Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay đúng là có chuyện lạ, cậu chủ Yang Yoseob lại đích thân xuống bếp lại còn đuổi bà bếp định xắn tay áo ra ngoài. Đây đúng là câu chuyện kì lạ nhất ở nhà cậu. Từ bé đến lớn việc bếp núc cậu chỉ mặc định đó là việc của con gái, đàn ông tham gia vào chỉ tổ rách việc.

Suzy rón rén kiễng chân từ sau lưng Yoseob nhìn vào cái nồi mà cậu đang sử dụng để nấu bữa tối cho cô, hơi thở phả vào gáy làm cậu phát hiện ra ngay lập tức. Yoseob quay người lại chắn tầm nhìn của Suzy nắm chặt vai cô xoay một cái rồi đẩy đẩy lưng cô bảo cô ra ngoài ngay lập tức.

Không được theo dõi đại công tử đích thân nấu bữa tối cho cô đúng là đang tiếc, cô nhăn mũi bất mãn nhưng cuối cùng cũng rời khỏi gian bếp. Rót cho mình một cốc nước lọc rồi đi về phía cánh cửa sổ lớn đang mở toang nhìn ra phía không gian to lớn ngập trong ánh sáng đủ màu của những dây đèn đi từ cành cây này sang cành cây khác.

Mái tóc nâu bị gió thổi rối bời mang theo hương thơm trái cây của dầu gội đầu hoà tan vào từng phân tử không khí tản mác ra khắp khu vườn. Ánh mắt cô nổi lên một nét buồn tựa như có một cơn sóng đang ầm ầm gào thét dữ dội trong đáy mắt.

_ Vào ăn thôi, hừm ăn mặc phong phanh như vậy lại đứng trước gió cảm lạnh thì sao.

Yoseob tay đeo găng tay nhấc cái nồi ramen khói tỏ nghi ngút thơm lừng, mùi hương như kích thích tuyến vị giác của người khác một cách mãnh liệt. Cô đặt cốc nước lên bàn ăn rồi kéo ghế thả người nhẹ nhàng ngồi xuống hít hà mùi hương của nồi ramen, đúng là biết làm vui lòng người khác. Yoseob mỉm cười đầy tự tin đưa cho cô đôi đũa rồi cất giọng tự khen mình:

_ Đại thiếu gia như anh đã xuống bếp thì tất cả mọi người đều phải ngã mũ chào thua với trình độ nấu nướng của anh thôi.

Suzy ngẩng đầu nhìn cậu miệng ngậm một đũa mì lại phải kìm chế tiếng cười sắp bật ra khỏi cổ họng thành ra trông khuôn mặt cô khá cực khổ và buồn cười. 

Mọi hình ảnh trước mắt Suzy đột nhiên xoay vòng vòng như bông vụ, đầu cô lại nổi lên một cơn đau dữ dội, đôi tay gầy gò nắm chặt vào thành bàn cô cúi gằm mặt xuống đôi mắt mở to nhìn trân trân tấm thảm dưới sàn, trán cô lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, người cô khẽ run rẩy lên.

_ Em ... có sao không ?

Yoseob lay lay vai Suzy khi trông thấy người cô run lên từng hồi, tiếng thở gấp gáp giống như tất cả tế bào của cô đang rất rất thiếu dưỡng khí khiến cô phải hít thật nhanh để cung cấp đủ cho chúng.

Lạch cạch ... đôi đũa trên tay cô rơi tự do xuống sàn âm thanh va đập của chúng với mặt sàn lạnh ngắt. Cả người cô cũng ngã ra sàn trước sự ngỡ ngàng của Yoseob bóng tối khép lại trước mắt cô.

Bế xốc cô dậy cậu lao ra ngoài như một con báo, đạp đổ tất cả những thứ ngán đường mình cậu đặt cô lên xe rồi nhanh chóng lái về hướng bệnh viện, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô ngả nghiêng không sức sống làm lòng cậu như lửa đốt. Đây là lần thứ hai cậu phát hoảng như vậy lần đầu tiên là đưa mẹ mình đi bệnh viện nhưng đó cũng là lần cuối cùng cậu chở mẹ mình. 

Chết tiệt ! con nhóc này không thể nào giống mẹ được, không thể nào. Yoseob nhấn ga lao vun vút trên đường.

_ Tránh ra cho tôi.

Yoseob đẩy ngã tất cả những người vướng víu trên đường gào lên phẫn nộ, cậu đặt cô lên chiếc băng ca rồi theo bước y tá cũng trong tình trạng rối loạn với cậu. Nhìn Suzy nằm rũ ra trên băng ca miệng cậu không thể nào ngừng gào lên bao bọc bàn tay bé nhỏ lạnh ngắt của cô trong bàn tay ấm áp của mình.

_ Cậu bình tĩnh đợi bên ngoài.

Y tá ngăn cậu đứng bên ngoài rồi nhanh chóng chạy vào trong phòng cấp cứu.

Yoseob ngồi thụp xuống ghế đôi mắt nhìn trân trân vào tấm biển phòng cấp cứu đang bật sáng thứ ánh sáng màu đỏ chớp tắt liên hồi. Ngay lúc này chính cậu có thể cảm nhận được tim mình run rẩy từng cơn lo lắng đáng sợ làm cả người cậu lạnh dần đi. Đan hai tay vào nhau đưa lên trán miệng lẩm bẩm cầu nguyện.

Trong phòng cấp cứu

_ Theo chẩn đoán cô ấy bị khối u ở não.

Y tá mau mắn đọc tình trạng của Suzy khi qua một hồi theo dõi.

_ Nếu vậy thì chuyển cô ấy về phòng chăm sóc đặc biệt đi cứ từ từ theo dõi. 

Đôi tay của bác sĩ lướt qua hồ sơ của cô rồi nhanh chóng quyết định, khối u của cô không nằm ở vị trí bình thường cô là một trường hợp đặc biệt có lẽ trong 15 năm hành nghề lần đầu tiên ông thấy được sự hiện diện của nó trong một vị trí khá hiểm.

Vậy là lại thêm một người biết bệnh tình của cô.

Ngồi cạnh giường của cô đôi tay nắm chặt bàn tay bé nhỏ của cô tâm trạng cậu khá bình tĩnh lại, Suzy nghiêng đầu sang một bên tránh nhìn vào cậu đôi mắt cô đậm một nỗi buồn, đôi mắt của một người sắp rời khỏi thế gian này trở về với Chúa. Cả hai chỉ im lặng mỗi người tự dìm mình trong bể suy nghĩ của riêng mình.

_ Có phải tất cả đều trở về vạch xuất phát ban đầu sau một kết thúc ở hiện tại không nhỉ ?

Suzy mỉm cười cay đắng thì thầm từ khoé mắt một giọt nước mắt lấp lánh trào ra chảy xuống vành tai rồi rớt xuống gối tạo thành một vết loang tròn.

_ Kết thúc chưa hẳn là đã hết.

Yoseob buông tay mình ra đứng dậy kéo chăn lên choàng lên người cô đi về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài tựa đầu mình vào cửa sổ bật ra câu nói nhưng âm lượng chỉ đủ cho bản thân cậu nghe thấy.

>>>>>

Alice mím môi nhìn Myungsoo nước mắt ngập trong đôi mắt xanh ngực phập phồng thật sự không rõ con bé này đang phẫn nộ hay đang đau lòng. Trong phòng toàn bộ đèn đều tắt đi hết chỉ còn ánh trăng bàng bạc từ ngoài cửa sổ rọi lên một nửa khuôn mặt lạnh như băng của cậu, lặng lẽ một hồi cậu mới lên tiếng phá tan không khí u ám lúc này.

_ Đôi khi con người ta phải biết dừng lại đúng chỗ, đừng vội bước để rồi một bước rơi xuống vực thẳm không lối thoát. Anh không thích cách một người nào đó luôn đẩy người mà anh quan tâm vào đường cùng kể cả bố anh hay là em.

_ Vì một đứa mồ côi mà anh lại nhào ra đỡ đạn liều mạng như vậy ? Nó tốt lắm sao

Alice đưa tay lau đi hàng nước mắt một cách dứt khoác ánh mắt trở nên sắc lạnh như có phép thuật nhếch môi đầy vẻ chế giễu pha chút giọng mũi êm ái.

_ Em định nghĩa về chữ tốt như thế nào Ji Hae: căn bản là giàu có, có địa vị hay xinh đẹp ... có lẽ em hiểu sai rồi cô nhóc ! Đúng Ji Yeon không hề bằng một chút nào của em về tất cả phương diện, Ji Yeon không phải loại người cam chịu số phận vả lại em ấy lại có lòng yêu thương chứ không phải máu lạnh.

Đôi mắt cậu nhìn chòng chọc vào Alice đáp trả lại nụ cười châm biếm của cô.

_ Điên mất rồi.

Alice tháo đôi giày cao gót của mình vứt sang một bên leo tót lên cái bàn giấy đặt trước cửa sổ xoa xoa đôi chân đang sưng đỏ lên của mình, đôi mắt xanh trở lại một màu yên ả nhăn nhó như một đứa trẻ vừa bị mẹ nó đánh cho vài cái vào mông, bất chợt cô ngẩng mặt nhìn cậu mũi hếch lên thách thức

_ Em sẽ chứng minh cho anh thấy Myungsoo ạ.

_ Tuỳ em

Myungsoo mỉm cười trả lời khá bất cần. Alice bật cười khanh khách, tâm trạng của cô đúng là khó đoán nhất quả đất.

_ Thôi em về đây.

Alice bước đi xiêu vẹo vì đôi chân bị gò ép trong đôi giày cao gót. Đứng trước giường cô mỉm cười vẫy tay tạm biệt rồi quay đi.

_ Về cẩn thận

Cánh cửa bằng gỗ màu nâu khép lại, cô đứng tựa lưng mình vào cửa ủ rũ cúi đầu, vẫn giữ cái vẻ ngoan cố lúc đầu nhưng dường như nó dịu lại đôi phần. Vuốt vài ba sợi tóc mái vướng víu sang một bên, chân không đi giày cô bước xuống cầu thang một cách tự nhiên.

Tuy nhiên Alice không tài nào ngờ được lại gặp Ji Yeon ngay lúc này, con bé đang đứng lặng lẽ ở ban công tầng hai đôi vai gầy lộ rõ sự cô đơn trống trải. Đúng là Ji Yeon trông vô cùng đáng thương nếu cô gái ấy không khiến trái tim Myungsoo đổi hướng thì chắc hẳn Alice sẽ không tàn ác như vậy.

Dừng lại một nhìn cô gái phía trước, ánh sáng của trăng rọi lên cả người cô, nồng một hương vị xa xăm mang cả chút màu sắc ma mị. Thoáng ngẩn ngơ một hồi Alice mới xoay người bước tiếp

Đến khi bóng dáng Alice khuất hẳn thì Ji Yeon cũng thả người rơi xuống sàn cô ngồi bó gối lưng tựa vào tường tựa cằm mình lên gối cô nhìn vô định vào những chùm đèn sáng rực giữa những hàng cây nhưng dường như tất cả cảnh vật cho dù đẹp đến mức nào chăng nữa vẫn nhuốm một màu thê lương.

Yong Jun Hyung người mà suốt hai năm cô không thể đẩy khỏi trái tim mình mặc dù cô đã quyết định chấm dứt một cách tuyệt tình nhất còn Kid anh mang cho cô một cảm giác được bảo vệ nhưng đối với anh cô chỉ cảm kích chứ không phải tình yêu - Đó là tất cả những gì mà lòng cô luôn thầm nhủ suốt mấy tuần nay. Nhưng giờ đây cô đang đau lòng vì chuyện gì chứ ? 

Ở ngã rẽ cô chỉ có thể chọn một con đường duy nhất để đi đúng là chuyện khiến người khác phải điên đầu, những giọt nước mắt mặn đắng trào ra lăn dài xuống khoé môi, cô cảm nhận được mùi vị mằn mặn của nước mắt rồi bất giác lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đen ngòm :

_ Bố ... mẹ con xin lỗi vì con không còn đủ sức để ngăn thứ chất lỏng này khỏi trào ra. 

Có đôi khi con người ta không đủ sức đề điều khiển định mệnh, mọi thứ do ông trời sắp đặt để con người ta rơi vào những tình huống dỡ khóc dỡ cười để rồi chính họ phải tự lực đối mặt với vấn đề. Con người mạnh mẽ nhất định sẽ vượt vũ môn hoá rồng nhưng đối với người có bản chất yếu đuối thì họ phải chật vật lắm mới vượt qua được và họ phải đánh đổi bằng cả máu và nước mắt. Bẩm sinh sinh ra không phải ai cũng mạnh mẽ ai cũng đủ bản lĩnh nên cứ khóc khi muốn, khóc xong rồi thì phải kiên cường chống tay đứng dậy mà bước tiếp.

_ Park tiểu thư xin cô vào trong gió đêm không tốt cho sức khoẻ của cô đâu.

Vị quản gia hơi cuối người nói bằng vẻ cung kính nhưng mọi người khi nhìn ông đều phải e dè như đang đứng trước một vị trưởng lão đúng là mỗi người có một khí chất khác nhau.

_ Xin lỗi cháu đã làm phiền ông.

Ji Yeon luống cuống đứng dậy bước vào trong nghiêng mình xin lỗi, ông nhìn Ji Yeon thật sự có một nét hài lòng khác hẳn những cô gái trước đây mà Yoseob hay Myungsoo đưa đến cứ nghĩ là đặt được một chân vào danh gia vọng tộc thì hống hách chẳng xem ai ra gì cô bé với cả cô bé tóc dài khá lễ phép và hoà đồng với tất cả mọi người.

_ Cậu Myungsoo bảo cô nên nghỉ ngơi sớm.

_ Myungsoo ...

Ji Yeon tròn mắt lên khi vừa nghe ông cụ nhắc đến tên của Myungsoo.

_ Ông cụ này đúng là lẩm cẩm quá rồi tôi đã bảo là không được nói là tôi nói mà.

Myungsoo trợn mắt nhìn ông quản gia của Yoseob đang mỉm cười nhưng cậu không hề giận ông, ông có lẽ là một người bố thứ hai của cả Yoseob lẫn Myungsoo mặc dù lúc nào cũng thích cằn nhằn dạy đời cả hai người nhưng ông là người tốt những lúc đó thì cả cậu lẫn Yoseob đều kêu ca:

_ Ông không có vợ chắc là nhờ cái biệt tài này chứ nhỉ ? - hay là _ Sắp về với biển cả rồi đó ông ơi.

Ông cụ quản gia tự dưng lại nói lớn lên trong khi vẫn đứng đối diện với Ji Yeon 

_ Tại sao lại có con chuột lớn như thế nhỉ ? Phải gọi chúng nó lên bắt ngay thôi.

_ Chuột ạ - Ji Yeon đảo mắt nhìn xung quanh

_ Park tiểu thư mời cô đi nghỉ ngơi việc này bọn gia nhân làm là được rồi

Ji Yeon xua xua tay của mình lắc đầu nói:

_ Ông gọi cháu là Ji Yeon được rồi ạ, cháu thực sự không quen được gọi là tiểu thư.

_ Vậy mời Ji Yeon nghỉ ngơi 

Ông gật gù rồi đứng sang một bên cuối đầu khi cô đi ngang qua trở về phòng của mình. Sau khi cửa phòng của cô đã đóng lại thì ông mới nheo mắt nhìn cậu trai tay được băng bó đang nhìn ông hơi dỗi.

_ Con chuột to quá nhỉ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro