Chap 17 : Thân phận của hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái Ngọc sợ hãi, nhưng sau đó lại nghĩ: Muốn cô dựa vào cái gì sao? Đánh người khác chính là hắn, nên đuối lý cũng phải là hắn. Chỉ dựa vào thân phận của anh rễ, muốn tố cáo hắn ta thì còn dễ hơn lên trời. Hơn nữa, đam đơn kiện đương nhiên còn tác dụng ra oai với anh trai mình"

Nghĩ như vậy, cô ta lại hít sâu một hơi, ngẩng cao khuôn mặt đầy nước mắt: "Anh rễ, anh có sao không? Tất cả đều do em chỉ là một đứa con gái yếu đuối, em không thể ngăn cản cái tên lưu manh này. Anh rễ, chúng ta đi báo cảnh sát, em không tin hắn dám đánh người trước đám đông mà có thể thoát tội được" Thật sự là nước mắt mỹ nhân khiến người người thương tiếc.

Thiên Trấn vẫn không lên tiếng, đưa tay lau vết máu nơi khoé miệng, dùng ánh mắt giết người trừng Bạch Hiền , giống như muốn lột hết da trên người cậu ra.

Hắn giận đến điên lên, hắn luôn nghĩ Bạch Hiền sẽ mãi là đồ vật hắn nắm trong tay, thế nhưng bỗng có một ngày, cậu bảo sẽ theo gã đàn ông khác, hắn sẽ không điên tiết lên sao? Có thằng đàn ông nào chịu nổi chuyện này chứ?

Bạch Hiền cố gắng tỏ vẻ hờ hững nhưng vẫn theo bản năng cúi đầu, né tránh ánh mắt muốn giết người của hắn.

Mà con ngươi Xán Liệt bên cạnh lại loé sáng.

Lúc này bỗng nhiên...

" PCY , có chuyện gì sao?"

Vài người bảo vệ tiến đến, chủ nhân bữa tiệc hôm nay - Tống nghệ Tống lão tiên sinh, chống gậy xen vào đám đông hỏi thăm.

Mọi người xung quanh bàn tán suy nghĩ xem PCY là ai trong hai người.

Chỉ thấy Xán Liệt bước lên, tao nhã bắt tay với Tống lão nói: "Tống lão, thật xin lỗi, không cẩn thận khiến nơi đây dơ một chút" Thái độ như một vị công tử nhã nhặn, dường như người vừa đánh nhau ở đây không phải là hắn.

Bàn tay nắm chặt, Thiên Trấn cùng Thái Ngọc cả kinh. Hôm nay hai người bọn họ đến bữa tiệc này là muốn gặp mặt Tống lão tiên sinh, không nghĩ tới lại bị bảo vệ ngăn cản, lại càng không nghĩ tới cái người lưu manh trong miệng Thái Ngọc lại quen biết với Tống lão.

Tống lão cười cười, vỗ vỗ bả vai hắn, nói: " PCY, đến đây mà cũng không gọi cho tôi, chê lão nhân gia tôi già hơn cậu nên không có tiếng nói chung sao? Tôi mới tìm được một tác phẩm gốm cổ, cậu cũng nên cho tôi xin chút ý kiến về nó chứ?"

Xán Liệt hơi hơi vuốt cằm, thanh âm trầm thấp: "Tống lão nói đùa, rảnh rỗi tôi sẽ đến nhà làm phiền ông"

"Thế thì quá tốt rồi!" Tống lão cao hứng cười nói. Mọi người đều biết, Tống lão hơn sáu mươi tuổi, sống hơn nửa đời người mà niềm vui lớn nhất chính là đồ gốm, chính xác là một kẻ nghiện đồ gốm đến mê, đến si. Mà người được lão đặt vào trong mắt... cực kỳ hiếm.

Bên cạnh, cháu gái Tống lão nắm lấy cổ tay ông, sùng bái nhìn Xán Liệt nói: "Bác Tống, vị này chắc là PCY Park ?"

Tống lão có chút giận nói: "Con thật là... Không phải đã nói với con rồi sao? PCY không thích bị khai ra thân phận trước đám đông"

Nhưng mà, cái tên này lập tức khiến cho mọi người kinh hãi.

PCY , PCY Park , mấy năm gần đây nổi danh trên thương trường quốc tế với cương vị giám định và thưởng thức đồ gốm sứ. Là người thanh niên trong truyền thuyết khiến người người tò mò kia.

Rất nhiều người ngưỡng mộ hắn nhưng hắn không đồng ý cho báo chí phỏng vấn, không ai biết hắn trông như thế nào, chỉ biết là một người thần bí đến từ Châu Á.

Thái Ngọc che miệng, cô ta cứ tưởng gã đàn ông này chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không ngờ lại...

Trái tim Bạch Hiền bịch một tiếng. Cậu hoàn toàn không ngờ hắn lại là người kia... Trời ạ! Cậu không có nằm mơ đúng không?

Đối với một người đam mê gốm sứ mà nói, cái tên PCY Park tuyệt đối không chút xa lạ, thế nhưng cậu làm sao cũng không nghĩ tới, lại là hắn!

Người người xung quanh càng ngày càng nhiều, Xán Liệt nhíu mày nói với Tống lão: "Thật xin lỗi Tống lão, hôm nay tôi còn có chút chuyện chưa làm xong, tôi đành đi trước vậy, hôm khác tôi sẽ đến chào ông"

Không chào hỏi với bất luận người nào, hắn nắm lấy bàn tay Bạch Hiền vẫn còn kinh ngạc đến ngây người, mười ngón tay giao nhau, sánh bước rời khỏi đại sảnh bữa tiệc. Phía sau, người người đều tấm tắc khen ngợi, chủ đề đều xoay xung quanh hắn.

Thái Ngọc cắn chặt răng: Hừ! Dù sao cũng chỉ là một tên nặn gốm có chút danh tiếng, tiền đồ làm sao sáng lạn được? So sánh thế nào cũng kém xa anh rễ cô ta, đường đường là tổng giám đốc một công ty, giá trị con người nằm ở trên cao. Anh , cho dù anh có dính chặt vào kẻ nào thì cũng không bằng đứa em gái này.

Nhìn hai bóng lưng cùng nhau rời đi, trong đầu Thiên Trấn có chút khổ sở, giống như bàn tay đang nắm chặt bị rơi ra thứ gì đó.

"Đây không phải là em vợ Dương tổng sao? Chẳng lẽ bọn họ thật có gian tình?" Cách đó không xa có người nhận ra hai người liền xì xào bàn tán.

"Chuyện này ai mà chẳng biết, mà nói đến thì cũng thấy chàng trai kia có chút giống vợ cũ của Dương tổng nha, không phải là..."

Sắc mặt Thái Ngọc cực kỳ khó coi, hung hăng trừng mắt bọn họ, lại ủy khuất bắt lấy cánh tay Thiên Trấn "Anh rễ..."

Thiên Trấn trợn mắt.

Đôi con ngươi đen kia như phát ra thứ ánh sáng như một lưỡi dao sắc bén, muốn bầm nát mọi người dưới thân.


Thái Ngọc chợt buông lỏng tay.

Thiên Trấn nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, sắc mặt xanh mét hung hăng đi ra ngoài. Mặt mũi của hắn, hôm nay đã mất hết.



End chap 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro