Chap 36: Một ngày bên nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

p/s: tớ khuyên các reader nên chuẩn bị khăn giấy trước khi đọc. Chap này đậm chất drama Yulsic..lol

 “ A...ư...ư..”

 Trong cơn ngủ say, tôi nghe thấy âm thanh rất lạ, liền mở mắt ra nhìn. Tôi thấy Yuri đổ mồ hôi lạnh toát cả người và đang giãy giụa. Chớp mắt, tôi tỉnh ngủ ngay.

 “ Yuri, Yuri, cậu sao thế? Cậu đợi chút.... Y tá!”

  Tôi chạy nhanh ra ngoài hành lang nhìn tứ phía. Tôi vội vàng tìm một cô y tá.

 “ Cô.... cô y tá ơi, bênh nhận Kwon Yuri phòng bệnh đặc biệt có biểu hiện khác thường.”

 Nghe tôi nói, y tá chạy ngay đến phòng bệnh xem xét tình trang trên người Yuri.

 “ Bắt đầu khi nào ?”

 “ Em cũng không biết. Khi em tỉnh dậy, cậu ấy đã như thế.”

 “ Chị đi tìm bác sĩ. Em ở đây xem chừng bệnh nhân, đừng để bệnh nhân làm hại đến mình hoặc ngất đi.”

 Nhìn thấy Yuri ôm cánh tay bó bột giãy giụa trên giường, tôi bỗng sợ. Đừng để lo lắng của tôi và sự tưởng tượng của tôi thành hiện thực chứ.?

 “ Yuri, Yuri cậu có thể nhìn thấy tớ không?”

 “ A...a...ư ư, ơ....!”

 “ Bác sĩ sao vẫn chưa tới! Yuri! Yuri!”

 Lúc này bác sĩ chạy vào, chích cho Yuri mũi thuốc giảm đau.

 “ Phù...”

 “ Bác sĩ, Yuri sao thế? Cậu ấy sao lại thành như thế.”

 “ Bởi vì thuốc giảm đau đã hết tác dụng nên mới bị đau đớn. Nhìn thấy cậu ấy kiên cường như thế, thật hiếm có.” Bác sĩ nhìn Yuri với ánh mắt thương hại.

 “ Thế....thế, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng chứ?”

 “ Đúng thế. Thời gian có hiệu lực của thuốc giảm đau cũng giảm bớt từ từ. Tốt nhất nên mau chóng đưa đến các bệnh viện lớn ở nước ngoài....”

 “ Thế, ra bệnh viện lớn ở nước ngoài cần bao nhiêu tiền? Phải làm gì ạ?”

 “ Cho dù nhanh thế nào đi nữa, ra nước ngoài cũng phải cần một tuần. Hơn nữa, còn phải cần rất nhiều tiền, cho nên, cô nên nhanh chóng chuẩn bị đi.”

 Sau khi bác sĩ đi ra khỏi phòng, tim tôi mới hơi bình tĩnh trở lại. Phải đưa cậu ấy đến bệnh viện lớn ở nước ngoài?

 Lúc tôi đang ngồi cạnh giường thở dài, tôi cảm thấy có cái gì đó đặt lên đầu tôi. Ngẩng lên nhìn, hoá ra là tay Yuri.

 Yuri trở mình mấy lần, cuối cùng ngủ thiếp đi.

*  *  *  *  *  *

 Không còn cách nào khác. Đây là lựa chọn cuối cùng, cũng là phương án tốt nhất tôi có thể làm.

 “ Yuri, cậu vẫn khoẻ chứ?”

 Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào mặt Yuri, cậu ấy nhíu mày, khẽ gật đầu.

 “ Cậu sao có thể chịu được cơn đau chứ? Quả thật là người thép.”

 “ Tớ vốn rất khoẻ mạnh mà.”

 “ À, tớ ra ngoài một chút.”

 “ Mới sáng sớm, cậu muốn đi đâu?”

 “ Mấy ngày nay, cứ ở trong bệnh viện mà đối mặt với cậu, tớ nhìn chán rồi. Tớ phải ra ngoài tìm nhân tình đây.”

 “ Thế, tớ sẽ mặc đồ bệnh nhân đi theo cậu.”

 “ Tức cậu quá, tớ còn phải đi thăm rất nhiều anh đẹp trai nữa.”

 “ Thế tớ sẽ mang theo bình nước biển đi theo cậu.”

 “ Còn phải nắm tay các anh đẹp trai đó, giả vờ như chưa có người yêu.”

 “ Thế tớ sẽ mang theo bình nước biển, mặc áo bệnh nhân và cõng cậu đi tới đi lui trên đường.”

 Tưởng tượng ra một chuyện thật đáng sợ. Tôi khẽ lắc đầu. “ Thật ra, tớ đi gặp appa.”

 “ Chủ tịch? Tại sao?” Yuri vẫn không biết là appa đã biết mọi chuyện.

 Tôi mỉm cười và trả lời: “ Tớ sợ, ông ấy lâu quá không gặp tớ sẽ lo lắng, tớ đi một chút rồi về.”

 “ Ừ. Nhưng nếu cậu dám đi tìm tình nhân khác, đừng quên những lời nói lúc nãy.”

  Ừ, tôi sao quên được chứ?

 “ Đi đường cẩn thận nhé.”

 “ Biết rồi.”

 Tôi đến công ty của appa, bước vào văn phòng chủ tịch. Nhưng, appa tỏ ra rất lạnh lùng.

 “ Appa...”

 “ Cô còn nhớ tôi là appa cô sao?”

 “ Appa...”

 “ Đến tìm tôi có chuyện gì?”

 Cổ họng tôi nấc nghẹn, lưỡi cứng đơ, thật khó mở lời. Nhưng vừa nhớ đến chuyện tối qua, tôi lên tiếng.

 “ Xin bố..... giúp Yuri.”

 “ Nếu con muốn nói với ta điều này thì miễn bàn.”

 “ Appa giúp cậu ấy một lần. Bây giờ, cậu ấy quá đau khổ rồi.”

 “ Chúng ta cũng từng đau khổ như thế! Không, chúng ta đau khổ hơn nó! Lẽ nào con quên, tại appa của nó, nhà chúng ta bị đau thương đến mức nào.?”

 “ Đó không phải lỗi của Yuri.”

 “ Không gặp được người cha tốt là lỗi của nó.!”

 “ Appa!”

 Nói xong, appa chỉ chăm chú vào giấy tờ. Lẽ nào, tôi thật sự không làm được gì?

 “ Appa...con...con mệt lắm rồi. Con đã đánh cậu ấy thành ra như thế. Con cứ tưởng, thay mẹ báo thì rồi, con sẽ rất vui, rất thoải mái...Nhưng con sai rồi. Con rất đau khổ! Cảm giác đó giống cảm giác khi làm đám tang mẹ. Appa, appa chỉ cần nổi giận thì được rồi...Nhưng...nhưng con thì sao? Nhưng appa có biết rằng cậu ấy đứng yên để cho con đánh.”

 “...?”

 “ Con thương mẹ, nhưng con cũng yêu Yuri! Cho nên, con rất đau khổ! Con muốn cứu Yuri, con muốn cậu ấy khoẻ lại. Cho dù lấy cánh tay của con cho cậu ấy, con cũng không tiếc.”

 Appa từ từ ngẩng lên nhìn tôi, còn tôi lại cố tránh ánh mắt của appa. Tôi biết, những lời tôi nói ra là bất hiếu, nhưng đây đều là những lời thật lòng. Bởi vì tôi yêu appa, đồng thời cũng yêu Yuri.

 Appa nặng nề nói :” Thế nếu ta đồng ý với con, đưa nó ra nước ngoài trị bệnh. Con có thể chuyện gì cũng nghe lời ta không?”

 “ Có thể!”

 Appa im lặng nhìn tôi một lúc, rồi nở nụ cười lạnh nhạt:

 “ Hãy chia tay với nó.”

                                                *  *  *  *  *  *

  “ Không được.”

 Đúng như tôi đã dự liệu, Yuri lắc đầu phản đối kịch liệt : “ Cho dù cơ tay đứt hết, thuốc giảm đau không còn tác dụng, tớ cũng tuyệt đối không thể làm như thế. Không, tuyệt đối không thể. Cho dù chặt đứt cánh tay đi, tớ cũng không chia tay với cậu.”

 Nước mắt tôi tuôn rơi.

 Bởi vì trò đùa của số phận, chưa đến 20 tuổi, cậu ấy đã bao lần bị dao kề vào cổ, tôi cũng mấy lần chĩa mũi dao vào Yuri. Bây giờ, điều tôi làm lại là thông báo cuộc chia ly lần nữa.

 “ Cậu biết rõ mà, sau khi cậu rời khỏi tớ, tớ làm sao sống nổi.”

 “ Yuri, cậu nghĩ lại đi...”

 “ Không cần nghĩ nữa. Kết luận của tớ là thế này. Cho dù phải chặt đứt cánh tay đi, cho dù cơ tay đểu bị đứt hết, tớ cũng không thể để cậu đi. Tuyệt đối không!”

 “ Cậu như thế, tớ phải làm sao? Là tớ làm cậu thành thế này, tớ...phải làm sao?”

 “ Cậu không cần đau khổ vì chuyện đó. Chỉ cần cậu ở cạnh tớ như không có chuyện gì xảy ra là được rồi! Hãy ở bên cạnh tớ.”

 “ Nhìn thấy cánh tay tàn phế do tớ gây ra cho cậu, cậu tưởng tớ sẽ hạnh phúc sao? Nhìn cậu chịu đau đớn từ ngày này sang ngày khác mà không có thuốc giảm đau trợ giúp, cậu tưởng tớ sẽ hạnh phúc sao?”

 Yuri tránh nhìn những giọt nước mắt của tôi . “ Có thể giữ cậu bên mình....Tớ cho rằng, hạnh phúc bắt đầu như thế...”

 “ Hu.... Hu..hu....”

 “ Lại thế rồi. Tớ và cậu rốt cuộc là duyên phận gì? Lẽ nào chỉ là duyên phận lướt qua? Hay là tớ quá lưu luyến sự ngẫu nhiên chết tiệt đó?”

 “ ....”

 “ Hay là kiếp trước, tớ tạo nhiều tội ác, kiếp này bị trừng phạt phải mất đi người yêu thương nhất.?” Yuri vẫn cúi đầu nói, nước mắt trào ướt cả chăn.

 Tôi bước đến, vuốt tóc Yuri, Yuri lấy cánh tay còn lành lặn ôm chặt lấy tôi. “ Cậu bảo tớ...cậu bảo tớ sao có thể để cậu đi...Sao có thể để cậu đi lần nữa!...”

 Cạch.

 “ Sica, chúng ta về thôi.” Cửa phòng mở ra, là appa.

  Tôi chậm rãi đứng dậy. Điều tôi có thể làm chỉ là thế này. Lưu lại trong tôi cũng chỉ là thế này. Lại một lần chia ly bất đắc dĩ.

 Yuri, tớ ổn, thật sự rất ổn. Tớ chỉ lo cậu sẽ đau khổ, cậu sẽ không yên tâm về tớ.

 “ Chủ tịch..."

 Yuri gọi appa, nước mắt lăn dài trên má, nhìn người đàn ông lạnh lùng đứng trước mặt, Yuri hỏi :” Khi nào đi ra nước ngoài.”

 “ Khi nào tôi lên tiếng, thì sẽ được ngay.”

 “ Cho tôi thời gian một ngày để sắp xếp một chút được không.?”

 “ Một ngày?”

 “ Sáng ngày mai, tôi sẽ trả Sica lại cho ông.”

 “ Đề nghị này quá nguy hiểm.”

 “ Sẽ không xảy ra chuyện gì khiến ông phải lo lắng đâu. Tôi chỉ muốn lưu lại hồi ức đủ để sống tiếp tục. Cho nên, ông cho tôi thời gian một ngày, chỉ một ngày.”

 “ Không được! “

 “ Appa!” “ Chủ tịch....”

  Tôi và Yuri nhìn appa với ánh mắt như nhau.

  Chỉ một ngày. Chúng tôi nắm chặt tay appa và khẩn thiết nhìn.

 Appa suy nghĩ rất lâu rồi nói :” Bây giờ là 2 giờ chiều, đúng 9 giờ sáng mai, tôi sẽ đến.”

Tôi và Yuri tranh luận kịch liệt. Cậu ấy kiên quyết muốn trải qua một ngày còn lại ở bên ngoài, còn tôi lại muốn ở bệnh viện. Cuối cùng, tôi thất bại.

 Cậu ấy lại muốn làm cơm với cánh tay như thế, cho nên đặc biệt đi chợ mua đồ.

 “ Có lẽ là ở đây. Không sai.” Yuri mở cửa, tôi đi theo vào. Đây là một nhà trọ ngăn nắp và ấm cúng.

 “ Nhà trọ này ở đâu có thế?” Tôi hỏi.

 “ Là quà mà trước khi về Busan, cậu ta mua tặng tớ. Đây cũng là một cách hối lộ.”

 “ Cái bọc đen đó là gì?” Tôi chỉ cái bọc Yuri nắm chặt trong tay hỏi. Nhưng, câu hỏi của tôi không được trả lời.

 Bước vào trong nhà, ở đây sạch hơn tôi tưởng tượng.

 “ Tớ đói rồi....” Yuri nhìn tôi nói.

 “ Mới ăn cơm trưa không bao lâu đã đói rồi? Kiếp trước, cậu là con ma đói à? Hây, dù sao tâm trạng cũng rất tốt, tớ làm đồ ăn cho cậu, chiên cơm rất giỏi.”

 “ Làm ngon một chút.”

 “ Món nào tớ làm cũng ngon cả.”

 Tôi cố cười thật tươi, không ngờ, có lúc nhoẻn miệng cười lại khó như thế. Tôi đổ hết rau cải trong bọc ra rửa sạch, rồi bắt đầu gọt cà rốt.

 “ Sica...Jessica....”

 “ Gọi tớ làm gì? Tớ đang làm cơm.”

 “ Làm nhanh chút xíu, tớ đói sắp chết rồi đây,”

 “ Thế thì cậu đến giúp tớ đi.”

 Nghe tôi nói, Yuri bước nhanh tới như thật sự muốn giúp đỡ tôi. Cậu ấy bỗng ôm lấy tôi từ phía sau.

 “ Tớ bảo cậu giúp, cậu làm gì thế?”

 “ Tớ truyền sức lực cho cậu.”

 “ Nói nhảm. Buông ra.”

 “ Cậu đừng động đậy. Đây là sức lực tớ cho cậu, để cậu trong 10 năm, 15 năm, cho đến lúc chết cũng tràn đầy sức sống như thế này...”

 Cứ như thế, Yuri đứng im lặng và ôm tôi từ phía sau bằng một cánh tay, mùi hương quen thuộc của Yuri xông vào mũi tôi làm tôi suýt khóc.

 “ Sica.....Sica.....Sica ....”

 “ Gì thế?”

 “ Tớ đem tất cả sức lực cho cậu, cậu nhất định phải sống hạnh phúc.”

 “ Còn cậu thì sao?”

 “ Chỉ cần cậu hạnh phúc, tớ sẽ có sức, cho nên không sao.”

 “ ....”

  Tôi không còn gì để nói. Lúc cắt hành tây, tôi chảy nước mắt.

 “ Hành tây cắt nát như thế, tớ sao có thể yên tâm để cậu đi chứ?”

 “ Im miệng... Đừng nói nữa...” Tôi sợ Yuri sẽ nghe thấy tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, nên nhiều lần điều chỉnh hơi thở, nói.

 “ Sau khi chia tay cậu , điều tớ hối hận nhất là chưa từng ôm cậu từ phía sau và chưa được ăn món ăn cậu làm cho tớ.... Cho nên, hôm nay tớ sẽ không còn hối tiếc nữa. Đừng để thời gian trôi đi vô ích.”

 “ Ừ...”

 “ Sao lại khóc?”

 “ Tại hành tây cay quá!”

  Phải, nhất định là tại hành tây cay mắt quá, chứ không phải tại tay tôi không nắm giữ được thời khắc này.

 Vai áo tôi chạm phải khoé mắt Yuri, cảm thấy chỗ đó bị ướt một mảng.

 “ Hành này sao cay thế nhỉ?”

  Yuri cứ đứng như thế một lúc. Sau đó, cậu lấy máy ảnh Polaroid chụp tôi một tấm, lấy tầm hình ra và nhét vào túi.

 “ Này, sao cậu tuỳ tiện chụp hình chứ? Lấy hình ra đây.”

 “ Nếu như cậu không muốn giương mắt nhìn "tướng công" yêu quí của cậu chết đói, cậu lo làm cơm đi.”

  Tiếp đó, Yuri liên tục lấy máy ảnh chụp hình tôi . Sau đó, cậu ấy không cho tôi tấm nào mà bỏ hết vào túi của mình.

  “ Nào, lấy hình ra đây.”

 “ Cơm xem ra rất ngon ... Nào, ăn thôi.”

  Yuri nói mà không nhìn tôi và bắt đầu ăn. Tôi trừng mắt nhìn Yuri một lúc. Cuối cùng, không cưỡng lại được, tôi cũng ăn.

 “ Món ăn tớ làm quả nhiên rất ngon.”

 “ Không ngon đâu.”

 “ Ha, thế thì cậu đừng ăn nữa. Không được ăn!”

 “ Nhỏ mọn, chỉ ăn thôi cũng tính toán, thật là. Làm rất ngon, được chưa?”

 “ Thật sự rất ngon chứ?”

 “ Ừ, ngon. Cậu thấy tớ ăn ngon miệng biết chừng nào?”

 Nói rồi, Yuri lại há to miệng ăn. Không kể nguôị hay nóng, cũng không sợ sẽ bị phỏng miệng, Yuri vẫn không ngừng ăn.

  “ Nóng lắm, cậu ăn từ từ thôi.”

 “ Ừ.”

 “ Kwon Yuri!”

 Cứ như có người muốn giành cơm với cậu ấy vậy, cậu ấy liên tục cho cơm vào miệng. Nhìn thấy cậu ấy như thế, tim tôi lại đau.

  “ Yuri....”

 “ ... Hình như tớ điên rồi. Tớ hình như thật sự điên rồi...”

 “...”

 “ Chỉ cần nghe thấy tiếng của cậu, tớ lại khóc. Nhìn thấy khuôn mặt cậu, tớ càng đau khổ muốn chết... Tớ rốt cuộc sao thế này? Tớ nên để cậu đi như thế nào. Tớ không có lòng tin, Sica, tớ... thật sự không có lòng tin...”

 Yuri dừng lại, lấy hai tay che mắt mình.

 “ Hu... hu hu ... Yuri ......”

  Yuri khóc, tôi cũng khóc, ôm chặt cậu ấy. Lần đầu tiên, tôi thấy Yuri đau khổ như thế, tôi thật sự hiểu được trái tim đau khổ thế nào.

  Yuri, hãy để chúng ta tin rằng, đây là vì lần đầu tiên chúng ta ly biệt nên đau khổ như thế, nhưng đây cũng là lần cuối cùng...Cho nên, hãy để chúng ta tin rằng, đau khổ như thế vì đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.

   Chúng tôi dựa vào nhau.

                                                 *  *  *  *  *  *  *

  “ Đừng chụp nữa.” Tôi nói với Yuri đang ngồi trên ghế nệm và tiếp tục chụp hình tôi . “ Máy ảnh ở đâu có thế? Chụp như thế lãng phí phim lắm?”

 “ Tớ mua đấy. Phim cũng mua rất nhiều. Cho nên, cậu không cần lo.”

   Tách!

  “ Đừng chụp nữa!”

 “ Nào, cười lên.”

 “ Lêu lêu...”

 Tôi làm một cái mặt quỷ.

  Tách!

  “ Này này! Đưa đây, mau đưa hình đây.!”

 “ Không cho.”

  Yuri cầm máy ảnh chạy vào phòng đóng cửa lại.

  “ Này! Mở cửa! Kwon Yuri! Không mở hả? Cậu chết chắc!”

  Cộc cộc cộc.

 “ Tớ điên sao? Tớ mở cửa, cậu sẽ giật hết mấy tấm hình. Tớ phải giấu chúng đã.”

 “ Câm miêng! Mau đưa đây. Đưa đây! Đây là cậu xâm phạm quyền tự do của tớ đấy. Mau trả hình cho tớ.”

 “ Cậu có vào cũng không tìm thấy.”

  Tôi nhìn cánh cửa, giống như đang nhìn Yuri vậy, bỗng nghe một vật dựa vào cửa, tiếp theo là tiếng ma sát. Có lẽ là Yuri ngồi dựa vào cửa. Tôi cũng ngồi dựa vào cửa, cứ như thế, chúng tôi ngồi dựa vào nhau qua cánh cửa.

  “ Trả hình cho tớ.”

 “ Đợi tớ chết rồi sẽ trả cho cậu. “

 “ Dẹp... thôi được. Cho cậu hết, được chưa?”

 “ Tớ vốn định lấy hết.”

 “ Cậu ....”

 “ .... Sica, xem ra tớ nghĩ sai rồi.”

 “ Chuyện gì?”

 “ Có chụp nhiều đi nữa, cũng chụp không hết vẻ mặt cậu...”

 “ ... “

 “ Có chụp thế nào, ngày mai vẻ mặt cậu sẽ khác đi....”

 “ .... “

 “ Cho dù tớ đem tất cả hình theo, cũng không thay thế được cậu.”

 “ Thế cậu còn chụp làm gì?”

 “ Tớ sợ tớ sẽ không nhớ. Để khi gặp người khác, tớ có thể đường đường chính chính nói với họ: đây là người con gái tớ yêu. Để lúc chúng ta lướt qua nhau trên đường, tớ cũng có thể vừa nhìn là đã nhận ra cậu.”

  Hình như có gì đó trong cổ họng tôi, trái tim tôi lại bị hành hạ, đau khổ lần nữa. Tôi cố nuốt nước mắt vào trong, nói : “ Thế cậu cũng phải đưa hình cậu cho tớ.”

 “ Không được, như thế là xâm phạm quyển tự do của tớ.”

 “ Đưa đây!”

  Một lúc sau, Yuri mới trả lời :” Cậu quên tớ đi, chỉ cần tớ nhớ cậu thôi là được rồi...”

 “ Không, không được! Đưa hình cậu cho tớ. Đưa cho tớ!”

 Tôi gõ cộc cộc vào cửa, nói.

  “ Hình, mau đưa hình cậu cho tớ!”

 “ Hì.... Được rồi. Lần sau cho cậu. Đợi cánh tay tớ lành rồi, tớ sẽ chụp hình cho cậu.”

 Lần sau....

  Chúng ta còn lần sau sao?

                                                 *  *  *  *  *  *  *

  Chúng tôi cùng nằm trên giường và nắm chặt tay nhau. Yuri muốn ngồi trên ghế, nhưng tôi lại muốn nằm trên giường. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ và chiếu vào Yuri, càng khiến tôi say mê. Bên ngoài không thấy đèn đường, trong phòng cũng không bật đèn, trong đêm tối như thế, tôi và Yuri lấy ánh trăng của vũ trụ làm ánh sáng của mình.

 “ Ngủ rồi à?”

 “ Chưa, còn bao nhiêu thời gian.”

 Tôi định giơ tay lên xem đồng hồ, nhưng Yuri ngăn lại.

 “ Đừng xem đồng hồ.”

 “ Ừ. Nếu thời gian ngừng lại như thế này thì hay biết mấy.”

 “ Ừ. Nếu chúng ta có thể ở mãi cạnh nhau thế này thì hay quá.”      

  “ Cậu là hiện thân của ma đói, cho nên không được. Nếu chúng ta cứ ở bên nhau thế này, cậu nhất định sẽ la đói cả đời.”

 “ Đúng thế.” Yuri khẽ cười. Cậu ấy buông tay ra và vuốt tóc tôi, rồi vuốt mắt, mũi, cằm, tai, môi tôi, sau đó, cậu ấy nhẹ nhàng hôn lên môi tôi.

   Người đẹp ngủ trong rừng được hoàng tử hôn mới tỉnh lại. Công chúa Bạch Tuyết được hoàng tử hôn mới nôn miếng táo có độc ra và sống lại. Tôi có được tình yêu của Yuri nhưng lại dần dần mất đi thời gian ở bên nhau.

  “ Đừng khóc nữa....” Yuri dịu dàng lau nước mắt cho tôi, tôi cũng nhẹ nhàng ôm lấy Yuri.

  “ Yuri, tớ muốn khóc, khóc nhiều như thế. Nước mắt không ngừng lại được.”

 “ .... “

  “ Tớ sẽ nhớ cậu đến phát điên lên mất.”

 Qua hôm nay, chúng tôi sẽ không còn liên hệ gì đến nhau. Tôi không biết Yuri sẽ đi về phương nào, Yuri cũng sẽ không biết tung tích tôi. Chỉ biết, người nào kia đang sống ở một nơi nào đó trên thế giới.

  “ Chỉ cho phép cậu khóc hôm nay thôi. Bởi vì bắt đầu từ ngày mai, tớ không thể lau nước mắt cho cậu được nữa...”

 “ Yuri.... Hu hu... Hu....”

 “ ... “

 “ Yuri.... xin lỗi đã làm cậu bị thương thành thế này.”

 “ Cảm ơn cậu, đã chăm sóc tớ đến bây giờ .”

 “ Xin lỗi, mỗi lần đều làm cậu rơi nước mắt.”

 “ Cảm ơn cậu, đã để tớ được cùng cười với cậu.”

 “ Xin lỗi, tớ đã làm tổn thương trái tim cậu.”

 “ Cảm ơn cậu, đã cho tớ được hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.”

 “ Hu....hu hu ..... Xin lỗi... Hu... tớ yêu cậu....”

 “  Cảm ơn cậu, cho tớ được yêu cậu. Thật sự cảm ơn cậu.”

 Trong trò chơi số phận tàn khốc của Thượng Đế, chúng tôi vẫn mãnh liệt yêu nhau.

  Bị Người vứt đi như rác rưởi, chúng tôi vẫn yêu nhau sâu sắc.

  Tuy Người quay lưng với chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn yêu nhau với trái tim rực cháy trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro