Chap 4: Your way

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Trước khi đọc thì nghe bài hát Love Story của Taylor Swift ở phần trên nhé ] 



-Kaito...?-Ran ngớ người

-Vậy giao cô ấy cho cậu-Shinichi đẩy Ran vào người Kaito sau khi băng bó cho cô ấy,mặt lạnh như băng
-Shin...ichi
Nói xong hắn chạy mất.Một lúc sau lấy bình tĩnh,có lẽ là vì chân đau quá,cô ngồi xuống hành hồ nước,vừa lấy tay vén áo,cô vừa hỏi
-Tại sao cậu lại thích tớ,Kaito?
-Vì cậu là người hiền dịu,dễ thương nhất mà tớ từng gặp.
-Đây chẳng phải là lần đầu chúng ta gặp nhau sao?
-Ko.Chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần,nhưng cậu lại nghĩ lúc đó tớ là Shinichi.
Flashback-Nè Shinchi,sao cậu xây xát quá vậy,tớ băng cho cậu nhé,tóc cậu hôm nay lạ quá-Ran thầm thì với Kaito sau khi chàng ta ra khỏi phòng tập thể dục
-Nè,Shinichi,cho cậu con tôm nè,cậu thích ăn tôm chiên lắm phải không?-Ran cười và gắp cho Kaito con tôm
......Thì ra bấy lâu nay.,người mà mình thấy là Kaito ư?
-Ran-Kaito nắm tay Ran-Hãy cho mình biết đối với Ran mình như thế nào?
-Tớ xin lỗi,tại vì chúng ta chưa biết nhau được bao lâu.-Ran nghiêm túc nhưng hơi ngại(lỡ hố nhận người ta là shinichi rồi sao mà ko ngại đc)
-Ko phải..là vì cậu đã có Shinichi rồi sao?-Kaito nói
Ran ko trả lời-Có phải thế ko Ran?-Kaito gặng hỏi-Ran kéo áo váy định đứng dậy nhưng ko may,đôi guốc của cô vướng phải làn áo,cô loạng choạng.
AAAAAAA
Ran rơi vào hồ nước-Ran!!!-Kaito hốt hoảng kêu lên
-Khục khục-Nước lạnh quá,còn có mùi gì nữa,nồng nàn lắm,nó làm mình muốn nghẹt thở-Khục
-Ran-Kaito vực Ran dậy-cậu có sao không,nè Ran?-Tâm trạng của Kaito đang rất là hốt hoảng
Ran đã bị hôn mê
-Có ai đó đã bỏ thuốc mê vào đây-Kaito ngửi mùi nước trong hồ.
---------------------------------
-Wa!Nhìn lãng mạn quá nha Kaito-Sonoko lên tiếng-Cậu bế Ran như bế công chúa vậy(Bà già này nhiều chuyện thật.)
-Ran ko sao chứ Kaito-Aoko hỏi
-Ừm,cô ấy chỉ bị hôn mê thôi.
-Để tớ gọi về nhà cô ấy,chắc sock vì vụ tên thám tử ngố kia chạy mất mà xỉu luôn mà-Sonoko nhấc đt
"Tút"-Kaito tắt điện thoại trên tay Sonoko đang cầm-Khỏi cần,tớ sẽ đưa cô ấy về
-Chà chà-Lãng mạn quá đấy nhá ông bạn-Sonoko húc vai Kaito
-Trời,gì chứ,tớ là con trai mà,phải đối xử tốt với con gái chứ.Xin lỗi Ayako neechan giùm tớ nhé,phải về vào lúc này
-Ko sao-Sonoko cười đắc ý
-Vậy tớ đi nhé-Kaito bế Ran đi mất
-Ha ha,coi bộ Ran cũng tốt số quá ha Aoko?Aoko?-Sonoko hỏi cô gái đang thẫn người từ nãy đến giờ.Một người phục vụ đẩy xe qua,trên xe có vài món ăn và hai chai rượu trong xô đá lạnh,vô tình nước sốt của món ăn rơi vào váy của Aoko.
-Nè,xin lỗi đi chứ.-Sonoko lên tiếng
-Nè nè!-Sonoko hét toáng lên.Hình như người đó đang rất vội,hắn ta đi luôn mà không way lại trả lời-Thật tình,đẹp trai mà chai mặt thế kia,ta đây chẳng thèm nhớ đến ngươi đâu-Quay sang Aoko cầm khăn lau đỡ váy của Aoko-Aoko,sao cậu ko chửi hắn ta một trận,thường ngày cậu dữ lắm mà.
Aoko trầm ngâm không nói gì(Bị gì đây trời),hình như cô ấy đang nghĩ sâu xa về cái gì đó

Lúc đó,Kaito cõng Ran đi về nhà
-Thật tình,ko biết cái văn phòng ông Mori ở đâu cả.Hên là hồi nãy ko di Taxi chứ ko chỉ bậy bạ cho người ta đi ngoằn ngoèo rồi-Kaito chán nản
-Khò...Kai...to...Ran mơ ngủ
Kaito ngạc nhiên,nhưng sao đó lại cười đắc chí-Hì hì,coi như đó là câu trả lời cho câu hỏi của tớ rồi nhé Ran!
(Thinking)Mà công nhận cô ấy nhẹ thiệt,chứ cỡ bà chằn Aoko thì....Giật mình...Tại sao mình lại ngĩ đến bà chằn đó nhỉ?
Sau nửa tiếng mò mẫm,rốt cuộc cũng tới được cái văn phòng thám tử Mori-Trời ơi gãy giò tui rồi nè-Kaito cõng Ran lên nhà,nơi đó có ông Mori,ngủ khò khò quanh bàn làm việc đầy vỏ lon bia và Tivi còn bật sáng một chương trình gì đó.(Ông ba1b này suốt ngày nhậu nhẹt)
-Phòng của Ran ở đâu nhỉ?-Kaito lò mò-À,chắc là phòng này-Kaito đưa Ran vào một căn phòng nhỏ có treo bộ đò Karate cột bằng một cái đai màu đen trên bàn.
"Phịch"Kaito đặt Ran xuống giường.Sau khi đắp chăn cho Ran xong,cậu quay đi định đi về thì đôi mắt dừng lại trước tấm hình đặt trên bàn Ran.Hình của Shinichi và Ran chụp lúc còn nhỏ."Phào"-Nản thật,cậu gác tấm hình xuống rồi đi về
-Dầu gì mình cũng mới học lớp 8-Kaito nghĩ thế-Nếu như mà cô ấy cần thời gian suy nghĩ thì mình sẽ đợi,có thể là lên cấp 3.Mà ko bik,lúc đó bà chằn Aoko có ai chấm ko nữa.
"Aoko"-Ý nghĩ đó làm Kaito tần ngần.Cậu đã bao h nghĩ về Aoko nhiều đến như vậy
----------------------------------------
Chà chà,mưa rơi ngày càng nặng hạt.Lạnh chết đi đc.Tên thám tử càu nhàu trong chiếc chăn.Chán quá đi mất,sao ngày hôm nay toàn chuyện xui xẻo.
Lục cục ~ Lục cục ~ Ngán thật.Hồi nãy bực mình quá chạy về quên ăn tối.Bây h trời mưa lớn công thêm vụ Ran đang giận nữa thì còn lâu cô ấy mới bay qua đây nấu ăn cho mình,làm sao bây h?-Hắn thầm nghĩ
Nhưng cứ xoay sở trong chăn hoài cũng chẳng đc gì hơn,hắn phải mò dậy và leo xuống bếp coi mình biết nấu món gì ko(Chắc ko đâu ^^)
Trong các tủ lúc trước thường chứa các gói snack trống trơn,ko lẽ mẹ mình đem theo cho bố ăn để khỏi phải nấu cơm =-=.H chỉ còn mỗi cái tủ lạnh là chưa mở thôi.Nghĩ vậy,hắn mò lại cái tủ lạnh,mở ra.
Ổ bánh chanh Ran làm ở đó.Có lẽ là lúc hắn ngủ quên trong lúc Ran nấu cơm lần trước,Ran đã cất chỗ bánh này vào tủ lạnh.
-Ai thèm ăn bánh Ran làm chứ?-Bực tức quá,hắn đóng tủ lạnh.
Đứng trc tủ lạnh 5',bụng hắn lại lục cục=>>đành lấy ra ăn chứ sao h( đang dối lòng đây mà ^^)
Văn phòng thám tử Mori,mưa vẫn hoàn mưa
-SHINICHI LÀ TÊN NGỐC!AAAAAAAAAAA!-Ran ôm chặt gối và hét lên.
-Đáng ghét!Sao cậu ko hiểu tình cảm của tớ hả Ran/Shinichi?(Cả hai lại đồng thanh hét lên)
Ran(Thinking)Nếu vậy thì mình sẽ....


__________________________________________________________________________


Hãy đón xem phần tiếp theo của câu chuyện nhé !  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro