Chương 10 : Lương Duyên Tiền Định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    

     Tiệc cưới diễn ra tại một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố. Cổng hoa được thiết kế bằng một dàn bong bóng hồng trắng xen kẽ, dịu dàng, ôn nhu. Trong bức hình cưới của cả hai đặt bên cạnh, cô dâu trong chiếc váy cưới trắng tin khôi tạo hình duyên dáng, e ấp bên cạnh người bạn đời, nụ cười hạnh phúc nở trên môi. Bên ngoài, nàng tay trái khoác tay chú rể, tay phải cầm đóa hoa cưới lộng lẫy, miệng cười tươi như hoa khoe sắc đứng trước cổng đón mừng thực khách đến tham dự, dù đôi chân có mỏi nhừ vì đôi giày cao gót, dù phải đứng cả hàng giờ, nét rạng ngời vẫn lan tỏa trên gương mặt.




     Gia đình Chung Nhân đến trước giờ làm lễ nửa tiếng. Kim Thái Nghiên  và Chung Nhân mặc âu phục đơn giản, vest đen lịch lãm. Bà Mỹ Anh trong chiếc áo dài nhung điểm thêm hoa sen lấp lánh trên hai tà áo làm tăng vẻ đẹp vốn có của một quý bà sang trọng. Bạch Hiền táo bạo trong chiếc áo ôm trọn vóc dáng , khoác bên ngoài là một chiếc Khoác Da màu nâu ( tình tiết này vì au cho nhân vật là con trai nên tự nghỉ ra ) và một cái quần ôm sát để nhìn thấy đôi chân thon dài. Gương mặt trang điểm nhẹ cùng tông đỏ với trang phục khiến nam nhân nào một lần đi qua cũng không thể cưỡng lại mà ngắm nhìn.



      Một gia đình sang trọng, quý phái, khí thế hiên ngang, duy chỉ có một người vẫn lặng lẽ, cúi đầu đi theo sau Chung Nhân , bước đi e ấp, ngượng ngịu. Có thể nói, sắc đẹp gợi cảm và quyến rũ của Bạch Hiền thu hút ánh nhìn của rất nhiều người, nhưng nét sắc sảo quen thuộc đó sẽ nhanh chóng bị lãng quên.



     Khánh Thù thì lại khác, cậu mặc bộ áo vest hồng nhạt và trong là vận một chiếc áo sơmi màu xanh nhạt, mang một vẻ đẹp mong manh hết sức nhẹ nhàng, khiến người nhìn có cảm giác như muốn dang tay che chở.




      Năm người cùng tiến về phía đôi tân lang tân nương, sui gia hai họ tay bắt mặt mừng. Một người đàn bà từ trong nhà hàng bước ra, vừa trông thấy mọi người liền tươi cười hân hoan.

   "Mỹ Anh!"



   "Tú Anh! Chúc mừng, chúc mừng nhé!"


     Bà Mỹ Anh hồ hởi nắm lấy tay người bạn, sau đó quay sang giới thiệu gia đình.


    "Đây là chồng tôi, con trai Chung Nhân, con trai Bạch Hiền, còn kia là..." đến lượt Khánh Thù, bà bỗng ngưng lại.


    "Dì Tú Anh, đây là Khánh Thù, vợ sắp cưới của con." Chung Nhân tiếp lời bà, tay trong tay Khánh Thù thân mật.


    "Ồ, thế ra gia đình bà cũng sắp có chuyện vui rồi, lúc đó đừng quên người bạn già này nhé!"


    Bà Mỹ Anh cười giả lả cho qua chuyện, vừa lúc đó lại có một cô gái nhã nhặn bước đến gần đám đông.



   "Mẹ!" Cô gái cất giọng dịu dàng gọi bà Tú Anh, chợt nhìn thấy mọi người đứng xung quanh, nhã nhặn gật đầu chào. "Ơ...anh là...Chung Nhân." Cô chú ý vào người đàn ông lịch lãm, gương mặt quen thuộc mà những năm tháng tuổi trẻ cả hai đã cùng sánh vai nhau trên con đường đến trường.


     Cô định đến gần hơn chút nữa, bỗng sững lại khi nhìn thấy cái nắm tay thân mật của anh và người con trai lạ.


    " My! Chào em!" Chung Nhân cũng nhận ra đôi má lúm đồng tiền ngày xưa, cười nhẹ.



    "My, là con sao? Càng ngày càng xinh đẹp, dì cứ ngỡ là cô diễn viên nào đến tham dự chứ!"


     Bà Mỹ Anh rạng rỡ, nhìn người con gái mà bà từng nghĩ là con dâu của mình, trong lòng bỗng chút không vui.



    Giá như con trai bà có đầu óc suy nghĩ một chút, có lẽ bà cũng đã được làm sui với người bạn thân rồi. Nghĩ đến đây, bà nói với giọng đầy ẩn ý.




    "Thằng Nhân thật vô phước khi không cưới con làm vợ. Nếu không thì dì và mẹ con đã thân lại càng thân hơn rồi! Nuôi con khôn lớn mà chẳng bao giờ chịu nghe lời mẹ!"




   "Mẹ!" Anh gắt gỏng nhắc nhở.



    "Vào trong đi bà, để cho hai cháu đón khách!"


    Bà Nghiên hiểu không khí đã căng thẳng, vội đỡ lời. Lúc nào cũng thế, mỗi khi mẹ con Chung Nhân sắp có "chiến tranh", bà Nghiên lại đứng ra là người hòa giải.



    Khánh Thù cảm nhận được ẩn trong nét mặt lạnh lùng, nghiêm khắc và kiệm lời kia, bà luôn tạo cho cô một sự gần gũi và tấm lòng bao dung, nhân từ.



    Chung Nhân vẫn nắm chặt tay Khánh Thù không rời đến nỗi cậu có cảm giác máu đã ngừng lưu thông trong lòng bàn tay, khiến tay tê cứng. Chỉ đến khi cả nhà đã ổn định vị trí trên bàn tiệc, anh mới chịu buông.




     Có lần cậu được xem bộ phim hoạt hình A twist in time, trí nhớ hoàng tử bị mụ phù thủy làm phép đánh mất, chàng không thể nhận ra là ai đã cùng mình khiêu vũ trong đêm dạ hội, nhưng cái chạm nhẹ tay của nàng Lọ Lem đã giúp anh dần tỉnh giấc, chống lại cơn mê muội, tìm lại tình yêu của bản thân mình. Chẳng phải trong tình yêu, điều quan trọng nhất không phải là mối quan hệ xác thịt, mà đơn giản chỉ là cả hai cùng nắm tay nhau, vượt qua thử thách của số phận, của lương duyên, tay trong tay cho đến cuối đời, mới là tình yêu thật sự? Khánh Thù nhìn bàn tay đã đỏ au vì máu đã lưu thông trở lại, bất giác mỉm cười.



   Lại mơ mộng rồi, thực chất mình không phải là Lọ Lem, Chung Nhân cũng chẳng phải hoàng tử mà mình mong đợi và đủ dũng cảm để tranh giành lấy tình yêu cả đời, chuyện cổ tích này lại càng không thể xảy ra giữa mình và anh ta, chỉ vì anh quá nhập vai vào vở kịch mà anh đã dựng sẵn, chỉ vì hoàng tử trong lòng mình lại là một người khác.



    Đúng bảy giờ, buổi lễ bắt đầu. Người MC trang phục chỉnh tề bước ra sân khấu, giọng oang oang giới thiệu chương trình, ở phía sau màn hình vẫn trình chiếu những bức ảnh cưới tuyệt đẹp của hai nhân vật chính. Trong giây phút cả hai rạng rỡ khoác tay nhau cùng tiến về sân khấu, trong lòng Khánh Thù bỗng bồi hồi xúc động, cậu chăm chú nhìn theo những bước chân của tân lang tân nương trên thảm đỏ trải dài, chợt nhận ra trong thời khắc này tình yêu là một điều gì đó thật thiêng liêng và tuyệt đẹp.

    Cậu  thầm chúc cho họ – hai người xa lạ cậu tình cờ gặp gỡ – nhất định sẽ có một cuộc sống hạnh phúc viên mãn.




       Ánh mắt Khánh Thù đăm đăm vào nghi thức lễ cưới, ở bên cạnh, Chung Nhân lặng lẽ quan sát từng biểu cảm trên gương mặt cậu. Khi Khánh Thù mỉm cười nhìn khung cảnh rót rượu đầy lãng mạn, nụ cười như ánh nắng ban mai sưởi ấm trái tim giá lạnh của anh bấy lâu nay, nhẹ nhàng, thuần khiết. Anh khẽ ghé sát tai Khánh Thù, thì thầm.



    "Nét mặt của em hiện rõ ba chữ "muốn lấy chồng" rồi đấy!"


     Cậu giật mình vì luồn hơi thở quá gần gũi, theo quán tính rụt người lại, tay sờ mặt, bên má đã nóng ran. Cậu lắp bắp.

   "Tôi...tôi...tôi không có...chỉ là...tôi vui cho họ thôi."


   "Anh chỉ nói đùa, có cần phải lúng túng vậy không? Nhưng không hiểu sao anh lại thích những lúc em e ấp như thế này, trông rất dễ thương..."



    Chung Nhân chưa nói hết câu đột ngột ngừng lại như vừa lỡ miệng nói ra điều gì đó không đúng. Đã từ lúc nào mà anh lại bỏ qua thành kiến ban đầu về cậu, thốt ra lời khen ngợi không chút ngượng ngịu nào.



    Anh vội nhìn về phía sân khấu, vỗ tay lia lịa theo nhịp của người MC và quan khách. Có lẽ chỉ có giây phút bất chợt nói ra một điều từ sâu thẳm trong tim mà bản thân chưa từng nghĩ đến, đó mới chính là lời thật lòng. Anh gặp Khánh Thù trong thân phận "trai bán hoa", trong tâm trí anh từ lâu luôn có ý nghĩ cậu là loại con trai học làm sang, ăn chơi trác táng, thiếu tiền lại đem bản thân mình ra mưu lợi, thực chất không đáng được nhận sự đối xử tốt của anh.





    Nhưng không biết từ khi nào, tận sâu trong tiềm thức của Chung Nhân đã có sự thay đổi, chỉ là anh bướng bỉnh không thể chấp nhận mà thôi.



   Quan khách nhập tiệc sau khi các nghi thức đã hoàn thành. Sui gia hai họ và cô dâu chú rể đi đến từng bàn thiết đãi và chụp hình kỉ niệm. Ngồi cùng bàn gia đình Chung Nhân cũng là vài người bạn cũ của mẹ, cô gái tên My vẫn ngồi cạnh anh. Cô đã theo chân anh từ ngoài nhà hàng vào, hỏi han đủ mọi chuyện trong khoảng thời gian cô và anh không gặp nhau.




    Thỉnh thoảng My quay sang thăm dò thái độ của Khánh Thù, Chung Nhân lại tỏ ra thân mật thay "vợ" trả lời.



    Trong lúc cả hai đang trò chuyện, điện thoại Khánh Thù lại reo, bà Mỹ Anh có ý không hài lòng, ném ánh mắt hằn học về phía cậu, Khánh Thù đành xin phép ra ngoài.



    "Khánh Thù! Con đang ở đâu vậy?" Đầu dây bên kia, giọng của người dì hốt hoảng.


   "Dì...có chuyện gì à? Sao dì lại dùng số điện thoại lạ vậy?"


   "Dì với thằng Tuấn đang ở bệnh viện Seoul đây. Bệnh của nó trở nặng, bác sĩ nói tình trạng đã nguy kịch lắm rồi, phải chuyển lên đây gấp, vừa tới nơi dì gọi cho con ngay. Con vào bệnh viện liền nhé!"


     Kháng Thù thảng thốt trong tiếng tút tút của điện thoại, đầu dây bên kia đã tắt nhưng cậu vẫn còn thất thần như chưa tin vào tai mình. Nước mắt chực trào, cậu lấy lại bình tĩnh, chạy ùa ra cổng, bất thần đụng mạnh vào một người phụ nữ, ngã nhào xuống đất.



     "Cậu đi đứng kiểu gì vậy?" Người đó nhăn nhó phủi phủi vai áo, chẳng thèm quan tâm đến người con trai nhỏ bé đang khổ sở ngồi dưới đất. "Cậu là...con dâu của bà Mỹ Anh à?" Hóa ra là bà Tú Anh.




    Khánh Thù nặng nhọc đứng dậy, cậu không cần biết người trước mặt là ai, lúc này cậu chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh, thật nhanh. Cậu tiếp tục chạy ra ngoài mặc cho ở phía sau bà Tú Anh gọi theo và trách móc.

  "Khánh Thù! Em chạy đi đâu vậy?"

   Bất thình lình bị Chung Nhân níu lại, cậu quay đầu nhìn, ánh mắt đỏ hoe.

   "Bỏ tôi ra! Tôi phải đi!"


   "Em đi đâu chứ? Mẹ đang chờ em vào để giới thiệu với bạn bè kìa. Đi theo anh!" Hắn kéo cậu trở lại, nhưng Khánh Thù vùng vẫy thoát ra.

  "Xin lỗi! Tôi có chuyện phải đi gấp!!!"


   "Em không nói rõ ràng là chuyện gì, anh nhất định không để em đi!"


   Trong tình trạng cấp bách, Khánh Thù hoảng loạn, lo sợ, lại bị ngăn cản, nước mắt cứ chảy dài từng dòng, cậu nói trong nghẹn ngào.


    "Em trai tôi...em trai tôi có chuyện rồi. Làm ơn, làm ơn cho tôi đi đi!"
Em trai? Chung Nhân ngạc nhiên, thì ra cậu còn có một người em.



   Anh biết không còn thời gian để suy nghĩ thêm nhiều, chỉ tha thiết hỏi.

   "Ở đâu? Anh đưa em đi!"

   "Bệnh viện...bệnh viện Seoul."

     Khánh Thù bước những bước thật nhanh đến phòng cấp cứu, Chung Nhân im lặng theo sau.



    Anh không hỏi cô thêm điều gì trên suốt đoạn đường đến đây. Nhìn thấy ánh mắt hoang mang và hai tay cứ đan chặt nhau của Khánh Thù, anh biết trong lòng cậu đang lo lắng lắm, khiến anh cũng sốt ruột theo, chỉ tập trung vào việc lái xe thật nhanh và cẩn thận. Mặc cho bà Mỹ Anh gọi điện thoại nhiều lần, anh vẫn không bắt máy. Anh sẽ tìm cách giải thích mọi chuyện.

   Người dì đang đứng thấp thỏm trước cửa phòng, trông thấy Khánh Thù, bà vừa mừng vừa tủi, rơm rớm nước mắt nói không nên lời.


   "Dì..." Hai dì cháu ôm nhau khóc tức tưởi. Chung Nhân dù cứng cỏi đến mức nào trông thấy cảnh tượng này cũng không khỏi mủi lòng, anh nhận ra sống mũi mình cay cay.


   "Tuấn Miên sao rồi ạ?" Khánh Thù quẹt nước mắt.



    "Hôm nay nó lên cơn động kinh dữ dội, sau đó mê man. Bác sĩ trách dì sao không đưa nó lên đây sớm hơn, dù hiện thời đã ổn định nhưng không biết có chữa dứt được không. Có lẽ một lát nữa nó sẽ được đưa xuống phòng bệnh." Bà sụt sùi nói, bình tĩnh lại, bà nhìn thấy có người lạ đứng bên cạnh Khánh Thù, ngạc nhiên hỏi. "Cậu là..."


  "Dì, con sẽ giải thích sau. Hay là dì đóng tiền viện phí trước đi ạ. Lúc nãy đi gấp quá, lại ăn mặc như thế này nên con không đem theo tiền."



      Người dì nhìn kĩ lại, quả là hôm nay cháu bà ăn mặc khác thường, xưa nay bà chưa trông thấy cậu xinh đẹp như thế.

     Tuy có nhiều thắc mắc, nhưng bà không còn đủ tinh thần để tra hỏi nữa. Bà gật đầu rồi bỏ đi.

    Cậu thở dài mệt mỏi ngồi xuống dãy ghế chờ.

   "Anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi."

   "Có lẽ em cũng biết anh muốn hỏi gì rồi."

   "Em trai tôi từ nhỏ đã có vấn đề về thần kinh, dạo gần đây căn bệnh trở nặng, vài ngày lại bị động kinh, có lần còn suýt chút cắn lưỡi của mình. Bệnh viện ở quê tôi không đủ thiết bị để chữa trị, bác sĩ bảo phải chuyển lên đây càng sớm càng tốt. Dì tôi đi làm mỗi ngày kiếm được chỉ vài chục nghìn, cao lắm cũng được một trăm hai trăm, tôi thì lại phải vừa học vừa làm, thực sự tôi không gánh nổi. Tôi cũng không biết phải làm cách nào để nhanh chóng kiếm được số tiền lớn như thế. Tình cờ tôi gặp được một chị hàng xóm cũ, ngày trước chị ấy cũng nghèo lắm, nhưng gần đây bỗng nhiên khá lên, tôi hỏi thăm thì mới biết chị ấy làm cái nghề mà ai cũng khinh bỉ. Chẳng còn cách nào khác, tôi xin chị ấy giúp đỡ. Đêm gặp anh, đúng như tên bartender nói, là lần đầu tiên tôi tiếp khách."


   Chung Nhân ngẩn người nghe cậu nói trong giọng chua chát. Thì ra, anh đã sai lầm. Phút chốc, mọi thành kiến lúc ban đầu hoàn toàn tan biến, sự bướng bỉnh trong anh cũng đã bị nhấn chìm trong sự xót xa một mảnh đời bất hạnh. Suy cho cùng, suýt chút nữa anh đã gián tiếp biến cậu trở thành "trau bán hoa" thật sự.


   "Tại sao nhiều lần anh muốn biết chuyện gia đình em, em lại cố tình lảng tránh?"


    "Tôi không muốn anh thương hại tôi. Vả lại, tôi nói ra liệu anh có tin không? Chẳng phải anh rất ghét những loại người như tôi sao? Lý do nào anh cũng sẽ cho rằng tôi đang biện minh."


   "Anh xin lỗi!"

      Chung Nhân không kiềm chế được nữa, anh ôm chầm lấy Khánh Thù. Sập bẫy cũng được, anh không thể nào dối lòng mình nữa. Người con trai mong manh như thủy tinh dễ vỡ này, trước mặt anh mọi chuyện đã không còn quan trọng. Dù có bị cậu giăng lưới thêm hàng nghìn lần, anh vẫn muốn được bảo vệ cậu, chăm sóc cậu một cách chu toàn. Huống chi, tình cảnh này, đều là sự thật.



     Khánh Thù không giãy giụa, không phản kháng, không chống cự. Vòng tay này sao ấm áp và bình yên quá? Lẽ nào khi đã ở tận cùng của nỗi đau, bản thân lại dễ dàng đón nhận sự cứu vớt của một người mình từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ có khả năng đó.


    Tình thế này, có người con trai nào lại không gục ngã trước cái ôm nồng ấm? Cậu nhẹ nhàng đặt tay sau lưng anh, nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài.



   Một kẻ chịu nhiều tổn thương vì tình, cứ ngỡ sẽ không tìm được cảm giác yêu lần nữa; một người từng trải qua bao nỗi bất hạnh, chỉ mong nhận được bình yên trên cuộc đời. Hai trái tim bỗng chốc tìm được lối thoát, như một sự sắp đặt của mối lương duyên trời định.

——————— END CHAP 10——————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro