Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5

**********************************

Nguy hiểm!

Con người này qúa tàn độc. Cô ta sẵn sàng bất chấp mọi thủ đoạn để loại bỏ kẻ ngáng đường. Khu vườn đầy nắng. Dưới vòm lá xanh mát, cô bé mặc váy hồng giận dỗi hết sức dễ thương. Cậu nhóc cười khì, lay lay bờ vai đang run lên:

- "Nè! Đừng khóc chứ. Jung Jung xin lỗi mà !"

Gương mặt đỏ hồng cáu kỉnh gắt :

- "Tớ bắt đền cậu đấy! Tại cậu mà Rain không thèm chơi với tớ nữa."

Đôi mắt nâu lóe sáng. Khóe môi mím lại tỏ vẻ ăn năn nhưng thực chất cậu đang rất vui sướng. Rain đáng ghét không cho cậu đến gần “vợ bé nhỏ”, thế là Eun Jung giở tuyệt chiêu “ăn vạ” và la hét

- "AAAA…..hu..UUU. Park Hyo Joon…hức..Hyomin là của Jung Jung, của Jung Jung..Anh giành cô ấy với em, không chịu đâu ! Aaaaaa."

Ầm ĩ, náo loạn và hết sức ồn ào là tất cả các tính từ nói về tên nhóc ma mãnh này. Rain sau màn vò đầu, bức tóc cũng hậm hực đưa ra quyết định khó khăn:

- "Cậu muốn làm gì mặc kệ, tôi không quan tâm đến Hyomin nữa, hứ!"

Eun Jung cười thầm, Rain quả nhiên trúng chiêu. Những ngày tiếp theo anh không nói chuyện, không tíu tít bên Hyomin như mọi khi. Khuôn mặt đẹp trai lúc nào cũng cau có, nhăn nhúm như ông cụ non. Kế hoạch thành công khiến cậu nhóc vô cùng đắc chí nhưng kết quả không ngờ là Hyomin giận cậu, cô bé ấm ức vì bị Rain lơ. Eun Jung cố sức dụ dỗ, lôi hết kẹo, đồ chơi từ nhà sang mà không có tác dụng. Cùng đường, cậu nhóc mượn tạm phương pháp cũ, sục sịch chiếc mũi cao cao. Mắt ngân ngấn nước, vẻ mặt bắt đầu đáng thương hết cỡ.

- "Hic…hic. Vợ bé nhỏ lại bỏ mặt Jung Jung… Tớ…tớ…"

Chưa để Eun Jung nói hết câu, Hyomin đã đứng phắt dậy, nắm tay cậu lôi đi

- "Jung Jung ! Lần trước cậu mang đến chú búp bê xinh lắm, mình vào xem đi!"

Eun Jung cười toe toét. “ Mít ướt” là vũ khí có tính “sát thương” rất cao. Bức tranh của cậu nhóc thích “mít ướt” và cô bé hay “giận dỗi’ mờ dần. Bóng đêm lạnh lẽo ập đến ,chóng khuất lấp khoảng nắng yếu ớt còn sót lại. Đôi mắt nâu hằn lên tia đau đớn, bàn tay bé nhỏ xa dần, xa dần rồi đan vào một bàn tay to lớn khác.

Eun Jung đứng đó, bất động. Cậu muốn chạy đến, muốn giành lại cô, sẵn sàng cho kẻ có nụ cười huyễn hoặc kia một cú đấm. Eun Jung sẽ khóc, sẽ mít ướt để “vợ bé nhỏ” quay về phía cậu, chú ý đến người con trai đã yêu cô tám năm và có lẽ đến suốt cuộc đời. Hyomin nhìn Eun Jung, nụ cười thuần khiết mờ ảo nở trên cánh môi, đôi mắt trong veo lấp lánh niềm hạnh phúc:

- "Jung Jung này, tớ yêu Jiyeon! Chúng ta chỉ mãi là bạn."

Hai người nắm tay nhau, màu hồng ngập đầy trên từng nơi họ đi qua. Để lại cuối con đường, chàng trai ôm trái tim đang vỡ nát, một tâm hồn chằng chịt những vết rách.

Ji Ah ngẩn người nhìn dòng lệ chạy dài trên khuôn mặt thiên thần. Đôi môi đỏ không ngừng mấp máy cái tên Hyomin. Cô gái nghiêng mái đầu ngắn củn, quan sát thật chi tiết biểu hiện của kẻ lạ mặt mà mình vô tình cứu vớt. Đằng sau những vết bầm đỏ là làn da trắng rất thư sinh, hàng mày rậm co lại mệt mỏi. Dáng người cao lớn có vẻ lạc lỏng, hơi thở bất ổn phả vào phòng bệnh yên ắng. Từng đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo như thôi miên kẻ đối diện, bàn tay vô thức chạm vào vầng trán ướt đẫm mồ hôi. Một cảm giác xót xa tỏa ra từ tim cô gái trẻ, hình ảnh chàng trai quằn quại trên nền đất, khuôn mặt phảng phất sự đau khổ tột độ cùng giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài, luôn quanh quẩn trong đầu cô.

Ji Ah thực sự tò mò, cô muốn biết điều gì khiến anh chàng có bộ dạng thế này, buông xuôi tất cả như một kẻ cùng đường khốn khổ. Cô nhìn thấy anh yên lặng, từ bỏ mọi phản kháng, để mặc cho đám côn đồ đánh đấm rất dã man. Nếu lúc đó cô không đi qua, không vô tình nhìn thấy mọi chuyện thì có lẽ anh ta đã chết. Nhưng rốt cuộc nguyên nhân là gì? Ji Ah nghi ngại hướng về thanh âm yếu ớt vừa phát ra. Người mang tên Hyomin có lẽ là mối liên quan lớn nhất. Cái cựa mình làm Ji Ah giật thót người, vội vã rụt tay lại. Hàng mi nhẹ nhàng cử động, hé mở đôi mắt nâu cuốn hút. Eun Jung nhíu mày cố nhớ chuyện gì đã xảy ra, cơ thể như bị xuyên thấu bởi hàng ngàn mũi tên. Cậu vừa mơ một giấc mơ, một cơn ác mộng làm tim cậu rách toạt, hình ảnh “vợ bé nhỏ” cứ mơ hồ hiện ra trước mắt nhưng cảm giác đau đớn lại rất thật. Phát hiện có người đang nhìn mình, Eun Jung ngẩng mặt. Một cô gái với mái tóc ngắn tinh nghịch, đôi mắt to tròn chằm chằm hướng về phía cậu. Ji Ah vẫn đứng yên, mọi giác quan bị đôi mắt nâu đông cứng. Khóe môi giật giật không nói nên lời:

- "Anh...anh tỉnh rồi à?"

Chiếc đầu quấn băng trắng xóa khẽ gật, giọng nói ấm áp vang lên:

- "Cô là ai ? Sao tôi lại ở đây ?"

Đầu óc Eun Jung trở nên trống rỗng, thước phim cuối cùng hiện lên chầm chậm. Có tiếng ai đó hét rất to, tiếng đánh nhau và cả âm thanh inh ỏi của còi xe cấp cứu. Gương mặt tươi tắn tỏ vẻ ngượng ngùng, đưa tay gãi gãi mái đầu, bộ dạng thật đáng yêu.

- "À…ừ. Tôi ..tôi thấy anh bị người ta đánh mà cứ đơ ra…nên hì…giúp đỡ thế thôi !"

Ji Ah xin thề đây là lần đầu tiên con người ngỗ ngáo như cô nói năng thẹn thùng, răng môi đá nhau rồi cứ lắp ba lắp bắp. Rõ ràng cô là “người hùng”, là “Đại Bồ Tác” đã cứu giúp một số mệnh đáng thương. Thế mà nhìn cô giờ đây chẳng khác tên trộm vừa bị phát hiện Eun Jung dường như không quan tâm, vươn bàn tay đầy vết xướt tháo bỏ đám dây truyền chằng chịt. Đôi chân khập khiễng bước xuống giường. Cơ đau về thể xác chẳng thể chạm vào một góc của tâm hồn đã mất đi mọi cảm giác. Trước mắt Eun Jung, đâu đâu cũng ngập đầy đôi mắt trong veo biết cười của Hyomin. Ji Ah sững sờ khi chứng kiến hành động ngang ngược của kẻ trước mặt. Hoảng hốt cản anh lại trước khi thân người cao lớn xông cửa bỏ đi.

- "Nè ! Vết thương của anh không nhẹ đâu, bây giờ mà đi anh sẽ chết đấy"

Eun Jung dừng lại, nhẹ nhàng xoay người ra sau.

- "Tôi vốn dĩ muốn chết, lẽ ra cô không nên cứu tôi."

Đôi mắt nâu phẳng lặng, khuôn mặt đẹp biểu hiện một thần thái hoàn toàn tuyệt vọng. Ji Ah hít vào thật sâu, cơn giận phừng phừng bốc lên qua ánh mắt đỏ ngòm.

- "Nếu biết thế này tôi đã chẳng phí công cứu anh làm gì ? Cứ để tên mập béo đánh chết anh cho xong. Nhưng mọi người đều nhìn thấy tôi đưa anh vào đây, bây giờ anh mà chết thì chẳng phải tôi gián tiếp giết người à ?"

Eun Jung vẫn quay về hướng cửa, đôi môi nhếch lên lạnh lùng:

- "Yên tâm. Lúc nãy tôi quả thật muốn chết, nhưng có kẻ “phá đám” làm tôi mất hết cả hứng."

Dáng người cao gầy xa dần rồi mất hút, thông tin trong đầu cô gái đang chạy lung tung. Tiếng “đinh đong” báo hiệu cơ thể đã trở lại trạng thái bình thường. Ji Ah méo xệch khuôn mặt trông đến ngớ ngẩn:

- "Nhưng anh chưa cho tôi biết tên…vậy tiền viện phí..?"

Một cuộc gặp gỡ tình cờ và không kém phần ồn ào. Hai con người có những nét tương đồng về tính cách. Một tâm hồn ngây thơ, một trái tim ấm áp cùng nhau lật mở những mảnh ghép vô cùng mới mẻ.

.........

Trong căn phòng thiếu ánh sáng. Luồn khí u ám, lạnh lẽo lan tỏa mùi vị nguy hiểm. Cặp kính to được tháo xuống hiện ra đôi mắt sắc bén của loài cáo. Ánh nhìn chán ghét hướng về cô gái trong bức ảnh:

- "Cô ta cũng bản lĩnh đấy chứ ! Khuôn mặt thiên thần này làm Gió Lạnh phải chao đảo à?"

Phía đối diện, sắc mặt cô gái chợt tái đi khi nghe đến hai từ “Gió Lạnh”. Cô ta đúng là ác quỷ, một nỗi kinh hoàng bám riết cô trong mỗi giấc mơ. Người lấy đi mọi thứ của cô kể cả trái tim.

- "Cô định làm gì Hyomin. Đừng dại dột! Tôi thế này đã là quá đủ."

Lời khuyên chân thành của “kẻ đi trước” trở nên thật nực cười, khuôn miệng cợt nhã nhếch lên cay độc:

- "Ha ha. Na Eun, cô đừng so sánh cô với tôi. Cô quá ngu xuẩn nên giờ đây phải sống chui nhũi như con chó, mẹ tử tự, bố ngồi tù. Cô rốt cuộc cũng chỉ là con rối dưới bàn tay của cô ta. Nhưng tôi thì không. Park Jiyeon sẽ phải quỳ dưới chân tôi, Park Hyomin cùng Park gia sẽ mau chóng biến mất thôi. Ha ha…"

Tràng cười thâm độc kéo dài. Căn phòng lại chìm vào khoảng không u tối. Na Eun mím môi, cuối đầu để giọt nước mắt lăn dài. Chỉ một cú va chạm vô tình, Gió Lạnh đã thi hành cái phán quyết tàn khốc đó. Khi mất hết tất cả, Chị Hai đanh đá như cô mới cảm thấy trân quý mọi điều giản dị quanh mình. Gia đình, bạn bè và cả ánh nắng ấm áp của mặt trời sớm mai đều khiến Na Eun thèm khát. Cơn khát mau chóng biến thành nỗi đau, dằn xé tâm trí cô trong từng nhịp thở. Cô ta nói cô ngu xuẩn. Cô không phủ nhận. Cô thực sự quá ngốc nghếch, mà điều ngu ngốc nhất cô làm là yêu Park Jiyeon. Nhưng giờ đây, có người lại đi vào vết xe mà cô tự mình “đá đỗ”. Cùng một mục đích chiếm đoạt trái tim của Gió Lạnh, cô ta nghĩ rằng mình thông minh, nghĩ rằng những âm mưu thâm hiểm này có thể thay đổi tất cả

Hơn ai hết, Na Eun hiểu rõ bản chất xấu xa của người con gái này. Cô ta cứu cô cũng chỉ lợi dụng cô hại Hyomin, để cô đóng tròn vai phản diện. Nhưng đáng tiếc San Na Eun này chỉ là một diễn viên quần chúng Không chú ý đến vẻ mặt đăm chiêu của Na Eun, giọng nói ngang ngang gằn mạnh :

- "Cô ta đã tìm được Kim Dong Woo. Muốn chữa khỏi đôi mắt mù lòa đó sao? Không thể nào! Số mệnh đã định sẵn, thế giới của Park Hyomin mãi mãi không có ánh sáng!

Cơn gió khô khốc bất chợt tạt vào khiến Na Eun rùng mình. Con người này qúa tàn độc. Cô ta sẵn sàng bất chấp mọi thủ đoạn để loại bỏ kẻ ngáng đường.

- ''Tìm ngay tên Bác sĩ già đó và cho ông ta xuống mồ"

Cánh cửa đóng lại cùng lúc với cuộc đối thoại đáng sợ vang lên. Âm mưu bắt đầu được thực hiện, những nguy hiểm đang gần kề. Gió Lạnh liệu sẽ đủ sức bảo vệ cô gái nhỏ của chúng ta? Tất cả vẫn là một ẩn số !

Sau vụ ẩu đả với Jiyeon, Eun Jung tuyệt vọng tìm đến men rựu. Cậu gặp bọn lưu manh và bị đánh một trận thừa sống thiếu chết. May mắn Ji Ah đi trên đường, vô tình nhìn thấy máu "anh hùng" nổi lên nên giúp đỡ Eun Jung. Eun Jung được đưa vào bệnh viện nhưng khi tỉnh dậy lại ngang ngược bỏ đi. Để lại Ji Ah với những thắc mắc không lời giải đáp.

Vào cuộc..

Trên dãy hành lang dài, đôi mắt thân thiện ban nãy chợt tối lại. Bàn tay với vết sẹo dài nắm chặt, những vệt đỏ đã hiện lên sau lớp kính. Nắng nhè nhẹ rũ dài trên hàng mi đang cong lên. Đôi mắt phẳng lặng như nước hồ mùa thu, thỉnh thoảng lăn tăn những tia phức tạp. Bước từng bước thật chậm, Hyomin mải mê đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào hôm nào. Từ ngày Jiyeon tỏ tình, cô gái nhỏ cứ như bay trên mây, vừa bối rối vừa hạnh phúc lạ kỳ.

Lần đầu tiên nếm trải hương vị của tình yêu, Hyomin không tránh khỏi những biểu hiện bất thường. Park Sun Won là người nhận ra điều này trước hết nhưng ông chỉ mỉm cười, con gái ông đã khôn lớn, Hyomin cần có người bảo vệ và yêu thương.

Cặp mắt tinh ranh của Rain cũng rất tài tình. Nhìn thấy em gái suốt ngày ngơ ngơ ngác ngác, uống nước đánh vỡ cả ly, ai gọi cũng thần người ra đến mức phải hét lên: “Hyomin! Cậu điếc à !”. Đấy là phản ứng của cô nhóc Ji Huyn. Nhưng Rain thì khác, anh tặc lưỡi vài cái rồi vẻ mặt trở nên nghiêm trọng tuyên bố: “Tình yêu có sức mạnh phi thường thật !”.

Hyomin cười khổ, chả lẽ cô thay đổi sao? Từng câu nói, nụ hôn, cái ôm của ai kia không ngừng len lõi, ngập đầy trong tâm trí cô. Vài tia nắng thích thú đáp xuống đôi má hồng đang ngượng ngùng, lờn vờn chiếc mũi nhỏ xinh, mái tóc xoăn bồng bềnh trên bờ vai mảnh khảnh. Tất cả những gì trên người cô trở nên thật cuốn hút, nét trong sáng, thánh thiện khiến mọi người xung quanh không thể dứt mắt ra khỏi. Cô gái nhỏ cứ mãi suy nghĩ mà không biết có người đang tiến về phía mình.

Một cú va chạm khá mạnh diễn ra, tiếng tập sách rơi xuống nền đất, tiếng xì xầm của vài người xung quanh và tiếng kêu khe khẽ của ai đó trộn lẫn vào nhau. Hyomin nhíu mày. Vết sẹo do cú ngã lần trước để lại vẫn chưa liền hẳn, lần này không may đụng trúng, chỗ đau bắt đầu chảy máu. Cơn đau kéo về lời mắng chữi hung hăng của cô gái đó, “Chị Hai” mà Hyomin nghe một cô gái khác gọi và cũng là kẻ mà mọi người đồn thổi rằng đã mất tích. Chuyện cũ làm Hyomin có chút lo lắng, sự việc sẽ không tái diễn lần nữa chứ? Đến khi giọng nói ngọt ngào vang lên rất nhỏ, cô mới thở phào gạt bỏ những nghi ngại vừa rồi.

- "Thật xin lỗi! Tớ bất cẩn quá. Cậu không sao chứ ?"

Âm điệu nghe ra rất chân thành và có phần hoảng hốt. Hyomin đứng thẳng người, cố xua đi cảm giác đau mặc cho dòng chất lỏng ươn ướt chảy ở gối.

- "Không sao đâu !"

Định xoay người bước đi, nào ngờ bị một bàn tay lạ lẫm kéo lại, giọng nói nhỏ nhẹ khi nãy lại lí nhí:

- "Trời ạ! Chân chảy máu thế này mà bảo không sao. Cậu lại không nhìn thấy, để tớ đưa cậu vào phòng y tế."

Trước thái độ vô cùng thành tâm và khẩn trương của cô bạn, Hyomin cũng gật đầu đồng ý. Sau khi băng bó, cô gái nhỏ vội vã về lớp. Mọi chuyện xảy ra lấy của cô không ít thời gian, ít nhất là một tiết học. Hôm nay Hyomin đến trễ, “bạn cùng lớp” chắc sẽ không điên lên tìm người đánh như Eun Jung hôm nọ chứ, mà họa chăng nạn nhân là lão sư Lee Han đáng kính.

Không thể loại trừ bất kì khả năng nào vì người đang được nhắc đến là ai, bản chất lãnh khốc của Gió Lạnh cô hiểu quá rõ rồi. Thấy đối phương có vẻ luống cuống mò mẫm đường đi với chiếc băng quấn trắng toát ở chân, cô bạn tốt bụng khi nãy vội vã đến dìu Hyomin.

- "Này ! Cậu có thể đi được chứ."

Hyomin mỉm cười. Người này thật tốt, lúc nãy là cô vô ý đụng trúng, thế mà cô bạn lại cuống quýt xin lỗi còn đưa cô đến phòng y tế.

- "Ừm. Tớ tự đi được mà. Thật sự hôm nay phải cảm ơn cậu rồi!"

Phía đối diện, cô gái cũng tỏ vẻ bối rối:

- "Đừng nói thế là tớ bất cẩn trước. May mắn là vết thương không nặng lắm. À quên, tớ tên là So Yeon. Còn cậu ?"

- "Tên tớ là Hyomin !"

- "Vậy chúng ta làm bạn nhé!"

Nhận được lời đề nghị rất chân tình từ So Yeon, một cô bạn hòa nhã, tốt bụng. Hyomin không nghĩ ngợi mà nhanh chóng đồng ý:

- "Rất vui được làm bạn với cậu, So Yeon."

Hyomin mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ. Cô thật sự rất vui vì ngoãi Ji Huyn, So Yeon chính là người bạn thứ hai của cô. Dù sự quen biết này thật tình cờ và mau chóng nhưng Hyomin có thể cảm nhận được sự thân thiện, hiền lành từ cô bạn mới.

So Yeon cũng mỉm cười. Một niềm vui dâng lên nhưng không cùng mục đích với cô bạn Hyomin ngây thơ. Dưới cặp kính to bản, đuôi mắt xếch lên nét hài lòng. Hyomin mang tâm trạng vui vẻ trở về lớp học đặc biệt, con đường đến lớp đã quá quen thuộc dù cô không hề nhìn thấy. Từng bước chân là một sự chờ mong, cảm giác bồi hồi tỏa ra từ con tim bé nhỏ. Đáp trả bao hy vọng của cô gái nhỏ là một khoảng vắng lặng, tiếng đồng hồ khô khốc gõ vào không khí. Hương tường vi nhàn nhạt khuất lấp vị cỏ may dịu ngọt thường ngày, phả vào cảm giác trống trãi, lạnh lẽo, giọng nói già nua ồm ồm vang lên:

- "Thật không nói nổi. Cả lớp có hai người. Một kẻ học cũng như không, muốn đến là đến, muốn đi là đi. Một kẻ chẳng nói chẳng rằng, đến trễ về sớm. Đúng là lớp học đặc biệt, chỉ khổ cho thân già Lee Han này thôi!"

Kể từ giây phút kẻ thứ hai của câu nói trên xuất hiện, Giáo sư Lee bắt đầu than van, tự kỉ vì số xui xẻo, được chọn vào dạy cái lớp quái đản nhất Richard. Hai học viên này không thể phủ nhận là nhân tài hiếm gặp, đầu óc có khi còn hơn cả mấy chục năm tuổi nghề của ông. Bất quá quái đản ở chỗ, cô gái với khuôn mặt đẹp như tạc kia suốt buổi học chỉ hướng mắt về cô gái mù kia. Mặc ông nói đến khản cả cổ, nó cũng xem như tiếng muỗi vo ve nhưng nếu lên tiếng nhắc nhở, đảm bảo Gíao sư Lee là cái tên vinh dự liệt vào danh sách “tử mạng” vì “tai nạn lao động”.

Niềm an ủi nhỏ nhoi đặt vào cô gái khiếm thị đáng yêu, luôn im lặng lắng nghe bài giảng. Đôi khi khe khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu khiến kẻ già cả như ông cảm thấy rất vui lòng. Nhưng dạo gần đây, cô trở nên mất tập trung, khuôn má thỉnh thoảng đỏ lên vô cớ. Thế là mọi niềm tin yêu hoàn toàn sụp đổ. Thêm vào vụ ẩu đã kịch liệt vài hôm trước, vị giáo sư già chỉ biết hãi hùng, khiếp đảm rồi im lặng ôm mối thất vọng tràn trề. Thở một cái rõ dài, đầu ngước lên trần nhà như cầu khẩn. Lại gục xuống lắc lắc vài cái. Hazz. Richard có hơn năm trăm lớp học, tại sao ông lại rơi vào đây chứ? Sau màn than thở của giáo sư Lee, Hyomin khẽ hỏi:

- "Thưa thầy, hôm nay Jiyeon không đến lớp ạ"

“Tại sao các cô, các cậu không nghĩ cho thân già này chứ? Lớp học đặc biệt tính luôn ông là ba thành viên, nhưng hai người kia nếu thiếu một là vội vã hỏi ngay.”

Thấy thầy im lặng, Hyomin kiên nhẫn hỏi lại:

- "Thưa thầy…Ji…"

- "Cậu ta sẽ nghỉ học hai tuần. Bây giờ em mau vào lớp cho tôi."

Hyomin ảo não. Nặng nề lê đôi chân bị thương, đầu rối mù với hàng ngàn câu hỏi: “Rốt cuộc cô ấy đi đâu”, “Không có chuyện gì xảy ra với Jiyeon chứ ?”,…….

Thời gian tuần hoàn trôi qua, đã ba ngày Jiyeon không đến lớp. Không đến tìm Hyomin, cả hai người cũng không có số điện thoại của nhau, hoàn toàn không có cách để cô gặp được nó. Hyomin bắt đầu cảm nhận nỗi nhớ dày đặc trong tim mình, không còn khoảng trống để vui hay buồn. Mọi thứ trong cơ thể cô gần như tắc nghẽn, hoạt động vô cùng khó khăn. Một điều đặc biệt, ba hôm nay So Yeon đều đến lớp của Hyomin. Sáng cô mang đến đồ ăn sáng, trưa lại cùng Hyomin trò chuyện. So Yeon có khiếu kể chuyện cười, chuyện cô kể quả nhiên rất hài hước nhưng tâm trạng của Hyomin vẫn không khá hơn

Hôm nay So Yeon lại đến như mọi hôm, tay phải mang vài quyển sách dày cộm, tay trái khệ nệ đống bánh mì và nước trái cây. Vất vả đến được lớp học đặc biệt lại thấy Hyomin ngồi thừ, So Yeon đưa tay vỗ vỗ lên vai cô bạn

- "Hyomin ! Tớ đến rồi đây"

Nghe giọng nói dịu dàng quen thuộc, Hyomin mỉm cười:

- "Ừ! Cậu ngồi cạnh tớ này."

So Yeon vừa ngồi xuống đã nghe tiếng gọi lảnh lót ở cửa:

- "Hyomin….Nhớ cậu quá !"

Vi tốc độ ánh sáng, Ji Huyn từ cửa đáp thẳng đến chỗ Hyomin. Tíu ta tíu tít như đưa trẻ được nhận kẹo. Hyomin phì cười, không phải nụ cười gượng gạo mà cô nặn ra với những câu chuyện của So Yeon, không là nụ cười nặng nề cô thường lệ đáp trả người khác. Là nụ cười xuất phát từ tâm hồn, từ con tim thuần hậu.

- "Cả tuần rồi, cậu đã đi đâu thế ? Điện thoại cũng gọi không được. Tớ lo cho cậu lắm đấy."

Thấy vẻ trách móc đáng yêu của cô bạn, Ji Huyn không nói gì. Im lặng một chút, giọng nói bỗng thấp xuống vẻ ăn năn:

- "Thật ra..tớ..tớ bị cảm."

Ngay khi lời thú tội được đưa ra, quan tòa đã gắt gao phán xét:

- "Ji Huyn, cậu thật là. Thế mà chẳng báo cho tớ, cậu có biết chuyện của cậu lại thêm chuyện….nhiều chuyện khác làm tớ phiền lòng lắm không hả? Nhưng sao cậu ốm nặng thế?"

Không để ý đến câu nói bỏ lửng, thiếu mạch lạc của quan tòa, phạm nhân ban nãy có vẻ mặt hối lỗi giờ đây hai má đỏ lên như gấc chín.

- "À…ờ…thì tại…tại tớ trúng mưa ! Điện thoại cũng hỏng mất rồi"

Lời nói ấp úng, âm giọng ỉu xìu, Ji Huyn thành thật khai báo nguyên nhân. Nhưng nếu suy xét một cách tường tận gốc rễ sự việc, xin thề có đào sâu năm mét hướng lòng đất, cô cũng sẵn sàng chui xuống.

Hyomin trầm mặc, nghĩ ngợi gì đó rồi bật ra một phát hiện rất “hay ho”:

- "À! Vài hôm trước Rain cũng bị cảm. Lúc anh ấy về nhà cả người không một chỗ khô, xe cũng không thấy đâu."

Ji Huyn sớm đã bất động. Mắt sững sờ trợn lên, cơ mặt co dãn không đều độ, khóe môi giật giật. Ngay tại thời khắc “cam go” đó, đôi mắt to tròn bất chợt thu được một hình ảnh xa lạ, dây li tâm liên hệ ngược đến não, nhạy bén xử lí tình huống mang tính “chết chóc” này.

- "A ! Hyomin cậu chưa giới thiệu với tớ. Ai đây ?"

Hyomin bối rối, mãi nói chuyện với Ji Huyn mà quên mất So Yeon, cô bạn mới thân thiện này sẽ không giận cô chứ ?

- "Cậu ấy là So Yeon. Một người bạn tớ mới quen. So Yeon, đây là Ji Huyn, bạn thân nhất của tớ."

Quan sát thật kĩ cô bạn quá “mới mẻ” này của Hyomin, Ji Huyn tỏ vẻ niềm nở:

- "Chào cậu So Yeon."

So Yeon mỉm cười dịu dàng, đôi mắt khuất sau chiếc kính to nheo lại:

- "Rất vui khi được làm quen với cậu, Ji Huyn."

Ji Huyn liếc nhìn những quyển sách dày cộm trên bàn và chiếc kính to bản của So Yeon, mơ hồ cảm nhận một điều gì đó bất ổn. Thoáng qua bề ngoài , hẳn cô bạn này là “mọt sách” chính hiệu, nhưng quyển sách bóng loáng như chưa lật mở và ánh nhìn có phần cảnh giác của So Yeon làm tất cả trở nên thật mâu thuẫn. Nét cười dịu dàng bỗng nhiên giả tạo dưới cặp mắt tinh ranh của Ji Huyn. Thái độ hòa nhã, thân thiện ban nãy bắt đầu có chút ngại ngùng. So Yeon đã phát hiện cái nhìn đánh giá của Ji Huyn, vài tia kì lạ lướt qua thật nhanh nhưng không khó qua mặt kẻ đối diện. Cô bạn mới nhẹ nhàng đứng lên, đôi bàn tay mảnh khảnh ôm gọn những quyển sách trông khá nặng nề. Giọng nói dịu dàng cất lên nghe rất êm tai:

- "Tớ phải về lớp đây! Tạm biệt !"

- "Tạm biệt !"

Hyomin và Ji Huyn cũng đồng thanh đáp trả. Nhưng sắc thái biểu cảm có vẻ khác nhau. Hyomin tỏ ra vô cùng thân thiết còn Ji Huyn chỉ nhàn nhạt trả lời. Đôi chân bước đến cửa lớp bỗng khựng lại, ánh mắt đưa về khoảng trống phía cuối lớp quan sát điều gì đó, nét chờ mong hiện hữu trong vài giây rồi mau chóng biến mất.

- "So Yeon! Cậu để quên thứ gì sao?"

Ji Huyn nhướn mày, phát hiện rất rõ những bất thường từ So Yeon. Cô bạn mới này quả không thể xem thường!

- "À không…không. Tớ đi đây!"

Giọng nói vội vã như kẻ trộm bị bắt quả tang, bước chân nhanh chóng rời khỏi tia nhìn sắc bén của cô gái thông minh kia. Trên dãy hành lang dài, đôi mắt thân thiện ban nãy chợt tối lại. Bàn tay với vết sẹo dài nắm chặt, những vệt đỏ đã hiện lên sau lớp kính.

- "Giỏi lắm ! Thế thì tôi cũng cho cô vào cuộc, Lee Ji Huyn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro