Chap 11 DUNK NATACHAI BOONPRASERT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joong nhìn người dưới đất chiếc áo phông che kín trên đầu làn da hơi ngăm, đôi mắt tròn đang nhìn mình thì vội đưa tay định kéo người kia dậy. Nào ngờ người kia không thèm để ý đến cậu tự mình đứng dậy phủi phủi quần áo rồi bước đi.

Bọn trẻ bây giờ thật kỳ lạ.

Cậu thầm nghĩ, vừa định đi thì lại nhìn thấy một vật thể hình vuông trên đường – đó chẳng phải là điện thoại sao? Chắc là của tên nhóc kia.

Cầm chiếc điện thoại lên, cậu bắt đầu nhìn xung quanh hi vọng có thể tìm được chủ nhân của nó, chỉ là ngay lúc cậu không ngờ nhất một bóng người vụt đến giật lấy chiếc điện thoại. Tiếp đó còn vô cùng nhiệt tình mà hô lớn:

– ĂN TRỘM...ĂN TRỘM....

Giọng nói dù không chuẩn nhưng rất rõ ràng cho nên nhanh chóng thu hút những người còn lại trên đường. Đám đông tụ tập bàn tán dĩ nhiên sẽ kéo đến cả cảnh sát và thế là " tên trộm " bị dẫn về trạm.

Cho đến khi đối diện mình xuất hiện một vị cảnh sát yêu cầu khai báo tội trạng, Joong vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với tình cảnh hiện tại của bản thân. Cậu rõ ràng là tốt bụng nhặt được đồ đi tìm chủ nhân để trả, như thế nào lại biến thành kẻ trộm. Vì đây là ThaiLand chứ nếu là ở Trung Quốc thì nhất định sẽ không có ai dám trước mặt cậu đòi lấy khẩu cung.

Vị cảnh sát nhìn chàng trai trước mặt mình thì có chút không tin người này là kẻ trộm. Ánh mắt đầy kiêu hãnh, cả người toát lên vẻ sang trọng quý phái chẳng giống người làm việc xấu. Cộng thêm lời khai vừa rồi, có thể là hiểu lầm hay không? Cho nên liền lấy điện thoại vừa tịch thu bấm vào số máy đầu danh bạ gọi đi.

Một lúc sau, một bóng người mà đối với Joong cả đời cũng không thể quên xuất hiện khiến cậu không khỏi bất ngờ.

– Pi/Pi.

Cả Joong và người kia cùng hướng về phía người đang tới gọi lớn, rồi cùng quay qua tròn mắt mà nhìn nhau. Tên đó/ Cậu ta biết P'Phuwin sao?

- Joong còn Dunk nữa sao em lại ở đây?

Joong khó hiểu nhìn hai người nhưng sự chú ý chủ yếu vẫn là trên người Phuwin. Trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo phông, cũng may là bụng vẫn chưa lộ rõ nên không gây chú ý, chân còn chưa kịp đi giày môi cũng thâm tím hết cả. Cậu nhìn mà vừa vui vừa xót, vui vì như vậy chứng tỏ anh rất quan tâm đến cậu, xót vì bộ dạng anh lúc này cũng thật khiến người ta lo lắng.

Phuwin vốn đang ngồi nhà nhàm chán xem tivi thì thấy điện thoại của Pond rung mà anh thì vừa ra ngoài, nhìn tên hiển thị trên màn hình thì vô cùng tự nhiên mà nghe máy. Nào ngờ bên kia vâng lên một giọng nói lạ lẫm tự xưng là cảnh sát nói Joong ăn trộm kêu cậu đến trụ sở hợp tác làm việc. Không kịp thay đồ cậu cứ thế kêu tài xế đưa đi, sau đó nhớ ra thì vội điện cho Pond kêu anh tới, có gì cũng dễ giải quyết.

Vừa bước vào cậu nhìn quanh tìm Joong ngờ đâu chưa thấy " em chồng " thì lại thấy " em trai kết nghĩa ". Trong thời gian cậu khi cậu mới phát hiện ra thân thế của hai anh em Pond Joong, tạm rời xa Pond lang thang nơi đất khách quê người cậu đã gặp Dunk. Một cậu nhóc đáng yêu không kém gì Joong và Fourth. Vì cả hai rất hợp nhau cho nên chẳng mấy chốc Dunk đã được vinh dự nằm trong danh sách những cậu em cưng của cậu.

– Pi, không nhận ra em sao?

– Dunk đáng yêu của Pi làm sao Pi không nhận ra được.

Phuwin tiến tới ôm lấy đứa em sau bao nhiêu năm xa cách mà không biết rằng có người đang ôm một cục tức.

– Pi,Pi quen tên này sao?

-Anh ấy là Phuwin đáng yêu của tôi.

-Của cậu...nực cười.

Bốn mắt nhìn nhau, lửa bắn tung tóe chỉ khổ cho Phuwin đứng giữa không hiểu gì. Cuộc chiến chỉ tạm dừng lại khi vị cảnh sát đi tới và cũng là người giúp Phuwin hiểu ra nguyên do của tất cả mọi chuyện. Sau cùng dưới sự " ảnh hưởng " to lớn của Phuwin thì mọi việc cũng được thu xếp ổn thỏa.

Khi cả ba vừa đi ra tới cửa thì bắt gặp Pond hối hả đi vào, vừa nhìn thấy Phuwin thì liền nhăn mày, vội cởi áo khoác của mình mặc cho Phuwin rồi nhét vào xe hoàn toàn xem hai cậu em là không khí. Nếu không phải Phuwin kéo hai người lên xe không khéo cả hai sẽ bị Pond bỏ lại luôn.

Vừa về tới biệt thự Pond đã kêu người chuẩn bị chăn cùng đồ làm ấm cho Phuwin khiến Phuwin  chỉ biết cười trừ trước sự lo lắng thái quá của chồng.

– Hai đứa sao thế, hiểu lầm chỉ là hiểu lầm thôi mà có cần phải xem nhau như kẻ thù vậy không?

Phuwin  nhìn hai đứa em từ đầu đến cuối cứ không ngừng lườm nhau thì vội lên tiếng giảng hòa. Và đáp lại nỗ lực của Phuwin  cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc bởi một người đã bỏ lên phòng rồi còn đâu.

-Em là Dunk sao? Phuwin  đã kể rất nhiều điều với anh về em.

-Vậy sao? Em cũng đã nghe rất nhiều về anh, lần đầu gặp mặt em là Dunk Natachai Boonprasert

Dunk cười nói đưa ý muốn bắt tay, Pond hiểu ý liền vui vẻ đưa tay bắt lấy.

– Anh thật may mắn khi lấy được P'Phuwin  nếu không phải là người P'Phuwin  yêu là anh, em nhất định sẽ không nhường đâu.

Dunk lém lỉnh nói là cho Pond bất giác ngây người, vợ anh sao đi đâu cũng có đuôi bám theo vậy.

-Ăn nói linh tinh. Sao lại sang Thái có chuyện gì à.

Phuwin  đã quen với kiểu trêu đùa của Dunk nhón chân cốc đầu đứa em láo cá một cái. Suốt ngày cứ như trẻ con vậy mấy năm rồi mà chẳng thay đổi gì cả.

– Đi du lịch thôi, tiện qua thăm anh.

-Thật không đó, mà em ở đâu hay ở lại đây luôn đi.

– Có người sẽ không vui đó.

Dunk cười cười mà nhìn Pond, trẻ con cũng biết người đàn ông trước mặt tính chiếm hữu rất cao nha.

-Không có đâu phải không Pond.

-Dù sao cũng còn phòng trống nếu muốn thì cứ ở lại, " em trai " của Phuwin  cũng là " em trai "của tôi.

Phuwin  hướng ánh mắt đầy hi vọng làm cho Pond không thể từ chối nhưng vẫn là không nhịn được đem hai từ " em trai " nhấn mạnh. Người xưa có câu phòng trước là hơn, anh cũng nên khẳng định chủ quyền của mình.

Dunk được ở lại biệt thự thì như mở cờ trong lòng. Một P'Phuwin  đáng yêu, một Joong ngang bướng những ngày tới sẽ rất thú vị đây.

Theo người làm lên phòng Dunk phát hiện ra người ở bên cạnh phòng thì bắt gặp Joong từ cửa bước ra.

-Cằm sắp rớt rồi kìa.

-...

Dunk vẫn là không nhịn được tính cách thích trêu chọc người khác lại nổi lên làm cho ai đó tức xì khói.

PondPhuwin  hai người ở dưới lầu nghe loáng thoáng tiếng hai đứa em thì không khỏi bất ngờ. Joong xưa nay vốn trầm tính ít nói còn Dunk thì lúc nào cũng bất cần đời vậy mà cả hai vừa gặp nhau là liền ngươi một câu ta một câu, đúng là có " duyên " mà.

– Pond liệu có ổn không, Joong có vẻ không thích Dunk...

Phuwin  ở trong lòng chồng lo lắng hỏi, Joong chỉ ở Thái một thời gian anh thực sự không muốn cậu ở bên ngoài nhưng Dunk cũng là lần đầu tiên tới đây. Khi ở Trung Quốc cậu đã mang ơn Dunk hiếm lắm mới có dịp trả ơn, cậu thực sự không muốn để Dunk ở bên ngoài như vậy sao cậu an tâm được.

– Không sao đâu.

Pond bản thân anh cũng không thích Dunk sống chung nhưng chỉ cần là Phuwin  muốn anh sẽ không phản đối. Đối với anh không gì quan trọng hơn người con trai trong lòng, yêu thương dịu dàng cả cuộc đời anh chỉ có thể dành cho cậu mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro