Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã nửa tiếng đồng hồ kể từ khi Suzy vào phòng Kim Myung Soo . Jiyeon bề ngoài làm bộ như không để ý gì cả , chuyên tâm làm việc . Nhưng trong lòng thì nổi trận lôi đình , quyết định tối nay về phải hỏi rõ ràng mọi chuyện . Đưa mắt liếc nhìn xung quanh , Jiyeon thấy tất cả nhân viên hầu hết đã ra về , chỉ còn lại một mình cô . Jiyeon nhẹ nhàng đứng dậy , đi thật kẽ đến trước cửa phòng làm việc của Myung Soo , áp tai vào nghe thử 

  - Tâm nguyện ... lâu lắm ... trở lại ... chấp nhận ... yêu quý – Jiyeon đã cố căng tai ra nghe , nhưng những gì cô nghe được chỉ là những từ ngữ không rõ của ai phát ra , còn lại không rõ ràng , chưa đủ một câu hoàn chỉnh 

  Bực mình dậm dậm chân xuống nền đất , Jiyeon đứng trước cửa chồng nạnh chửi thầm trong miệng ... 

  Đột nhiên cánh cửa mở ra , đứng trước là Kim Myung Soo

  - Yah Yeonnie a , em đang làm gì vậy ? – Giọng điệu của anh bây giờ hoàn toàn không giống với giọng điệu của Giám đốc nói với Thư kí , mà chính xác là bạn trai nói với người yêu . Suzy đứng sau , nghe Myung Soo nói vậy liền đờ người , nhìn về phía người con gái trước mặt 

  Đây chả lẽ là bạn gái của Myung Soo , Suzy hoài nghi trong lòng . Ngay vào lúc đó , Myungsoo quay người lại , cười nói với cô 

  - Cậu về cẩn thận , khi nào rãnh rỗi chúng ta gặp nhau ! 

  “ Đúng là đồ đáng ghét !!! Kim Myung Soo , hôm nay anh không xong với em rồi “ Jiyeon vẻ mặt đỏ ngầu , liếc ngang liếc xéo anh ra mặt 

  - Ừ , khi nào rãnh cùng nhau ăn cơm ! Mình đi đây – Suzy cười gượng gào , chào tạm biệt rồi đi thẳng mạch không quay đầu lại

  Trên xe Myung Soo , có hai khuôn mặt hoàn toàn trái ngược nhau . Một cái thì như bánh bao mới ra lò , nhăn lại một cục . Một cái thì như hoa mới nở , tươi cười không ngớt . Thì ra là có người nào đó đang ăn dấm chua , còn làm lộ liễu đến như vậy nữa . Jiyeon nghiến răng ken két

  - YAH KIM MYUNG SOO ~~~

  Âm thanh của Jiyeon với tấn số cao như vậy chắc hẳn có thể làm nứt kính của xe , nhưng mà may mắn là xe anh loại xịn , kính cũng cao cấp hơn loại bình thường . Còn người chủ xe thì khỏi nói , cái tai lùng bùng như sắp bị điếc tới nơi 

  - Em làm gì lại hét lên vậy ? Ai chọc giận em chuyện gì sao ? – Rõ ràng là anh biết nguyên nhân nhưng lại làm ngơ như người không có tội

  - Là anh là anh là anh đó !!! 

  - Sao lại là anh chứ ? Anh có làm gì đâu ? – Myungsoo trợn ngược mắt , diễn là phải diễn cho đạt , đó là chăm ngôn của anh và Nickhun

  - Hừ hừ , rút cuộc là anh cùng cô nàng Suzy đó nói những gì ? Mau khai rõ cho em biết ~~~ 

  Myungsoo tuy ngoài mặt không nói gì nhưng trong thâm tâm của anh đang thầm vui mừng muốn chết đi được . Anh càng ngày lại càng tin tưởng cô hơn , cô đã hoàn toàn yêu anh như trước khi , không cảm thấy căm thù hay ghét anh như trước nữa . Bỗng dưng điện thoại anh vang lên , anh bấm nghe 

  " Được rồi , tôi sẽ đến " 

  Nói rồi anh quay ngược đầu xe lại , chạy về hướng địa chỉ mà người trong điện thoại đã nói 

  - Anh đi đâu vậy ? Có chuyện gì sao ? - Jiyeon lay lay cánh tay đang lái xe của anh

  - Không có chuyện gì đâu , anh đi đến chỗ này , em đợi trong xe một tí 

  Nói xong rồi hai người cùng nhau đi đến công viên gần đó . Myung Soo mở cửa định đi xuống , nhưng đột nhiên anh nhớ gì đó , quay người lại , kéo gần vào người Jiyeon rồi hôn lên môi cô 

  - Em chờ anh ở đây , sẽ nhanh thôi . Không được đi lung tung . OK ? - Myungsoo dặn dò cô kĩ lưỡng

  - Ừ - Jiyeon gật đầu ...

  Sau 15 phút ngồi trong xe trống trãi , cô lấy từ trong túi xách của mình ra một tập hồ sơ , cô nhìn vào đó , mĩm cười thật tươi . Chưa có bao giờ cô hạnh phúc như ngày hôm nay , cô chắc chắn sẽ nhớ rõ ngày này , 14-7-2013 

  " Sao anh ấy đi lâu vậy nhỉ ? Mình có nên đi tìm không ? " Ji Pov 

  Suy nghĩ một hồi , cô cũng quyết định mở cửa đi xuống xe . Rồi từ từ đi vào cổng , công viên này chỉ có duy nhất một lối đi , đường thì tối tối mờ mờ , Jiyeon lấy điện thoại ra bật sáng cho nhìn thấy rõ rồi mới tiếp tục bước đi . Rồi từ xa , cô nghe thấy tiếng khóc của ai đó . Là của người con gái ! 

  Hình ảnh trước mắt Jiyeon làm chính cô không còn tỉnh táo được nữa . Baek Suzy , người phụ nữ đó đang ôm Myung Soo từ đằng sau , đôi mắt ngấn nước , người đó ôm chặt lắm , bám lấy không cho Myungsoo rời đi . Rồi đến lượt mắt cô ngấn nước , sóng mũi cay cay muốn nghẹn lại ..

  Tại sao chứ ? Tại sao chứ ? Cách đây 9 năm , chính là cô gái này làm cho cô đau khổ , sống cũng không bằng sống , chết cũng không bằng chết . Rồi đến bây giờ , khi cô chỉ mới tìm kiếm tình yêu của mình chưa đầy 2 tháng , cô gái đó lại một lần nữa cướp lấy người mà cô yêu thương nhất . Jiyeon lạnh người , đứng nếp vào hàng cây , điện thoại cô hết pin , ánh sáng nơi cô đứng cũng không còn , chỉ còn lại một bóng tối đáng sợ bao trùm lấy người cô . Jiyeon quay lưng , lại suy nghĩ về việc chạy trốn như thế nào ... 

  - Park Ji Yeon ! Em ra đây - Tiếng nói ấm áp thân quen , từ sau lưng cô , cách một cánh cây truyền đến 

  Cô lặng người , lướt nhìn lại hình ảnh đằng sau cô . Trái tim cô co thắt dữ dội , làm nên một cơn đau khó chịu 

  - Park Ji Yeon ! Anh nói lại một lần nữa , em ra đây ! - Tiếng nói đó càng lúc càng to hơn , mạnh mẽ như ép buộc cô phải đến

  Jiyeon xoay người , bước chân tiến về phía chỗ hai người kia đang đứng , ánh mắt cô đục ngầu , đỏ ửng

  - Có phải mới nãy em có ý định chạy trốn ? 

  - ... - Trả lời lại anh là sự im lặng của cô

  - Em thật sự không có khả năng dành lấy người em yêu hay sao ? Nếu em muốn hành động như lúc xưa , chẳng phải chúng ta lại mất thêm 9 năm nữa sao ? 

  - ...

  - Đến đây ! - Myungsoo đưa bàn tay mình hướng về phía cô , thúc giục cô mau chóng kéo anh về 

  Jiyeon di chuyển ánh mắt của mình từ dưới đất , lên đến cánh tay của Baek Suzy đang ôm chặt Myungsoo . Chằn chừ vài giây , cô từ từ đi đến . Gỡ cánh tay của người đó ra khỏi eo của Myungsoo , nắm chặt lấy bàn tay của anh rồi kéo ra sau lưng mình . Cô hít thở thật mạnh , lấy hết dũng khí , hét thẳng vào mặt cô 

  - Cô không được giành Kim Myung Soo ~ Anh ấy là của tôi ... là của tôi , cô có biết không hả ? Cô không là gì của anh ấy cả , anh ấy yêu tôi . Tôi có mọi thứ để giữ chặt Myung Soo : tài sản của tôi , thân thể của tôi , trái tim của tôi , gia đình của tôi và cả ... con của tôi . Tôi đã có con với anh ấy . Cô chỉ là người dưng qua đường , không thể so sánh được với tôi. Anh ấy là chồng tôi , người tôi yêu nhất . Cô hãy biến khỏi cuộc đời của hai vợ chồng tôi . Đừng bao giờ để tôi thấy cô một lần nào nữa , nếu không tôi sẽ giết cô , giết hết cả gia đình cô ! Anh ... đi với em ~~~

  Jiyeon mắng chửi Suzy xong , liền quay lại kéo MyungSoo đi thẳng một hơi không quay nhìn lại ...

  Một lát sau , họ cùng nhau dừng lại bên cạnh chiếc xe . Jiyeon bất ngờ xoay ngược lại , quay vào lòng Myungsoo mà khóc lớn

  - Oà oà , anh có biết em sợ lắm không hả ? Em sợ mất anh lắm đó Kim Myung Soo , không được rời khỏi em một lần nào nữa , em không cho phép anh . Anh không thể đi ... Oà oà 

  - Được rồi được rồi . Anh không đi đâu hết , cả đời chỉ ở bên cạnh em , yêu em thật nhiều 

  - Oppa . Hồi chiều , Suzy đã nói gì với anh vậy ? - Jiyeon ngẩn đầu nhìn lên Myungsoo , nhẹ giọng hỏi

  Myungsoo ngẫm nghĩ 

Flash Back

  Suzy bước vào phòng , nở nụ cười thật tươi với Myungsoo

  - Myung Soo , lâu ngày lắm rồi mới gặp lại cậu 

  - Đúng vậy , cậu đến đây ngồi này . Dạo này cậu khoẻ chứ ? – Myung Soo cũng cười trả , đứng dậy đi đến cái bàn trà bên kia pha nước cho Suzy . Những chuyện như thế này đều là do Jiyeon làm nhưng anh biết rõ rằng trong thời điểm này , đánh chết cô cũng không vào 

  - Tớ vẫn ổn ... – Hai người ngồi đối mặt với nhau , ngại ngùng

  - Ừmmm ~~~ Mình ... – Myungsoo chủ động mở chuyện trước nhưng Suzy đã cắt ngang 

  - Thật ra , gia đình mình đã quay trở lại Hàn Quốc , bố tớ đã về hưu . Dạo gần đây mình rất vui ... Cậu có biết tại sao không ? – Suzy nhướng mày 

  - Tại sao vậy ? 

  - Bởi vì mình sắp được hoàn thành tâm nguyện hơn 10 năm nay vẫn chưa làm được , mình đợi đến ngày này lâu lắm rồi ! – Suzy đỏ mặt , cúi đầu xuống lấy hết dũng khí – Sự thật là ... Trước khi di dân đến Mỹ , mình đã rất thích cậu . Mình cảm nhận được rằng cậu cũng như mình ... Liệu chúng ta có thể trở lại như 10 năm trước được không ? 

  Myung Soo ngẩn đầu , nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn nước , giọng nói như sắp khóc của cô . Thì ra trước đó , cô cũng yêu anh ? Yêu đến nổi mà đã 10 năm mà vẫn nhớ đến anh sao ? Nhưng ... bây giờ ... tất cả đã chấm dứt ! Người anh yêu không còn là cô nữa mà là Park Ji Yeon ! Người con gái mà anh suốt đời yêu mến , làm cô được hạnh phúc ... 

  Myungsoo cười nhẹ

  - Nếu cậu nói câu này vào 10 năm trước , mình sẽ chấp nhận . Nhưng với hôm nay , mình xin lỗi , người mình yêu duy nhất trên đời này chỉ có một người . Đó là Park Ji Yeon ...

End Flash Back

  - Jiyeon à , con của chúng ta , là thật hay giả ? - Myungsoo ôm cô gần hơn nữa , giọng nói vừa ngọt ngào yêu thương , vừa nghi ngờ

  - Tất nhiên là thật rồi . Đáng ghét , bây giờ dám làm em có bầu rồi mà định quay mông , phủi đít đi hả ? 

  - Thật chứ ?

  - Thật ! 

  Myung Soo ngẩn người , không tin những gì Jiyeon . Rồi đến cả 10 giây sau mới định hình lại được , nhấc bổng cô lên , xoay vòng vòng . Bây giờ , đối với anh còn hạnh phúc với hái sao ở trên trời . Rút cuộc thì sao bao nhiêu thăng trầm , cách nhau cả một đại dương to lớn , hai người lại được gặp nhau , và lại được một kết thúc vô cùng viên mãn . Họ yêu nhau một cách chân thành , trái tim dường như đã dành trọn vẹn cho người kia . Một tình yêu mãnh liệt cũng những hạnh phúc vô bờ bến ... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro