Chap 11: Go away!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đưa đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng liếc sơ qua bà Tuấn, Chung Quốc vuốt nhẹ mái tóc của Doãn Kỳ.

"Nên nhớ, không ai được quyền đụng vào đồ của tôi..." Chung Quốc nói đều đều, cúi xuống nhìn Doãn Kỳ đang bất động. Vẫn dán chặt đôi mắt vào bé vợ nhỏ bé (:v) trong tay, Chung Quốc quay sang nhìn bà Tuấn gằn giọng. "... đặc biệt là cậu ấy."

"..." Bà Tuấn không nói gì, giờ đây những lời nói lạnh lùng của Chung Quốc như một đòn tâm lý giáng mạnh vào trái tim bà, viết thương lòng năm xưa lại một lần nữa được mở ra sau một thời gian dài chôn vào dĩ vãng.

"Tôi không muốn thấy mặt bà nữa, phiền bà ra khỏi đây."

Gương mặt sắc sảo của bà Tuấn xuất hiện một giọt nước, trong suốt như thuỷ tinh rơi xuống... giống hệt khoảnh khắc sợi dây chuyền của bà đáp đấp.

Nhưng...

Mặt giọt nước pha lê vỡ thành nghìn mảnh, tạo nên vô vàn mảnh tinh sa lấp lánh dưới mặt đất...

Giọt nước trong suốt lại tan vào hư vô, không một vết tích còn đọng lại, chỉ lưu trữ nỗi đau quá lớn của chủ nhân nó...

Cả người bà Tuấn run lên, đôi chân bắt đầu cất bước đầy đau đớn.

"Mẹ!" Sau một khoảng thời gian đứng yên bất động, Doãn Kỳ cất tiếng gọi bà Tuấn, như màn đêm tìm thấy một tia sáng nhỏ nhoi.

Bà Tuấn dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu lại.

"Chung Quốc, tôi sẽ đi." Ngước lên nhìn Chung Quốc trước mặt, Doãn Kỳ nói một cách dứt khoát. "Mẹ không hề có lỗi trong chuyện này, người có lỗi là tôi."

Doãn Kỳ rời vòng tay của Chung Quốc, sau đó quay mặt đối diện với bà Tuấn.

"Con thật sự xin lỗi." Đôi mắt Doãn Kỳ ánh lên vẻ xót xa, nắm lấy bàn tay bà Tuấn nói. "Mẹ không cần đi đâu cả, con mới là người phải ra đi."

Nét mặt bà Tuấn thoáng ngạc nhiên, nhưng sau đó hơi dịu lại.

"Ai cho phép em rời khỏi đây?" Chung Quốc bước lại gần, gương mặt trở về với dáng vẻ thực sự của ác quỷ.

"Tôi có quyền tự do, nên anh không có quyền ngăn cấm tôi làm việc tôi muốn." Doãn Kỳ trả lời không cần suy nghĩ, sau đó buông tay bà Tuấn, bước đi.

"Em không được đi. Anh không cho phép em rời xa anh." Chung Quốc nắm chặt tay Doãn Kỳ, gằn giọng.

"Buông ra." Tính cách bướng bỉnh của Doãn Kỳ vẫn không sửa đổi được, ngoan cố giằng tay khỏi Chung Quốc.

Chung Quốc tức giận nhìn Doãn Kỳ, sau đó nâng người Doãn Kỳ lên.

"Này, anh làm gì vậy? Thả tôi xuống!" Dĩ nhiên Doãn Kỳ sẽ không để yên cho Chung Quốc muốn làm gì thì làm, ra sức phản kháng.

Chung Quốc quay người bước lên cầu thang, bỗng khựng lại. quay mặt nhìn bà Tuấn đang lặng người nhìn cả hai.

"Chuyện lần này tôi bỏ qua, nhưng không có nghĩa tôi sẽ bỏ qua chuyện của Trí Huân."

Dứt lời, Chung Quốc tiếp tục đưa cậu thiếu gia nhỏ của mình về phòng.

Dưới nhà, một người phụ nữ đang bị dằn vặt bởi nỗi đau hai năm về trước.

"Này! Mau thả tôi xuống!" Doãn Kỳ trừng mắt nhìn Chung Quốc, tức giận yêu cầu.

Vừa dứt lời, cả người được thả rơi tự do...

Dĩ nhiên Chung Quốc sẽ không ác đến mức để Doãn Kỳ rơi tự do xuống nền đất lạnh lẽo, nên Doãn Kỳ được tiếp đất trên chiếc giường quen thuộc của mình.

"Em cứ ở đó mà kiểm điểm lại mình, khi nào em bỏ được cái ý nghĩ rời xa khỏi anh thì hãy gọi anh." Chung Quốc cười nhạt, để lại một tờ giấy note ghi số điện thoại của mình, sau đó bước ra khỏi phòng Doãn Kỳ.

...

Ngày thứ nhất...

Không một tiếng động phát ra từ căn phòng xinh xắn ấy.

...

Ngày thứ hai...

Chốt cửa bên trong phòng bị khoá lại.

...

Ngày thứ ba...

Chung Quốc nhận được một tin nhắn cực kỳ tầm cỡ.

"Vĩnh biệt anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro