CHAP 4: Uẩn Khúc Của Kwon Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lúc này bọn người vệ sĩ mới chạy vào một màn trước mắt chẳng biết làm sao.

_ Tôi giết bà, để trả thù cho mẹ và em gái tôi.

  Tiếng nói như tiếng triệu hồn từ địa ngục, anh nở nụ cười như ma quỷ.

_ Chuyện gì?

  Kwon Sung Joon nghe ồn ào vừa bước ra khỏi thư phòng không khỏi bất ngờ với một khung cảnh rợn người dưới cầu thang.

_ Người đâu, kéo thiếu gia ra.

  Giọng ông đầy uy nghiêm. Lúc này bọn vệ sĩ mới thật sự chấn tỉnh bốn người đàn ông hợp sức gỡ tay, kéo lấy Kwon Yuri.

_ Buông ra...buông ra, tôi sẽ giết chết bà ta...

_ Thiếu gia, cậu bình tĩnh đi. Thiếu gia...

_ Khụ...khụ...huhu Sang Woon.

  Các vệ sĩ cố gắng hết sức cuối cùng cũng kéo Kwon Yuri ra khỏi người Mi Sook, Sang Woon kéo lấy Mi Sook ôm lấy dỗ dành, ánh mắt hoảng sợ nhìn đứa con mình.

_ Yul...

  Ánh mắt Yuri nhìn xuống, anh lấy lại bình tĩnh rất nhanh, không nói một lời vung tay ra khỏi bọn vệ sĩ, xoay người nhìn người đang đứng trên cầu thang, vô cùng tỉnh táo như không có chuyện gì xảy ra, gọi một tiếng.

_ Ông nội.

  Thái độ của anh quá tỉnh táo lại làm cho mọi người nơi đây cảm thấy ớn lạnh. Xém tý nữa là chết một mạng người đấy, làm sao anh có thể điềm nhiên như không thế này.

  Kwon Sung Joon nhìn tay cháu trai chảy đầy máu, thở dài.

_ Cháu lên thư phòng chờ ông.

_ Vâng.

  Mi Sook mắt thấy anh đi tới, vội vã nép sát vào người Sang Woo nhường đường cho anh đi.

_ "Appa...appa thấy nó vừa làm gì không?". - Thấy bóng anh vừa khuất cầu thang, Sung Joon hung tàn tố cáo với appa mình.

_ Sung Joon cũng không vội trả lời, quay sang nhìn Kwang Soo: "Gọi bác sĩ".

  Hai tay Mi Sook nắm chặt vào nhau, dĩ nhiên bà ta biết Kwon Sung Joon vì lo vết thương cho cháu trai mới gọi bác sĩ chứ không phải thương xót gì cho bà. Kwon Sung Joon luôn lãnh đạm chẳng bao giờ đặt ai vào mắt ngoài Kwon Yuri.

_ Appa...

  Sang Woo không cam lòng lại bị Sung Joon phất tay cắt ngang lời muốn nói.

_ Yul tuy tính tình không tốt, nhưng nếu không có sự kích động nó sẽ không như vậy. Appa khuyên con, nên biết cách cư xử một chút, đừng vì những kẻ không đâu mà làm mất hòa khí tình cảm cha con.

  Ánh mắt lạnh lẽo của ông nhìn vào Mi Sook, biểu thị quá rõ ràng.

_ Appa! Sao appa lại có thể dung túng cho nó như thế. Nó càng ngày càng coi trời bằng vung, chẳng xem ai ra gì. Vừa rồi xém tý nửa nó đã bóp chết Mi Sook. Appa!

_ Đủ rồi, không đơn giản mà nó lại nổi điên. Chuyện này appa không muốn nhắc nữa. Từ nay coi lại cách cư xử của mình.

  Sang Woo cắn răng nhìn ông rời đi. Dĩ nhiên ông hiểu ý appa ông. Nhưng thật sự ông không cam lòng.

...

  Sau khi được băng bó nơi bàn tay, Yuri yên lặng ngồi sau bàn làm việc, Sung Joon uống một ngụm trà, đặt qua một bên mới ngẩng đầu nhìn cháu trai.

_ Mai cháu cùng ông đến cô nhi viện ở Incheon là nơi bà nội cháu quyên góp tiền hàng năm vào ngày sinh nhật mình. Mai là sinh nhật bà ấy, ông muốn làm gì đó để cho bà ấy vui. Dù là bây giờ vợ ông không còn nữa.

  Không một lời trách móc, hay tức giận, Yuri đưa mắt nhìn ông. Phải nói ông quá thương anh hay là người quá biết kiềm chế cảm xúc của chính mình, dù sao anh cũng không muốn quan tâm. Đối với anh cuộc đời này có gì đáng tin, đáng quan tâm hay trân trọng, hờ hững

_ Vâng.

_ Được rồi. Cháu mệt rồi, hôm nay ở lại đây nghỉ ngơi một chút đi, khi nào đi, ông sẽ cho người gọi cháu.

  Từ năm mười tám tuổi anh đã sang Mỹ du học, nếu có về nước anh cũng sẽ ở lại căn hộ của mình trong thành phố. Rất ít khi bước về ngôi nhà này.

_ Vâng.

  Sung Joon gật đầu ý bảo anh đi nghỉ.

  Cánh cửa vừa khép lại Sung Joon bấm một cuộc gọi. Mười phút sau Kwang Soo bước vào.

_ Chủ tịch.

  Vẻ mặt Sung Joon đăm chiêu nhìn ra bầu trời xa xăm, một lúc ông mới trầm giọng.

_ Tại Mỹ, thằng bé còn chữa trị không?

_ Vẫn còn ạh, nhưng bác sĩ Taylor nói cậu Yuri không đến thường xuyên. Khiến việc điều trị của ông ta cũng trở nên khó khăn.

  Chân mày Sung Joon nhíu lại, hít thở sâu.

_ Tại sao bây giờ ông ta mới nói, nó vẫn không cho ai bước vào thế giới của nó. Tôi thật sự rất lo lắng, hôm nay nó kích động xém tý nữa là bóp chết Mi Sook.

  Kwang Soo nghe xong chuyện không giấu nỗi lo lắng.

_ Chủ tịch, theo bác sĩ Taylor nói. So với ba năm trước căn bệnh tâm lý của thiếu gia đã hoàn toàn ổn rồi. Cú sốc và những tổn thương ngày ấy đã phần nào nguôi ngoai. Tôi nghĩ hôm nay cậu ấy làm nên chuyện đấy chắc rằng lại bị kích động của chuyện quá khứ mà có người phạm sai lầm nhắc đến.

  Sung Joon gật đầu. Ông đã xem lại ghi hình dĩ nhiên hiểu nguyên nhân. Tuy tính cách Yuri quái dị nhưng cũng không thích gây hấn gì với ai.

_ Lại nghe Kwang Soo nói tiếp: "Chủ tịch! Bác sĩ Taylor nói các bệnh nhân thường phải dùng thuốc điều trị tâm lý trong thời gian dài để chống các triệu chứng bệnh như tâm thần phân liệt hoàn toàn có thể chữa khỏi. Thiếu gia nhà chúng ta không phải bị bịnh tâm thần phân liệt".

  Chỉ là một phần tâm lý giống như bị tổn thương quá sâu sắc, nên cậu ta tự giam mình lại. Vì thế cả cảm xúc cũng bị chi phối hoàn toàn. Bác sĩ nói cảm xúc là phần quan trọng để một con người muốn tồn tại. Nhưng chính thiếu gia lại chính tay giết chết cảm xúc của mình. Chỉ khi ai đó nhắc lại quá khứ mới khiến cậu ấy bộc lộ cảm xúc thật sự. Đó lại là điều tệ hại vì thật sự tận sâu trong con người cậu ta luôn khắc sâu vết thương đó, luôn bị ám ảnh. Chỉ đợi ai nhắc đến là bùng nổ. Đấy là điều bác sĩ lo lắng, nếu không chữa trị hoàn toàn có thể thiếu gia sẽ rơi vào trạng thái vô cảm hoàn toàn. Tự làm đau mình cũng không biết.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic