Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em đang ở đâu?"
Tin nhắn của Chung Nhân gửi đến khi Khánh Thù vẫn còn ngồi lặng lẽ ở một trạm xe buýt trên đường.

       Cậu định sẽ tự đi về một mình, nhưng quên mất chiếc túi xách đã để trên xe của Chung Nhân , cả bóp tiền nằm trong đó. Giờ trên người cậu , chỉ có chiếc điện thoại cũ kĩ này là có giá trị nhất.



    -  "Trạm xe buýt Dong Seoul  . "


     Khoảng nửa tiếng sau Chung Nhân đến nơi, cậu lẳng lặng lên xe, ngoan ngoãn để hắn đưa về nhà một cách kì lạ.


     "Xin lỗi, lúc chiều là do tôi không kiềm chế được nên mới hành động không đúng với em, lần sau..."

     "Không, là tôi xin lỗi mới đúng, tôi đã cắn anh. Thật ra tôi không có quyền phản kháng thô bạo như vậy. Anh đã bỏ ra một số tiền lớn để thuê tôi về thì đáng lẽ tôi phải là người chiều theo ý của anh. Nếu như gặp phải một người nào khác, có lẽ tôi đã bị đuổi việc từ lâu rồi, chứ không phải được anh xuống nước nài nỉ như thế này đâu. Anh yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, tôi hứa với anh, anh nói gì tôi cũng nghe theo, anh muốn làm gì cũng được, tôi sẽ để cho anh có thêm thời gian để giải quyết mọi chuyện với gia đình anh, chỉ cần tôi được trở về là tôi trước đây, đường ai nấy đi, không ai nợ ai."


    Người ta nói con trai là chúa mau thay đổi quả thật không sai. Hai tiếng trước chống trả quyết liệt, hai tiếng sau đã quay ngoắt 180 độ. Như thế cũng tốt, hắn không còn phải bận tâm thêm việc dỗ dành mẹ rồi lại phải năn nỉ cậu. Nhưng chỉ có điều, câu nói "đường ai nấy đi, không ai nợ ai" như có một vật nhọn đâm trúng vào tim hắn.


      Từ ngày bà Mĩ Anh về, Khánh Thù ít được tiếp xúc với Thế Huân. Hầu hết tối nào bà cũng vào phòng chơi đùa và dỗ dành đứa cháu, dường như trong mắt bà không có người con dâu này, à mà thật sự cậu cũng chẳng phải là con dâu.

 
    Còn Chung Nhân vẫn thế, cũng chỉ đứng tựa cửa nhìn vào, có chăng chỉ một cái mỉm cười khi ánh mắt thơ ngây và tròn xoe của Thế Huân nhìn về phía anh.

  
   "Vừa rồi mẹ mới được gặp lại vài người bạn, trong đó có dì Thiện Khuê trước đây ở gần nhà mình, con còn nhớ không?"


     "Ai ạ?" Chung Nhân ngơ ngác gãi đầu suy nghĩ.


         " Dì Khuê làm trong công ty bất động sản, có hai đứa con, một trai một gái. Đứa con gái tên Sa Hạ , ngày trước đi đâu con và nó cũng có nhau, thân như thanh mai trúc mã, mẹ cũng đã từng nghĩ đến việc cưới nó cho con đấy!" Bà vừa nói vừa liếc nhìn thái độ của Khánh Thù , cậu vẫn chỉ cúi đầu chăm chú vào việc gọt mấy trái táo trên bàn.


       "À...ừm...con nhớ rồi...nhưng sao bỗng dưng mẹ lại nhắc đến chuyện này."


  
           "Thứ sáu tuần này là đám cưới của con trai bà ấy. Tình cờ hôm trước gặp lại nên tiện thể mời mẹ đến dự. Hôm đó con cũng sắp xếp thời gian mà đi."



         "Dì Khuê là bạn của mẹ, ba và mẹ đi thì được rồi, hoặc là đưa Bạch Hiền đi cùng, con sẽ ở nhà với Khánh Thù và Thế Huân ." Hắn bình thản đưa lên miệng một miếng táo, ngồi ngả ra ghế, choàng tay ôm eo Khánh Thù.


   " Mẹ muốn con đưa Khánh Thù đi!" Bà nói rõ ràng từng chữ.


   " Sao ạ?" Hắn bật dậy, vô tình đụng trúng Khánh Thù khiến dao cứa vào tay cậu chảy máu. "Ơ...em không sao chứ?"



    Cậu bỏ hẳn cây dao xuống bàn, ôm lấy ngón tay, lắc đầu.

  - "Không sao."

       "Đưa anh xem!" Hắn cầm lấy tay cậu, sau đó chợt đưa lên miệng ngậm tỉnh bơ trước mặt bà Anh và Khánh Thù .



       Cảm giác âm ấm trên đầu ngón tay bất thình lình như chạy vào tận vị trí của tim, rồi lan tỏa dần khắp cơ thể khiến cả người Khánh Thù nóng ran. Cậu nhanh chóng rút tay lại.


   Bà Anh bèn hắng giọng.
"Hai đứa muốn tình tứ thì cứ về phòng. Còn chuyện dự tiệc cưới, nhất định hai đứa phải có mặt! Mẹ muốn nhân tiện ra mắt Khánh Thù với mọi người, sau đó tính luôn chuyện cưới hỏi!"

   Bà bỏ về phòng, để lại hai ánh mắt vẫn còn ngượng ngùng nhìn nhau.


   "Không sao chứ?" Chung Nhân giả vờ lấy remote ti vi, không bấm gì, chỉ xoay xoay trên tay, lại hỏi.


   "Không. Tôi về phòng trước." Khánh Thù hai tay đan chặt vào nhau, bước thật nhanh về phòng.


    Sáng sớm, Bạch Hiền đón taxi đến chỗ hẹn. Thời tiết Seoul nóng bức, làn da trắng hồng của cậu cũng bị ánh nắng làm cho đen sạm, gương mặt lốm đốm mụn khiến cậu lúc nào cũng phải mang khẩu trang, trét đầy kem chống nắng. Bạch Hiền leo lên xe, đưa địa chỉ mà bạn cậu đã gửi qua tin nhắn cho người tài xế.



      Nhìn dòng người nườm nượp chạy ngoài đường, Bạch Hiền có chút ngột ngạt. Cậu đóng chặt cửa kính, nói với tài xế mở máy lạnh, sau đó lấy hộp trang điểm tô lại son, nhìn kĩ gương mặt trước khi đến nơi. Bạch Hiền nghĩ đến người bạn sắp được gặp, Nghệ Hưng là bạn thân cậu quen đã lâu trên facebook. Trước kia thỉnh thoảng cũng có về Seoul nhưng cả hai chưa từng hẹn gặp đi chơi cùng nhau, nghe Hưng nói hôm nay ở trường có tổ chức lễ kỷ niệm hai mươi năm ngày thành lập nên nhân tiện rủ cậu  đến tham quan.

  "Tớ đến rồi! Cậu đang ở đâu?"


    Bạch Hiền đứng trước cổng trường, vừa nói điện thoại vừa nhìn khắp xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Hưng đang từ trong trường bước ra.



    "Tớ tưởng cậu không đến chứ?" Hưng mắt sáng ngời, rạng rỡ ôm chầm lấy Bạch Hiền .


    "Cậu đã mời làm sao tớ không đến chứ? Mà đây là trường cậu học à? Cũng rộng rãi thật đó!"



    Cả hai đi cùng nhau vào trường. Có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Bạch Hiền . Sắc đẹp của Bạch Hiền không phải là loại tầm thường, cậu thừa hưởng ánh mắt sắc sảo từ mẹ, sống mũi cao từ cha, đôi môi trái xoan lấp lánh sắc hồng, làn da tuy rám nắng nhưng vẫn còn nét rạng ngời tươi tắn.


    Dù chỉ mặc giản dị áo thun quần jean thế nhưng Bạch Hiền vẫn nổi bật, vẫn tạo được sự thu hút của các sinh viên nam trong trường.



      "Cậu xinh đẹp như thế này khiến tớ đi bên cạnh cũng phải ganh tị đấy nhé! Nhìn xem bao nhiêu chàng trai đang mê mẩn kìa!" Hưng cười khúc khích.

     "Nhìn cậu thì có!"



      Bạch Hiền cùng ngồi với Hưng trên hội trường, nhanh chóng làm quen với những người bạn của Hưng , họ trò chuyện rôm rả trong thời gian chờ đợi buổi khai mạc bắt đầu. Đúng tám giờ, trên sân khấu mở nhạc, hai người dẫn chương trình bước ra. Lúc đầu, Bạch Hiền vỗ tay hào hứng, nhưng đến khi nhìn kĩ lại, cậu giật mình, người con trai kia trông quen quen.



      " Hưng! Người dẫn chương trình kia cũng là sinh viên của trường à?" Cậu vội quay sang hỏi.


      "Đúng rồi! Hai người đó là đôi "kim đồng ngọc nữ" trong trường tớ đấy! Người con trai tên Xán Liệt , năm ba khoa Quan hệ quốc tế, còn bên cạnh là Khánh Thù, năm hai cùng khoa."



      "Học khoa Báo chí quả là có khác nhỉ! Thế...hai người họ là một cặp à?" Bạch Hiền giả vờ hỏi.


     "Khoa tớ có một anh là bạn thân của Xán Liệt , anh ta còn biết nhiều chuyện hơn tớ nữa. Lúc trước hai người họ là một cặp, nhưng dạo gần đây hình như chia tay rồi."



    "Chia tay rồi? Cậu có biết lý do không?"



     "Tớ nghe nói là Khánh Thù đang quen với một đại gia giàu có. Khoảng hơn một tuần trước có nhiều người đã nhìn thấy cậu ta từ trên một chiếc xe hơi đắt tiền vào ký túc xá thu dọn đồ đạc. Chỉ tội nghiệp cho chàng trai kia, trước đây có rất nhiều cô gái cùng khoa, thậm chí khác khoa theo đuổi, nhưng anh vẫn một mực chung tình với cậu ta. Giờ bị phụ bạc mà vẫn cố gắng vui vẻ trước mặt mọi người."

      Bạch Hiền nhìn lên sân khấu, tuy cả hai cùng chủ trì các tiết mục rất suôn sẻ nhưng đúng là có vẻ ngượng ngịu, vẫn giữ một khoảng cách nhất định, thỉnh thoảng ánh mắt của Xán Liệt và Khánh Thù vô tình chạm nhau nhưng rồi cũng lập tức nhìn về hướng khán giả. Bạch Hiền lại hỏi thêm một chuyện.

    "Vậy cậu có biết gia cảnh của cậu trai đó ra sao không?"



    "Tớ chỉ biết cậu ta mồ côi ba mẹ từ nhỏ, là hình mẫu điển hình cho sinh viên nghèo vược khó, ở ký túc xá của trường, thỉnh thoảng nghỉ hè hoặc dịp lễ thì lại về quê thăm ai đó, tớ không rõ lắm." Hưng  nhún vai. "Mà sao thế? Cậu quen cô ta à?"



     "Tớ chỉ tò mò thôi. Nghe cậu kể, tớ cũng cảm thấy tội nghiệp cho anh chàng kia."


     Bạch Hiền ra vẻ thương hại nhưng trong lòng thầm đắc ý. "Phen này có chuyện hay rồi!"



      Sau buổi lễ ở trường, Khánh Thù toàn thân mệt rã rời vì phải chạy tới chạy lui sắp xếp các tiết mục.


     Hai ngày trước tổng dợt, cậu cứ nghĩ Xán Liệt sẽ không tham gia dẫn chương trình cùng cậu nữa, nào ngờ khi gặp lại, Xán Liệt vẫn tỏ thái độ bình thường với cậu, chỉ có điều không còn thân mật và dường như lạnh nhạt với cậu hơn trước.



     Xán Liệt vẫn cười cười nói nói với tất cả mọi người xung quanh, nhưng khi đối diện với Khánh Thù, cậu ít nói lại, chỉ nói những chuyện cần thiết trong buổi lễ, hầu như không nhắc đến chuyện riêng tư của cả hai.



       Trong lòng Khánh Thù cảm thấy như mất mát một điều gì đó quá lớn, khi cả hai cùng đứng cạnh nhau, bên ngoài tỏ vẻ thân thiết nhưng cự ly hai trái tim đã dần dần có khoảng cách. Cậu cảm nhận được Xán Liệt đã quay lưng lại với mình. Cuộc sống mọi điều đều có quy luật, đều có mặt tốt lẫn mặt xấu.




       Có lẽ Xán Liệt không còn bên cạnh Khánh Thù sẽ khiến cậu đau lòng, nhưng thực chất khi Xán Liệt biết được mọi chuyện, chấp nhận tha thứ cho Khánh Thù, giữa hai người đã có một bức tường vô hình ngăn cản, liệu cả hai có còn niềm tin vào tình cảm của bản thân để cùng nhau bước tiếp?



      Hằng ngày Chung Nhân vẫn đưa đón Khánh Thù đều đặn, sự tranh cãi cũng giảm dần, thay vào đó cậu chỉ liên tục hỏi hắn công việc này khi nào hoàn thành và liên tục nhận được câu trả lời lấp lửng từ phía hắn.



       "Vẫn còn hai ngày nữa mới đúng thời hạn hai tuần, em cũng đã đồng ý gia hạn cho anh thì đừng sốt ruột thế chứ."



        Khánh Thù thở dài, ngồi vào bàn học. Chung Nhân vừa cười vừa bỏ ra ngoài. Hắn biết tối nào cậu cũng cặm cụi vào sách vở, thế nên tốt nhất là nhường không gian yên tĩnh cho cậu.



     Trước khi khép cửa phòng, hắn quay lại nhìn Khánh Thù , cậu vẫn ngồi ngây ra đó, mắt nhìn vào trang sách mở toang trên bàn, nhưng có lẽ tâm trí không ăn nhập gì với những dòng chữ đó. Hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười trìu mến.




     Chung Nhân bước sang phòng Thế Huân, không thấy bà Mĩ Anh cũng không thấy má Lam, thầm nghĩ có lẽ mẹ đã về phòng, má Lam thì đi pha sữa.



      Hắn đến gần nôi, ngồi xuống bên cạnh. "Trông cũng khá giống mình thật!" Hắn lại cười, dạo gần đây mọi người ở công ty cũng nhận xét hắn cười nhiều hơn hẳn, tựa như có một sức mạnh vô hình giúp tinh thần hắn cảm thấy thoải mái, tâm trạng tốt thì con người cũng trở nên dễ chịu.



       Hai tháng trước, người đàn bà đó trên tay bế Thế Huân, gặp hắn ở trung tâm thương mại. Cô ta nói đứa bé này là con hắn. Ban đầu là sự ngờ vực, sau đó là bế tắc. Cô ta đưa cả kết quả xét nghiệm xác nhận hai người là hai cha con. Hắn biết tính khí của cô ta, nếu không chấp nhận việc nuôi con, cô ta sẽ làm lớn chuyện.



        Cứ ngỡ đã trưởng thành, đến với nhau không ràng buộc, thích hợp thì tiến tới lâu dài, không thì chia tay, không ai nợ ai. Thế nhưng khi xảy ra việc ngoài ý muốn, là đàn ông, hắn tự biết bản thân phải gánh trách nhiệm, hắn đã đề nghị cả hai làm đám cưới, sau đó cùng nhau chăm sóc con.



      Nhưng, loại đàn bà như cô ta, lại vì một người đàn ông khác mà nhẫn tâm gạt bỏ trách nhiệm làm mẹ. Chung Nhân chợt nghĩ đến Khánh Thù, cách cậu chăm sóc và quan tâm Thế Huân , là tấm lòng của một người mẹ. Cuộc đời quả là có những chuyện thật trái ngược nhau.


     "Anh Hai!"


       Bạch Hiền chẳng biết đứng sau lưng từ lúc nào. Đến khi Bạch Hiền bỗng vỗ mạnh vào vai anh.



     Hắn vội quay sang "suỵt" một tiếng. "Nhỏ tiếng thôi! Em làm nó giật mình đấy!"



      Cậu nhướn người nhìn. "Xí! Nó vẫn còn ngủ mà! Tối rồi sao anh không vào phòng ngủ với vợ mà lại ở đây?"



       "Anh vào thăm con anh không được à? Hỏi vớ vẩn!" Hắn ra hiệu cho Bạch Hiền ra ngoài, cố gắng đóng cửa thật nhẹ.



    "Vợ anh đang làm gì trong phòng thế?"

    "Học bài!"

    "Chăm chỉ thế à?"

       "Không phải ai cũng ăn không ngồi rồi, lo chuyện bao đồng như em! Lấy cho anh lon nước ngọt!" Hắn ngồi xuống ghế sofa, với tay lấy remote bật tivi.
Bạch Hiền "hứ" một tiếng, nhưng cũng đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy hai lon coca, cậu đặt một lon xuống bàn trước mặt Chung Nhân, tay khui lon miệng lại nói.




      "Vậy thì hôm nay kẻ ăn không ngồi rồi này sẽ kể cho anh nghe một chuyện kinh thiên động địa, nhất định sẽ làm anh thay đổi chính kiến."



    "Muốn nói gì cứ thì nói thẳng!"


   "Sáng nay em dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của một người bạn, anh biết em đã gặp ai không?"


    "Anh không thích lấp lửng."


     "Vợ anh – Khánh Thù !"

    Chung Nhân hút ngụm nước, im lặng một hồi.

    "Rồi thì sao?"


     ". Cậu ta làm người dẫn chương trình cùng một nam sinh viên, em nghe mọi người nói trước kia họ là đôi tình nhân đẹp của trường." Bạch Hiền vừa nói vừa nhìn thái độ của Chung Nhân , hắn chỉ nhướn mày rồi đứng dậy



       "Chuyện đó anh biết rồi. Vả lại, em cũng nói là "trước kia" mà, hiện tại Khánh Thù là vợ anh. Anh không để tâm đến quá khứ của cậu ấy! Xong rồi chứ? Anh về phòng nhé!"



    "Khoan đã! Vẫn còn một chuyện! Liên quan đến gia đình của cậu ta. Anh muốn biết không?" Bạch Hiền bước đến đối diện, ánh mắt ranh mãnh nhìn



      Chung Nhân , lúc này hắn đã có chút phản ứng, bỏ hai tay vào túi quần. Bạch Hiền thừa dịp nói luôn.


     " Chẳng phải anh nói ba mẹ Khánh Thù đã sang Canada sinh sống sao? Anh bị lừa rồi! Thực chất cậu ta là trẻ mồ côi, nghèo xơ nghèo xác."




       Chung Nhân cứng đờ. Trong tâm trí hắn lúc này vô cùng hoang mang. Hắn tự trách bản thân không nghĩ đến chuyện này, hắn không ngờ Bạch Hiền lại tình cờ điều tra ra được lai lịch của Khánh Thù.




      Mà trước giờ hắn  cũng chưa từng biết cậu là trẻ mồ côi, mỗi lần hỏi đến chuyện gia đình, cậu lại lảng tránh. Nhưng việc cần làm trước mắt không phải là tiếp tục tìm hiểu, mà là làm sao cho cậu em trai lắm lời kia không đem chuyện này mách lẻo với mẹ.



    "Em chưa kể với ai chuyện này chứ?"

     Bạch Hiền ngạo nghễ lắc đầu.


     "Vậy em có thể nào đừng nói cho mẹ biết được không?"



      Cậu đi đi lại lại suy nghĩ. "Cũng được! Nhưng với một điều kiện..."




       Chung Nhân biết chắc chắn anh sẽ nhận được câu trả lời này. "Cứ nói!"



     "Em muốn vào công ty của anh làm việc."


    "Anh sẽ hỏi lại mẹ."


     "Hứ! Thế em cũng sẽ nói cho mẹ biết anh đã bị lừa bởi một đứa sinh viên chẳng ra gì."




      "Thôi được rồi! Anh sẽ vào công ty sắp xếp công việc cho em, nhưng nếu không làm việc nghiêm túc, anh có quyền đuổi việc đấy!

   "Ok!"


     Bạch Hiền cười đắc thắng, đi thẳng về phòng, bỏ lại Chung Nhân vẫn đứng đó, lòng rối như tơ. Cứ nghĩ mọi chuyện đã tạm thời suôn sẻ, không ngờ lại xuất hiện thêm phiền phức.

-------------------------------------------

👉🏻 Xin lỗi au ra trễ 😭

👉🏻 Fic nếu có lỗi mong mọi người Thông cảm bỏ qua ❤️😢

👉🏻 Ủng hộ au nhiều nữa nha . Yêu mọi người 😍❤️💓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro