Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau - một từ chắc chắn sẽ không diễn tả hết nổi lòng của Tể Phạm lúc này được. Phải nói cho anh biết làm sao để hứng được cú sốc này đây. Cậu không nhận ra anh cậu nói cậu không quen biết anh. Chuyện quái quỷ gì đanh xảy ra vậy hả ?!? Cậu vô tâm ôm người con trai khác trước mặt anh, cậu vô tình gọi tên người đó trước mặt anh. Rốt cuộc là trong lòng Chân Vinh đang muốn lafmgif Tể Phạm đây ? Anh đã đối xử không tốt với cậu ở chỗ nào mà nỡ mào làm vậy với anh. Bốn năm biệt tăm biệt tích không thể tìm được bỗng cậu quay về nhưng lại lạnh lùng nói một câu không quen biết anh. Chân Vinh - cậu chính là đang suy nghĩ cái gì trong lòng vậy !!!

Ban nãy anh đanh ngồi làm trong công ty liền nhận được điện thoại của Nghi Ân báo rằng Chân Vinh đang ở chỗ em ấy. Anh đã vui như một tên điên mà lao ra khỏi công ty, trong đầu chỉ còn mãi hình ảnh của cậu. Chả trách sau bốn năm xa cách Chân Vinh có thay đổi gì không. Các câu hỏi cứ xuất hiện ngổn ngang trong đầu của Tể Phạm. Nắm chặt vô lăng, Tể Phạm mong gặp cậu sớm nhất, mau mau gói chặt cậu vào trong lòng mình. Chính là không bao giờ để cậu ròi xa dù chỉ một phút thôi. Và anh cũn phải hỏi rõ ràng tại sao năm xưa lại lạnh lùng bỏ mặc anh như vậy. Hiện tại đối với Tể Phạm cỉ cần tìm lại được Chân Vinh mọi khó khăn thử thách gì anh cũng chấp nhận hết. Tới nơi Tể Phạm bắt gặp Gia Nhĩ anh chả có hứng thú chào hỏi hắn ta nữa. Từ ngày anh biết được thằng bạn thân nhất của mình thầm thương trộm nhớ người yêu. Anh đã thẳng thừng mà ra tay đánh hắn và vĩnh viễn cũng không muốn xem Gia Nhĩ là bạn nữa rồi. Hắn ta đến đây nhất định là muốn giành Chân Vinh  lại đừng có mơ. Tể Phạm này có phải chết cũng nhất quyết giành lại Chân Vinh cho bằng được. Nhưng tất cả mọi việc đều không như anh nghĩ tất cả đi ngược lại hết tất cả. Cuộc sống chisnh là muốn trêu đùa anh đây mà.

Nực cười - anh đứng giữa nhà Nghi Ân mà cười như điên như dại cười đến ngây ngốc cười đến nước mắt rơi từ hồi nào. Trái tim này đau lắm hiện tại đang rỉ máu vì người con trai vô tình mang tên Chân Vinh. Cậu vô tâm bỏ đi mặc kệ anh có đau khổ tuyệt vọng như thế nào. Xem mọi chuyện diễn ra bình thường xem anh như một quả bóng mà mặc kệ. Cậu chính là bốn năm xa cách làm gì mà căm ghét đến mức không nhận ra anh. Nhất định là Chân Vinh nói dối cậu nhận ra Nghi Ân còn biết cả tên Gia Nhĩ. Vậy mà riêng anh cậu lại bảo không quen, Chân Vinh chính là đùa con nít hay sao. Hà cớ gì bỏ rơi anh sau lại quay về dày vò hành hạ thể xác của Tể Phạm chứ. Ngần ấy năm cậu chưa làm anh đủ đau sao, Chân Vinh muốn hành hạ anh đến khi nào. Tể Phạm suy nghĩ mãi cũng không thể hiểu cậu muốn gì ở mình nữa. Anh chưa từng đối xử tệ bạc với cậu chưa từng xem cậu như một món đồ chơi. Vậy còn Chân Vinh ?? bỏ rơi anh mà đi sau lại quay về vờ như không quen biết anh. Qủa thực là cậu muốn trêu đùa tình cảm thật lòng của anh mà. Lại còn âu âu yếm yếm với thằng đàn ông khác trước mặt anh. Bốn năm nay coi như Tể Phạm có mắt mà như mù đã vô tình yêu một con người tệ bạc đến vậy.Chân Vinh - tôi cho em biết làm đau Tể Phạm này thì sẵn sàng chấp nhận hậ quả đi. Tể Phạm sau kho suy nghĩ liền vội vàng bỏ đi - thù hận hiện tại trong lòng đã dâng trào.

Chúng ta cùng chung một đường nhưng lại vô tình đi ngược lối. Một người tìm mãi cũng chẳng ra - một người lại vô tình không muốn tìm. Hai chúng ta khoảng cách rất gần nhau nhưng lại không thể chạm tới. Một người níu một người buông. Tạo thành một vòng tròn tuàn hoàn. Cho đến đích cuối cùng nguwofi đau vẫn là hai chúng ta~~~

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Sau khi Tể Phạm đi khỏi Gia Nhĩ gần như tức điên lên mà đập phá hết mọi thứ trong nhà của Nghi Ân. Hắn đang khó chịu rất muốn giết người, rõ ràng là cậu rõ ràng là người đó mang tên Chân Vinh nhưng sao lại vô tình đến vậy. Cho rằng cậu có biết tên hắn đi nhưng lại bảo rằng không quen biết hắn. Chân Vinh hiện tại trong đầu đang suy nghĩ cái gì chứ. Ban đầu cậu không nhận ra Tể Phạm hắn đã vui mừng đến chừng nào. Thầm nghĩ rằng sẽ có cơ hội mà chinh phục cậu nhưng vui chưa được bao lâu thì Gia Nhĩ lại sốc khi cậu ôm ấp một thằng đàn ông khác. Trong người hắn như có một tràn lửa ngập. Người khó chịu vô cùng hắn chính là muốn thay thế thằng đàn ông đó muốn là người bảo vệ và che chở cho Chân Vinh.

Gia Nhĩ hết đập phá đồ đạc thì chuyển đối tượng sang Nghi Ân. Hắn mặc kệ hiện tại rất muốn giải tỏa. Gia Nhĩ xốc đầu Nghi Ân lên mà đánh tới tấp, mỗi cú thúc là một lần hắn nghĩ đến Chân Vinh. Trong lòng koong ngừng gào thét trái tim mỗi ngày một đau. Mặc kệ Nghi Ân có chết hay sống đối với hắn cũng chẳng có gì là quan tâm cả. Gia Nhĩ cứ thế mà đánh mà đạp vào người em, mỗi cú đánh đều đau đến tận xương tủy. Hiện tại hắn hiểu nỗi thống khổ mà Tể Phạm cũng đang chịu đựng rồi. Nhưng Gia Nhĩ chính là không thể để mất Chân Vinh nhất định sẽ giành Chân Vinh lại từ tay Tể Phạm. Nếu quyết đấu hắn tuyệt nhiên cũng chơi tới cùng, có mất mạng cũng phải chơi.

BỐP mau nói cho tôi biết rốt cuộc cậu có chuyện gì giấu tôi phải không ?!? BỐP ~hắn vừa đánh vừa gầm lên với Nghi Ân

Em không biết khụ khụ.......em thật sự không biết chuyện gì

Cậu nói dối BỐP mau nói nhanh lên nếu không đừng trách tôi nặng tay NÓI

Em không biết anh có đánh chết em thì mọi chuyện chuyện vẫn là như vậy mà thôi khụ khụ......

 Cậu quả thực là gan lỳ mà được không nói chứ gì tôi sẽ đánh chết cậu......BỐP....BỐP....CHÁT.......

  Cứ thế mặc kệ những tiếng khóc những tiếng kêu đứt từng quãng của Nghi Ân hắn vẫn cứ liên tiếp đánh em. Nói rằng hắn tàn nhẫn cũng không sao nói hắn mất tính người cũng mặc. Từ lâu nay Nghi Ân đã là cái gai trong mắt hắn rồi hiện tại là thật sự muốn giết chết em. Đã biết Chân Vinh quay về lại cố tình gọi cho Tể Phạm rốt cuộc là em muốn tạo phản với hắn. Mọi ngày đều nói yêu hắn vậy mà mỗi việc giúp hắn đến bên Chân Vinh cũng không thành. Loại người này thật sự đáng chết hươn là đáng sống mà.

Tôi nói cho cậu biết đừng tưởng cứ im lặng thì tôi không tìm được mọi chuyện. Đoàn Nghi Ân cậu banh rõ tai mà nghe rõ những gì tôi nói Vương Gia Nhĩ này có đánh chết cũng chỉ yêu một mình Chân Vinh mà thôi. Đối với cậu tôi nhất định đã xem là thứ rác rưởi không đánh có trên đời ày CHÁT ~ nói rồi hắn quay lưng bỏ mặc Nghi Ân sống chết ra sao.

  Tại sao ?!? Chúng ta hiện tại sao lại biến thành như vậy. Kiếp trước đã làm sai điều gì để kiếp này phải mang nỗi thống khổ đến tột cùng. Yêu cũng không được mà từ bỏ cũng không xong. Tình cảm này biết nên đối mặt và suy nghĩ như thế nào !!!              

Tirng giấc đã là năm giờ chiều, Chân Vinh không quen tiếp nhận ánh sáng trong khoảng thời gian này. Mở mắt nhìn xung quanh chỉ thấy mờ mờ mọi vật xung quanh. Đảo một vòng quanh phòng cậu mới nhớ rằng mình đang nằm trên giường. Vội vàng thở phào nhẹ nhõm cứ tưởng là nơi nào. Nghĩ lại tình trạng ban sáng mà Chân Vinh không khỏi hoảng sợ. Chuyện gì đã xảy ra tại sao cậu lại không nhớ được thứ gì cả. Người mang tên Tể Phạm ấy là gì của cậu. Tại sao luôn miệng bảo phải giải thích anh rồi còn nói lời yêu thương này nọ.Chân Vinh đói với anh là gì ?!? càng nghĩ nhưng lại càng thể nhớ ra dược điều gì cả. Đầu óc chỉ cứ quanh quẩn những chuyện nào đâu không thôi.

Cậu tỉnh rồi sao

A Hữu khiêm

Tớ tính vào gọi cậu dậy nhưng không ngờ cậu đã tỉnh rồi

Tớ chỉ mới dậy thôi mà Hữu Khiêm rốt cuộc là tớ có quen biết gì hai người con trai đó không?!?

Chuyện đó tớ không rõ có lẽ họ chính là một phần nằm trong kí ức mà cậu quên mất

Hình như tớ đã làm gì sai trái lắm mà họ gặp tớ gần như là phát điên lên 

Đuefng suy nghĩ quá chắc là không có gì đâu thôi đứng dậy ra ngoài ăn nào. Chừng nào ổn định tớ sẽ đưa cậu gặp Nghi Ân để hỏi mọi chuyện ra lẽ.

Ừ cám ơn cậu Hữu Khiêm

Aưn uống xong xuôi cậu ra ban công đứng ngắm cảnh, nói là ngắm cảnh nhưng thực chất là nghĩ lại chuyện ban sáng. Vả lại ra đây cậu cũng chả thấy rõ gì cả nếu mà không có đèn chắc cậu như người mù rồi. Nhiều khi suy nghĩ tại sao ông trời không cho cậu mù hoàn toàn đi. Hà cớ gì cho Chân Vinh được sáng mắt ban sáng còn ban đêm thì như kẻ mù vô dụng., như vậy có đáng không. Nghĩ vậy thôi trong lòng của cậu đã khó chịu vô cùng. Nếu sau này đi xin việc làm bọn họ biết được điểm yếu này của cậu chắc sẽ chẳng tuyển đâu. Thử nghĩ xem đi làm ở công ty nhất định lafphari tăng ca mà dù trong phòng có bật đèn sáng cỡ nào thì cũng là ban tối. Mà đối với Chân Vinh ban đêm như vậy thì làm sao mà thấy rõ mọi thứ. Chẳng may làm sai thì hậu quả cậu không dám nghĩ đến.

Đang ngẩn ngơ thì nhận cảm nhận trên má mình nóng và có mùi hương cà phê lan tỏa. Quay sang đã thấy Hữu Khiêm cầm hai cốc, Chân Vinh mỉm cười rồi đón nhận một cốc từ tay cậu ta. May rằng còn có cậu ta bên cạnh an ủi chứ nếu Chân Vinh ở một mình chắc chắn buồn đến chết mất. Cơ mà Hữu Khiêm cũng ít nói lắm đôi khi cậu buồn thì cậu ta mới đến tâm sự thôi. Chứ không phải như Bam Bam lúc nào cũng có thể kể tất tần tật những chuyện mình nghĩ. Mà nhắc đến Bam Bam cậu lại nhớ về Nghi Ân. Sáng nay đột ngột như vậy thật khiến cậu ấy buồn mà. Chưa nói chuyện tâm sự gì cả mà đã đi mất tiêu. Thôi thì ráng sắp xếp mai Chân Vinh lại qua thăm Nghi Ân.

Cậu đang nghĩ gì vậy ?!?

A không có gì chỉ là nghĩ vớ vẩn thôi

Đừng suy nghĩ nhiều quá không tốt cho sức khỏe cậu đâu

Ừa biết rồi

Ê sao băng kìa Chân Vinh

SAO BĂNG ?!?




Chân Vinh em nhìn xem sao băng kia kìa

Đâu đâu aa em thấy nó chạy qua rồi aaaa đẹp quá qua qua

Em mau ước đi nhanh len ước đi nào

Anh cũng ước đi nhé

Ừa...

........................

Tể Phạm ban nãy anh ước điều gì vậy ?!?

Bí mật thế còn em Chân Vinh ?!?

Anh không nói em cũng se không!!!!

Được rồi anh nói anh ước mỗi ngày đều được yêu em nhiều hơn được bên cạnh em nhiều hơn và có điều này....

Điều gì aaaaaaaaaa???

Anh yêu em

Chân Vinh giật mình nhớ lại điều gì đó ?? Tại sao lại là con người tên Tể Phạm rốt cuộc anh là gì trong cuộc sống của cậu. Người đó quan trọng và cần thiết với cậu đến mức đó sao ?!? Liệu cậu có thể nhớ rõ về người ấy chăng!!!

End chap 5

--------------------------------------------

Mấy chế đọc xong rồi thì nghỉ ngơi thật tốt để 4:00 pm quẩy concert ở OSAKA nha < FLY Concert In Japan >

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro