[LONGFIC] Có lẽ nào ta yêu nhau? Chap 6 Yulsic, Yoonsic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6

- Sica không sao chứ? Yul ân cần hỏi khi hai người đang ngồi ở công viên

Khẽ lắc đầu, Sica nhìn Yul lo lắng.

- Yul à, chuyện không phải như vậy đâu......Sica giải thích

- Yul biết - kéo Sica vào lòng - Yul tin Sica......mà Sica này

- Huh?

- Chúng ta đổi cách xưng hô đi. Yul sẽ gọi Sica là em và xưng Yul được không?

Sica thấy hơi bất ngờ nên hỏi lại

- Sao tự nhiên Yul lại.........

- Yul muốn cho mọi người biết chúng ta là một cặp. Nói thật hôm nay Yul thấy rất khó chịu khi em cứ nói chuyện và cười đùa với Yoon. Dù biết chúng ta đều có tự do nhưng sao Yul vẫn không thể loại bỏ ý nghĩ em là của Yul, chỉ của riêng Yul mà thôi.

- Yul à - Sica ngạc nhiên trước những lời nói của Yul - Yul đang ghen hả?

Yul không nói gì chỉ Im lặng cúi mặt xuống

- Yul ghen? Sica có vẻ mừng rỡ

- Sao em có vẻ vui vậy/

- Vì sica nghĩ mình thích Yul nhiều hơn

- Ngốc! sao em lại có ý nghĩ đó hả?

- Sica........

Bất chợt Yul chồm tới và khóa chặt đôi môi của Sica.

- Em mà còn xưng như vậy nữa là Yul giận đó. Hai tay Yul ôm lấy mặt Sica nhìn âu yếm

---------------------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------------

Hôm nay Yoon nghỉ học. Có lẽ là vì chuyện hôm qua. Lần đầu tiên kể từ khi Yoon vào lớp đến giờ Sica mới được thoải mái ngồi chỗ của mình như vậy. Nhưng sao hôm nay cô lại thấy trống trải lạ thường. Chốc chốc cô lại nhìn sang chỗ Yoon. Cốc vào đầu mình mấy cái cô tự hỏi "sao lại cứ nghĩ đến tên đó là sao nhỉ?"

Sica đang đi dạo bộ nơi công viên gần nhà, không khí ban đêm thật dễ chịu. Có nhưng thứ luôn tồn tại quanh ta nhưng nếu không nhìn thấy thì ta sẽ nghĩ rằng nó không có. Giống như vậy, có lẽ bóng đêm đã che đi sự vật nên ta cảm thấy dễ thở hơn. Cô đang mơn man những suy nghĩ xa xôi thì thấy Tae hớt hải bên kia đường.

- Taeyeon!  Sica cất tiếng gọi to và đưa tay vẫy vẫy - Cậu đi đâu mà có vẻ vội vậy.

- Ơh....Sica gặp được cậu may quá. Cậu có thể mang cái này đến nhà Yoon hộ tớ dược không? 

- Đây là cái gì vậy? Mà sao cậu lại.........

- Đây thuốc của Yoon. Hôm qua không biết cậu ấy có chuyện gì mà uống rượu say bét rồi còn mắc mưa nên bị ốm rồi.

Nghe đến đây Sica như sững người

- Em tớ ở quê lên, đang đứng chờ ở bến xe. Giờ tớ phải ra đón. Điện thoại tớ hết pin rồi, cũng chẳng gọi được cho ai cả. may gặp được cậu. Cậu mang đến nhà Yoon giúp mình nha?

- Ơh....uhmm để mình mang đến cho, cậu đi đi. Sica hơi ngập ngừng rồi đồng ý

- Cảm ơn cậu nha. Tae chạy nhanh đến trạm xe bus

KING COONG

KING COONG

KING COONG

Không thấy Yoon ra mở, Sica cầm tay nắm định lay thì cửa mở ra "cửa không khóa". Cô đi vào nhà, nhìn khắp phòng xem Yoon ở đâu

- Yoon? Cô cất tiếng gọi nhưng không nghe ai đáp lại. Bước vào phòng ngủ cô thấy Yoon đang nằm bẹp trên giường, mắt nhắm nghiền. Từ từ tiến lại, Sica để bịch thuốc xuống bàn, ngồi xuống giường nhìn Yoon. Yoon mặc bộ pyjama thoải mái nhưng trán lại ướt đẫm mồ hôi, người Yoon nóng ran. Từng hơi thở trút ra một cách khó nhọc. Sica nhìn vậy cô rất lo lắng, đưa tay lên sờ trán Yoon cô giật nảy

- Trời cô sốt cao quá

Đúng lúc đó Yoon  từ từ mở mắt ra. Ánh mắt lờ đờ mệt mỏi. Giờ cô mới nhận ra sự có mặt của Sica ở đây. Cô gượng ngồi dậy, Sica đỡ lấy cô

- Cô làm đang làm gì ở đây? Yoon thều thào

- Tôi mang thuốc đến cho cô, Tae có việc nên nhờ tôi mang đến. 

- Vậy mang đến rồi thì cô về đi. Yoon lạnh lùng đáp bằng giọng nói mệt mỏi

- Nhưng cô sốt cao quá, có cần tôi đưa đi bệnh viện không? mà cô đã uống thuốc chưa? Sica lo lắng

- Tôi uống rồi, tôi tự lo được, cô về đi.

Yoon đáp lại khi đang cố gắng đứng dậy. Sica thấy cô loạng choạng liền đến đỡ

- Cô định lấy gì để tôi lấy cho.

- Tôi tự lấy được

Yoon gạt tay Sica ra định bước tiếp nhưng bị Sica níu lại. Mất thăng bằng cô ngã xuống giường và kéo cả Sica ngã theo. Cả hai rơi vào tư thế "dễ gây hiểu lầm" khi mà giờ đây Sica đang nằm trên người Yoon, mặt đối mặt. Giây phút ngại ngùng hiện rõ trên khuôn mặt hai người. Bối rối Sica vụt đứng dậy, ánh mắt cô lảng đi chỗ khác. Cô vẫn ngoan cố

- Cậu định lấy gì?

- Nước. Yoon đấp trong khi cũng đang thất thần.

- Để tôi đi lấy cho. Sica đi nhanh ra cửa . Tim cô đập liên hồi.

Còn Yoon thì không khá hơn là mấy. Mặt cô cũng đang nóng ran lên. Dù cô đã quen với những chuyện này nhưng sao với Sica nó lại làm cô thấy ngại.

- Đây, nước đây, cậu uống đi. Sica đưa nhưng không dám nhìn thẳng vào Yoon. Cô mang ly ra ngoài cất thì có điện thoại

- Con đang ở đâu vậy? Sao giờ này còn chưa về

- Dạ. con đang ở nhà bạn. Hôm nay con xin phép ở đây được không ạ? Bạn con bị ốm mà không có ai chăm sóc cả.

-.....................

- Dạ con biết rồi ạ

-.................

- Vâng bye mom

Sica quay trở lại, cô đi giặt cái khăn ướt để đắp trán cho Yoon. Khi cô vào phòng thì Yoon đã thiếp đi. Nhẹ nhàng cô lau những giọt mồ hôi lấm thấm trên trán Yoon, rồi đặt khăn lên đó. Nhìn Yoon ngủ thật ngon lành. Cũng là gương mặt này cũng là con người này mà sao lại khác nhau đến thế? Lúc ngủ thì trông hiền mà dễ thương quá, còn lúc tỉnh thì như....cái đồ đáng ghét, xấu xa. Chính Sica cũng không thể hiểu sao lại lo lắng cho Yoon đến vậy, khi mà hôm qua thôi cô còn tức Yoon đến phát khóc. "Không lẽ vì chuyện hôm qua mà cậu lại uống say đến nỗi mắc mưa rồi bị ốm theea này hả? Đồ thần kinh"

Đột nhiên có 1 dòng lấp lánh chảy ra từ khóe mắt Yoon, bò xuống thái dương rồi thấm xuống gối. 

- Umma, appa, Fany à, sao mọi người bỏ Yoon mà đi hết vậy.

Lòng Sica đau thắt lại. Tự nhiên cô thấy thương Yoon đến lạ. Thật đúng là con người có làm gì thì lúc họ ốm đau mới biêt con người thật của họ. "Sao lúc nào cậu cũng làm tôi cảm thấy có lỗi vậy hả cái đồ ...đồ......đáng ghét kia" Sica vừa nghĩ vừa giơ tay định đánh Yoon nhưng nhớ là Yoon đang ốm. Mắt cô cũng đang long lanh. Mơn man với những suy nghĩ Sica cũng gục ngủ nơi thành giường từ lúc nào không hay.

Khẽ giật mình Sica chợt tỉnh giấc. "1h sáng". Yoon vẫn ngủ thiếp đi. Sica đưa tay lên sờ trán Yoon thấy cũng đã đỡ nhiều rồi nhưng vẫn còn ấm. Lấy khăn để đi dặt Sica định bước đi thì Yoon tỉnh giấc

- Cô vẫn chưa về à? 

Sica không để tâm đến cô hỏi lại - Cậu ăn gì để uống thuốc nha. Để tôi nấu cháo cho cậu.

Nói rồi Sica bước đi. Cách tốt nhất để trị một người bướng là phải bướng hơn họ và Sica đã thành công. Yoon chỉ biết ở trong phòng và nhìn theo bóng Sica. 

- Mà khoan đã, cô ta biết nấu ăn hả? Yoon tự hỏi lòng mình

Đáp lại câu hỏi của Yoon là tiếng xoong nồi rơi loảng xoảng bên ngoài. Yoon thở dài ngao ngán

- Haizzz không biết ai nấu cho ai ăn đây hả trời?

Yoon loẹt quẹt bước ra bếp khi Sica đang loay hoay với đống xoong nồi

- Để tôi nấu cho - Yoon cất tiếng

- Cậu đang mệt mà ra đây làm gì? vào đi để tôi nấu cho.

Sica đang cầm cái chảo bất ngờ nghe tiếng Yoon cô quay lại làm chấn chảo vào đầu Yoon

- ơh..cậu không sao chứ? Sica hỏang hốt

Yoon xoa xoa chỗ đau, miệng than vãn

- Không biết kiếp trước tôi làm gì mắc nợ cô mà kiếp này cô hành hạ tôi cả thể xác lẫn tinh thần, ốm cũng không được nghỉ nữa.

Sica hơi đỏ mặt

- Ai bảo cậu ra đây làm gì, sao không ở trong mà nghỉ đi, để tôi nấu cho

- Để cô nấu thì đến bao giờ tôi mới được ăn, không khéo cô lại biến gian bếp nhầ tôi thành bãi chiến trường luôn quá. 

-Hing~!

Sica phụng phịu

Một lúc sau  Yoon và Sica đang thưởng thức món ăn của Yoon nấu

- Cậu nấu ăn ngon thật đấy. Sica vừa ăn vừa đánh giá - hihi một bữa ăn đặc biệt lúc 2h sáng

- Uh đặc biệt là phải rồi vì giờ này mà cô còn thức là điều đặc biệt nhất đó. Yoon chọc Sica

- Ya! Sica lại hỏi tiếp - Mà cậu thích ăn món gì nhất?

- Bánh nếp xào ớt. Sao?

- Oh.......... không hỏi vậy thôi. Sica cũng thấy lạ là sao cô lại tò mò về sở thích ăn uống của Yoon cơ chứ. Nghĩ rồi cô cười khúc khích.

- Hâm............

Sau khi dọn xong đống chén Sica vào phòng xem Yoon thế nào. Yoon đang ngồi trên giường

- Cậu đã uống thuốc chưa?

- Rồi

Giờ Sica mới để ý thấy chỗ khi nãy cái chảo chấn vào giờ nó đã sưng lên.

- Omo.. nó sưng lên rồi

Đưa tay xoa xoa chỗ đó Yoon nhăn nhó

- Để tôi bôi thuốc cho

Yoon ngồi im để cho Sica bôi thuốc. Khuôn mặt Sica ghé sát lại mặt Yoon. Cô mải mê bôi thuốc mà không để ý thấy Yoon đang nhìn cô rất chăm chú. Trong tầm mắt Yoon, bờ môi của Sica hiện lên đầy hấp dẫn. Ở một khoảng cách gần như vậy việc Yoon không kiểm soát nổi bản thân là điều dễ hiểu. "Làm sao có thể cưỡng lại ma lực của đôi môi đó?" vẫn là câu hỏi không có câu trả lời.

Cô vòng tay ra sau gáy kéo Sica vào một nụ hôn. Sica mở to mắt hết cỡ vì quá bất ngờ. Cô nhẹ đẩy Yoon ra nhưng Yoon càng ôm cô chặt hơn. Nhưng rồi cô cũng không định phản kháng nữa, từ từ cô nhắm mắt lại. Không phản kháng nhưng cô cũng không hôn đáp trả, chỉ để im cho Yoon kéo dài nụ hôn của mình. Dù có tính chất bất ngờ nhưng nụ hôn này khá nhẹ nhàng, êm ái, nhưng không thiếu sự nồng nhiệt. Yoon kéo cả cô và Yoon cùng nằm xuống trong khi vẫn không dứt khỏi nụ hôn đó. Một lúc sau Yoon từ từ buông ra. Từng hơi thở ấm nóng và gấp gáp của Yoon cứ phả vào mặt cô. Có lẽ việc hô hấp của Yoon có phần khó khăn hơn Sica vì cô đang ốm. Bối rối, Yoon cúi xuống

- Xin lỗi, tự nhiên tôi không làm chủ được

-..................................

- Đêm nay........ cô có thể ................ngủ...........với tôi có được không? Sica trố mắt lên ngạc nhiên dù vẫn còn ngượng. Yoon nói tiếp

- Chỉ là..........ngủ thôi.

Sica vẫn không nói gì, cô chỉ im lặng và để Yoon ôm cô vào một giấc ngủ say. Chính cô bây giờ cũng không thể hiểu và cũng không thể giải thích vì sao mình lại như vậy. Dường như cô cảm nhận thấy Yoon rất cô đơn, và cô muốn được ở bên cạnh để lấp đầy khoảng trống đó, ít nhất là lúc này. Cô ngủ thiếp đi trong vòng tay ấm áp của Yoon.

----------------------------------------------------------o0o--------------------------------------------------------------

Ánh nắng nhẹ nhàng của buổi ban mai len lỏi qua những tán là cây, đi qua lớp rèm của và tinh nghịch chơi đùa nơi mắt Yoon. Khẽ dụi mắt Yoon tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Toàn người cô nhức mỏi, ê ẩm. Cô đã đỡ sốt hơn hôm qua. Ngồi dậy  cô xoa hai bên thái dương cho đỡ nhức đầu. Phải mất một lúc cô mới nhớ ra tối qua Sica đến nhà cô. Không thấy Sica ở đây nữa cô đoán chắc cô ấy đã về. Cô mỉn cười khi nhớ lai chuyện tối qua. Thấy mẩu giấy nhỏ trên bàn, Yoon đưa tay lấy đọc 

" Cậu dậy thì ăn cháo rồi uống thuốc, tôi mới mua hồi sáng đó. Tôi về trước"

Liếc sang tô cháo được đậy kín trên bàn cùng mớ thuốc bên cạnh, Yoon lại cười. Cô chưa bao giờ cười một cách ngốc nghếch đến vậy. Thật lạ là cô đã từng yêu và trải qua nhiều cuộc tình một đêm nhưng sao cảm giác bên cạnh Sica lại làm cô bối rối. Nghĩ đến đây ánh mắt cô lại đượm buồn. Cô thoáng nghĩ về Fany. Nhìn ra khung của sổ, ánh nắng của ban mai thật dịu dàng, ngọn cây khẽ đung đưa theo gió. 

"Fany à, có phải là Yoon đã yêu cô ấy rồi không?"

End chap 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonsic