Chương 3- Khế ước ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tấm màn mỏng chiếu vào trong phòng ngủ rộng lớn, chói mắt và mê muội. Biện Bạch Hiền mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu óc choáng váng giống như muốn nứt ra, hơn nữa toàn thân khó chịu. Đột nhiên, Biện Bạch Hiền kinh sợ nhìn về phía sofa ở trong góc phòng ngủ, tìm kiếm gì đó. Bởi vì phòng ngủ quá lớn, Phác Xán Liệt chỉ mặc một chiếc quần dài giản dị, lộ ra nửa người trên rắn chắc, ngồi quay lưng về phía ánh mặt trời, nên Biện Bạch Hiền nhìn không rõ nét mặt của hắn.

“Tỉnh rồi?” Khóe miệng của Phác Xán Liệt khẽ động, thở ra một vòng khói hư ảo, cả người như được chạm băng, lộ ra hơi thở khiến người khác không rét mà run. Chuyện phát sinh tối qua bỗng giống như một trận pháo trúc nổ tung trong đầu Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền kéo chăn bao lấy thân mình thật chặt, một câu cũng nói không nên lời, chỉ trong nháy mắt như vậy, Cậu vẫn không thể nào tin nổi rốt cuộc là thế nào? Nhưng mà thân thể của Cậu lại nói lên rất rõ ràng, tinh thần mỏi mệt, hai chân đau đớn, môi sưng đỏ, cùng với mặt giường hỗn độn, trên thân thể dấu hôn nhiều không đếm xuể. Đều chứng thực sự nghi ngờ trong đầu Cậu, cũng chứng minh tối hôm qua đã từng phát sinh kích tình mãnh liệt. Nhưng mà đây không phải là mộng… Mà là thật… Cậu thật sự lên giường cùng Phác Xán Liệt.

 “Nói đi, em cần bao nhiêu?” Phác Xán Liệt dập tắt khói thuốc trong tay, đi về phía Biện Bạch Hiền, đáy mắt hiện lên bóng ma, cười khẽ nói.

“Hai…hai ngàn vạn.” Tay Biện Bạch Hiền nắm chặt chăn, răng hung hăng cắn vào trong miệng của chính mình, cậu có thể cảm giác được cổ họng ngai ngái. “Hai ngàn vạn?” Phác Xán Liệt sải đôi chân dài ra, ngồi ở một bên khác của chiếc giường, rút ra một tờ chi phiếu từ trong ngăn kéo, cầm bút nhẹ nhàng viết lên. Thanh âm nhẹ nhàng của bút máy chạy trên giấy khiến cho trái tim Biện Bạch Hiền như lâm vào trong hố đen không thể tự thoát ra. Vẫn còn đang thất thần thì một tờ chi phiếu đã bay qua, sau đó, chậm rãi dừng ở trước mặt cậu. Con số trên chi phiếu. Nguyên một trăm triệu.

 “Ngài?” Biện Bạch Hiền nhìn thấy con số trên chi phiếu, ngước đôi mắt khó hiểu lên nhìn Phác Xán Liệt.

“Hai ngàn vạn…À…tôi ra giá gấp năm lần, mua em năm năm, làm tình nhân của tôi.” Phác Xán Liệt hơi nâng cằm, khóe miệng hiện lên một nụ cười, ba phần chán ghét cùng bảy phần kinh bỉ. Một câu bình thản lại giống như tiếng sấm trên bầu trời đầy mây đánh xuống đất vang rền. Trong giọng nói của Phác Xán Liệt có sự cao ngạo của quý tộc khiến sống lưng của Biện Bạch Hiền trở nên cứng ngắc. Biện Bạch Hiền nắm chặt tay, nội tâm đấu tranh mất vài giây. Sỉ nhục…xấu hổ…hai loại cảm xúc này cứ ùn ùn dâng lên ở trong lòng Biện Bạch Hiền, cậu rất muốn xé nát chi phiếu trước mặt sau đó ném vào khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Phác Xán Liệt. Nhưng mà… Cuối cùng vẫn là nhu thuận. Đôi mắt chứa nước của Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt, khóe miệng động đậy một hồi lâu mới phát ra một chữ :“Được.”

Phác Xán Liệt đứng lên, hai tay đút vào trong túi quần, quay lưng về phía Biện Bạch Hiền. Bóng lưng cao lớn tản mát ra khí thế lạnh lùng cao ngạo, khóe môi nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ.

“Tôi chỉ cho em thời gian một ngày để tạm biệt cha mẹ, buổi tối tôi sẽ phái người đi đón em, năm năm này, em hoàn toàn thuộc về tôi.” Nói xong liền sải chân bước ra khỏi phòng ngủ. Mãi đến khi nghe thấy cửa phòng “ầm” một tiếng, thân thể cứng ngắc căng thẳng của Biện Bạch Hiền mới xụi lơ xuống.

Biện Bạch Hiền kéo chăn ra, chậm rãi bước xuống giường. Nhưng mà hai chân vừa mới đứng xuống trên mặt đất, Cậu mới phát hiện mình căn bản không thể bước đi, chân vừa bước liền đảo sang hướng khác. Vật lộn hồi lâu, Biện Bạch Hiền mới miễn cưỡng đứng vững, cố hết sức di chuyển bước chân, cúi xuống nhặt quần áo rải rác ở trên thảm lên. Nhìn lễ phục gần như đã bị xé rách, Biện Bạch Hiền thở dài một hơi, ném chúng sang một bên, kéo chăn qua bao lấy cả người mình rồi đi vào phòng tắm. Biện Bạch Hiền mở vòi nước, rửa sạch bản thân một cách triệt để, trong đầu không ngừng nghĩ lại hết thảy những gì Phác Xán Liệt đã làm với Cậu. Biện Bạch Hiền chỉ quấn khăn tắm ngồi ở mép giường, Cậu không có quần áo, không biết phải làm sao để ra ngoài. Ngón tay xoa nhẹ lên huyệt thái dương, Cậu phải nghĩ cách giải quyết tình trạng trước mắt. Leng keng…. Biện Bạch Hiền cẩn thận quấn lại khăn tắm đang bao bọc bản thân sau đó đi về phía cửa trước, mở cửa. Là phục vụ của khách sạn.

“Thiếu gia, Phác thiếu căn dặn tặng cái này cho cậu.” Phục vụ cung kính đưa chiếc hộp trong tay cho Biện Bạch Hiền, sau đó lễ phép gật đầu rồi rời đi. Biện Bạch Hiền ngẩn ra đứng ở cửa, làm tốp năm tốp ba khách khứa đi qua trước cửa lộ ra ánh mắt lớn mật với cậu. Cậu mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng đóng cửa lại. Mở chiếc hộp ra, bên trong là một bộ lễ phục màu trắng được xếp gọn gàng. Đầu ngón tay lạnh lẽo của Biện Bạch Hiền đụng vào chiếc áo, lẳng lặng, có một chút run rẩy không thể nhận ra. Mặc xong, Biện Bạch Hiền cười khổ một cái rồi để chi phiếu vào trong túi xách. Biện Bạch Hiền vịn lan can cầu thang đi từng bước khó khăn xuống phía dưới. Hai mươi tám tầng, Biện Bạch Hiền thậm chí quên mất cả sự tồn tại của thang máy, chỉ không ngừng tiếp tục đi xuống trong không gian chật hẹp, không ngừng đi xuống…. Năm năm…. Tại sao lại như vậy, trong truyền thuyết nói sau khi nữ nhân đưa ra yêu cầu với hắn, không phải sẽ bị hắn xem như đồ bỏ đi mà vứt bỏ sao…. Nhưng vì sao lại mua Cậu năm năm…. Cậu phải chờ đợi bên cạnh người đàn ông kia suốt năm năm sao…. Một triệu…Ha…Cậu chưa từng nghĩ rằng mình trị giá nhiều tiền như vậy…. Đáy mắt đùa cợt, nụ cười kinh bỉ bên môi của Phác Xán Liệt còn cả sự cường hãn đòi lấy như muốn mạng Cậu lại cứ hiện về một lần lại một lần trong đầu Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền cảm thấy sự nhục nhã và đau đớn này khiến cho trời đất đều đảo điên. Lông mi dài của Biện Bạch Hiền lại run rẩy, như cánh ve mỏng manh run rẩy trong gió, nước mắt đã nhuốm ướt lông mi dài. Nếu như nước mắt có thể tan mất tại mấy trăm bậc thang này, vậy Cậu thật sự có thể được giải thoát khỏi đoạn ác mộng vô vọng. Khuất nhục…. Thống khổ…. Biện Bạch Hiền nhắm chặt mắt lại, thần sắc yếu ớt tái nhợt, cố gắng khiến hai chân của mình đứng vững. Nhưng tim lại giống như bị một cây kim lạnh lẽo trong lúc Cậu không kịp phòng bị đột nhiên đâm sâu xuống, đau đớn.
------------------------
Có gì sai sót mn bỏ qua nha 😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro