Chap 3: Bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu, trời thanh gió mát, lá phong đỏ rực, lại thêm những món ăn đặc trưng vô cùng hấp dẫn. Tiết trời, phong cảnh, ẩm thực, tất cả hoà quyện, thật tuyệt vời cho những buổi dạo chơi ngoài trời đầy lãng mạn. Cũng dễ hiểu vì sao người ta nói mùa thu là mùa của đôi lứa, mùa của tình yêu. Vậy mà hôm nay, một ngày đặc biệt trong cái mùa của đôi lứa, của tình yêu ấy, Sherry, nàng công chúa yêu kiều của chúng ta lại tự giam mình trong phòng dược liệu. Bên cạnh nàng là một nội quan đang khổ sở van nài đến lần thứ ba:


- Công chúa, bệ hạ đang đợi người ở Thuỷ Nguyệt Đình. Công chúa làm ơn bớt chút thời gian qua đó đi ạ. Nếu người không đến, cái mạng của lão nô khó mà giữ được, công chúa!

- Ngươi nói lại với ông ta là ta không rảnh. Không thấy ta đang nghiên cứu dầu thơm sao? Đừng làm phiền ta nữa.

Viên nội quan toát mồ hôi lạnh, thế gian này, người dám phản ứng như thế trước lệnh của Gin chắc chỉ có mình Sherry công chúa. Ông ta vội vàng quì mọp xuống đất, lạy nàng lia lịa, giọng nói run rẩy như sắp chết đến nơi:

- Lão nô trăm nghìn lần lạy công chúa. Xin người hãy thương cho cái mạng già này mà đến gặp bệ hạ. Thần thật tình chưa thể chết. Công chúa, thần trên còn mẹ già, dưới có vợ dại con thơ. Xin người nghĩ đến việc thần đã hầu hạ trong cung mấy chục năm nay mà thương xót cho cái thân tàn này...

Sherry ngừng lại, nàng quay xuống nhìn viên nội quan, khẽ buông tiếng thở dài:

- Ngươi là thái giám mà cũng có vợ dại con thơ sao?

- ...

Ngồi bên Thuỷ Nguyệt Đình, Gin nhíu nhẹ đôi mày – một biểu hiện của sự mất kiên nhẫn.

Sherry, nàng đang làm cái quái gì thế? Đã một canh giờ rồi, đi một vòng quanh Hàn Băng Cung cũng chỉ đến thế là cùng.

Một làn gió nhẹ thổi qua, khẽ lay động mái tóc dài màu bạch kim tuyệt đẹp, mái tóc không hề nhuộm, mà là bẩm sinh, có lẽ bởi vì Gin chính là sự kết tinh của tà ác và nhân đạo. Chàng im lặng ngồi bất động, một làn khí lạnh như băng tuyết bao trùm toàn bộ không gian. Khuôn mặt chàng tinh xảo như một bức tượng bằng băng. Dưới mái tóc dài loà xoà là đôi mắt lam nhạt hơi xếch lên, khiến cho khuôn mặt Gin luôn phảng phất một sự lạnh lùng như băng đá. Bộ long bào màu đen làm toát lên vẻ cao quí trên người chàng, chiếc áo choàng đen dài càng khiến cho chàng trông thật phong độ. Nàng cung nữ bên cạnh Gin thất thần ngắm chàng không chớp mắt, quên đi cả vị trí của bản thân. Thế nhưng, sinh vật hoàn hảo trước mắt ấy chính là một vì tinh tú trên bầu trời, xa xôi vô cùng, chỉ có thể ngắm chứ không thể chạm tay vào. À không, chỉ có thể trộm nhìn từ xa, vì xưa nay ít ai dám đối diện với đôi mắt như phủ băng ấy. Rồi như chợt nhận ra mình đã quá thất lễ, và như cảm nhận được không khí đã đạt đến cảnh giới động băng, nàng cung nữ vội vàng thu lại ánh nhìn ước ao thèm muốn, vô thức mở miệng ra không ngừng ca ngợi vị hoàng đế tựa núi băng ngàn năm kia nhằm xoa dịu mùi nguy hiểm đang ngập tràn, có lẽ trước áp lực bên cạnh Gin, chính cô cũng không ý thức được hành động của bản thân:

- Bệ hạ, ngài là vị hoàng đế hoàn mĩ nhất thế gian này. Ngài anh tuấn, phong độ, phong thái lạnh lùng điềm tĩnh, anh minh sáng suốt. Ngài là mặt trời trên cao, là niềm tự hào của muôn dân Bắc Quốc, là vị thần tối thượng trong trái tim của mọi nữ nhân....

Tràng ngôn từ ca ngợi hoa mĩ dài dằng dặc ấy bị cắt ngang bởi một giọng nói trong, nhẹ nhưng lạnh thấu tâm hồn:

- Anh tuấn phong độ? Lạnh lùng điềm tĩnh? Nếu quả thật như thế thì đã chẳng ế chỏng ế chơ, ba mươi ba tuổi đầu mà không lập nổi hoàng hậu.

Dù rằng có đầy một hậu cung trăm hoa khoe sắc, cùng ngàn cung nhân xinh đẹp động lòng người, phàm là hạ nhân đứng đây có ai không biết, chỉ là bao năm qua, một người vị hoàng đế băng lãnh này cũng không động tới, lại chỉ một lòng chú ý quan tâm vị công chúa thanh lãnh kia học tập thế nào. Bọn họ thật không hiểu nổi, tại sao việc duy nhất tại chốn hậu cung ngài để tâm lại là một nàng công chúa tiền triều bồi dưỡng kiến thức nhân phẩm ra sao? Mà không đúng, là công chúa đương triều, đương kim hoàng đế nói nàng là công chúa thì nàng vẫn là công chúa.

Công chúa Sherry nhẹ nhàng bước từng bước chậm rãi trên đoạn cầu đá trắng dẫn đến Thuỷ Nguyệt Đình. Thân ảnh nàng mảnh mai, thanh thoát. Bộ y phục kín đáo màu tím hoàng gia điểm xuyết những đường thêu chìm tinh tế khéo léo ôm gọn những đường cong hoàn mĩ của nàng, tà áo choàng đen quí phái uyển chuyển uốn lượn theo từng bước chân. Màu tím mộng mơ và màu đen huyền bí làm nổi bật làn da nàng trắng như tuyết, mịn như ngọc, đẹp không tì vết. Mái tóc nàng màu hoàng hôn gợn nhẹ, ôm lấy gương mặt thanh tú nhưng băng giá chẳng kém gì Gin. Bên dưới hàng mày thanh mảnh là đôi mắt màu ngọc lục bảo rất trong, tĩnh lặng nhưng sâu thẳm như mặt hồ không đáy hút hồn người đối diện. Rèm mi dày, dài và cong vút càng làm tăng thêm vẻ huyền bí cho đôi mắt sắc như dao cau. Chiếc mũi của nàng cao và thanh, nhẹ nhàng hít từng hơi thở trong lành quyện hương sen. Làn môi của Sherry công chúa mỏng, màu hồng nhẹ, mịn màng tựa cánh hoa anh đào mùa xuân.

Những lời vừa thốt ra từ cánh môi xinh đẹp ấy khiến máu trong người đám nội quan và cung nữ như đông cứng lại, các kinh mạch lớn nhỏ như muốn vỡ vụn ra. Họ kinh hãi, đứng như tời trồng, mắt trợn ngược nhìn nàng mà mồm há hốc. Sau đó lại sợ hãi len lén liếc nhìn vị hoàng đế vẫn đang ngồi bất động kia. Gin chỉ hừ nhẹ một tiếng, chiếc cằm nhọn của chàng hơi hếch lên, đôi mắt lạnh lùng ấy quét ngang qua người Sherry, rồi hơi sững lại khi làn môi tuyệt mĩ màu hoa anh đào khẽ nở một nụ cười kiêu bạc.

- Sao giờ mới đến? – chàng chỉ lạnh lùng buông một câu.

Đám người đang trợn mắt há mồm kia giờ mới hoàn hồn trở lại. Thiên hạ này, dám bình thản nói ra những câu ấy khi đối mặt Gin, mà chàng lại không hề phật ý hay nổi giận dù chỉ một chút, ngoài vị công chúa có mái tóc màu hoàng hôn này ra, e là không còn ai khác.

- Nếu không phải lão thái giám kia hết lòng hết sức đem cả gia tộc ra đe dọa ta thì ta cũng không đến. Có gì thì nói mau đi, ta không rảnh.

Nàng vừa nói vừa nhìn sang viên nội quan đang run cầm cập.

Đám người vừa lấy lại bình tĩnh nãy giờ, một lần nữa sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, nín thở chờ đợi. Để tồn tại được trong cung đã là một điều rất khổ sở, trí óc lúc nào cũng căng như dây đàn. Nhưng để tồn tại bên cạnh Gin và Sherry công chúa thì không chỉ thần kinh, mà cả mạch máu cũng luôn ở trong trạng thái căng đét, có thể đứt bất cứ lúc nào, vì chàng và nàng luôn tạo ra những tình huống làm người khác muốn vỡ tim. Vì vậy, những người này ai nấy đều phải có thần kinh thép.

- Hôm nay là rằm tháng bảy.

Gin nói ngắn gọn, phẩy tay cho nội quan và cung nữ lui ra, rồi ra hiệu cho nàng ngồi xuống phía đối diện. Sherry nhìn qua chiếc bàn đá bày đủ loại bánh trung thu thượng hạng thơm lừng và một bình trà sen tỏa hương thơm mát. Bình thường Gin chỉ uống rượu, không bao giờ đụng đến trà, nhưng đã có lần nàng nói uống quá nhiều rượu có hại cho sức khoẻ, nên từ đó khi ngồi với nàng, chàng không đụng đến dù chỉ một giọt rượu.

- Nói thẳng ra là lễ Vu Lan đi, ngày lễ cúng cô hồn nhân gian mà chàng gọi ta đến đây để ăn bánh, uống trà và thưởng trăng?

Sherry nhìn Gin nhướn mày nghi hoặc, vị hoàng đế này của nàng còn có thể quái dị hơn được nữa không?.

- Không phải. Ta gọi nàng đến đây để ăn bánh, uống trà, thưởng trăng và gặp vài người – chàng chậm rãi đáp – đã tới kia rồi.

Nàng ngoảnh đầu lại, đáy mắt thoáng chút xao động. Mái tóc ấy, ánh mắt ấy, dáng hình ấy...

- Akemi? – ánh mắt thoáng động, nhưng nàng lại khẽ hỏi.

Cô gái đó bước lại gần và ôm chầm lấy nàng, giọng nói như lạc đi vì vui sướng:

- Shiho, tỉ nhớ muội chết đi được, Shiho của ta.

Đã từ lâu, vị công chúa thanh lãnh này không được nghe cái tên ấy. Từ khi nàng năm tuổi, từ lúc Gin lên ngôi, từ khi tên nàng được đổi thành Sherry, thì có lẽ Akemi là người duy nhất còn gọi nàng bằng cái tên thân thương ấy. Sẽ là người duy nhất, trừ một người.

- Hoàng tỉ... – nàng xúc động nhìn gương mặt như hoa như ngọc của Akemi đang rưng rưng nước mắt – Sao lại...?

Sherry nhìn qua Gin như muốn tìm một lời giải đáp. Mọi năm, chàng chỉ cho Akemi vào cung mỗi năm vài lần vào những dịp đặc biệt, lễ Vu Lan không nằm trong những dịp đặc biệt đó.

- Lâu rồi hai tỉ muội chưa gặp nhau. Ta chỉ là nhân dịp rảnh rỗi cho hai người đoàn viên thôi. Hơn nữa, cũng nên để tỉ phu và thê muội gặp gỡ nhiều hơn chứ nhỉ... – Gin nói, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "tỉ phu" và "thê muội", mắt nhìn qua nam tử đứng sau Akemi – ...Akai Shuuichi?

Chàng thanh niên trạc hai chín tuổi có dáng người cao, toàn thân vận hắc y, mái tóc dài màu đen bay nhẹ trong gió. Ánh mắt sắc lạnh trên gương mặt tuấn tú của chàng nhìn chằm chằm vào Gin, khoé môi khẽ nhếch một nụ cười như mỉa mai, như thách thức. Akemi đỏ bừng mặt khi nghe Gin nói câu ấy, còn Sherry, nàng nhận ra ngay bầu không khí hắc ám đang bao phủ khắp Thuỷ Nguyệt Đình. Và hai người đó sẽ còn tiếp tục đọ mắt nếu như nàng không lên tiếng.

- Hai người còn đứng đó làm gì? Tỉ ngồi xuống đi – rồi nàng nhìn sang Akai Shuuichi – huynh cũng ngồi đi, Akai.

Ánh mắt Akai dịu đi một chút khi nghe giọng nàng, rồi chàng từ từ tiến lại bàn, ngồi đối diện với Gin. Nhờ ánh mắt sắc lẹm đầy đe dọa của Sherry mà bữa tiệc nhỏ đêm Vu Lan diễn ra trong yên bình. Tuy nhiên, thỉnh thoảng hai chàng vẫn bắn cho nhau những ánh mắt toé lửa.

Trời dần về khuya, công chúa Sherry tiễn tỉ tỉ và Akai ra về. Akemi bịn rịn không muốn rời đi ngay, còn dặn dò nàng đủ thứ cứ như mẫu thân dặn dò nhi nữ trước ngày xuất giá.

- Tự chăm sóc bản thân nhé, Shiho. – Akai chỉ nói một câu ngắn gọn trước khi rời đi, cố tình nhấn mạnh hai tiếng Shiho và không quên liếc Gin đầy thách thức.

Nàng gật đầu, rồi lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Akemi khuất dần trong màn đêm. Đôi mắt nàng phủ sương buồn bã.

- Giờ thì nói được rồi chứ? Mục đích của chàng là gì?

Nàng hỏi sau khi bóng Akemi đã khuất, Gin cười nhẹ và nói:

- Quả nhiên, không gì qua được mắt nàng. Ta muốn nàng đi Đông Quốc một chuyến. Những gì nàng được học bao nhiêu năm nay, bây giờ đã đến lúc dùng đến rồi.

- Xuất hiện lưu ly bảo ngọc rồi sao? - Sherry hờ hững đáp.

- Nàng biết? – một tia ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Gin, nhưng chỉ trong giây lát – đúng vậy, ta chỉ biết là ở Đông Quốc, còn chính xác ở đâu, phải tìm thế nào ta không rõ. Vì vậy chuyến đi có thể sẽ kéo dài.

- Ra vậy, nên chàng mới cho triệu Akemi. Bảo sao Trung thu mới là ngày đoàn viên mà chàng lại cho ta gặp hoàng tỉ vào đêm cô hồn.

Làm như không nghe thấy lời châm chọc của Sherry, Gin chắp tay sau lưng nói:

- Trên đường nguy hiểm luôn rình rập, nàng phải hết sức thận trọng. Để bảo vệ bản thân, phải tuyệt đối giữ bí mật thân phận. Ta sẽ cho người ngầm bảo vệ nàng.

- Bao giờ ta sẽ khởi hành?

- Càng sớm càng tốt!

- Ta không cần mang người hầu.

- Nàng có thể tự chăm sóc bản thân?

- Chàng có thể tin tưởng ai sao?

- ...

Gin im lặng không nói, Sherry biết, chàng đã bị nàng nói trúng tim đen. Gin luôn luôn đa nghi, đa nghi đến mức thái quá.

***

Ngay đêm hôm sau, công chúa Sherry vận thường phục bí mật xuất cung đi Đông Quốc. Gin đứng trên thành nhìn theo bóng xe ngựa của nàng xa dần. Từng dòng kí ức đưa chàng trở về quá khứ. Mười tám năm trước, khi hoàng hậu tiền triều đang mang thai Shiho đã xuất hiện một ánh sao rực sáng vụt ngang qua bầu trời. Ánh sao ấy rất rực rỡ, rực rỡ đến nỗi làm sáng chói cả một vùng trời. Đặc biệt, thứ ánh sáng ấy có màu lam. Không khó để một nhà chiêm tinh học uyên bác hiểu biết về truyền thuyết ngọc lưu ly nhận ra đó là dấu hiệu lưu ly bảo ngọc xuất hiện, là viên màu lam. Luồng ánh sáng màu lam ấy quá mạnh, mạnh đến nỗi người ta mặc nhiên bỏ qua những tia màu lục nhẹ lấp lánh xen lẫn trong luồng sáng ấy. Chỉ duy nhất một nhà chiêm tinh học vĩ đại phát hiện ra điều đó, một phát hiện khiến ông phải bàng hoàng, là sự xuất hiện kép, cả hai viên bảo ngọc cùng xuất hiện trên dương gian. Điều này sẽ làm đảo điên cả đất trời, âm dương hỗn loạn.

Nhưng đó vẫn chưa phải là bất ngờ lớn nhất đối với ông. Điều bất ngờ nhất chính là bản thân ông lại là người bảo vệ viên lục lưu ly. Ông đã thề với chính mình là sẽ giữ kín bí mật ấy cho đến cuối đời. Nhưng không ai đoán được chữ ngờ. Hơn năm năm sau, khi tình thế bắt buộc phải sử dụng đến viên bảo ngọc, thứ trân quí nhất thế gian mà ông may mắn có trong tay, nhà chiêm tinh vĩ đại ấy, Miyano Atsushi, hoàng đế tiền triều Bắc Quốc đã nói cho một người duy nhất biết sự thật kinh thiên động địa này, Gin. Khi ấy cũng là lúc ông phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.

Sherry, lí do ta phải bỏ công sức tìm tất cả những người xuất sắc nhất trong mọi lĩnh vực để đào tạo nàng, chính bản thân ta đốc thúc việc học của nàng, chính là vì nàng là người duy nhất có khả năng tìm ra bảo ngọc lưu ly thứ hai trên thế gian này, bảo ngọc hội tụ linh khí đất trời.


Grey.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro