Chap 23: Bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Khuôn mặt không biểu lộ gì làm người ta nhìn không thấy có chút khó chịu nào, nhưng giọng nói và vẻ mặt khác nhau hoàn toàn, toát ra một luồng khí lạnh. Yuri bây giờ chính là trạng thái này. Xem ra, lúc nãy, Yuri nói phải uy hiếp âm thầm, giải quyết sự việc theo cách "thần không biết quỷ không hay", chính là thế này. Nếu bây giờ, tôi xong ra ngăn cản hắn cũng không kịp nữa, huống hồ, tôi cũng không muốn làm thế. Thế là, tôi im lặng nấp vào trong góc tối xem tình hình phát triển như thế nào.

 "Này, cậu nghe tôi nói!" Là Yoo Chun.

 "Sao? Hoá ra, tai cậu không điếc?" Yuri nhếch mép, cười hì hì.

 Sau lưng tôi đang tổ chức bữa tiệc sinh nhật xa hoa, huyên náo. Mà nhân vật chính của bữa tiệc lại bị người nhỏ tuổi hơn mình đang doạ nạt ở đây?

 Cây trồng trong vườn đang lắc lư theo gó, mái tóc đen mượt của Yuri cũng phất phơ trong gió. Nếu như, mặt cậu ta không có vẻ dọa nạt người khác, nói không chừng, tôi sẽ không cầm lòng được mà chạy ra vuốt nhẹ lên mái tóc này.

 Yoo Chun: "Này, cậu nghe tôi nói."

 ''Tôi đang nghe đây, sao hả?"

 "Cậu... cậu chẳng qua chỉ là tên vệ sĩ nhỏ nhoi, lại dám ngang tàng ở đây?"

 "Tên vệ sĩ nhỏ nhoi? Đúng, tôi là vệ sĩ của Jessic, nhưng không phải vệ sĩ của cậu. Cho nên, cho dù tôi có tháo vài bộ phận trên cơ thể cậu, có lẽ cũng không có vấn đề gì lớn lắm."

Thật độc ác.

 "Này, rốt cuộc tôi đã làm gì sai, cậu lại đối xử với tôi như thế?" Yoo Chun nói.

 "Cái đầu mọc trên cổ cậu làm gì, cậu không biết tự mình suy nghĩ à?"

 "Là vì tôi nói cậu... nói cậu là tên vệ sĩ nhỏ nhoi. Là vì... là vì chuyện này?"

 "Mấy lời nói rác rưởi đó sao có thể làm tôi nổi giận?"

 "Thế... thế rốt cuộc là tại sao?"

  Yuri từ từ đi lại gần Yoo Chun đang nằm bệt dưới đất. Yoo Chun đã lãnh một đấm của Yuri, gần như sợ đến nỗi hồn bay phách tán, xem ra, hắn cũng biết rõ, đánh với  Yuri chỉ có thể là lấy trứng chọi đá. Yoo Chun giống như con mồi bị con rắn độc thôi miên, chỉ có thể đợi con rắn độc chầm chậm bò lên cơ thể cứng đơ của mình. Yuri đến bên Yoo Chun và đá nhẹ vào hắn: "Chỉ cần cậu tuân thủ 3 điều kiện, tôi sẽ thả cậu đi."

 "Điều... điều kiện gì?"

 Yoo Chun vui sướng như vớ được vật cứu mạng. Ngay cả khán giả như tôi cũng bắt đầu cảm thấy hắn rất đáng thương.  Đụng phải loại người hết cách trị như Yuri, Yoo Chun chỉ có thể tự cho là mình xui xẻo. Lúc nãy, tôi rất bồn chồn, người có tính cách độc ác như Yoo Chun sao có thể ngoan ngoãn nghe lời Yuri như thế?

 "Thứ nhất, nếu cậu dám tiết lộ chuyện này ra, tôi sẽ giết cậu."

 "Tất... tất nhiên rồi! Nói thế nào đi nữa, tôi cũng là người có tiếng tăm!"

 Lăn dưới đất như lá rụng mùa thu, miệng còn có thể nói được những lời như vậy? Bái phục, bái phục.

 "Thứ hai, cẩn thận với cái miệng trước mặt Jessica, biết chưa?"

 "Ừ... ừ, biết... biết rồi."

 "Thứ ba, nếu cậu còn dám có ý gì với Jessica nữa, tôi cũng sẽ giết cậu."

 "Ừ. Biết.. biết rồi!"

 Yuri hình như không tin lắm, trừng mắt nhìn Yoo Chun, nói: "Có thật biết rồi không? Vi phạm điều kiện, cậu chỉ có con đường chết."

 "Thật, thật mà!"

 Yuri lúc này mới lùi lại một bước. Nhưng, ánh mắt đằng đằng sát khí của Yuri làm Yoo Chun không dám thở mạnh thành tiếng rồi giật mình vì Yuri còn mở miệng:

 "Này, tôi còn một chuyện nữa muốn nhờ cậu."

 "Còn nữa à...?"

 "Ừ, còn 30 phút."

 Yuri nhìn đồng hồ, sau đó, cậu ta nói nhỏ vào tai Yoo Chun. Vì tôi cách khá xa, không nghe thấy họ nói gì, tôi thật tò mò muốn biết.

 Yuri quay đi, bỏ lại sau lưng Yoo Chun đang hoảng sợ luống cuống.

 Yuri mới đi được vài bước thì Yoo Chun nói: "Đợi đã!"

 "Chuyện gì?"

 "Cậu... cậu thật sự vì làm hết trách nhiệm của một vệ sĩ mới như thế?"

 "Bất mãn à?"

 Câu trả lời của Yuri khiến Yoo Chun lắc đầu nguầy nguậy. Yoo Chun đang sửa lại quần áo, Yuri nói với hắn một câu, trước khi rời khỏi chỗ đó:

 "Vài năm sau, nhận được thiệp mừng, cậu phải đi nhiều tiền hơn một chút."

                                                          *  *  *  *  *

 "Cậu lấy đâu ra gan to như thế? Hử?"

 "Lo ăn đi."

 Lúc nãy, cậu ta còn bảo tôi lấy tay cầm bánh bao ăn là dơ. Bây giờ, cậu ta lại học tôi. Câu nói cuối cùng của Yuri làm lòng tôi dậy sóng, nhưng vừa nhìn thấy Yoo Chun đi ra từ chỗ góc tường, tôi lập tức lấy lại lý trí.

 "Cậu ấy phải lên bục ngay để nói vài lời với khách đến dự tiệc. Cậu lại làm mặt cậu ấy giống như cục bột lên men?"

 "Đúng thế."

 "Tớ đang nói cậu đấy!"

 "Hử? Tớ... Tớ không nghe thấy gì cả!"

 "Thật không?"

 "Tất nhiên rồi."

 Yuri vẫn không có biểu hiện gì, tiếp tục ăn bánh bao, khiến người ta không đoán ra được cậu ta đang nghĩ gì. Tôi cũng bỏ ý định cãi tiếp với cậu ta và bắt đầu ăn bánh mì, không biết tại sao, những món ăn khác không hấp dẫn tôi. Cứ như thế, lúc đang ăn bánh mì, tôi quay đầu qua thì nhìn thấy Yoo Chun.  Mặt hắn bầm tím cả mặt, thần sắc tỏ vẻ thấp thỏm bất an, ánh mắt sợ hãi, khiến người ta cảm thấy hắn thật đáng thương. Yoo Chun không phải người lương thiện, nhưng tình trạng hắn bây giờ làm người khác thương hại.

 "A..." Đột nhiên, lúc Yoo Chun nhìn xung quanh, ánh mắt hắn và ánh mắt tôi không hẹn mà gặp nhau. Tôi lúng túng, nhoẻn miệng cười với hắn, nhưng hắn lại hoảng hốt quay nhìn chỗ khác. Cảm thấy sau lưng mình có gì đó, tôi quay lại nhìn, hoá ra là Yuri. Anh ta đang nhìn Yoo Chun hầm hầm.

 "Ánh mắt dữ dội thế?" Tôi hỏi.

 "Hắn nói cậu rất xấu xí."

 "Nói bậy! Lúc nãy, hắn sợ đến nỗi run lập cập, ngay cả nói cũng không rõ ràng."

 "Quả nhiên không ngoài tôi dự đoán, cậu không chỉ nghe lén, mà còn nhìn lén."

 "A!"

 Tôi quá sơ suất, để bị lộ tẩy. Tôi đứng chôn chân tại chỗ,  Yuri nhìn tôi chằm chằm.

 Một lúc sau, phía sân khấu bỗng huyên náo cả lên. Yoo chun sắp lên sân khấu nói vài lời với những vị khách được mời đến. Yoo Chun nắm chặt micro, con ngươi của hắn đang lắc lư dữ dội, hình như rất bất an.

 "Kính thưa các quý ông, quí bà! Đầu tiên, tôi rất cám ơn các vị đã nể mặt đến tham dự tiệc sinh nhật tôi. Trong mùa hè nóng nực thế này, trong bộn bề công việc, các vị đã dành chút thời gian quí báu đến tệ xá, tôi cảm kích vô cùng. Chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu sơ sài. Hy vọng các vị đừng ngại, tự nhiên thưởng thức."

 Vẻ mặt hắn cứng đơ. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía chúng tôi... Không, nói chính xác, là nhìn Yuri.

 Rốt cuộc, Yuri đã nói gì với hắn?

 "À, kịch hay tớ nhờ hắn sắp diễn ra rồi." Yuri thì thầm, khoé miệng nở nụ cười lạnh nhạt.

 "À, còn nữa. Tiếp theo là việc một vị khách đến dự nhờ tôi làm." Khuôn mặt Yoo Chun đầy sự tuyệt vọng và khốn khổ.

 Nhưng, Yuri hình như rất vui, tôi lập tức biết ngay nguyên nhân.

 Yoo Chun bỗng giơ hai tay lên, hô lớn:

 "Jessica Jung vạn tuế! Jessica Jung vạn tuế! Jessica Jung vạn tuế!"

Bạn có biết, cảm giác thế giới này rời xa bạn như thế nào không? Hoặc bạn có từng muốn biến thành một người tàng hình, trốn khỏi hiện trường, trốn tránh ánh mắt của tất cả mọi người chưa? Nếu chưa, bất kỳ ai trải qua sự việc như tôi từng trải qua, nhất định sẽ có ý nghĩ cấp thiết này.

 Một người ăn mừng sinh nhật mình, để bày tỏ sự cảm ơn với một người khách đến dự mà bước lên bục cao như thế, sau cùng, lại gọi tên người đó hô to vạn tuế? Hắn cố ý nguyền rủa tôi biến thành con rùa ngàn năm à?!

Yoo Chun xem như mất hết mặt mũi, cha mẹ hắn hình như cũng giật thót cả mình. Umma của Yoo Chun lấy tay xoa xoa trán, hai mắt chứa đầy nước mắt. Thông tin của thái độ đó chỉ có một câu: Con trai tôi điên mất rồi.

 Cả bữa tiệc chớp mắt trở nên hỗn loạn. Mọi ánh mắt đều tập trung vào tôi, môi của họ cũng không ngừng động đậy, trong đó còn vang lên một số suy luận nực cười. Có người nói, đó là Yoo Chun tỏ tình với tôi. Có người nói, đó là tôi trả tiền bảo Yoo Chun làm thế. Thậm chí, có người còn nói, đó là tôi uy hiếp Yoo Chun... Còn có nhiều suy luận hoang đường, vô căn cứ, làm người ta nghe thấy sẽ tăng huyết áp, ngất đi.

 Tôi nhìn tất cả những người đang nhìn tôi, khẽ gật đầu, rồi keó Yuri chuồn đi.

 Vừa ra khỏi đó, tôi đã cáu giận quở mắng Yuri.

 "Cậu điên à?!"

 Không biết tôi tức đến sắp nôn ra máu, vẻ mặt Yuri vẫn thản nhiên như không, điều này làm tôi tức muốn vỡ mặt.

 "Không, tớ không điên."

 "A... đầu... tôi..." Tôi ôm đầu.

 "Cậu nhất định không thể ngất đi. Chỗ này dơ lắm." Yuri nhìn đống đất dưới chân tường.

 "Thật... thật là! Cậu thật là... Chuyện cậu nhờ hắn lúc nãy là chuyện này phải không?"

 "Cậu nghe trộm rồi mà?"

 "Phải, tôi nghe trộm! Cậu có phải không còn việc gì nhờ người khác giúp, lại bán đứng tôi? Sao cậu không bán cái tên của mình?"

 "Thế thì mất mặt lắm?"

 "Này, cậu mất mặt, tôi không mất mặt à?"

 "Ừ..."

 "Việc đã như thế, cậu đừng ra vẻ ta đây nữa!"

 Họa cũng đã gây ra rồi, bây giờ còn giả vờ buồn phiền gì nữa? Trước đó đã làm gì rồi?

 "Chuyện trên thế gian rất khó đoán, thế giới này vốn như thế mà." Yuri nhấm nhẳng.

 "Cái gì là chuyện trên thế gian rất khó đoán? Cậu còn mặt mũi để nói à?"

 "A, tới giờ phải về nhà rồi."

 Tại sao đối thoại giữa tớ và cậu luôn là câu trên không khớp với câu dưới chứ? Tôi thường sẽ có hành động quá khích, là lấy vớ bịt miệng cậu lại. Tôi nghiến răng ken két, cố gắng khống chế mình để không vì quá tức giận mà giết người. Yuri vỗ nhẹ vào vai tôi, nói: "Cố lên!"

 "Cậu?!"

 "Coi chừng khản cổ!"

 Ông trời ơi! Khắp thế gian này không tìm được người thứ hai như tên ký sinh bên cạnh con, cậu ta tại sao có thể tỏ thái độ như thế chứ?

 Yuri vẫn thản nhiên nói tiếp: "Một tuần nữa là sinh nhật cậu, xem như cậu nhận được quà sinh nhật sớm vậy."

 "Hả? Một tuần nữa?"

 "Ừ, một tuần nữa. Sao lại đúng vào dịp nghỉ hè nhỉ? Dù sao, tớ cũng tặng cậu một món quà rất tuyệt. Cậu sao không hiểu được ý nghĩa sâu xa là mong cậu trường thọ chứ?"

 "Sâu xa hơn nữa là tớ sắp bị cậu chôn sống."

 "Tóm lại, cậu đừng phấn khích nữa. Bắt đầu từ ngày mai, cậu tập trung tất cả tinh thần để học môn tiếng Anh."

 "Tình trạng bây giờ, một chữ A tôi học cũng không vào."

 "Nào, đi thôi, về nhà thôi. Chữ A học không vô thì học chữ B trước thì được rồi..."

 Lạy trời! Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi gặp một người kỳ lạ như thế, cậu ta lại dùng cách trả lời như thế để bịt miệng tôi?

 Cứ như thế, tôi gần như bị Yuri kéo về nhà. Bước vào cửa, tôi nhìng thấy appa một mình đờ đẫn ngồi ở phòng khách.

 "Chúng con về rồi. Sao appa không đến dự tiệc?"

 "Ừ. Vì trễ quá rồi, ta mới gọi điện nói với Park hội trưởng một tiếng, rồi ở nhà nghỉ ngơi. Bữa tiệc vui chứ?"

 Vừa nhìn thấy ánh mắt appa, tôi bỏ ngay ý định nói với appa việc làm của Yuri, uể oải gật đầu, rồi đi lên lầu. Yuri cũng đi lên theo: "Sắc mặt cậu sao thế?"

 "Vì hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nhảm nhí. Đây đều là công lao của cậu đấy."

 "Cậu chán đến thế sao?"

 "Ừ, quả thật mất mặt quá. Nếu appa có mặt ở đó, thế thì..."

 Trên thế giới này, thật sự có vài chuyện, tốt nhất đừng tưởng tượng đến.

 "Chủ tịch không có ở đó, chuyện này không phải kết thúc rồi sao?"

 "Nói cũng phải. Tớ vào nghỉ đây."

 Lúc tôi rũ vai xuống định đi vào phòng, Yuri nắm chặt tay, xoay tôi lại: "Nếu chán như thế, cậu phải nói sớm với tớ chứ?"

 "Nếu tớ biết cậu có âm mưu này, cho dù có phải quì xuống kéo ống quần cậu, tớ cũng sẽ ngăn cản cậu."

 Tôi uể oải quay người đi, Yuri lại xoay tôi qua: "Sau này!"

 "...Hử?"

 "Sau này, tớ sẽ không như thế nữa."

 Trong chớp mắt, tôi bị hành vi của Yuri làm cho đứng sững tại chỗ. Trước giờ, tôi chưa từng thấy Yuri như thế, cậu ta xin lỗi tôi với vẻ mặt chân thành như thế, khiến tôi lấy làm lạ.

 "À... được... được rồi."

 "Cậu vào nghỉ ngơi đi."

 Hành động bất thình lình của Yuri khiến tôi thấy bồn chồn, nghiêng đầu đi vào phòng.

 Là tôi sai sao? Do tôi dồn ép quá, cậu ta mới xin lỗi tôi? Sự thay đổi của Yuri làm tôi nghiêng đầu suy nghĩ cả buổi trời, tôi cảm thấy việc này rất kỳ lạ. Tôi thay quần áo, khoác khăn mặt lên vai rồi đi đến phòng tắm. Trên đường đi đến phòng tắm, tôi vốn định vào phòng Yuri sát bên cạnh để nói với cậu ta đừng để bụng, lúc nãy là vì hôm nay tôi quá mệt.   Nhưng lại thay đổi, tôi phải đi tắm đã.

 Tôi mở cửa phòng tắm. trong phòng tắm to lớn, sau buồng tắm được ngăn cách bằng tấm kính, Yuri mở vòi nước và đang tắm. A a a!

 Cạch.

 Tôi sợ quá, đóng cửa lại. Tại sao tôi không nghe thấy tiếng nước chảy? Chắc là vì lúc nãy, tôi quá chú ý vào phòng Yuri? Tôi hoảng quá, chạy ngay về phòng một.

 Phân nửa dưới của bước tường kính là kính mờ, cho nên tôi không nhìn thấy phần thân dưới của Yuri, huống hồ còn có hơi nước, tôi căn bản không thể nhìn thấy. Cho... cho nên, có lẽ không sao,tôi vỗ về trái tim đang hoảng loạn. Lúc muốn lấy khăn mặt, tôi mới phát hiện không thấy khăn mặt nữa, chắc là rơi trong phòng khách.

 Tôi do dự một lúc, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Tôi thấp thỏm, nhẹ nhàng mở cửa, quả nhiên, khăn mặt rơi ở giữa phòng khách, tôi thò tay ra.

 Cạch.

 Cửa phòng tăm mở ra, ánh mắt tôi và Yuri chạm nhau.

 "Sao còn chưa nhặt lên?"

 "Hử? Ừ... ừ, tớ nhặt."

 Tôi hoảng hốt nhặt khăn lên, xem ra, Yuri chưa nhìn thấy tôi. Đúng thế! Cậu ta đang tắm mà, hơn nữa, cậu ta ở trong phòng tắm bị ngăn cách tấm kiếng. Cậu ta nhất định sẽ không biết.

 Lúc tôi cầm khăn mặt, định vào phòng, Yuri gọi tôi: "Này."

 "Hả?"

 "Chuyện hôm nay, chúng ta quên hết nhé?"

 "Hử? Gì cơ?"

 Tôi nghiêng đầu không biết tại sao? Yuri vừa lấy khăn lau tóc, vừa nhìn tôi nói: "Còn muốn nhìn lén à? Cậu biến thái à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro