Chap 1: Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nè!!! Dậy ăn sáng kìa!!!!

Ngô Thế Huân cựa quậy trên giường kèm theo vài tiếng rên rĩ nhưng vẫn không chịu dậy. Như người ta vẫn thường nói, giới hạn chịu đựng của con người có hạn. Lộc Hàm hít một hơi thật sâu rồi…

Rầm!!!

- Cậu làm cái gì vậy?- Ngô Thế Huân ngồi dậy từ dưới sàn rồi hét lên.

- Ai kêu anh không dậy! Tôi không có thời gian há!

Nói rồi cậu tỉnh bơ bước ra khỏi phòng. Ngô Thế Huân vẫn còn tức giấc mơ tươi đẹp của mình nên cứ cào nhào:

- Đúng là cái đồ…

Binh!

Lần nào là nguyên cái gối bay vô mặt anh. Nín thinh luôn chứ biết sao giờ! Hó hé nữa cậu phang nguyên cái chảo vô mặt thì lúc đó nói sao xui.

Vừa bước vào nhà bếp Ngô Thế Huân đã nghe thấy tiếng dằng mâm sáng chén của Lộc Hàm rồi. Cậu nấu ăn mà cứ tưởng cậu đánh lộn không. Lộc Hàm dịu dàng dộng cái chảo lên bếp đánh rầm một cái rồi đập cái trừng gà vô. Vừa làm cậu vừa nói:

- Tại sao tôi lại phải nấu cho anh ăn chứ! Thật không thể chịu đựng nổi!

Ngô Thế Huân ngáp một cái muốn sái quai hàm rồi đưa tay lên gãi gãi đầu. Dường như cậu đã quá quen với chuyện này rồi thì phải.

- Là cậu nói nhớ chưa?

Lộc Hàm quay lại hét lên:

- Rồi tại ai mà tôi phải như vầy hả?

Nói đến đây thì Ngô Thế Huân chỉ biết hát bài… anh chỉ biết câm nín nghe tiếng em khóc. Quả thật làm nếu không tại anh thì Lộc Hàm không phải rơi vào trường hợp này. Nhưng mà anh cũng hối hận lắm chứ bộ. Người phải trả giá đắt nhất cho hậu quả chính là anh chứ bộ. Nhưng ấm ức thì cứ để trong lòng vậy thôi chứ phát biểu ra ngoài là ăn đấm liền.

Lộc Hàm cho trứng ra đĩa rồi nói:

- Nếu như hôm đó tôi không gặp anh thì…

- Tôi cũng ước vậy đó!

- Anh nói cái gì hả? - Lộc Hàm la lên.

- Đâu có gì đâu! - Ngô Thế Huân cười cười.

Lộc Hàm xắn cái muỗng xuống đĩa mà thiếu điều cái đĩa muốn nứt luôn vậy đó. Cậu nhìn Ngô Thế Huân bằng ánh mắt không thể căm ghét hơn được nữa. Kí ức tời tệ nhất cuộc đời cậu chợt ùa về.

Hai tuần trước…

Lộc Hàm  vui vẻ, hớn hở, cởi mở bước đi trên vỉa hè cùng với đứa bạn thân. Cuối cùng cái ngày mà cậu mơ ước cũng đã tới. Ngày mà cậu được đăng kí học tại ngôi trường danh giá nhất. Nhưng điều đáng nói ở đây không phải vì danh tiếng của ngôi trường mà là vì môi trường học tập ở đây rất hợp với cậu. Đây là ngôi trường duy nhất và đầu tiên trên cả nước áp dụng biện pháp giáo dục theo hướng công khai. Công khai là sao? Đó là trường chia ra làm hai khối. Thụ và Công. Lộc Hàm sẽ vào học trong khối Thụ, dĩ nhiên rồi. Cuối cùng thì cậu cũng không bị những thằng thiểu năng đầu óc bệnh hoạn kia theo đuổi nữa. Vì trường có qui định rất nghiêm ngặt với chuyện yêu đương của học sinh. Những người đồng tính học ở đây sau khi tốt nghiệp sẽ không bị xã hội kì thị và nhất định sẽ có công việc ổn định. Đó như là một là đảm bảo cho tương lai của bạn vậy. Nhưng bù lại với những điều kiện đáng mơ ước đó là mức học phí cao ngất ngưởng. Lộc Hàm đã phải làm việc vất vả trong nhiều năm mới dành dụm đủ tiền để đóng học phí. Và ngày hôm nay đây mơ ước của nó sẽ thành hiện thực.

Hiện giờ cậu và đứa bạn thân đang tung tăng đi đến ngôi trường mơ ước. Nhưng đầu tiên phải giải quyết chuyện cho Biện Bạch Hiền đã. Lộc Hàm hét lên:

- Mày làm ơn im dùm tao coi!

Người đi đường ai cũng đổ dồn ánh mắt nghi ngại về phía em ấy. Chắc họ tưởng cậu về mới trốn trại ra. Lộc Hàm đỏ mặt kéo Bạch Hiền chạy nhanh hơn. Một bà lão rung rẩy móc điện thoại ra.

- Vâng! Nó còn bắt cóc một đứa nữa! Nhìn mặt nó cũng đẹp nhưng không ngờ nó bị khùng…

Đứng thở dốc ở góc khuất của một con đường, Lộc Hàm cằn nhằn:

- Mày thấy chưa? Tại mày đó!

- Tại mày thì có! Ai kêu tự nhiên mày la lên chi!

- Tại mày cứ rên rỉ hoài!

Lộc Hàm vừa nói xong là Bạch Hiền lại quỵ xuống đường. nhìn mặt nó mới đau khổ làm sao. Bạch Hiền nói với giọng nghẹn ngào:

- Tao khổ quá mày ơi! Tại sao ảnh lại có thể gạt tao như vậy?

Lộc Hàm chán nản đi ra nơi khác đứng để người ta đừng nghĩ là cậu có quen với thằng điên này. Cậu nói vọng lại:

- Thằng nào? Mà nó làm gì mày?

Vượt qua đau khổ vô hạn Bạch Hiền thốt lên:

- Là Ngô Thế Huân ! Anh ấy đã lợi dụng tình cảm ngây thơ của tao…

- Ọe…ụa… ặc…

- Mày bị gì vậy!

- Đề nghị đừng phát ngôn những câu mắc ói như vậy!

- Tao nói thật mà! Tao yêu ảnh thật lòng vậy mà ảnh chỉ giả vờ thôi! Đến khi hai đứa tao lên giường xong rồi thì ảnh mới lạnh lùng bỏ đi!

- Cái gì? - Lộc Hàm phẫn nộ hét lên.

Bạch Hiền giật mình nói:

- Ờ… rồi… rồi… sao…

Thằng này mà giận lên thì khủng khiếp lắm. Đến bạn thân của Lộc Hàm là Bạch Hiền mà còn sợ nữa là hú hồ người ta. Lộc Hàm bước như xe tăng lại gần Bạch Hiền rồi nói giọng gay gắt.

- Sao mày lại lên giường với nó!

- Thì tao…

- Mày khờ quá! Sao lại làm vậy chứ!

- Tao…

- Có lên cũng lựa thằng chứ! Lên bao nhiêu lần rồi mà còn ngu vậy con!

Bạch Hiền khổ sở nói:

- Tại nó đẹp trai mày ơi! Đẹp trai nổi tiếng luôn đó! Nhà giàu nữa!

Lộc Hàm lắc đầu. Cũng không thể trách Bạch Hiền được. Nếu là cậu thì với hai điều kiện quá hấp dẫn kia cũng khó lòng từ chối. Mê trai mà! Mà Thụ không mê trai chứ mê gì trời! (ai đọc đến đây mà nói Lộc Hàm mê trai là tự nhột một mình nha!)

- Vậy giờ mày muốn tao làm gì?

Lộc Hàm lập tức đứng lên lên. Rồi với vẻ mặt lộ rõ hai chữ đê tiện cậu nói:

- Tao muốn mày dạy cho thằng đó một bài học!

Cũng với vẻ mặt đê tiện không kém Lộc Hàm nói:

- Rồi tao được cái gì?

Bach Hiền quay lại nhìn đứa bạn thân. Bó tay rồi!

- Tao đãi mày đi ăn được chưa!

- Ok!

- Ê! Nó kìa! - Bạch Hiền kéo tay của Lộc Hàm.

- Đâu?

Một thằng nhìn là biết công từ bột đi qua. Cái mặt của anh đi mà ở trên trời không. Không biết làm sao mà anh đi được nữa. Mà cũng phải công nhận là da anh trắng thiệt. Lộc Hàm là Thụ nhưng vì phải đi làm thêm nhiều quá nên cũng không trắng nổi. thật là một điều đáng ganh tị. Lộc Hàm phải đồng ý với Bạch Hiền là Ngô Thế Huân đẹp trai thiệt. Đôi mắt anh mang một vẻ gì đó rất lãnh tử kết hợp hoàn hảo với cặp chân mày thằng và rậm càng làm tăng vẻ nam tính. Sóng mũi cao và thằng tắp. Đôi môi không mỏng cũng không dày đang khẽ hé mở. Anh mặc một chiếc áo thun trắng ở trong và khoác một chiếc áo sơ mi sọc ca rô đỏ đen bên ngoài. Hai tấm áo bó sát vào làm lộ lên hai bắp tay khá là to của anh. Phải nói là tất cả những tiêu chuẩn của Thụ hắn đều đáp ứng đủ.

- Rồi! Tạm biệt mày nha! - Bạch Hiền vừa vẫy tay vừa chạy.

- Ê!- Lộc Hàm cố gọi theo nhưng đã quá trễ. Cậu vừa nhìn sang bên thì thấy ngay Ngô Thế Huân đã ở cạnh mình từ lúc nào.

- Anh thấy em nhìn anh nãy giờ! Đi uống nước với anh không?

Lộc Hàm nhìn lại anh. Thì ra anh thuộc loại lăng nhăng, loại mà cậu chúa ghét. Cậu phải cho Ngô Thế Huân một bài học mới được. Lộc Hàm tươi cười nói:

- Miễn! Biến đi dùm cho!

Đối với nam nhân vật chính trong truyện hoặc phim thì sẽ nghĩ. Ôi! Cậu ta thật cá tính! Khác hẳn những người khác! Nhất định mình phải có được cậu ta! Nhưng ở đây Ngô Thế Huân không nghĩ vậy. Thật ra anh nghĩ rằng: xì! Bày đặt làm giá! Để rồi xem!

- Chỗ này nhiều trộm cướp lắm đó! Đi với anh đi!

- Anh nghĩ anh là ai vậy? Mặt dày như mặt đường vậy!

- Ê! Quá đáng rồi nha! Người ta thấy dễ thương mời đi uống nước mà nói vậy hả? - Ngô Thế Huân bắt đầu nổi nóng.

Lộc Hàm tỉnh bơ mỉm cười với Ngô Thế Huân rồi nói:

- Ủa? Tôi đâu có mượn! Tự anh làm mà!

Lòng tự trọng và danh dự của Ngô Thế Huân đã bị tổn thương nghiêm trọng. Trong sự nghiệp tán tiểu thụ của nó chưa bao giờ bị thất bại ê chề thế này. Trừ khi thằng này không phải là thụ thôi. Chứ nếu không…

- Ê! Nói thật đi! Cậu không phải là thụ đúng không?

- Sao anh lại hỏi vậy?

- Vì nếu là thụ thì chắc chắn cậu đã phải ngã trước tôi rồi!

Lộc Hàm lắc đầu và tặc lưỡi ra vẻ thương hại.

- Trời! tôi nghiệp anh quá! Bị bệnh tự kỉ thấy thương ghê!

- Cái gì?

- Tôi là thụ chính hiệu nè! Không phải công ciếc gì luôn!

- Đừng nói xạo! - Ngô Thế Huân rống lên.

- Anh tưởng có mình anh có giá hả? Coi nè!

Rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm bước ra phía gần sát mặt đường. Cậu dựa người vào một cây cột biển báo giao thông. Mặt cậu ra vẻ thật là khiêu gợi. Chưa đầy 3 phút sau, một người khác dừng xe lại trước mặt Lộc Hàm.

- Em đi đâu hả? lên đây anh chở cho!

Lộc Hàm mỉm cười với tên đó. Thiếu điều hắn muốn té từ trên xe té xuống.

- Nhà em ở đâu? Để anh đưa em về nha!

- Được rồi! Cảm ơn anh! Anh có thể mua dùm em một cây kem được không? - Lộc Hàm nói với một nụ cười tươi rói khác.

- Được! Được chứ! Đợi anh một chút!

Rồi gã khờ khạo đó phóng xe đi. Ngay sau đó một tên khác lại đến.

- Em có muốn đi đâu không? Lên đây anh chở cho! Miễn phí!

- Cảm ơn anh! Nhưng không cần đâu!

- Lên đi mà! Xin em đó! Mình đi dạo phố cũng được!

- Thôi! Hay là anh chỉ cho em chỗ bán bánh kem được không? Em mới chuyển đến nên không biết chỗ!

- Chỉ làm gì! Lên anh chở em luôn cho!

- Tiếc quá! Em đang đợi bạn nữa!

- Hay để anh đi mua dùm cho nha!

- Có được không?

- Được mà! Nhưng em phải hứa là cho anh số điện thoại đó!

- Ok!

Rồi hắn lại phóng đi.

Lộc Hàm quay lại nhìn Ngô Thế Huân đang há hốc miệng đứng ở một góc đường.

- Sao? - Cậu nghênh mặt lên.

Ngô Thế Huân tức không thể chịu nổi. Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ anh nhục như vậy. Phải làm cái gì đó cho bỏ ghét mới được. Anh nhìn quanh thì thấy ba lô của Lộc Hàm bỏ gần đó. Trong đầu anh nảy ra một ý rất hay. Anh cầm cái ba lô lên rồi bỏ chạy. Lộc Hàm giật mình đuổi theo. Vừa chạy cậu vừa hét:

- Nè! Làm gì vậy? Trả ba lô đây!

Nhưng Ngô Thế Huân vẫn cứ chạy. Lòng anh hả hê lắm, cho vừa cái tội nhờn nhé. Còn Lộc Hàm thì rất lo lắng. trong đó có toàn bộ số tiền mà cậu đã dành dụm để đóng học phí. Nếu bây giờ mất thì cậu không biết làm sao nữa. Vì thế cậu nhất định phải bắt cho được Ngô Thế Huân. Nhưng hai đứa cứ chạy mãi chạy mãi mà vẫn không bắt được nhau. Cuối cùng Ngô Thế Huân rẽ vào một con đường nhỏ. Anh nhanh chóng giấu cái ba lô xuống dưới đống rác gần đó. Rồi chạy đi trốn. tim anh đập rộn rã. Chưa bao giờ anh thấy vui như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro