Chap 14: Anh Hùng cứu Mỹ Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn nhớ câu chuyện lâm li bi đát của Khải không? Chắc chắn là mọi người đều phải nhớ rồi vì tài diễn xuất của anh ý quá tài tình mà! Ừ thì công nhận câu chuyện này đúng là hảo buồn (  dù chỉ là bịa đặt) nhưng mà lừa Vương Nguyên như vầy, liệu có có quá ác không? Nói chung, không bàn luận vấn đề này nữa, cái chính là Vương Nguyên đã ngây thơ sập bẫy rồi a~!

 Sau cái vụ đấy Nguyên đã hạn chế bắt bẻ anh, cũng đã quan tâm đến anh hơn chút xíu? Khải á? Còn phải nói, phởn thí mồ ~! Ngày đó, sau khi đưa cậu về nhà, y như rằng đưa cái lũ kia đi ăn hàng rồi! Hắc Hắc ~~

+++++++++++++

Ok! Quá khứ là vậy, giờ ta hãy nói về hiện tại. Hôm nay, là một ngày đẹp trời phải biết. Chim ca líu lo, gió thổi nhè nhẹ và thường thường mấy ngày như thế lày là đều có biến... Hơ hơ... 7h sáng, Khải đậu xe trước cửa nhà Nguyên đợi cậu. Trong nhà:

_ Nguyên Nhi! Cậu Khải gì gì đó, có quan hệ gì với con vậy?- Vương phu nhân chặn cửa, trước khi Nguyên ăn xong bữa sáng

_ Mama! Hắn ta chỉ là bạn cùng lớp thôi! - Nguyên cau mày nhìn mẹ

_ Nhưng mà mẹ thấy.... ai ya... hai đứa chúng bây có gì đó mờ ám lắm? Con mau khai thật đi a, mẹ nguyện ý thông cảm cho con mặc cho quan hệ có là người yêu đi chăng nữa!- Cái lúc cậu với lấy tay nắm cửa để ẩn ra thì lại bị mẹ nắm chặt tay giữ lại

_ Mẹ! Nếu mẹ có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ lung tung thì mẹ mau vào nhà và ăn xong bữa sáng đi! Đừng lo chuyện không đâu nữa! Con nhắc lại, Vương Tuấn Khải chỉ là bạn học của con, ngoài ra còn là người con kèm học vậy thôi! Giờ thì xin phép con đi học! Bye bye~!- Nói xong, Nguyên nhanh chóng mở cửa chạy rồi tót lên con xe mui trần BenTley GTC Speech màu trắng đang chờ sẵn mà giục anh lái nhanh đi.

Khải cười cười sau đó cũng nghe cậu mà nhấn ga phóng xe đi. Chiếc siêu xe vừa dừng lại nơi cổng trường y như rằng đám nữ sinh bu lại đông hò hét : " Oa! Wang Jun Kai! Hảo soái a~!" ; " Hú Hú! KaiYuan! Hảo đẹp đôi a~!" ( Thề với trời, câu ban nãy đích thị là của hủ nữ -_-). Nguyên nhà ta thì sao? Xấu hổ muốn chui đầu xuống đất luôn ý chứ. Cơ mà số bạn ấy nhọ lắm vì cứ bị Khải giữ chặt, không biết chạy kiểu gì nên đành từ từ sánh vai vào trường cùng ai đó. Thực sự thì Khải cũng cáu lũ fan cuồng đó lắm nên vừa đến chỗ hành lang là mặt anh tối sầm lại, Khải bóp mạnh cổ tay Nguyên, lôi cậu thật nhanh về lớp. Nguyên dù có giằng thế nào cũng không được, sức cậu đâu bì được với anh đâu. Mà Khải quá đáng kinh! Đã nói chân Nguyên rất ngắn rồi mà thằng chân dài này đâu có chịu hiểu, cứ đi như bay làm sao chân ngắn đuổi kịp.?? Ức lắm rồi đó...

_ YA!! Mau buông tôi ra! Tôi tự đi được!- Nguyên dùng hết lực rút tay ra

_ TỰ đi cái gì? Mau nhanh lên!- Khải lần nữa nắm chặt cổ tay cậu

_ Tôi đã nói là buông ra mà!- giằng mãi không được, khuôn mặt Nguyên bắt đầu tèm lem nước mắt

_ Ơ này.....sao lại khóc?- anh có phần giật mình vội buông tay cậu. Hai tay áp má Nguyên lau lau nước mắt! Anh không thích nước  mắt, nói đúng hơn là anh ghét chúng vì chúng luôn mặn đắng. Có điều nước mắt của Vương Nguyên lại khác..
_ Anh làm tôi đau! Hức hức!- Nguyên chìa cổ tay ra trước mặt Khải. Bây giờ anh mới để ý cổ tay cậu hằn lên những vết đỏ do ban nãy anh quá dã man con ngan gây ra

_...Xin...Lỗi..- BÙM! Sét đánh rồi! Vương Tuấn Khải siêu cấp lạnh lùng luôn nhìn người ta bằng nửa con mắt lại đi nói câu xin lỗi tình cảm phải biết

 Nguyên bỗng thấy rùng mình khi anh vừa nói xin lỗi tay cứ miết nhẹ khóe mắt mình... Tuấn Khải quả khó đoán...

_ Nguyên Tử! Cậu mau nhắm mắt lại đi!- Quên không nói, Khải bỏ thói gọi Vương Thị Trôi rồi, thay vào đó là tên đặc biệt hơn, chỉ có mình anh gọi " Nguyên Tử"

_ Nhắm mắt... làm gì?- Nguyên lộ ra sự đề phòng, hai tay bắt chữ X trước ngực

_ Cứ nhắm mắt lại đi! Tôi không làm gì cậu đâu!- mặt này cứ gian gian làm sao ý?

_ Anh hứa đó!- ngoan ngoãn nhắm mắt

10s sau

 _ Rồi rồi! Mở mắt ra đi!

Tiếp tục nghe lời và ngay sau đó cậu liền che miệng cười phá lên.. Lí do là bạn Tuấn Khải hảo soái siêu cấp cool + nghiêm túc kia đang trưng cái mặt quỷ đáng yêu muốn chết trêu trọc Nguyên

_ Úi zời! Vừa khóc vừa cười! Iêu thế! - Khải chọt chọt má cậu tiếp tục chọc cho cậu cười

_ Còn cái mặt anh ý! Dễ thương quá cơ! - Mặt Nguyên tuy bị Khải xoa bóp cho thành méo nhưng cậu vẫn buông lời không đá xoáy anh.

_ Rồi  rồi! Tôi dễ thương! Được chưa? Cấm cậu đi kể vớ vẩn . Diễm phúc lắm mới được nhìn thấy cái mặt đó của tôi đó!- quay ngoắt bước đi

_ Ế! Đợi tôi!- * đuổi theo*

Vẫn hành lang rộng thênh thang! Học sinh trong trường ai thấy anh cũng đều biết ý dẹp gọn sang nhường Vương Đại Ca đi. Cậu với anh đều đều sải bước tới lớp B2... Đùa à? Chúng nó sắp sải bước đều đều rồi. Có đi lên lớp thôi mà cũng trở thành 1 cuộc đua đi bộ. Khải đi nhanh hơn 1 chút là Nguyên sẽ cố bước thật rộng để vượt anh. Chen tới chen lui rốt cuộc vẫn là Khải đến lớp trước! Đến Khổ ~!

_____________________

Hết buổi sáng, học sinh lớp B2 ai nấy đều uể oải vác cặp ra về! Chả là ban nãy có tiết sinh hoạt nên cả lũ phải luyện tai ý mà! Có thằng còn chuẩn bị bông nhét lỗ tai hay thuốc trợ tim tuy nhiên tất cả đều không hiệu quả là bởi lớp mới đổi cô chủ nhiệm trúng phải bà la sát thành ra mắng rất ư là daiiiiiiiiiiii! Lại nói chuyện Khải Nguyên..

 Nguyên bị bòn rút gần hết sức lực vì chủ nhiệm mới yêu cầu quá nhiều quy tắc ở một lớp trưởng. Mệt mỏi lê  từng bước nặng nhọc Nguyên cố gắng sao cho lết được đến cổng trưởng đợi Vương Tuấn Khải lấy xe. Số má thế nào vừa đến cổng trường thì mọi thứ đã tối sấm lại, cậu còn cảm nhận được mình đang được vác trên vai ai đó mang đi. Đầu óc còn chưa kịp tư duy hết đã được đặt xuống. Khịt mũi vài cái, cậu cảm nhận được mùi ẩm mốc xung quanh thật sự rất nặng. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?

 ~TBC~

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Trêu tí thôi! Không ngắt nhanh thế đâu. Cái lúc Nguyên được giải thoát khỏi chiếc túi giấy kia cũng là lúc cậu trông thấy đám người to lớn đứng trước mình hết thảy đều trông rất hung dữ. Cậu thấy sợ,  cơ thể run lên nhè nhẹ

_ M...Mấy người là ai? Sao lại....?- Cậu vốn dĩ có thể đứng lên và chạy nhưng hai bức tường hẹp bao bọc hai bên cộng với đám du côn kia thực sự cậu hết cách

_ Bé con! Ban đầu chỉ định bắt mày kiếm chút tiền! Nào ngờ mày lại xinh đẹp như vậy?! tao cũng muốn gọi là nếm thử qua một chút!- một tên xoa xoa hai tay vào nhau còn liếm mép cười dâm nhìn cậu

_ Mấy...Mấy người đừng có làm càn..t...t....Tôi..sẽ la lên đây...

_ La đi! Mày đang ở địa bàn của hội tao thử hỏi ai sẽ giúp mày...? Ha ha! Ngoan nào ! Anh đây sẽ nhẹ nhàng hết sức..- Tên đó từ từ xích lại gần cậu, hơi thở của hắn cứ vậy mà phả vào hõm cổ cậu

 " Vương Tuấn Khải! Anh đang ở đâu vậy? Mau cứu tôi!" Tâm trí Vương Nguyên lúc này cứ gào thét tên anh không ngừng... Cậu cần anh, thực sự cần anh!

_ CHÚNG MÀY LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY?- giọng nói thân thuộc của anh phát ra từ phía sau thu hút ánh nhìn của đám du côn

_ Mày là ai? Khôn hồn thì mau cút! Ở đây không có việc của mày? Đừng có xía vô

_ Tao thích đấy! Được không?

_ Mày.....

_ Sao? Muốn nói cứ nói! Tuy nhiên phải thả cậu ấy ra rồi tính toán sau!- Khải chỉ về phía cậu giọng đanh lại..

_ Thả? Nghe đơn giản vậy ! Muốn làm Anh Hùng hả? Đánh được tụi này đi rồi hẵng nói!

_ Hảo a~!- Khải nhếch mép cười, xắn tay áo lên đầy thách thức 

CẢ đám người kia lườm nguýt anh nắm chặt vũ khí trong tay mình

_ Mày! Lên trước! Vương Nguyên! Ngồi yên trong góc!- anh ngoắc 1 tên trong đám vẻ coi thường không quên dặn cậu cẩn thận

_ YA! - hắn ta vung con dao sắc bén lên không trung toan chém anh một phát. Nguyên hoảng sợ ôm đầu chẳng dám nhìn..

" Vụt" con dao nằm gọn trên nền đất lạnh. KHông hổ danh là Tuyển Thủ Taewondo quốc gia Vương Tuấn Khải ! ( Cái danh hiệu mà Khải đã dùng không biết bao nhiêu là tiền để giữ bí mật)

_ Thằng nào lên tiếp?

Lần này là tất cả bọn ngoại trừ tên cầm đầu cùng xông lên

" Bụp Bụp, Chát Chát, Ầm, Uỳnh, Hự,...." Vẫn là loạt âm thanh êm tai phê não như mọi lần. Khải chỉ cần khoảng thời gian ngắn ngủi làm cho cả đám nằm bẹp dí. Đến mức thằng nào cũng hốt đành gượng dậy bỏ chạy. Kì này lại tốn tiền vào khoa chấn thương chỉnh hình rồi. Tiến đến chỗ tên cầm đầu đang mặt cắt không còn giọt máu kia, anh mới giơ nắm đấm mà đã vắt chân lên cổ tìm đường thoát rồi..

_ Vương Nguyên! Không sao chứ?

_ Khải à?- Nguyên ôm chầm lấy anh không ngần ngại. Cậu siết chặt vòng tay, thở hổn hển, nước mắt giống hồi sáng tuôn rơi

_ Này! Nín đi! Tôi ở đây rồi! Đừng sợ. Bọn chúng sẽ không làm gì cậu đâu!- Đáp trả cái ôm của cậu, Khải ra sức an ủi - Giờ thì mau lên, tôi đưa cậu về! - Ân cần dìu cậu lên xe, Khải ái ngại nhìn Nguyên sau đó vẫn đánh xe đưa Nguyên về..

Phía xa xa, cô gái ăn mặc sang trọng chăm chú quan sát từng hành động của 2 người họ mà cười nham hiểm. Đẩy nhẹ gọng kính râm ả ta thì thầm

_ Vương Nguyên! Xem như cậu cao số! Hư...Lần sau cậu cứ coi chừng đấy!

  Cô gái này là ai?

~  TBC~

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Thực sự là hết chap 14 rồi đấy! Nhớ comt, chap sau bé Trôi lên thớt

comt comt comt! CHap sau Nguyên nó lên thớt rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro