Chap 19: Trừng phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình viết chap này đừng ai chửi gì mình nha! Mình viết còn thiếu sót nhiều lắm! Ai không thích thi đừng đọc cho nó mất công!

~~~~~~~~~~~~~~

Nguyên cà nhắc xách mông lên trên phòng. Vương Tuấn Khải đúng là đồ trời đánh!

_ Vương Nguyên! cậu làm sao vậy? Trông cậu đi khó khăn quá! Cậu đau ở đâu à?- Chí Hoành đang xem ti vi trông thấy Nguyên liền lo lắng hỏi

_ Tôi ổn! - mặt cậu méo xệch đi, lại tiếp tục lết về phòng.. Nhớ lại câu chuyện kinh hoàng kia mà cậu không khỏi rùng mình

~ Phờ lát bách~

_ Ưm.....- Nguyên khó chịu vặn vẹo người, Tuấn Khải chính là đang bung hai cúc áo trên của cậu ra mà gặm nhấm xương quai xanh

_ Tiểu dâm đãng!- Khải nhếch mép, tháo chiếc cà vạt đang trói tay cậu lại, vẫn không quên thưởng thức mĩ vị - Mau cởi đồ ra!

_ Đừng mà! Ở đây... không có được! Xin anh mà!

_ Một là em tự cởi, hai là tôi cho em không còn đồng phục nguyên vẹn để về nhà!

_ Tôi....tôi.....

_ Còn không mau cởi?- Khải gằn giọng, ánh mắt nhuốm màu dục vọng..

Nguyên khẽ ngồi dậy, miễn cưỡng cởi từng lớp quần áo! Đến khi quần dài cũng đã được thoát ra, Khải ngay lập tức áp sát lấy cậu. Anh mạnh bạo đè cậu nằm lên bàn, hôn lên cổ, lên tai. Tay không ngừng ngắt véo trêu đùa nụ hoa của đối phương..

_ a... Khải à!.. Đừng... dừng lại!

_ Đừng dừng lại? Được! Tôi chiều ý em!- Anh kéo thẳng cơn mưa hôn xuống ngực. Khải cắn mút một bên đầu nhũ của của cậu cho đến khi nó sưng tấy... Di chuyển đền vùng eo, anh để lại vài dấu hôn đỏ chói mắt như đánh dấu bản quyền! Cầm lấy tay cậu, anh đặt nó lên hạ bộ cương cứng của mình khiến cho cậu giật nảy mình...

_ Em cảm thấy đúng không? Chính vẻ ngoài của em bây giờ đã khiến anh thành như vậy! Ô! KHông phải em cũng như anh sao, thằng bé đã sớm rắn thế này, em lại còn bảo không có cảm giác gì?- Khải dùng tay xoa nắn " Nguyên nhỏ", anh làm cậu phát điên

_ Khải à! Cầu anh.. tha tôi....ưm...a....!

_ Tha? Em nghĩ đơn giản vậy sao? Em dám để Lý Kiệt khoác vai em? Dám cười với cậu ta? Dám để cậu ta xoa đầu? Em nên nhớ rằng, em là của tôi, mãi là của Vương Tuấn Khải này!- Anh nữa đe dọa, tay tuột nốt quần lót của cậu xuống đồng thời là của mình ra. Nơi đó của anh hùng dũng đến ghê người, nó kiêu ngạo dựng thẳng đứng. Nguyên hết hồn nhìn thứ đó. Cậu đến lúc này vẫn chưa thể tin vật kia đã cắm vào trong mình không biết bao nhiêu lần. Cậu xấu hổ lấy hai tay che mặt. Tuy nhiên vài giây sau, cậu cảm thấy sự ướt át kì lạ xung quanh " Nguyên Nhỏ". Hé mắt? Vương Tuấn Khải đang khẩu giao cho cậu! Anh liếm nó không chút bài xích nào cả. Tưởng chừng như Khải đang coi thứ đó là kẹo que ưa thích để mút mát vậy..

_ Ư...a.....đừng mà!....a......a....- Nguyên gắng gượng đẩy đẩu Khải ra nhưng vô ích. cậu chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ mà cậu cho là khó nghe. Vậy mà khi qua tai anh, nó lại trở nên gợi tình hơn bao giờ hết.... Anh là yêu cái âm thanh này!

_ Khải! Mau buông.. Cầu anh đó!... t.....tôi...! a......- Chưa dứt câu, Nguyên đã ra ngay tại khoang miệng anh. Cậu thở gấp, khuôn ngực phập phồng theo từng nhịp đều đặn. Khải một hơi nuốt sạch tinh túy của cậu, anh cập người thật thấp, hôn lên môi cậu, anh đẩy những gì còn sót lại vào miệng Nguyên, ép cậu thưởng thức hương vị của chính mình! Hai tay luồn xuống bên dười tách chân cậu ra.

Khải nhấp thật mạnh, đẩy toàn bộ vào cơ thể cậu. Nguyên không thể hét lên vì cậu đang bị Khải bịt miệng. Lúc nào cũng vậy, anh không hề chuẩn bị kĩ cho cậu, chỉ thô bạo đam thật mạnh vào trong. Bên dưới của Nguyên, chịu một trận đau đớn. Cậu cảm thấy như muốn rã người, ôm chặt lấy Khải.

Anh bắt đầu luật động từ từ. Mỗi lần ra vào là một lần gia tăng tộc độ

_ A.....Khải à! Chậm...đau mà..!

_ Nguyên Tử! Thả lỏng người! Em cứ cắn chặt anh như vậy sao mà anh động được? a...a Sướng quá! a...a!- Thúc nhanh hơn nữa!

_ Đừng mà...! cầu...anh..! tôi chịu không nổi!..- nước mắt cậu bắt đầu rơi lã chã. Nguyên nức nở cầu xin anh!

_ Em chịu được! Nhất định chịu được! - Rút ra toàn bộ rồi lại cắm vào..

_ T...Tôi.....a....aa

Bỗng dưng, Khải bế xốc cậu dậy, ép cậu vào tường. Bên dưới vẫn không có dấu hiệu chậm lại! Thậm chí còn gấp đôi sức ban đầu! Bị tấn công tứ phía, Nguyên còn cách nào cả, chỉ có thể ôm chặt lấy Khải, hai chân quặp chặt quanh eo anh để khỏi rơi xuống. Tay cào thành một đường trên lưng anh, cậu ngửa cổ ra đằng sau, miệng bật lên thanh âm nho nhỏ!

_ Kêu nữa đi! Kêu to nữa vào! Tôi muốn nghe tiếng em!- mồ hôi hai người túa ra hòa quyện vào nhau. GIờ khắc này, anh với cậu là một! ....

Thúc thêm vài cái nữa, anh ra hết trong cậu, cậu lại bắn đầy lên ngực anh, một chút vương xuống sàn nhà

Thở dốc ngắm nhìn cậu, trái tim anh dâng lên một cảm xúc mãnh liệt không gọi tên! Anh ôm lấy cậu, để cậu ngồi gọn trong lòng mình.

_ Tôi sẽ không cho phép ai đụng vào em ngoại trừ tôi! Chính về thế, đừng bao giờ phải để tôi nhìn thấy cảnh tượng đó nữa!

Nguyên lặng lẽ không đáp, chỉ ngồi yên...

.

.

.

Cùng lúc đó, tại kho chứa bỏ hoang của nhà trường! Lý kiệt đang bị một đám người vây quanh.

_ Mấy người định làm gì?

_ Mày.. dám đụng vào người của đại ca tụi tao nên được nhiên phải xử mày! Đúng là học sinh mới có khác, ăn phải gan hùm rồi!

_ Tôi còn không quen đại ca mấy người? Đụng vào ai chứ?

_ Hư! Còn ai vào đây nữa, đại ca của cái trường này là Vương Tuấn Khải và người của anh ấy! Chính là Vương Nguyên! Mày đụng vào Vương Nguyên bằng bộ phận nào, tao sẽ đánh gãy bộ phận đó!

( Đừng trách Khải ác! Cũng đừng trách au~!)

Mọi chuyện tiếp theo thì nó lâm li bi đát lắm

~ En Phờ Lát Bách~

Nguyên ngồi trên giường, ăn bát cháo mà Chí HOành nấu cho, cậu bắt đầu suy nghĩ miên man và rút ra bài học tiếp theo

" Tính chiếm hữu của Vương Tuấn Khải rất cao nên đừng có dại mà động vào"

~TBC~

xôi thịt hơi nhẹ! Nhưng thông cảm nha, đi lao động cả ngày rồi về viết ficc luôn!

CHap 20: Lật Bài Ngửa

Nhớ comt nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro