Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11h30pm ​

Ji Yeon không ngủ được dù đã tắt đèn,cả tuần nay nó mất ngủ,nó nằm lăn qua,lăn lại,chốc chốc lại ngồi dậy,rồi lại nằm xuống….Chỉ còn 2 ngày nữa thôi là cuộc sống của nó thay đổi hoàn toàn,đến tận bây giờ nó vẫn không thể nào tin được. ​

Nó nhớ đến Doo Joon,nhớ đến nét mặt buồn phiền của Doo Joon khi nó từ chối.Ji Yeon thở dài,nó không muốn làm tổn thương 1 ai hết,nhất là Doo Joon,nhưng biết làm sao được bây giờ??Tình yêu là gì vậy nhỉ?Tình yêu là gì mà khiến cho người ta đau khổ?ai định nghĩa tình yêu dùm nó đi…Đối với nó từ trước đến nay,tình yêu là 1 khái niệm lạ lắm,nó chẳng biết yêu,cũng chẳng suy nghĩ gì về chuyện đó.Thế mà bây giờ lại đột ngột có người nói yêu nó,sao mà nó không ngạc nhiên được?Bất ngờ,nhưng nó biết,nó không có tình cảm với Doo Joon.Nó biết là Doo Joon tốt lắm,Doo Joon đẹp trai,con nhà giàu,lại cực kì tử tế,đúng là 1 người yêu lý tưởng.Nhưng không được,nhà Họ Yong là ba không chấp nhận rồi,còn điều quan trọng hơn nữa là nó không hề yêu Ji Yeon…thấy Doo Joon buồn,nó cũng thấy áy náy,nhưng biết làm sao bây giờ?Xin lỗi Doo Joon,xin lỗi nhiều,thật nhiều,Ji Yeon không xứng đáng để Doo Joon dành tình cảm cho đâu! ​

Ji Yeon lấy gối đập vào đầu =__= nhức đầu quá!!!aaaaaaaaaaaaa >___< nó chết mất. ​

Pip….pip… bạn có tin nhắn mới ​

Chẳng lẽ là Doo Joon ư???Ji Yeon vội với tay lấy cái điện thoại..không phải,…là hắn….. ​

"tôi biết tôi có điện thoại thì cậu cũng không cầm máy.Tôi đang đứng trước nhà cậu,cậu ra đây đi" ​

Gì chứ?Lại trò gì nữa đây?Nó hé tấm rèm cửa sổ.Jun Hyung đang đứng ở dưới,trông cô độc và lẻ loi quá..Hắn đã nói là không làm phiền nó nữa mà?Mệt,nó có quá nhiều chuyện phải lo rồi,đầu nó sắp nổ tung ra đây,gặp hắn chắc nó tiêu luôn quá.Nó không thèm để ý,nằm xuống giường ngủ tiếp.. ​

0:00 am ​

Nó vẫn không ngủ được,cứ nằm thao thức mãi…Không biết hắn đã về chưa?Nó ngồi dậy,rón rén đi về phía cửa sổ,hé tấm màn,nhìn ra.Hắn vẫn đứng đấy,cúi mặt xuống và đợi… ​

Sao thế này,tim nó bỗng đập nhanh…nhìn hắn như thế thôi mà cũng khiến nhỏ xao xuyến..Ô hay?? ​

Bình tĩnh lại nào Ji Yeon,nó tự nhủ và lại nằm xuống giường..Đúng là thằng khùng mà,nửa đêm nửa hôm khuya khoắt mò đến nhà người ta.. ​

0:30 ​

Ngủ đi nào,sao không ngủ được vậy? ​

Ji Yeon lại khẽ nhìn qua cửa sổ…Hắn vẫn còn đứng đó…Lạy chúa!tim con lại thổn thức nữa rồi..cậu về đi..Jun Hyung! ​

Ji Yeon cầm điện thoại,nhắn tin ​

_Tôi không xuống đâu,cậu về đi,tôi không muốn nói chuyện với cậu. ​

Sent… ​

Hắn đọc tin nhắn…nhưng lạ thật,sao vẫn không chịu về?Đúng là đồ bất bình thường.. ​

1:00am ​

Ji Yeon vẫn đứng bên cửa sổ,nó mãi nhìn hắn,lòng bồi hồi,khó tả..mình làm sao thế này!Xin cậu đó,Jun Hyung,cậu về đi,cậu cứ đứng như thế,sao tôi ngủ được...nó nhủ thầm. ​

Đùng…đùngggg.. ​

Ji Yeon giật mình,không phải chứ?Sao sét lại đánh lúc này? ​

Tiếng mưa rơi ào ào đã trả lời Ji Yeon!Trời mưa ư???Oh my God ​

Jun Hyung vẫn đứng đó,không cảm xúc,cam chịu những hạt mưa đang rơi nặng hạt dần.Mưa càng lúc càng to,Ji Yeon cảm thấy sợ hãi.Lạy trời,đừng đùa giỡn với trái tim con như thế!!! ​

Remember the first day when I saw your face ​

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Ji Yeon giật mình.. ​

Remember the first day when you smiled at me.. ​

Ji Yeon run run cầm điện thoại lên… Là hắn,hắn đang gọi cho nhỏ!Có nên bắt máy hay không đây? ​

You stepped to me and then you said to me ​

Không,mình sẽ không bắt máy,tim nó đập nhanh ​

I was the woman he dreamed about ​

Tiếng chuông điện thoại nghe sao buồn và tha thiết vậy??nó…bắt máy,nó làm sao thế này?? ​

_A…alo ​

_Cuối cùng thì mày cũng bắt máy.._giọng hắn mệt mỏi vang lên,nó nghe tiếng mưa rơi bên tai. ​

_Cậu đến làm gì?về đi…mưa rồi đó!_nó lạnh lùng nói ​

Hắn im lặng 1 hồi,nó nghe rõ cả tiếng thở nặng nhọc của hắn.Tim nó nhói đau. ​

_Tôi có chuyện muốn nói với cậu… ​

_Tôi không muốn nghe mày nói gì hết.Cậu làm ơn về đi.. ​

_Ji Yeon…anh yêu em!_Giọng hắn hét to lên ​

Nó sững sờ,tim nó như ngừng đập.Hắn nói lảm nhảm gì thế?Nói lung tung gì vậy?????? ​

Nó cúp máy,nước mắt chảy dài trên má.Mày là đồ ngốc,Jun Hyung à,sao mày lại làm tôi đau lòng như thế!Đến lúc này rồi mà sao mày còn làm phiền tôi?Sao mình lại như thế này?Sao mình lại buồn đến thế?Mình ghét hắn cơ mà. ​

_JI YEONNNNNN!!!!! ​

Tiếng hắn,phải tiếng của hắn không?lẫn trong tiếng mưa.. ​

_JI YEONNNN!_hắn hét to lên lần nữa..Mưa to quá nên át tiếng của hắn,nhưng Ji Yeon vẫn nghe,dù nhỏ,hắn đang gọi tên nó.. ​

_JI YEONNNN..ANH YÊU EMMM… ​

Đừng!đừng như thế!Mưa rơi to nữa đi,để nó không nghe được gì hết…Nhưng sao nó vẫn nghe rõ mồn một thế này??Nó lấy 2 tay bịt tai lại..Rồi nó bật khóc,nước mắt tuôn ra như mưa.Mưa bên ngoài càng lúc càng to,nó ở trong phòng khóc càng lúc càng nức nở.Đừng làm tôi khó xử như thế,Jun Hyung.. ​

_ANH YÊU EMMM!! ​

Làm ơn đi…tôi chết mất thôi..Nó cầm điện thoại,run run bấm.. ​

_Alô!_giọng Doo Joon ngái ngủ vang lên. ​

_Doo Joon_Ji Yeon nói,giọng nó thút thít,đứt quãng_làm…làm ơn.. ​

_Ji Yeon à?_Doo Joon giật mình,tỉnh cả giấc_sao vậy?Cậu khóc à? ​

_Cậu đến …đón Jun Hyung đi! ​

_Sao? ​

_Jun Hyung đang ở trước cổng nhà mình,Doo Joon đến đón Cậu ấy về đi… ​

Nó cúp máy,nhìn ra ngoài trời,mưa to mù mịt.Ji Yeon đưa tay lên ngực,phải làm sao,phải làm sao để con tim nó trở về nhịp đập bình thường lại đây?? ​

-------------------------------------------------- ​

Gió mạnh thổi rát cả gương mặt Jun Hyung,nhưng hắn không quan tâm.Hắn đã gào to lên,hắn đã nói là hắn yêu nhỏ,thế sao nhỏ vẫn không thèm tỏ 1 chút thái độ nào dù chỉ là xót xa,quan tâm đến hắn?Em ghét tôi đến thế ư,Ji Yeon?Kể cả tôi có đứng đây,kể cả mưa to gió lớn như thế này,chỉ để gặp em,em cũng dửng dưng ư??Sao em nỡ đối xử với tôi như thế?Sao em ác độc đến thế hả Ji Yeon? ​

Hắn quì phịch xuống đường,mưa tuôn xối xả,hắn ướt hết,tóc tai,áo quần,gió lại thổi từng cơn từng cơn giá rét..Bất chợt hắn cười,1 nụ cười chua xót,đau đớn… ​

Có tiếng xe…phanh lại ​

Doo Joon cầm cây dù chạy tới,hốt hoảng: ​

_Cậu bị sao thế hả Jun Hyung,cậu biết giờ là mấy giờ rồi không?Sao cậu lại ở đây? ​

Doo Joon kéo Jun Hyung đứng dậy ​

_cậu buông tớ ra_Jun Hyung hét lên_cậu hỏi tớ làm trò gì àh?Tớ đang làm theo những gì con tim tớ mách bảo đây này.cậu nói nhỏ yêu tớ,cậu đã nói thế đúng không?Thế cậu giải thích tại sao tớ gọi nhỏ không bắt máy,tớ đứng đợi dưới trời mưa to thế này hơn 2 giờ đồng hồ mà nhỏ không thèm quan tâm,sao tớ nói tớ yêu nhỏ mà nhỏ không có chút cảm xúc gì?cậu nói đi,nhỏ yêu tớ ư? ​

Jun Hyung bức xúc,những nỗi buồn,bực bội của hắn đã kìm nén nãy giờ bây giờ tuôn trào,hắn không nhịn nỗi nữa.Mưa mặc kệ mưa,gió mặc kệ gió,hắn vẫn lớn tiếng: ​

_cậu có hiểu cảm giác của tớ lúc này không?à cậu làm sao mà hiểu được,nhỏ lúc nào cũng đối với cậu vui vẻ,dịu dàng.cậu đâu có hiểu được cảm giác thấy thằng Hyun Seung xem Ji Yeon như 1 đứa con gái không ra gì ,cậu đâu hiểu được tâm trạng của tớ khi có người yêu tớ đánh đập người tớ yêu?cậu hiểu được không??cậu nói tớ nghe đi! ​

Doo Joon nhìn Jun Hyung,lần đầu tiên Doo Joon thấy hắn như thế,đau khổ,uất ức mà không thể nào làm được gì…Doo Joon ấp úng: ​

_Tớ xin lỗi!tớ xin lỗi cậu,Jun Hyung à!tớ không nghĩ đến suy nghĩ của cậu,tớ chỉ quan tâm đến bản thân tớ và Ji Yeon,chỉ tại vì tớ thấy tớ bất lực,không làm được gì giúp người con gái mà tớ yêu nên tớ cứ hi vọng cậu sẽ làm được.. ​

_Nhưng tớ cũng đâu hơn gì cậu,nhỏ đâu có yêu tớ?_Jun Hyung nói ​

Doo Joon thở dài… ​

_Thôi,tớ sai rồi!Giờ thì cả 2 đứa mình chẳng làm được gì nữa.Đó là quyết định của cô ấy.Tớ thấy mưa càng lúc càng to,về thôi,cũng gần 2h sáng rồi_Doo Joon cầm vai Jun Hyung_xe mày đâu? ​

_Ở Night! ​

_Sao cậu đến được đây?_Doo Joon ngạc nhiên ​

Jun Hyung nhếch mép: ​

_Thụi thằng Hyun Seung xong tớ đi lãng đãng….đi mãi,đi mãi tự nhiên đến đây..Tớ khùng rồi! ​

Doo Joon vỗ vai Jun Hyung: ​

_Uhm!!cậu khùng rồi…đi nào,tớ đưa cậu về!! ​

Jun Hyung liếc nhìn lên cửa sổ nhà Ji Yeon,mắt hắn đờ đẫn…Tạm biệt em!!!! ​

Chiếc xe trắng lao vút đi trong bóng đêm… ​

Mưa vẫn rất to.Trong này,một đứa con gái đang ngồi úp mặt xuống,những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống,khóc vì buồn,khóc vì đau,khóc vì xót xa…Xin lỗi ​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro