[LONGFIC] Có lẽ nào ta yêu nhau? Chap 8 Yulsic, Yoonsic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ nghỉ đông

Sica theo Yul về quê chơi. Những cánh đồng rộng lớn, những con đường mòn bé xinh, những ngôi nhà kiểu truyền thống...tất cả chỉ có trong trí tưởng tuongj của Sica thì giờ đây cô đã được thấy tận mắt. Cô thích thú khi được Yul dẫn đi thăm mọi cảnh đẹp quê mình. Tuy phong cảnh đã bị phủ một lớp tráng xóa của tuyết, nhưng không vì vậy mà giảm đi vẻ đẹp vốn có. 

Hôm nay Yul ra ngoài từ sớm, cô đến để chào hỏi cô chú họ hàng. Sáng ra thấy Sica còn ngủ ngon giấc nên cô không đánh thức. Sica ở nhà chẳng biết làm gì nên cô đi vào khu rừng gần đó để chơi. Những đồi thông xanh ẩn hiện qua lớp tuyết phủ, mùi nhựa thông thơm đến lại thường. Cô thích thú đi lang thang trong khu rừng, nghịch ngợm với vài bông tuyết. Cô cứ vô tư đi mà không nhìn đường. Đến khi mỏi chân cô tìm đường quay về mới thấy những con đường vốn lạ càng thêm lạ. Chính xác là cô bị lạc. Điên thoại cô để ở nhà nên không thể gọi cho ai được. Tâm trạng lo sợ và hoảng loạn bao trùm lấy cô. Cô cất tiếng kêu thật to nhưng không có tiếng ai trả lời. Càng đi, Sica càng lạc sâu giữa khu rùng hoang vắng.

Sợ

Cô thực sự thấy sợ. Vừa đi cô vừa khóc. đi mà không định hướng là đi đâu, cô cứ chạy thẳng. Trời lại bắt đầu rơi tuyết, gió rít ngày càng mạnh. Hình bóng Sica thực sự nhỏ bé trong khu rừng này. Có vẻ như trời đã về chiều. Sica không còn sức để khóc hay kêu bất cứ gì nữa. Cô bước từng bước liêu xiêu, lả đi vì đói và kiệt sức. Sica quỵ hẳn xuống đất. Cô dựa vào một gốc cây. khóc thút thít. 

- Cô đang làm cái quái gì ở đây vậy? Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng Sica

Cô giật mình

Hoảng sợ

Ngồi im, không dám quay đầu lại. Tự nhiên giữa khu rừng hoang này lại có một tiếng người. Cô đang lả đi vì mệt nhưng bản năng sinh tồn trong cô trỗi dậy làm cô tỉnh táo.

- Cô bị câm à?. Giọng nói đó lại vang lên một lần nữa

Sica từ từ với tay lấy 1 khúc cây ngay trước mặt. Tiếng bước chân tiến lại gần phía cô. Sica lấy hết chút sức lực tàn quay lại và 

Bốp

- Không được lại gần đây. Sica hét lên trong khi múa khúc cây loạn xạ, mắt nhắm tít, hình như là đập trúng đầu của tên đó

- A..........a.........a........Người đó lùi lại mấy bước, đưa tay lên xoa chỗ vừa bị đập và hét lên - Cô điên à..

"Sao giọng nói này nghe quen quá?" Sica mở mắt ra và thấy.........Yoon đang ôm đầu nhăn nhó

- Yoon? Cô ngạc nhiên thốt lên - Sao............sao........?

- Sao trăng cái gì? Cô có bị điên không mà lại đánh người hả?Yoon cằn nhằn

Sica không nói gì. Cô lao đến ôm lấy Yoon và bắt đầu khóc, khóc ào lên như một đứa con nít. 

--------------------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------------

Yul đứng ngồi không yên. lòng cô nóng như lửa đốt. Điện thoại Sica không mang theo nên không thể biết cô ấy đang ở đâu. Trời càng về tối Yul càng sốt ruột. 

- Cô ấy có thể đi đâu chứ? Cô ấy đâu quen ai ở đây đâu

Yul dường như không thể giữ nổi bình tĩnh nữa. Cô đã đi hết nhưng nơi mà cô đưa Sica đến nhưng đều không thấy. Yul tự trách mình sao lại để cô ấy ở nhà một mình trong khi cô ấy không quen ai cả. Yul hối hận vì đã đưa cô ấy về đây. Một ý nghĩ dại dột thoáng qua đầu Yul làm cô ấy liên tưởng đến chuyện của Fany. Cô sợ Sica lại xảy ra chuyện gì không hay. Cô hoảng loạn và lại đi tìm Sica khắp nơi.

-------------------------------------------------------------o0o--------------------------------------------------------

- Vậy là cô ham chơi nên bị lạc hả? Yoon hỏi khi đang cõng Sica trên lưng 

- Uhm....

- Cho đáng đời...ai biểu lớn rồi còn mải chơi như con nít.

-Ya~! Sica đánh vào vai Yoon - mà sao cậu lại ở đây?

-Tôi cũng về quê

"À, Yul với Yoon cùng quê, mình quên mất"

- Vậy cậu làm gì trong rừng vậy?

- Tôi về đây nhưng không có chỗ ngủ, tôi ở nhờ trong chùa, nên đi làm công ích thôi. Sáng dậy quét cổng chùa, rồi chiều đi nhặt củi. May mà tôi đi mới gặp cô đó. không là tối nay cô ngủ ngoài đó, làm mồi cho thú rồi. Yoon nói giọng chọc Sica

- Hing~! 

- Ya! cô có biết mình nặng lắm không? không ngồi yên thì tôi cho đi bộ đó

- Không. Sica ôm cứng lấy cổ Yoon rồi cười khúc khích

- Aishi......thật là...vướng phải của nợ..........

---------------------------------------------------------o0o-------------------------------------------------------------

Thấy Sica đang ngồi ở bục cửa. Yoon tiến lại và cất tiếng 

- Cô đang làm gì vậy? đã đỡ hơn chưa?

Sica ngẩng lên thấy Yoon, cô cười rồi gật đầu. Yoon đến ngồi bên cạnh. Hai người không nói gì, chỉ im lặng như vậy. Mỗi người một tâm trạng

Yoon POV

Chỉ một hôm nay thôi, sẽ chỉ có một lần này thôi, mình sẽ sống thật với con người này, chỉ một đêm nay thôi. Như vậy có tham lam quá không nhỉ? 

EndPOV

Sica POV

Mình có mơ không nhỉ? Giờ đây cậu ta đang thức mà, cũng đâu bị ốm đâu ? sao lại hiền và dễ thương vậy. Đây mới là con người thật của cậu phải không Yoon? Trong lúc tôi gần như mất đi hi vọng thì cậu lại xuất hiện. Không biết phải gọi là gì nhưng cậu luôn làm tôi phải tò mò và nghĩ đến. Sao thế này? không lẽ mình......ôi không phải đâu.....

EndPOV

- Giờ trời hết rơi tuyết rồi, còn thấy cả sao nữa kìa. Sica chỉ lên trời

- Uhm.....Yoon nhìn lên mỉn cười

Yoon thận trọng nhìn sang Sica 

- Chắc giờ này Yul đang tìm cô đó

"Ôi Yul, mình quên mất. Trời! sao mình lại quên được nhỉ?"

- Ơh...tôi quên mất..nhưng..........điện thoại tôi để ở nhà rồi....cậu....

- Tôi báo cho Yul biết rồi.

Yoon vẫn không nhìn Sica. Cô khá bất ngờ, vì từ trước đến giờ Yoon với Yul luôn khắc nhau, vậy sao Yoon lại....Có lẽ Yoon đoán được ý nghĩ của Sica, cô nói tiếp

- Cô đừng ngạc nhiên vậy chứ? Yoon quay sang cười - Thôi vào trong đi chứ không lại bị cảm lạnh đó. Yoon đỡ Sica đứng dậy. Thấy Sica đi nhắc Yoon hỏi

- Chân cô bị làm sao vậy?

- Tôi.... ngồi lâu......... bị .......tê chân

Yoon phì cười, rồi cúi xuống bế Sica đi vào phòng trước sự ngạc nhiên đến cứng người của Sica. Đặt Sica xuống, Yoon đi trải nệm để ngủ. Vừa làm Yoon vừa hỏi

- Làm gì mà cô nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh vậy?

- Cậu....hôm nay uống nhầm cái gì à?

- Uh....haha.....chắc vậy đó - vuốt vuốt tấm nệm cô gọi - vào đây ngủ đi

Lại một lần nữa Sica trố mắt lên ngạc nhiên

- Tôi...với cậu....ngủ chung ....?

- Uh, không lẽ tôi ngủ trong đây còn cô ngủ ngoài sân à? Yoon vô tư đáp

- Nhưng ...............

- Vậy thì tùy cô thôi.....nếu như cô chịu nổi lạnh thì cứ ngủ ngoài đó cũng được

Nói rồi Yoon nằm xuống trùm chăn đắp ấm áp, để Sica ngồi co ro ở đó.

Trời càng về khuya càng rét,  Sica ngồi ôm cứng người mà vẫn thấy lạnh. Cô đưa mắt nhìn kỹ, thấy Yoon đã ngủ say. Rón rén cô tiến lại và thận trọng nằm bên cạnh Yoon. Vẵn không thấy Yoon phản ứng gì, Sica nhẹ nhàng kéo chăn đắp mà không hề biết trong chăn đang dấu một nụ cười.

- Tưởng cô ngồi đó suốt đêm luôn chứ. Yoon lên tiếng làm Sica giật mình

- Cậu chưa ngủ sao? Sica ngượng ngùng hỏi lại

Yoon mở mắt ra

- Nằm xịch lại đây tôi sưởi ấm cho.

Sica ngại ngùng xích sát vào Yoon để cảm nhận hơi ấm từ cô ấy. Tim cô bỗng lại đập liên hồi.

- Cô cứ ngủ đi, tôi không làm gì đâu

Yoon nhìn vào mắt Sica bắng ánh mắt tin cậy để cô ấy yên tâm ngủ. Sica hơi đỏ mặt, cô vùi sâu vào cổ Yoon rồi thiếp đi.

--------------------------------------------------------------o0o-------------------------------------------------------------------

Sáng

Sica giật mình tỉnh giấc. 

Nheo nheo cặp mắt rồi cô cũng mở hẳn ra. Giờ cô mời nhận ra cả hai đang ấm áp trong vòng tay của nhau. Cô đang ôm Yoon, khẽ siết chặt hơn vòng tay của mình cô mỉn cười. Cô nhìn ngắm gương mặt đang ngủ ngon lành kia và mơn man những dòng suy nghĩ  " giây phút này.....thật bình yên. Cậu luôn làm tôi tò mò, lúc thì cậu ấm áp và tử tế, có khi cậu lại lạnh lùng và đáng sợ. Cậu không giống Yul, không chu đáo, ân cần, không dịu dàng, tốt bụng...mà sao cậu luôn làm tôi phải nghĩ đến chứ.....Ở bên cạnh cậu tôi còn quên cả Yul nữa.....". Ánh mắt Sica dừng lại ở đôi môi của Yoon. Một ý nghĩ theo cô là diên rồ chợt chạy thoáng qua. Cô cũng không nghĩ là mình còn đủ tỉnh táo để không điên theo cái ý nghĩ đó. Rướn người tới Sica đặt một nụ hôn nhanh lên môi Yoon. 

- Ai cho phép cô hôn lén tôi?

Yoon bất ngờ lên tiếng. Sica như đơ người ra. Yoon từ từ mở mắt ra và nhìn sâu vào đôi mắt nâu kia. Sica như tê liệt toàn thân, cô vẫn đang mở to mắt ngạc nhiên mà không thốt nổi nên lời. Tiến sát đến mặt Sica, Yoon vẫn không rời ánh mắt.

- Cô dám hôn lén tôi thì cô phải bồi thường. 

Nói rồi Yoon kéo Sica vào một nụ hôn êm ái. Thoáng chút bối rối nhưng rồi Sica cũng chấp nhận. Lần này thì Sica không phản kháng nữa mà còn hôn đáp trả Yoon. Cô vòng tay ra sau cổ, ôm Yoon thật chặt. Nụ hôn chuyển từ nhẹ nhàng sang nóng bỏng dần với sự nồng nhiệt từ hai phía. Khi mà Yoon bắt đầu không thể kiểm soát được hành động của mình, thì cô chợt nhớ ra. Cô chủ động dút khỏi nụ hôn tưởng dài như vô tận đó. Xoáy sâu vào đôi mắt còn thoáng nét ngại ngùng, Yoon thì thầm

- Vậy là cô và tôi hết nợ 

Câu nói làm Sica sững sờ. "Gì chứ? Nụ hôn này chỉ là nợ và trả thôi à?, không cảm xúc? không ham muốn sao?". Trong chốc lát tai cô như bị ù đi, lòng cô thắt lại, nhịp thở như bị bóp nghẹt. Cô đáp lại trong mơ hồ.

- Uh..hết nợ.

Yoon ngồi dậy, đi ra ngoài. Còn cô thì vẫn đang như người trong mộng, chợt sống mũi cô cay xè, cô cười cay đắng "Uh..chỉ là vậy thôi"

Một lúc sau cô ra ngoài, thấy Yoon đang cào tuyết nơi cổng chùa. Cô ngồi im nhìn Yoon. Không khí buổi sáng nơi đây thật thanh khiết,trong lành. Tuy bị tuyết phủ một lớp nhưng phong cảnh vẫn đẹp lạ thường. Dường như màu trắng ấy đã tô thêm vẻ tinh khôi của buổi sáng. Cảnh đẹp khó tả. Lại nhìn Yoon, lòng cô lại buồn, một nỗi buồn cũng khó tả như chính cảnh đẹp nơi đây vậy. Yoon đi cất đò đạc rồi quay ra cùng một nhà sư

- Nhà sư đây cũng xuống núi. Cô đi theo mà về nhà. Yoon lạnh lùng nói

Sica ngạc nhiên " Sao cậu ấy lại thay đổi thái độ một cách nhanh chóng vậy chứ?, tối hôm qua còn...."

- Nhưng tôi đâu biết đường?

- Tôi đã báo cho Yul rồi, cô cứ xuống núi là Yul sẽ đón cô.

Nói rồi Yoon quay lưng bước vào, còn Sica thì đứng ngẩn ngơ

- Chúng ta đi thôi chứ - nhà sư nhẹ nhàng lên tiếng. 

- Ơ....dạ...vâng

Sica đi theo nhà sư nhưng lòng đang hướng về Yoon, với nhiều câu hỏi........

Khuất sau cánh cửa chùa, Yoon bước ra nhìn theo bóng Sica rồi tự hỏi

- Đây có phải là lần đâu tiên và cũng là lần cuối cùng em chủ động hôn tôi không?

End Chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonsic