đi đâu mất tiêu rồi nhĩ. Đi hết mấy cái phòng trong nhà vẫn chưa thấy Chân Vinh. Hiện tại Tể Phạm bỗng chốc lại sỡ hãi - người vừa mới tới chưa gì đã muốn bỏ trốn nữa sao. Đang khó chịu trong người anh bỗng chốc đạp phải cái gì đó mềm. Ngó lại mới thấy cái chân của Chân Vinh. Tể Phạm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm cứ tưởng lại bỏ đi. Mà chẳng lẽ không còn chỗ ngủ phải nằm ngay cái hốc này sao trời. Lắc đầu ngao ngán , anh ngồi xuống tính bế cậu lên sofa thì Chân Vinh trở mình.

Tể Phạm nín thở nhìn ngắm khuôn mặt khi ngủ của Chân Vinh bình yên vô cùng. Phút chốc thời gian như ngừng lại anh chỉ muốn ngắm nhìn cậu ngủ ngon lành như thế thôi. Giá như mọi thứ đều là mơ khi tỉnh dậy anh lại được che chở bảo bọc cậu như ngày nào. Giá như anh đủ tư cách để dang rộng bàn tay này một lần nữa để cậu nắm vào. Giá như tất thảy anh đều chỉ có thể nói như vậy. Tể Phạm nhanh chóng lắc đầu hiện tại bây giờ không phải là suy nghĩ đến thứ tình cảm. Cái chính của anh là hành hạ cậu là làm cho cậu đau khổ. Mau chóng đứng dậy anh đạp mạnh vào người Chân Vinh

Dậy........dậy.......mau lên ai cho cậu ngủ mà ngủ vậy hả.......dậy......dậy......mau lên cho tôi!!

Hữu Khiêm.......ứ ừ.....cho tớ ngủ thêm miếng nữa đi mà ứ ừ.......

Tể Phạm như chết sững ở không gian trong giấc mơ cậu chỉ có thể nhớ đến bóng hình ấy chỉ có thể gọi tên người ấy. Tất cả những kí ức về anh cậu chấp nhận bỏ sạch sẽ hết rồi sao . Anh hiện tại trái tim đau nhói không thôi biết rằng làm đau cậu anh cũng không vui chút nào. Nhưng mà hiện tại người con trai này đến tên anh còn không muốn gọi nữa rồi. Hỏi Tể Phạm này nên đối diện như thế nào???

Dậy......mau......tôi là Tể Phạm không phải Hữu Khiêm của cậu có dậy hay không thì bảo!!

Oái......có biết người ta ~ Chân Vinh bật dậy tính chửi thì im lặng luôn

Người ta cái gì ?? ~ anh cúi xuống nhìn cậu

Yah.......đứng thẳng lên coi anh muốn làm gì tôi hả ?!?

Không thèm đề nghị đi rửa mặt sạch sẽ cho tôi người hầu mà nhủ như chủ nhà. Lẹ lên rồi cùng tôi ra ngoài.

Ế đi đâu vậy sắp đến giờ của tôi rồi.

Đi siêu thị yên tâm dúng năm giờ tôi sẽ thả cậu không cần nhìn tôi kiểu đấy.

Tể Phạm vào lại phòng với nụ cười đắc thắng trên môi, sắp có trò vui để chơi rồi đây. Nhanh chóng thay đồ anh bước ra ngoài đợi cậu xong xuôi thì khởi hành. Nhìn cậu cứ đứng trước gương mà ngắm tới ngắm lui. Tể Phạm lại ngây người một hồi. Hình ảnh này sao quá quen thuộc quá sao lại giống nhau đến lạ kì như vậy. Cũng là anh chở cậu đi mua đồ cũng là cậu đứng tỉ mỉ ngắm mình trong gương. Nhưng tại sao hai thời điểm lại khác xa nhau hoàn toàn đến ngỡ ngàng. Mãi suy nghĩ Tể Phạm cứ nhìn chằm chằm vào Chân Vinh. Bất ngờ cậu quay lại nhìn anh rồi nở nụ cười. Trong mắt Tể Phạm đầy những sự khó hiểu không thốt nên lời.

Này nhìn cái gì mà dữ vậy, tôi ổn phải không ? ~ Chân Vinh chạy đến cười toe toét

À.......ờ..nhìn thấy ghê mau đi thôi trễ giờ rồi ~ Tể Phạm nhanh chóng bỏ ra ngoài

Xớ.......ai thèm anh khen cái đồ đáng ghét

Xuống dưới hầm gửi xe Tể Phạm đi rất nhanh không muốn cùng song song với cậu. Trong đầu anh cứ suy nghĩ mãi đến hành động ban nãy của Chân Vinh. Rốt cuộc thì chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy. Tại sao cậu có thể bình tĩnh nói chuyện với anh như vậy nhỉ. Chẳng lẽ bốn năm xa cách khi quay trở về Chân Vinh thay đổi hoàn toàn đến mức Tể Phạm chẳng thể hiểu nỗi. Bây giờ không biết Tể Phạm dày vò cậu hay là Chân Vinh dày vò ngược lại anh nữa. Ashiiii thật là !!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro