chương 1- Phác tổng trong truyền thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa hè, du thuyền "Cống đa lạp hào" nổi danh của tập đoàn của tập đoàn Phác Thị đậu ở trên hải đảo, nổi lơ lửng bích lệ huy hoàng như mộng giữa màn đêm.

"Cống đa lạp hào" rất ít khi được công khai với bên ngoài, phảng phất như được phủ một tấm màn che mỹ lệ, thần bí. Lần lễ mừng tập đoàn Phác Thị vừa tròn một năm này, cho người đời cơ hội nhìn mãn nhãn.


Phía trên du thuyền rộng rãi khác thường, yến hội cũng được tổ chức ở đây. Biển ban đêm, sóng gợn lăn tăn, du thuyền tráng lệ tỏa ra sự xa hoa, quyến rũ độc đáo.

Xa xa, nơi giao nhau của biển trời, đã sớm dung hợp thành một đường đen thẫm.

Tầng trên cùng của du thuyền có trần được ốp bằng gạch men tinh xảo, hợp lại thành một bức tranh.

Lan can xung quanh cũng được trang trí vô cùng xa xỉ, những chùm đèn ở phía trên cao đều được nạm đá quý, tỏa sáng trong đêm khiến đêm đen sáng tỏa như ban ngày.

Bồi bàn bưng rượu lên, nhẹ nhàng luồn lách giữa đám đông khách khứa.

Khách khứa được mời, mỗi người đều có lai lịch bất phàm, y hương tấn ảnh (phục trang xinh đẹp, hương khí tản mát), tay người nào cũng cầm ly rượu, dáng vẻ tao nhã, một số thì thấp giọng thì thầm, còn số khác thì nhẹ giọng bàn luận.

Lẫn trong đám người là một đám mỹ nữ thượng hạng, không phải là danh viện thục nữ (nữ tử ôn nhu hiền thục, con nhà danh giá) thì cũng là minh tinh điện ảnh nổi tiếng có bối cảnh. Từ đầu tóc, trang điểm, đến đồ dạ hội, trang sức, mỗi một thứ đều phải dùng hết tâm tư, nhằm cố gắng để trở nên xinh đẹp áp quần tinh, trở thành tiêu điểm đẹp nhất của tối hôm nay. Đương nhiên cũng là hi vọng thu hút được ánh mắt của Phác Thiếu. Truyền thuyết kể rằng nữ nhân vừa ý hắn đều có thể đưa ra cho hắn một nguyện vọng mình muốn hoàn thành, hắn đều sẽ thực hiện cho nàng. Nhưng thời điểm hắn thực hiện yêu cầu của nàng, cũng là thời điểm hắn đem nàng vứt bỏ.

Đương nhiên không có nữ nhân nào dám đưa ra yêu cầu vô lý như:vĩnh viễn có được hắn, bởi chính các nàng cũng biết hậu quả.

Tại trung tâm du thuyền, người đàn ông mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen rất phù hợp do nhà thiết kế Italia nổi tiếng thiết kế, chiếc áo sơmi màu trắng bạc, ống tay áo đính lên khuy cài màu đỏ sậm mà chỉ có hoàng thất mới xứng, vừa cao quý lại vừa lịch sự tao nhã.

Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, anh tuấn làm cho người khác quên thở, cả lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất trầm ổn, ung dung, pha trộn với nét kiêu ngạo, lãnh đạm của quý tộc, càng dễ dàng khiến mọi người xung quanh đều trở thành phông nền mờ nhạt.

Đôi mắt màu hổ phách thâm trầm lơ đãng lộ ra ánh nhìn lạnh như băng làm cho người khác không dám lại gần.

"Bạch Hiền, có nhìn thấy người đàn ông kia không?"

"Bạch Hiền, đó chính là Phác Thiếu, hôm nay con nhất định phải lên giường của hắn, đã biết chưa?"

"Bạch Hiền, nửa đời còn lại của cha con là trôi qua ở trong ngục tù, hay là sống yên ổn ở nhà, chỉ trông cậy vào con đấy."

"Bạch Hiền, dù thế nào thì hôm nay con cũng phải thành công, con nên biết cha con luôn thương con nhất."

Bach Hiền...Bạch Hiền...Bạch Hiền...

Đứng ở phía rìa du thuyền, Biện Bạch Hiền rất muốn dùng hai tay che tai lại.

Bên cạnh, một quý phụ dáng vẻ như mẹ kế một lần lại một lần nhắc nhở bên tai Biện Bạch Hiền giống như ma quỷ trong giấc mộng trước đây đuổi theo, không lối thoát.

(Bên cạnh một thân phu nhân bàn cho rằng kế mẫu một lần lại khắp cả ở tang màu trà xanh bên tai toái toái nhớ kỹ như là mới trước đây mộng ma giống nhau khu đuổi không ra).

Nhưng mà cậu không thể, đây là yến hội đặc biệt sang trọng của giới thượng lưu, cậu không thể làm ra chuyện mất phong thái thục nữ, có trời biết, mẹ kế của cậu vì thiệp mời yến hội lần này gặp rất nhiều trắc trở.

Cho nên cậu chỉ có thể đứng đó, đôi mắt chứa nước nhìn chằm chằm vào nam nhân được mẹ kế gọi là Phác Thiếu đang đứng giữa du thuyền.

Biện Bạch Hiền tựa một bức tượng Nữ Thần tuyệt đẹp, bất động, tay buông thõng xuống hai bên lặng lẽ nắm chặt lại thành nắm đấm, móng tay khảm vào đau đớn.

Chính là hắn sao?

Đêm nay, cậu nhất thiết phải giống như một nữ nhân được tuyển dụng để lên giường của hắn sao?

Móng tay đâm vào lòng bàn tay rất đau nhưng Biện Bạch Hiền vẫn duy trì tư thế hoàn mĩ như trước.

Đang bị những nhân vật nổi tiếng kia vây ở giữa, Phác Xán Liệt bỗng cảm giác một ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào trên người mình, đột nhiên ngẩng đầu, không kịp phòng bị đã bị cuốn vào đôi mắt to sâu thẳm của cậu.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, khoảng một giây sau, ánh mắt của Phác Xán Liệt đã ung dung nhìn sang nơi khác, dường như chỉ lơ đãng lướt qua cậu mà thôi.

Nhưng cũng chỉ trong cái liếc mắt đó, Biện Bạch Hiền rõ ràng cảm giác được, giây phút Phác Xán Liệt lướt qua mình, lòng cậu đột nhiên co thắt lại, giống như có một bàn tay vô hình bóp lấy trái tim cậu.

Biện Bạch Hiền nhịn không được vuốt ve cánh tay trắng như ngó sen, mặc dù là giữa hè, gió biển quất vào mặt nhưng Biện Bạch Hiền lại chỉ cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.

Phác Xán Liệt cười cười nói nói, cùng với lão tổng của một tập đoàn nào đó cạn ly, khóe mắt không chủ định liếc nhìn Biện Bạch Hiền đang đứng ở trong góc.

Nơi cậu đứng thực sự rất chênh lệch với nơi hắn đứng, ánh sáng lấp lánh của thủy tinh xung quanh không chiếu đến cậu, nhưng ánh trăng mờ ảo lại ánh trên mặt cậu làm rung động lòng người.

"Bạch Hiền, đi đi, con muốn đợi đến lúc nào?" Hạ Thanh Uyển hung hăng đẩy Biện Bạch Hiền, tiếng nói the thé không ngại phiền toái vang lên ở bên tai Biện Bạch Hiền

Biện Bạch Hiền phục hồi lại tinh thần, nhìn về hướng Phác Xán Liệt lần thứ hai, hóa ra, đang có một cô gái ăn mặc đoan trang tao nhã, con nhà danh giá, đang nâng lên ly rượu, đứng ở trước mặt Phác Xán Liệt, nhẹ nhàng chạm ly với hắn, khóe mắt, chân mày đều tràn đầy nịnh bợ.

Biện Bạch Hiền đã từng nhìn thấy cô ta, cô ta là minh tinh điện ảnh hồng thấu một góc trời - Kỳ Nguyệt, luôn luôn là đầu đề của các tờ báo giải trí, có thể gặp được cô là một sự may mắn.

Nghe nói Kỳ Nguyệt luôn nối tiếng là người kiêu ngạo và thanh cao, không ngờ lúc này lại cũng giống như những cô gái bình thường khác, hao hết tâm tư tiếp cận người được gọi là Phác Thiếu.

Biện Bạch Hiền bị Hạ Thanh uyển nửa đẩy nửa chối, đi tới trung tâm du thuyền. Biện Bạch Hiền cảm giác mỗi bước đi của cậu như đang giẫm vào lòng mình, mỗi bước đều giống như đang lăng trì bản thân.

Lúc Biện Bạch Hiền đi đễn chỗ đám người, lập tức nổi lên một trận xôn xao, ánh mắt của toàn bộ quan khách đều nhìn về phía cậu.

Lễ phục màu vàng, kiểu dáng trang nhã, phối với dây thắt lưng màu cà phê, tôn lên dáng người tinh tế, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, tóc dài hơi cuốn lên, vài sợi tóc xoăn rơi xuống hai vai.

Đôi mắt long lanh trong suốt như nước, không chứa một tia tạp chất, dung mạo yêu kiều ở trong bầu không khí thanh nhã càng có vẻ duy mĩ, động lòng người.

Biện Bạch Hiền lãnh đạm, tĩnh lặng giống như mặt biển xanh thẳm ở phía sau, làm cho người ta nhịn không được, nhìn lại nhìn, ánh mắt luyến tiếc không muốn rời khỏi mặt cậu.


Cậu, lại có thể đẹp đến như vậy!

Xung quanh, công tử quý tộc đều bàn tán với nhau, hi vọng có thể có được thông tin về cậu, cho dù chỉ là chút ít.

Bước chân của Biện Bạch Hiền kiên định đi về phía Phác Xán Liệt, trong tay cầm ly rượu, theo mỗi bước đi của cô, rượu cocktail ở trong ly đều toát ra vầng sáng mê người.

"Phác Thiếu, hạnh ngộ." Biện Bạch Hiền bình tĩnh đi đến trước mặt Phác Thiếu, hít sâu một hơi, cố hết sức lấy tư thế dịu dàng nhất, đẹp nhất đối diện với Phác Xán Liệt .

Thanh âm của Biện Bạch Hiền rất nhẹ, nhẹ tựa một lời thì thầm, nhẹ đến nỗi chỉ có hai người khách đến gần mới nghe được rõ ràng.

Ánh sáng rực rỡ của chùm đèn treo rơi xuống, chiếu lên người Phác Xán Liệt, cũng trong trẻo nhưng lạnh lùng khác thường, Phác Xán Liệt nâng chiếc cằm cong tuyệt đẹp lên, con ngươi đen thâm thúy xem xét kỹ lưỡng dung nhan tuyệt lệ của Biện Bạch Hiền.

Giây phút chạm đến thần thái ngạo nghễ lạnh lùng, không thể với tới của Phác Xán Liệt, tim của Biện Bạch Hiền vẫn gắt gao co rút lại, cảm giác lạnh đến tận xương tủy, từ bốn phương tám hướng xâm nhập vào.

"Chào em." Phác Xán Liệt cầm ly rượu nhẹ nhàng chạm vào ly của cậu, hai ngón tay cũng vô tình chạm vào nhau, một cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay cô truyền tới Phác Xán Liệt, giống như gió biển quất vào mặt.

Biện Bạch Hiền dùng hết dũng khí của bản thân nói lời dạo đầu, nhưng lại không biết nên nói gì tiếp theo, trong lúc nhất thời chỉ có thể dùng đôi mắt đẹp nhìn Phác Xán Liệt.

Hi vọng mình có thể hấp dẫn được hắn, dù sao mình cũng đã trang điểm rất kỹ rồi mới đến, chỉ vì muốn thu hút được một cái nhìn thoáng qua của hắn.

Ánh mắt này hẳn là ánh mắt sáng nhất thế giới, sâu thẳm, tựa như thanh tuyền ở trên núi, thấm vào trái tim người khác.

Phác Xán Liệt cũng nhìn Biện Bạch Hiền chăm chú như vậy, chỉ cảm thấy đầu ngón tay cầm ly rượu giật khẽ.

Ánh sáng lưu ly chiếu vào trên thân thể hai người, phác họa nên một bức tranh tuyệt luân duy mĩ.

Biện Bạch Hiền đột nhiên hồi phục lại tinh thần, bên tai vang lên âm thanh lanh lảnh của mẹ kế Hạ Thanh Uyển, mội lần lại một lần đập vào màng nhĩ của cậu.

"Phác Thiếu, đã lâu không gặp." một thanh âm tràn ngập từ tính vang lên phía sau Biện Bạch Hiền, mạnh mẽ cắt đứt những lời cậu đang muốn nói.

Phác Xán Liệt quơ quơ ly rượu trong tay, rời mắt khỏi khuôn mặt của Biện Bạch Hiền, đi tới trước mặt người đàn ông kia.

Lúc lướt qua bên người Biện Bạch Hiền, liền đưa cho cậu một chiếc thẻ mà không hề lưu lại dấu vết.

Trên tấm thẻ có ghi địa chỉ phòng khách sạn ở trên đảo mà hắn đang ở.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhận lấy, nhìn tấm thẻ ở trên tay, liền ý thức được chuyện sắp phát sinh đêm nay, thân thể mềm mại đột nhiên cứng đờ.

"Hừ." Kỳ Nguyệt đứng ở một bên không phục, trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh.

Cảnh tượng Phác Xán Liệt đưa tấm thẻ cho Biện Bạch Hiền đã bị cậu thu hết vào trong tầm mắt.

Kỳ Nguyện chỉ cảm thấy ghen ghét dữ dội, ngọn lửa hừng hừng thiếu chút nữa đã phun ra hốc mắt, cậu biết, hôm nay cậu trai trước mặt này được Phác Thiếu nhìn trúng, cũng có nghĩa đêm nay cô không có cơ hội.

Biện Bạch Hiền cảm thấy tiếng "Hừ" của Kỳ Nguyệt cực kỳ chói tai, liền nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt.

Kỳ Nguyệt bưng ly rượu, dáng người thon cao lắc lư dao động nhẹ nhàng rời đi. Lúc rời đi, bả vai còn hung hăng va vào Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền hơi loạng choạng lui về phía sau mấy bước, theo bản năng nắm chặt tấm thẻ trong tay.

Toàn bộ ánh mắt của những cô gái đều tập trung vào trên người hai người, nhưng liền đều vứt tiểu tiết mục xen giữa vừa rồi của Biện Bạch Hiền ở phía sau, ánh mắt ái muội và say mê nhìn hai đại tuấn nam.

Sở Tiết Nhiên vóc dáng cao lớn, ánh mắt lưu chuyển, sáng rỡ như ngàn sao, dáng vẻ tuyệt đối không thua kém Phác Xán Liệt.

Ánh mắt của Sở Tiết Nhiên nhìn Biện Bạch Hiền đang quay lưng lại với mình, không hiểu vì sao trong lòng lại rung động.

Xán Liệt giống như nhìn thấy lão bằng hữu, lười nhác ôm lấy bả vai của sơ, lôi kéo ánh mắt đang ngẩn ra của Tiết Nhiên đi nơi khác, nói cười vui vẻ.

Sở Tiết Nhiên tựa tiếu phi tiếu (thoáng cười nhưng lại tựa như không cười), hùa theo Phác Xán Liệt.

Khách khứa không biết rõ tình hình đều cho rằng quan hệ của hai người không giống như bình thường mà không biết rằng quan hệ của bọn họ chỉ có thể hình dung là "thủy hỏa bất dung" (như nước với lửa).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro