Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Chung Nhân phóng xe nhanh về nhà. Trên đường đi, hắn không quên nhắc nhở Khánh Thù một vài chuyện trước khi gặp gia đình hắn.

    Cậu thở dài ngao ngán vì bị áp đặt trước quá nhiều phiền phức.

   
           Cậu thầm nghĩ, nếu không vì câu nói cuối cùng của hắn, à mà không, phải nói đúng hơn là nếu không vì có tình cảm với Thế Huân, không vì đứa em trai đang chờ cậu mang tiền về chữa bệnh, cậu đã không phải mệt mỏi vì hắn  như thế này.

       Vả lại, hắn cũng đã đồng ý không xen vào chuyện riêng tư của Khánh Thù nữa, hắn hứa sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ gặp Xán Liệt giải thích rõ mọi chuyện.

        Quãng đường về không xa là mấy, nhưng Khánh Thù có cảm giác như mình đang đi đến một nơi xa xôi nào đó.

     Từ tối hôm nay, căn biệt thự đó sẽ xuất hiện thêm ba người nữa. Cậu sẽ phải đối diện với ba gương mặt khác nhau, ba tính cách khác nhau.

     Hai ngày qua, cậu đã phải chịu đựng một  Chung Nhân "lập dị" chỉ thích cười trên sự đau khổ của người khác, từ giờ đến hai tuần sau đó, cậu sẽ phải chịu đựng thêm những gì, liệu vở kịch này có suôn sẻ như Chung Nhân đã đạo diễn không?

       Bỗng nhiên cậu cảm thấy tim đập thình thịch như người con dâu chuẩn bị ra mắt gia đình nhà chồng thật, hai tay cậu nắm chặt vào nhau, ánh mắt thấp thỏm nhìn ra ngoài đường phố.

      Chợt có cảm giác ấm ấm trên tay, cậu  giật thót quay lại, Chung Nhân một tay lái xe, một tay nắm chặt tay cậu. Khánh Thù vội rụt tay lại, gắt gỏng.

   "Anh làm gì vậy?"

     "Trông em có vẻ lo lắng, tay em lạnh toát rồi."

     "Không cần anh giả vờ quan tâm. Tôi biết mọi chuyện anh làm chỉ vì muốn tôi giúp anh thôi. Tốt hơn hết là đừng chạm vào người tôi, còn cách anh xưng hô nữa, anh khiến tôi sởn gai ốc rồi đấy!"

    Hắn thở dài. "Phải, là anh cần em giúp, nhưng chẳng phải em cũng có lợi sao? Em không nghĩ rằng đứng trước người nhà anh, chúng ta mang danh là vợ chồng nhưng lại không có cử chỉ nào gần gũi hay xưng hô thân thiết, họ sẽ tin à?"

    Khánh Thù bị nói trúng tim đen, đành im lặng. Chung Nhân biết mình đang chiếm "thế thượng phong", được đà lấn tới.

    "Anh hứa, anh sẽ không có hành động nào quá đáng với em, được chứ?"

      Câu hỏi của anh khiến cậu  bật cười. "Tôi là "trai bán hoa" đấy! Anh không cần phải hứa những điều thừa thải ấy đâu!"

      Chung Nhân như người mộng du sực tỉnh giữa cơn mê muội. Đúng là lời hứa thừa thải.

        Hắn cảm thấy mình dường như ngày càng lấn sâu vào bẫy.

     Tại sao lại như vậy? Lẽ nào vì tận mắt nhìn thấy tình cảm của Khánh thù dành cho Xán Liệt, hắn lại có thể thay đổi thành kiến của mình một cách chóng vánh? Không được, chắc chắn không.

    Chung Nhân này, cả trên thương trường lẫn tình trường, là con hổ oai hùng, không thể mắc bẫy một con cáo nhỏ dễ dàng như thế.

     Xe vừa về đến trước cửa nhà, má Lam đã mở cửa đợi sẵn. Trong lòng Khánh Thù càng rối bời hơn, tim đập loạn nhịp.

     Chung Nhân bước xuống xe trước rồi lịch sự mở cửa xe cho cậu .

     Trước khi vào nhà, hắn không quên dặn dò.

    "Xưng hô thân mật, cử chỉ tự nhiên, sẽ ổn thôi." Hắn mỉm cười, nắm lấy tay Khánh Thù  tiến vào nhà.

     Không còn tâm trạng để tránh né nữa, cậu chỉ cảm nhận được cái siết tay nhẹ của hắn giúp tinh thần cậu có vẻ ổn hơn.

      Phía bên trong, bà Hoàng Mĩ Anh đang bế Thế Huân trên tay, âu yếm dỗ dành đứa cháu.

     Bà Kim Thái Nghiên đứng bên cạnh, nở nụ cười hiền hậu.

      Trên ghế sofa, một cậu trai trẻ tuổi, ăn mặc sành điệu, miệng nhai sing-gum nhóp nhép, chốc chốc chu miệng thổi bong bóng, mắt dán vào cuốn tạp chí.

    "Ba! Mẹ!"

     Cả ba người cùng ngước nhìn. Bà Mĩ Anh hôn nhẹ vào má Thế Huân, rồi đưa bé cho má Lam, bảo má Lam bế về phòng ngủ.

       Giọng nói của bà nhẹ nhàng nhưng có phần ra lệnh thể hiện ngay khí chất của một người đã từng điều hành một công ty lớn.

      Chung Nhân nhìn thấy ba mẹ đều ngồi xuống ghế, vội vàng dẫn Khánh Thù đi đến trước mặt hai người, hắn lại siết chặt tay ra hiệu cho cậu.

    "Con...con chào ba mẹ!" Khánh Thù lí nhí, cúi gầm mặt.

    "Xin lỗi, tôi chỉ có hai người con trai." Giọng bà đanh lại.

    "Mẹ..."

    "Con có biết con đang làm gì không?" Bà ngắt lời Chung Nhân.

       "Chuyện yêu đương nhăng nhít của con đầy rẫy trên báo chí, mẹ đã bỏ qua, lần này bỗng dưng cưới vợ, không báo cho ba mẹ biết, lại còn không tổ chức tiệc tùng, cứ thế mà sống chung như vậy à?

     Nếu thừa dịp này, báo chí lại đăng tin bừa bãi, con làm sao để giữ vững cái ghế Chủ tịch được nữa?

      Con có biết các cổ đông trong công ty đều muốn lợi dụng sơ hở của con để tranh giành cái ghế này không?"

    "Thật ra thì lần này...con nghĩ để mọi chuyện ổn định sẽ làm đám cưới sau, tiện thể mời ba mẹ về làm chủ hôn. Nhưng con chưa kịp báo tin thì mẹ đã biết rồi."

     Khánh Thù rõ ràng là muốn chết đứng như trời trồng trước tình cảnh này.

     Thì ra, mẹ của Chung Nhân không hề đơn giản. Thầm nghĩ về chuỗi ngày u ám sắp đến, cậu chợt thấy muốn khóc.

"Cậu tên gì?"
Bà Mĩ Anh tiến lại gần Khánh Thù từ lúc nào.

   Cậu lùi lại, đứng sát vào lưng Chung Nhân lắp bắp trả lời.

   "Khánh...Thù..."

   "Bao nhiêu tuổi?"

   "Dạ...20..."

   "20 tuổi à?" Một giọng nói the thé cất lên, người con trai trẻ tuổi vẫn ngồi trên sofa, nhếch mép cười.

    "Chỉ lớn hơn tôi một tuổi mà muốn làm anh dâu của tôi à?"

    "Bạch Hiền!" Lúc này bà Nghiên mới lên tiếng nhắc nhở, Bạch Hiền im bặt, liếc xéo Khánh Thù rồi lại tiếp tục đọc tạp chí.

   "Ba mẹ cậu làm nghề gì? Gia đình có bao nhiêu người?" Bà Liên tiếp tục hỏi như thẩm vấn tội phạm.

    "Khánh Thù là con một. Ba mẹ cậu ấy đã sang Canada sinh sống, vì việc học còn dang dở nên Khánh Thù ở lại Hàn Quốc cùng người dì họ."

    Chung Nhân nhanh nhẩu trả lời hộ, vì hắn biết người con trai đang đứng sau lưng hắn sẽ không thể giữ vững tinh thần để nói mạch lạc những điều này.

     Bà Liên khoanh tay lại, ngồi mạnh xuống ghế. "Bắt đầu từ bây giờ, cậu nghỉ học đi. Dù sao gia đình tôi cũng không cần cậu phải ra ngoài kiếm tiền, tôi thừa sức nuôi thêm cậu."

    "Không được...không được đâu ạ..." Khánh Thù hốt hoảng phản kháng.

       "Mẹ tôi đã nói, cậu có quyền phản đối à?" Bạch Hiền đặt mạnh cuốn táp chí xuống bàn, hất hàm nói.

    "Em im lặng đi!"
Chung Nhân quay sang quát Bạch Hiền, cậu ta ấm ức, hậm hực chạy đến bên mẹ, một điển hình của việc được nuông chiều từ nhỏ.

    "Mẹ!!!!!!!!!!!"

   "Được rồi, được rồi! Đi cả ngày mệt lắm phải không, con lên phòng nghỉ ngơi đi. Ngày mai muốn đi đâu chơi, mẹ cho tiền!"

    "Woa! Con cám ơn mẹ! Chỉ có mẹ thương con nhất thôi!" Bạch Hiền hôn "chụt" lên má Mĩ Anh một cái.

    Trước khi đi, cậu ta không quên thè lưỡi chọc tức Chung Nhân và "hứ" Khánh Thù một tiếng.

   Nếu không phải có mẹ ở đây, hắn đã dạy dỗ Bạch Hiền một bài học.

    "Mẹ à, Khánh Thù đang học hành dở dang, không thể bỏ ngang được."

    "Vậy con định khi nào làm đám cưới?"

    "Con...chắc là...đợi Khánh Thù  học xong..." Anh ấp úng.

    "Là khi nào?"

      "Khoảng một năm nữa."
Bà quắc mắt nhìn hắn, có vẻ như đã không còn kìm nén được cơn giận.

     "Đầu óc của con đã bị nó làm mê muội rồi sao?" Bà chỉ chỉ tay vào thái dương của hắn.

    "Bà à, đừng nóng giận thế chứ! Thời buổi này có đám cưới hay không cũng chẳng còn quan trọng, chỉ cần hai đứa nó làm giấy tờ đăng ký kết hôn là được rồi." Bà Nghiên lên tiếng khuyên can.

   "Tôi biết chứ! Nhưng vì con trai ông nó đâu phải là người nghiêm túc như người ta, ỷ mình nắm chức Chủ tịch rồi thì lại chẳng thèm quan tâm đến công ty, suốt ngày đem tiền lo cho bọn đàn bà con gái. Con hiểu được nó bao nhiêu? Con có nghĩ nó vào nhà này cũng vì tiền của con không?" Bà chỉ tay thẳng vào mặt Khánh Thù.

    "Thôi đủ rồi!" Chung Nhân giận dữ, nhìn thẳng mặt mẹ mình, nói giọng nghiêm túc.

   "Chẳng phải suốt mấy năm qua con đã bỏ sức lo cho công ty sao? Nhưng con cũng cần có cuộc sống của riêng con chứ? Tại sao mẹ cứ nghĩ mọi người đều vì tiền của gia đình mình? Khánh Thù là vợ con, là mẹ của Thế Huân, con tin tưởng cậu ấy.

   Chuyện đi học của Khánh Thù vẫn tiếp tục, còn đám cưới có tổ chức hay không, con đã lớn rồi, con sẽ quyết định sau."

   "Bốp!"

    Cảm thấy bên má đau rát, Chung Nhân đưa tay sờ mặt. Khánh Thù thất thần nhìn hắn , rồi nhìn người phụ nữ đối diện gương mặt đã nổi gân xanh.

   "Mẹ..."

    "Chưa chính thức cưới hỏi, tôi cấm cậu gọi tôi là mẹ!"

   "Lên phòng đi em!" Chung Nhân không nói gì thêm, hắn nắm tay Khánh Thù đi lên phòng.

      "Ba mẹ đã quyết định về đây ở luôn. Con liệu mà tính toán mọi chuyện đi nhé!" Mĩ Anh  nói với theo, ánh mắt vẫn còn hằn học.

   Bà Nghiên bên cạnh chỉ biết vỗ vai bà khuyên nhủ.

-----End Chap 6 ----

👉🏻 Mong mọi người tiếp tục ủng hộ 😘

👉🏻 Mĩ Anh là Tiffany còn Thái Nguyên là Taeyeon nha ai không thích thì click back chứ đừng ném đá 😭😭 tội nghiệp

👉🏻 Bạch Hiền làm vai phản diện sao này mới thành đôi với Xán Liệt được 😱💕💗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro