[LONGFIC] Có lẽ nào ta yêu nhau? Chap 12 END Yulsic, Yoonsic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 12 

Đúng 8h Yul thấy Sica có mặt ở chỗ hẹn ....................................bằng tin nhắn ( :)) )

"Em xin lỗi Yul, em không thể đến buổi hẹn  hôm nay được. Em biết hôm nay Yul định nói gì với em nhưng em không thể lừa dối Yul thêm được nữa. Yul là người em thích, nhưng người quan trọng nhất, và là người em yêu là Yoon. Xin lỗi vì đã dấu Yul trong thời gian qua. Giờ em phải đi giữ lại tình yêu của mình.....Em hi vọng chúng ta có thể trở thành những người bạn tốt của nhau......Xin lỗi và cảm ơn Yul vì tất cả..."

Yul nhoẻn cười khi đọc tin nhắn của Sica

"Đúng là chúng ta không thuộc về nhau mà. Em không thể biết tối nay tôi sẽ nói gì với em đâu. Tôi sẽ nói lời chia tay, dù sao thì tôi cũng là người bị bỏ rơi mà. Chủ động để em ra đi thì sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta......Em đi đi và hãy sống thật hạnh phúc. Yoon chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc cho em....tạm biệt em"

Yul nở một nụ cười buồn nhưng thanh thản "Yoon à! Cuối cùng thì tôi cũng có thể ngẩng cao đầu mà nhìn cậu rồi.  Cậu mà để tuột cô ấy như tôi mất Fany thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu....."

Yul lại cười, nụ cười baby đó đã lọt vào tầm mắt một người

- Xin lỗi

Yul giật mình quay lại, cô khẽ cúi đầu lịch sự

- Cậu có phải là Kwon Yuri không?

-  Vâng! nhưng ....

- Tớ là Victoria, cậu không nhớ à, chúng ta đã gặp nhau trong cuộc thi dance giao lưu giữa các trường đó

Yul cố lục lại trong trí nhớ của mình xem

- A....tôi nhớ rồi....Yul cười tươi

.

.

.

.

.

Sica chạy vội vào sân bay để tìm kiếm cái hình dáng quen thuộc ấy. Cô nhìn khắp mọi nơi để tìm Yoon. Sica biết nếu như không phải bây  giờ thì sẽ không bao giờ cô có thể nói cho Yoon biết tình cảm của cô nữa. Cô cố gắng tìm Yoon giữa hàng nghìn người đang có mặt  ở sân bay này. Cô đã chạy khắp nơi mà vẫn không thấy Yoon đâu. Cô không thể giữ bình tĩnh hơn được nữa, cô muốn khóc nhưng không thể...

"Chúng tôi xin thông báo, chuyến bay lúc 20h đi Seoul - New York đã cất cánh"

Sica chết lặng

.....

Tim cô ngừng đập, đau thắt và vỡ vụn

....

Cô không khóc

....

Nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi

...

Nhịp thở bị bóp nghẹt

......

Cổ cô như nghẹ lại

.....

Đau, đau đến tê dại

....

..

Sica bước đi như người vô hồn, đầu óc trống rỗng, không cảm xúc. Dù đã quẹt đi cái chất lỏng trong suốt chảy ra ở khóe mắt nhiều lần nhưng nó cứ tuôn ra. Hối hận, cô hối hận vì sao lại không nói cho Yoon biết sớm hơn, để rồi giờ đây cô phải tiếc.

Khóc

..

Bây giờ cô mới thật sự khóc...

Khóc thật to mà không quan tâm đến người xung quanh

.....

Mất

Có lẽ cô biết mình đã mất Yoon thật rồi

Lang thang trên khắp con phố, đôi chân cô tê mỏi. Khi cô nhận ra thì thấy mình đang đứng trước nhà Yoon. Sao lại ở đây? Đến đây làm gì khi mà chủ nhân của nó không còn ở đây nữa. Rút cái thẻ mà hồi trước Yoon đưa cho cô để mở cửa. Bước vào trong

Tạch

Sica bật điện lên và nhìn khắp căn phòng

- Cô đang làm cái gì ở đây vậy?

- Cậu ....cậu định làm gì?

- Không phải là cô đang muốn xin lỗi sao? Vậy phải tỏ ra có thành ý một chút chứ.?

-.............................

Cô nhìn vào gian bếp, nơi cái bàn đó

- Cậu nấu ăn ngon thật đấy. hihi một bữa ăn đặc biệt lúc 2h sáng

- Uh đặc biệt là phải rồi vì giờ này mà cô còn thức là điều đặc biệt nhất đó. 

- Ya! ....... Mà cậu thích ăn món gì nhất?

- Bánh nếp xào ớt. Sao?

- Oh.......... không hỏi vậy thôi

- Hâm.................

Bao nhiêu ký ức chợt ập về. Sica đưa tay lên bịt chặt lại để tiếng nấc không phát ra.

Phòng ngủ

Nơi mà cô cũng đã từng ngủ lại.

Tiến lại gần cô từ từ mở cửa ra. Có một điều làm cô giật mình. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Từ khi bước vào nhà cô chưa vào đây. Vậy sao đèn ngủ lại sáng. Hoảng swoj như chợt Sica suy nghĩ sang hướng khác "không lẽ là.............."

Cô không dám nghĩ tiếp về điều đó. Bật tung cánh cửa, cô không thể tin nổi vào mắt mình nữa....là Yoon. Yoon đang nằm trên chiếc giường kia. Sica lại thổn thức. Như một điều kỳ diệu Yoon vẫn còn ở đây, ở ngay trước mắt cô. Căn phòng đã được dọn ngăn nắp. Hai valy của Yoon để dưới nền. Có lẽ là Yoon định đi Mỹ thật nhưng sao?...

Tiến đến và nhẹ nhàng ngồi xuống giường, Sica nhìn Yoon đang say ngủ. Đưa tay vén vài lọn tóc lòa xòa trước trán Yoon cô lại khóc.

"Đồ xấu xa, đồ ác độc...

Gương mặt này cô đã nhớ biết bao, cô muốn ôm Yoon thật chặt cho thỏa nỗi nhớ.

Nghe thấy tiếng thút thít Yoon tỉnh giấc. Như sực nhớ ra, Yoon ngồi bật dậy, nhìn lên đồng hồ

- 8h40, ôi chuyến bay của tôi.

Đưa tay lên đấm đấm vào trán mình, với tay lấy cái điện thoại Yoon than vãn

- Aishi.......cái đồ chết tiệt, sao lại chọn ngay lúc này mà hết pin cơ chứ, tắt cả báo thức của mình........thật là....

Thấy Sica đang ở đây Yoon ngạc nhiên hỏi

- Cô đang làm cái gì ở đây? Cô đến khi nào vậy?

- Đến từ lúc nãy

- Vậy sao không gọi tôi giậy - Yoon gắt lên như cô khựng lại - mà cô đâu biết đâu

- Biết, tôi biết.........Sica bắt đầu khóc nấc lên

-Vậy sao......

- Tôi biết nhưng tôi không muốn cậu đi vì ....tôi yêu cậu

Nói rồi Sica chồm tới kéo Yoon vào nột nụ hôn. Yoon chưa kịp tiêu hóa hết những gì Sica vừa nói thì đã bị cô ấy hôn một cách nồng nhiệt. Qúa bất ngờ, Yoon đẩy Sica ra..

- Cô đang làm cái trò gì vậy?

Cái gì? trò ư? người ta bày tỏ tình cảm với cậu mà cậu lại coi như cái trò á? Sica cảm thấy giận và ghét. Cô ghét chính bản thân mình sao lại có thể phát điên lên vì con người này chứ? Cô nhìn chằm chằm vào Yoon, ánh mắt vừa hận lại vừa yêu Yoon đến lạ. Bống Yoon trỏ nên lúng túng, Cô chưa bao giờ hấy Sic nhìn cô kiểu vậy cả

- Cô....cô....sao......

Không để cho Yoon có thể nới thêm bất cứ lòi nói ngu ngốc nào nữa, thì cách tốt nhất là khóa chặt môi cô ấy lại. Lần này để tránh bị Yoon đẩy ra, Sica ôm Yoon thật chặt

Phải mất vài giây Yoon mới nhận ra chuyện gì. Cô đã từng hôn nhiều người, và nếu như không phải nói là cô hôn rất điệu nghệ. Nhưng chưa bao giờ cô ở trong tình huống bị "cưỡng hôn" ngư thế này cả. Đặc biệt người đó là Sica. Yoon cố đẩy Sica ra trong khi ôxi đang cạn kiệt. Dùng chút sức lực còn lại, Yoon quay người thật nhanh để có thể ở trên Sica. Ít ra trong tư thế này thì Sica cũng không thể "tấn công" cô được nữa. Chống tay xuống, Yoon dứt ra khỏi nụ hôn giết người của Sica. Hô hấp nhanh nhất có thể để cung cấp khí cho phổi, Yoon nhìn sâu vào đôi mắt nâu kia. Sica cũng không khá hơn là mấy. Dưới ánh sáng mờ của đèn ngủ, Yoon có thể thấy khuôn mặt ửng đỏ cùng với những hơi thỏ gấp gáp. Bây giờ thì Yoon đã hiểu hết nhữ gì Sica nói vừa nãy. Cô không thể giũ nổi vẻ lạnh lùng thêm được nữa mà trở nên yếu đuối

Sica vừa khóc nắc lên vừa đánh vào vai Yoon

- Đồ ác độc, sao cậu lại mang cái ý nghĩ ngu ngốc đó áp đặt cho tôi chứ. Cậu có biết là suýt nữa thì chính cái suy nghĩ đó giết chết cả tôi và cậu không hả?

- Xin lỗi...Yoong chỉ muốn em được hạnh phúc.

- Em chỉ hạnh phúc bên cạnh người mình yêu thôi, và người đó là Yoong.

..

Ấm

một giọt ấm nóng rơi xuống mặt Sica

..

Khóc

Yoon đang khóc. Lần đầu tiên Sica thấy Yoon khóc. Mà chính xác hơn là Yoon đang giải phóng nước mắt của mình. Chúng đã bị giam giữ quá lâu rồi. Giờ thì chúng được tự do và hòa cùng nước mắt của Sica khi mà hai người đã không còn khoảng cách. Những giọt nước của hạnh phúc. Mọi cảm xúc như vỡ òa. Yoon trao cho Sica nụ hôn cháy bỏng, chứa đựng bao nhiêu yêu thương và nỗi nhớ nhung. Ôm Yoon thật chạt Sica hạnh phúc đón nhận nó. Dường như cả hai đã chờ đợi điều này đã quá lâu sau bao nhiêu chuyện Yoon cố tạo ra để che dấu tình cảm của mình. Một chút hối hả, Yoon đẩy sâu hơn nụ hôn của mình.. Nhưng lúc này, họ không thể hoàn toàn tập trung cho nụ hôn đó khi đang bận cởi bỏ những thứ trên cơ thể của nhau, để cảm nhận hơi ấm thâtj sự. Căn phòng gọn gàng khi nãy, giờ trở nên bề bộn hơn với quần áo của hai người. Rời đôi môi, Yoon xuống thấp và thấp hơn nữa, rồi dừng lại thám hiểm nơi sâu thẳm thầm kín của Sica. Tiêng rên của cô ấy phá vỡ sự im lặng của ban đêm, đồng thời làm Yoon hưng phấn tột độ. Cô cong người lên đón nhận cảm giác hạn phúc lần dầu tiên Yoon mang lại... Họ thì thầm vào tai nhau những lời yêu thương thật lòng khi chìm đắm trong hạnh phúc đầu tiên thật sự thuộc về nhau.

----------------------------------------------------------------o0o-------------------------------------------------------

Sáng hôm sau

Khẽ cựa mình, Sica tỉnh dậy. Cô không thấy Yoon đâu. Dụi mắt cô nhìn khắp phòng.

Đúng lúc đó cánh cửa mở ra. cô nhắm mắt lại, vờ như đang ngủ.

Yoon tiến đến cạnh giường khẽ gọi Sica dậy.

- Trời sáng rồi, dậy thôi nào baby.

Đặt một nụ hôn lên trán Sica Yoon ngọt ngào gọi.

- Ư.......nhưng em buồn ngủ.....em vẫn còn mệt

Sica nhõng nhẽo với Yoon

- Yoong cũng mệt mà, đâu riêng gì em - Yoom thì thầm và cắn nhẹ vào tai Sica - Dậy đi Yoong nấu bữa sáng rồi đó.

-...................

- Em mà không dậy nhanh Yoong ăn hết phần luôn đấy.

- Yoong mà ăn hết thì em sẽ ăn Yoong. Sica phụng phịu

- Thật không? Yoon hỏi và cười lém lỉnh

-......Thật

- Vậy thì Yoong sẽ ăn cả em với bữa sáng luôn.

Nói rồi Yoon chiếm trọn bờ môi Sica, tặng cho cô ấy nụ hôn ngọt ngào buổi sáng.

......

- Mà sao tối qua em biết Yoon sắp đi mà đến?

- Tae nói cho em biết đó

- Aishi...cái tên lùn này....

Bỗng 

Because you live and brerathe.......

- Chết.! Umma em gọi

Sica hoảng hốt khi cầm điện thoại lên.

- Kiểu này lại phải phiền tên lùn đó lần nứa rồi

Cả hai cùng cười hạnh phúc. Ngoài khung cửa sổ, ánh nắng dịu nhẹ của ngày mới đã ló ra.......Một cuộc sống mới đang chờ đón họ phía trước.

THE END 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonsic