Chapter 1:We're both young

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1: we're both young
-Shinichi,chiều rồi,chúng ta về nhà thôi! 

-Đã bảo đừng gọi thân mật như thế mà,tớ đâu phải là bạn trai của cậu.Hãy gọi tớ là Kudo-kun va tớ sẽ gọi cậu là Mori-san 

-Nhưng....Nhưng.... 

-------------------------------------
.........7 năm sau......

-Em Kudo,tôi đã bảo em biết bao nhiêu lần rồi hả?Em hát hay ngớ ngủ thế,sai nốt nhạc hết trơn rồi-Bà cô Sayuri dữ dằn lại lên tiếng 

-Nhưng..Nhưng em... 

-Cuối h ở lại tập dợt mình em.Về chỗ !(Bà này đì Shin 3 năm trời đây mà..) 

-Khục ..khục

-Nè!-Cốp vô đầu cái tên đàng cười thầm,Shin nhà ta lên tiếng-Tớ vậy nhìn ngố lắm sao? 

-Ha ha.Chứ sao nữa.Cậu cái gì cũng giỏi trừ tài nhạc ra.Mà cậu thường ba hoa là Holmes giỏi chơi violon lắm nhé,thế là hết cách bày đặt làm Holmes của nước Nhật rồi phải ko?

-R..A..N...Cốp vào Ran một cái nữa 

"Soạt"Một cú đá vào thẳng tường của Ran,đe dọa Shin đang ngơ ngác

-Sao!Ấn tượng chứ hả?Dám cốp vào đầu tớ nữa không?-Ran cười đắc ý 

-Này...Ran...-Shin giọng thều thào run rẩy,nói nhỏ vào tai Ran-Màu hồng kem phải không?Đẹp lắm đó hí hí hí-

Bùm-Mặt Ran như thiêu đốt-Này thì đẹp!!!-Các cú quyền của Ran phóng ra như bức xạ,nhưng chẳng cú nào trúng đc khuôn mặt đẹp trai đang cười đắc ý của Shin cả. 

"Vụt"-Một viên phấn xoạt qua giữa shin và Ran,vs giọng bất bình thường,cô Sayuri nói-"Kudo,phạt em thêm 1 tiếng cuối giờ.Còn em,Mori,bài tiểu luận 1000 từ."

-What??????-Shin và Ran la lên-"Nhưng tại là cậu ấy..Thôi đi!"Đồng thanh dễ sợ 

"Vụt"-Một viên phấn lại xoẹt qua nữa,mặt cô Sayuri hình như hết chịu nổi.Cả hai sợ quá đành thôi.
Giờ tan học-Cả hai đi về trên con đường mỏi mòn dấu chân bao năm,nguýt mặt đi,vì gây cãi mà cả hai cùng phải ở lại tới 6h chiều. 

-Lục cục...Lục cục...Bụng của shin éo ót,mặt hắn đỏ lên

-Hở..Ran xoay qua,ngắm mặt hắn rồi cười khúc khích...Xem mặt cậu đỏ ửng lên rồi kìa! 

-Đâu..Đâu có.Vì trời chiều nên cậu mời thấy vậy thôi!-Ngoảnh mặt chỗ khác,Shin lầm bầm-Chết thật!Ba với mẹ đi du lịch viết nốt tiểu thuyết sáng nay rồi...Vậy h ăn cái gì đây...Haizz

-Vậy để tớ qua nhà cậu nấu cho nhé!-Ran lên tiếng 

-Hở....Mặt Shin ngớ ra một lúc rồi im lặng,đỏ bừng như cà chua 

Ran lại cười khúc khích,ko cần trả lời cũng biết rằng cậu ta sẽ nhận lời.

-----------------------------------------
Nhà của Shinichi-Nhà bếp 

-Sao?Có vừa miệng ko?-Ran hỏi sau khi Shin nhà ta xơi tất cả những món cô đã nấu 

-Hở...Mặt Shin ráng đỏ...Hừm mặc dù ko hợp khẩu vị nhưng đc lắm.Àh ko món canh miso thì quá mặn còn cá thì...

Thoáng nhìn gương mặt thất vọng của Ran,Shin lại thôi cái bài diễn thuyết dài dòng-Nhưng món bánh chanh thì cậu làm ngon lắm.(Thế là bik từ đây là sở thik của Shin rồi nhé ^^)

-Thật hả!-mặt Ran vui sướng

-Ờ..

Rồi cả hai chìm trong im lặng =-=

-Mà Ran này...Shin quay qua

-Khò...Hạnh phúc quá đỗi mà cô ấy ngủ sao...Shin ngô nghê ngắm nhìn.Bỗng dưng thấy cái gì hoe đỏ ở tay Ran,hắn tò mò giở lên.Trời ơi,tay cô ấy đã mỏi vì viết bài tiểu luận rồi mà còn để hết tâm sức nấu ăn một bữa linh đình cho hắn,có lẽ vì gắng sức quá mà cô ấy sơ ý chạm vào nồi canh đang nóng hay cái gì đại loại vậy mà bây giờ tay đỏ rát thế này.

-Đau..Ran khẽ rít một tiếng,thật nhỏ.Shin nắm chặt tay cô,nhưng ko siết vào chỗ cô đang đau và khẽ nói:"Cám ơn cậu,Ran."

Nghĩ một hồi,Shin đi lấy hộp cứu thương.

Một làn gió thoáng qua Ran..Hắt..hắt xì!-Ran mở mắt-Tay cô bị cái gì đó giữ chặt,way wa thì thấy Shin đang nắm lấy tay cô.Dù cánh tay cô đang được băng bó nhưng hơi ấm từ cậu ta vẫn rõ mồn một.Cậu ấy đang ngủ say,thật say,hệt như một đứa trẻ. 

Nhẹ nhàng tháo tay,Ran vội chạy lên lầu lấy một cái chăn đáp cho cậu ấy,viết một câu chữ gì ấy lên tờ message,rồi lấy cặp đi về. 

Ran về nhà thì đã là 8h30 tối.Bà Kisaki(có dịp tạt wa chỗ ông Mori nhờ chút chuyện) hốt hoảng la lên:

-Trời ơi!Ran!Con đi đâu mà h này mới về,quần áo còn xộc xệch thế kia.Nhất định là cái thằng đó rồi.Cái thằng Shinichi này thật là...Nói mau Ran!Nó đã làm gì con??? 

-Ko có gì ạh.Con wa nhà cậu ấy ăn tối rồi ngủ quên ở đó thôi.Giữa chúng con chưa có gì xảy ra cả. 

-Thật là...Thôi vào nhà tắm rửa cho sạch sẽ đi.Mẹ có mua bánh kem mà con thích nhất đây.

-Cảm ơn mẹ.-Ran cười-Cạch một cái,Ran đã lặng yên trong bồn tắm 

Trong lúc đó,ở nhà Shinichi,cậu tỉnh dậy và nhận được một message:"Tớ về đây.Ảnh cậu nhỏ dãi tớ sẽ giữ kĩ đề phòng cậu uy hiếp tớ mà còn phát cho fan hâm mộ.Còn nữa,nhớ đi tắm trước khi ngủ tiếp nha."^^

Shinichi nắm chặt message,cười hạnh phúc.
--------------------------------------
Một ngày chủ nhật gần đó,Ran đi mua một ít đồ ăn ở siêu thị,trên đường đi thì choạng một cái,đau thật,cô ngước mắt lên nhìn....
End chap 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro