[LONGFIC]Đỏ [Chap 6]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6

Cô chạy, chạy xa khỏi nơi ấy. Cô không muốn thấy cậu nữa. “Vô lý” cậu nghĩ cái lý do ấy không hợp lý sao. Cậu đâu biết cô mệt mỏi vì mãi lén nhìn cậu, mệt mỏi vì mãi chạy sau cậu dù biết cậu không ngoái đầu lại nhìn cô. Cậu có bao giờ để tâm đến cảm xúc cô đâu. Cậu hoàn toàn không có. Cô đúng là một con ngốc.

Nó lặng lẽ quan sát cô từ xa. Nó làm gì bây giờ? Nó không biết. Lúc này nó thấy bản thân thật vô dụng. Nó chỉ âm thầm theo sau cô. Nó theo cô về nhà. Dường như cô không để ý đến sự hiện diện của nó. Cô bỏ chiếc nón len, mái tóc đỏ dần buông xuống. Tóc cô rất đẹp, nó nghĩ như thế. Chủ nó có nghĩ giống nó không? Dù gì chủ nó cũng chạm vào mái tóc đó. Bỗng nó hốt hoảng chạy đến cô.

“Đừng…”

Bất đắc dĩ nó cào tay cô. “Keng” cây kéo rớt xuống sàn. Bàn tay cô rướm máu. Rát. Nó lùi về phía sau, thu mình lại. Nó sợ hãi nhìn cô. Nhưng cô mỉm cười, xoa xoa đầu nó.

_ Cảm ơn Bé Con.

Nó ngước lên liếm vết thương trên tay cô. Tay cô hơi run chắc rát lắm. Nó xin lỗi nó chỉ muốn bảo vệ mái tóc đỏ thôi. Nó không thích cô chính tay cắt mái tóc chủ nó yêu. Nó chú ý nhiều lần chủ nó vuốt ve mái tóc cô rất nhẹ nên nó đoán vậy.

_ Sica…

_ Sao cậu vào được._ Cô không thèm nhìn cậu. Cậu chỉ đứng yên, im lặng.

_ Cậu đi cho khuất mắt tôi. Tôi không muốn thấy cậu.

Cô cố gắng bùng nổ đuổi cậu đi. Nhưng c ậu vẫn đứng đó không chút phản ứng.

_ Tôi…

“Xoảng” cậu đưa tay đỡ chiếc lọ thủy tinh. Những con hạc giấy rơi vương vãi trên nền gạch. Đau đớn.

_ TÔI ĐÃ NÓI CẬU ĐI ĐI MÀ. SAO CẬU DAI QUÁ VẬY.

_ Được rồi.

Cậu bước ra, xoay nắm cửa.

_ Tôi xin lỗi cậu, Sica. Đừng khóc…

Cánh cửa khép lại, cậu và cô đều khóc.

_ Xin lỗi cậu, Yul.

Cô nhặt từng con hạc lên. Món quà cậu tặng cô giờ còn lại gì ngoài những con hạc giấy thấm đẫm nước mắt.

Nó lắc đầu. Nó nghĩ nó còn thời gian tìm hiểu. Lúc nó quan sát cậu nó nhận thấy nhiều cái lạ. Ánh mắt cậu nhìn cô. Cách cậu im lặng. Thậm chí cậu không quát cô sau khi bị tấn công. Điều đặc biệt hơn, nó thấy cậu khóc. Vì sao? Nó không hiểu được.

“Ơ, máu”

Nó vội kéo kéo ống quần cô, chỉ chỉ thứ chất lỏng màu đỏ dính trên mảnh thủy tinh vỡ. Sắc mặt cô biến đổi. Lo lắng ư?

_ Bé Con, đưa cho chủ Bé Con cái này nha.

Cô đưa nó chai thuốc, cuộn băng y tế. Nó có biết băng đâu. À, mà sao cô không tự làm nhỉ. Nó kéo kéo ống quần thúc cô đi. Còn cô chẳng hiểu nó tính giở trò gì.

Nó đoán có sai đâu, chủ nó ngồi trước cửa ngủ gục kìa. Cô chầm chậm tiến lại, tay chạm vết thương còn rỉ máu trên cánh tay cậu.

_ Xin lỗi…

Cô rụt tay khi nghe tiếng nói. Nhưng mắt cậu vẫn nhắm, chắc có lẽ cậu nói mớ. Nhẹ bôi thuốc, nâng cánh tay cậu lên quấn băng, cô nhanh chóng hoàn thành công việc. Cô chưa đi vội, mắt cô cứ mãi chăm chăm nhìn cậu.

_ Cậu có biết màu mắt cậu là thứ tôi muốn chiếm đoạt cho riêng mình? Cậu có biết màu tóc cậu rất cuốn hút tôi không? Và cậu sẽ chẳng thể nào biết được tôi yêu cậu nhiều đến mức chỉ muốn cậu là người dành cho tôi.

Cô rê ngón tay đi từ mắt xuống sóng mũi và dừng ở môi cậu. Cô khẽ đặt môi mình chạm môi cậu, lần đầu tiên cũng như lần cuối.

_ Tạm biệt.

* * *

“Ding doong”

Nó chạy theo chủ nó xem ai đến.

_ Chào em._ Anh ta cười.

_ Chào anh.

Cậu đáp lại, không xúc cảm. Nó không có cảm tình với hắn tí nào. Nhìn mặt hắn nó chỉ muốn táp cho vài cái. Nhưng hình như hắn là người yêu cậu. Nó buồn rười rượi. Mấy tháng nay, nó không gặp cô. Cửa nhà thì khóa, cô chẳng đi làm. Nó sợ nên nghĩ ngợi tùm lum điều.

_ Anh đến đây làm gì?

_ Ơ, anh là bạn trai em đến thăm em không được sao?

_ Đừng hoang tưởng nữa, chấm dứt thôi.

_ Em đùa ư?

_ Tôi giống đang đùa lắm à?

_ Lúc em hôn anh,hẹn hò, nắm tay,… tất cả…

_ Tôi chỉ làm đúng theo hợp đồng.

Hợp đồng? Là cái hợp đồng quái quỷ đó sao. Một năm trước nó tình cờ thấy cậu kí kí cái gì nên xem nội dung. Nó đã muốn xé nát cái bản đó thành mấy ngàn mảnh khi cậu kí xác nhận. Cậu làm vì cái gì chứ?

_ Em không sợ con quỷ đó gặp nguy hiểm sao?_ Hắn cười.

“BỐP” cậu đánh hắn ngã khỏi ghế. Hắn ngóc đầu nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.

_ Anh biết tất cả đấy, Kwon Yuri. Anh biết lúc nhỏ em hay lén đưa cơm nuôi con quỷ đỏ đó. Em còn dẫn nó đi ăn kem. Em còn quýnh quáng chạy đi tìm nó khi nó bị đuổi mà.

_ Làm… làm sao anh biết?

_ Ha, nói cho em hay chính anh là thằng nhóc báo tin đuổi con quỷ đó đi. Sau nhiều năm em vẫn nhớ, vẫn tìm nó nên anh đã giả vờ giúp và sắp đặt mọi thứ như em thấy.

Hắn cười ha hả. Nó không ngờ hắn gian manh đến thế. Tính xông tới cho hắn một trận nhưng…

_ Nhưng anh yêu em thật lòng, Kwon Yuri. Hãy quên nó đi.

Hắn mạnh tay đẩy chủ nó vào tường. Hắn giữ chặt cổ tay cậu. Cậu vùng vẩy.

_ THẢ TÔI RA NGAY. CÓ CHẾT TÔI CŨNG KHÔNG QUÊN CẬU ẤY.

_ Thế thì nó đừng hòng có em.

Hắn làm cái quái gì vậy!!! Chủ nó không phải muốn là sở hữu được. Nó phóng lên cạp cái tay xé nát cái áo sơ mi cậu. Hắn bây giờ như con thú điên, hắn hất nó văng ra. Nó nhanh trí ngoạm vỏ chuối thả trên sàn. Như dự đoán, hắn chụp ếch. Nó lợi dùng thời cơ quăng cái áo khác cho cậu.

_ Con chó chết tiệt.

“GÂU GÂU GÂU” nó sủa inh ỏi. “BỐP” “Ẳng ẳng” hắn dùng chổi quất nó một lực khá mạnh. Nó nằm bất động.

_ Đen… Đen à…

Nó nghe thấy tiếng cậu hốt hoảng gọi tên nó. Nó đau quá. Nó kêu vài tiếng yếu ớt. Mắt nó sao thế, nó thấy cậu nhòe dần.

“Cài nút áo lại đi cô chủ, Đen sẽ ổn thôi mà. Tìm cô Sica về chơi với Đen. Đen nhớ cô Sica…”

Nó ngất. Cậu nhẹ xoa đầu nó. Ướt, đỏ, là máu. Cậu quay sang lườm hắn.

_ YURI!!!

TaeNy đạp cửa xông vô. Đập vào mắt họ là cảnh hắn cầm cây chổi dính (ít) máu và cậu mặc áo chưa cài nút.

_ THẰNG KHỐN, MÀY ĐÃ LÀM GÌ YURI!!! CHẾT ĐI, CHẾT ĐI.

Nấm Hường nhào vô hắn đánh tới tấp, miệng liên tục bắn rap. Đậu thì đỡ cậu dậy.

_ Có sao không?

_ Đen… Đen c ủa tớ…

_ Nó không sao chỉ bị thương thôi. Do bị đánh mạnh quá tạm thời ngất đi.

_ Tên này làm gì cậu?_ Nấm xách đầu hắn.

_ Uy hiếp tớ, có ý đồ hãm hại tớ, làm Đen bị thương,…

“BỐP, BINH, BỤP BỤP, XOẢNG, RẸT RẸT”

_ Lần sau để tao nhìn thấy mày nữa là không yên đâu. BIẾN.

Hắn chẳng khác con chuột chuẩn bị làm mồi cho mèo, cụp đuôi bỏ chạy.

_ Cảm ơn hai cậu.

_ Không có gì đâu._ Đậu Nấm đồng thanh.

_ Nhưng sao hai người…

_ Bọn tớ nghe Đen sủa nên đoán là cậu gặp nguy. May mà bọn tớ đến kịp._ Đậu giải thích.

_ Ừ._ Cậu buồn buồn vuốt nó.

_ Cậu tìm được Sica chưa?

_ Vẫn chưa. Tớ nên bỏ cuộc thôi._ Cậu cười chua chát.

“CHÁT” Nấm tát cậu.

_ Cậu sao vậy Yuri. Cậu tính dừng à. Bao năm qua cậu tìm kiếm cậu ấy tớ có thấy cậu nói bỏ cuộc đâu. Giờ cậu nản sớm hả. Bọn tớ chứng kiến cảnh cậu bán sống bán chết đâm đầu chạy theo cậu ấy chỉ để biết nơi cậu ấy sống. Cậu luôn âm thầm bảo vệ cậu ấy từ phía sau… Yuri suy nghĩ lại đi. Bọn tớ về.

Nấm Hường nắm tay Đậu ra về. Cậu ngồi thẩn thờ suy nghĩ lời Nấm nói.

“Đen à, đừng đem cơm cho Sica ăn nữa. Đen sẽ bị la đó. Mai Sica đi rồi…”

“Sica nói kì vậy. Sica không đi đâu hết, ở lại đây với Đen.”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết, ăn đi này.”

Nước mắt tự dưng chảy. Sao cậu bỏ cuộc dễ dàng thế? Chẳng phải cô rất quan trọng với cậu sao?

_ Tôi nhất định sẽ tìm thấy cậu một lần nữa, Sica.

TBC...

P/S: Chap lày hơi "vấp đá" chút. Càng viết thì càng tội Sica

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro