Chương 105: Dũng cảm đối mặt với trái tim mình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong nháy mắt tay của Biện Bạch Hiền trống trải, đồng thời, lòng của cậu cũng trống rỗng. . . . .

Anh muốn lựa chọn ở lại sao?

Anh không lựa chọn cậu sao?

Trong nháy mắt Thủy Miểu không thấy anh bỏ tay cô ta ra, lòng tin tràn đầy trái tim cô, khóe miệng khẽ cười đắc ý.

Phác Xán Liệt do dự từ từ xoay người, đối mặt với Biện Bạch Hiền, nhìn gương mặt mỹ lệ của cậu, chậm rãi mở miệng, sau đó nhẹ giọng nói, "Em. . . . . . Đi về trước đi!"

Trong nháy mắt, lòng của Biện Bạch Hiền lạnh như băng.

Quay đầu lại, anh lựa chọn là người phụ nữ này, quay đầu lại, cậu cảm thấy thật đau đớn.

Đột nhiên, cậu khẽ ngửa đầu nhìn mặt anh, không có bất kỳ bi thương, khóe miệng hờ hững gợi lên xinh đẹp, hào phóng cười, bình tĩnh nói, "Được, vậy tôi đi về trước, bái bai!"

Cậu nói xong, không chần chờ bước ra, đi qua anh, sải bước chạy thẳng tới cửa phòng.

"Đợi chút, tôi đưa cậu về!"

Ngồi ở một bên xem kịch vui Phác Tuấn Miên nhìn thấy cậu sảng khoái rời đi, liền tranh thủ để ly rượu trong tay xuống, sải bước đuổi theo cậu. Anh vừa đi qua Phác Xán Liệt thì Phác Xán Liệt đột nhiên xoay người, đối mặt với anh, nhìn chằm chằm anh cảnh cáo mà nói, "Không cho phép anh mang cậu ấy đi chỗ khác, lập tức đưa cậu ấy về nhà, hơn nữa anh không được làm gì cậu ấy, nếu như anh dám làm loạn với cậu ấy, tôi thật sự sẽ giết anh. . . . . . Thật sự!" Anh xác định lại, khuôn mặt nghiêm túc, đầy tức giận.

"A. . . . . ." Phác Tuấn Miên nhẹ giọng cười, nói, "Tôi mặc dù thích phụ nữ, nhưng mà tôi sẽ không cưỡng bách họ, cho nên nếu như không phải là cậu ấy đồng ý, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì , nhưng là nếu như cậu ấy đồng ý hoặc là chủ động nói. . . . . ." Anh kéo dài thanh âm, cười nói, "Vậy tôi cũng không có lý do cự tuyệt rồi !"

Phác Xán Liệt nghe được lời anh nói , trong nháy mắt cau mày, gương mặt tức giận.

"Anh dám động tới cậu ấy, tôi nhất định. . . . . ."

"Giết chết tôi rồi thì sao. . . . . ." Phác Tuấn Miên đoạt lấy lời anh muốn nói, bất đắc dĩ lắc đầu, nói, "Chú đều nói qua rất nhiều lần rồi, tôi hiểu rõ rồi, cũng nhớ, yên tâm đi, bái bai. . . . . . Không quấy rầy các người!" Anh vội vội vàng vàng nói xong, liền nhanh chóng rời khỏi, đuổi theo Biện Bạch Hiền.

Mà Phác Xán Liệt đứng tại chỗ, hai mắt nhìn cửa phòng bị đóng lại, rất muốn lập tức đuổi theo, nhưng chân lại vô cùng nặng nề, nặng nề làm cho anh một bước cũng không có biện pháp bước ra.

Đáng chết!

Chuyện tại sao phải phát triển trở thành như vậy?

Tại sao Biện Bạch Hiền không giữ anh lại?

Nếu như cậu mở miệng nói, nếu như cậu lộ ra biểu hiện thương tâm đau đớn, như vậy, anh nhất định sẽ cùng cậu trở về, nhưng cậu lại hào phóng cười với anh như vậy, giống như một chút cũng không quan tâm, giống như không có bất kỳ cảm giác gì, lúc rời đi bước chân của cậu như thể rất sảng khoái, không có một chút chần chờ.

Cậu thật không có bất kỳ cảm giác gì sao?

Anh ở lại cũng không có ý nghĩa gì với cậu sao?

Cậu thật cảm thấy anh cùng người phụ nữ khác lên giường cũng không vấn đề gì sao?

Thật là một người nam nhân đáng chết. . . . . . Nếu một chút cũng không quan tâm anh, như vậy tại sao cậu còn phải tới nơi này? Cậu tới nơi này làm gì?

Trong lòng Phác Xán Liệt thật hỗn loạn.

Thủy Miểu nhìn thấy bọn họ rời đi, rốt cuộc yên tâm, vui vẻ quay đầu trở lại, ôm chặt lấy thân thể Phác Xán Liệt, hạnh phúc nói, "Cám ơn. . . . . . Cám ơn ngài. . . . . . Cám ơn ngài chịu ở lại cùng tôi. . . . . . Cám ơn ngài, cám ơn. . . . . ."

Cô không ngừng cảm ơn của anh, nhưng Phác Xán Liệt lại một chữ cũng không có nghe vào, trong đầu đều là hình ảnh của Biện Bạch Hiền, không ngừng suy nghĩ cậu bây giờ đang ở đâu làm gì? Cậu cùng Phác Tuấn Miên ở chung một chỗ có thể hay không xảy ra chuyện gì? Cậu có ngoan ngoãn trực tiếp về nhà không? Có thể hay không lại đi chỗ nào? Có thể hay không nhân cơ hội lại chạy trốn?

"Xán Liệt. . . . . ." Thủy Miểu kêu tên của anh, xấu hổ đỏ mặt, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, quyến rũ nói, "Chúng ta vào trong phòng ngủ có được hay không? Tối hôm nay. . . . . . Tôi là thuộc về ngài!"

Mặc dù từ sau khi anh vào tù, cô liền bắt đầu làm ở đây, nhưng là bảy năm này cô đều thủ thân như ngọc, tiếp khách nhưng không lên giường, cô mỗi ngày mỗi ngày đều chờ đợi anh ra tù, mỗi ngày mỗi ngày đều chờ đợi nhìn thấy anh, cũng mỗi ngày mỗi ngày đều chờ đợi thời khắc này. . . . . .

Cô là của anh, mười năm trước cũng đã chỉ thuộc về anh, vì anh, cô có thể bỏ tất cả!

Biểu hiện trên mặt Phác Xán Liệt cực kỳ lạnh như băng, hắn hơi cúi đầu nhìn mặt cô, chân mày mơ hồ giống như muốn nhíu lại, hơn nữa đôi tay cũng muốn đẩy cô ra, nhưng anh không muốn làm tổn thương cô, vì cô đã vì anh mà làm quá nhiều, mà anh. . . . . . lại thiếu cô quá nhiều. . . . . .

"Thật xin lỗi, phá hư bữa tiệc sinh nhật của em!" Anh thành tâm thành ý nói xin lỗi, khóe miệng hơi nâng lên.

Thủy Miểu nhìn anh lắc đầu một cái, vui vẻ nói, "Không sao, chỉ cần ngài lưu lại cùng với em, sinh nhật đối với em mà nói chính là vui vẻ nhất , những thứ khác em đều không để ý."

Khóe miệng Phác Xán Liệt lại một lần nữa miễn cưỡng nâng lên, tâm tình cực kỳ nặng nề, hơn nữa hắn chậm chạp cũng không mang cô vào trong phòng ngủ nhỏ, không ngừng muốn trì hoãn thời gian.

Thủy Miểu thấy anh vẫn án binh bất động, không khỏi có chút nóng nảy, lập tức chủ động kéo tay của anh, e lệ lui về phía sau một bước hướng phòng ngủ, đồng thời nhẹ giọng xấu hổ nói, "Chúng ta vào đi thôi. . . . . ."

Phác Xán Liệt ỡm ờ đi theo bước chân của cô, đi từ từ vào phòng ngủ, Thủy Miểu thấy anh chậm chạp cũng không hành động, cho nên không thể làm gì khác hơn là chủ động hầu hạ anh, dùng đôi tay cởi vest trắng của anh xuống, sau đó cởi từng nút áo sơ mi, đôi tay khẽ dùng sức đè xuống bờ vai của anh, để cho anh ngồi xuống giường, sau đó từ từ ngửa ra sau, nằm ngang xuống.


"Thủy Miểu. . . . . ." Phác Xán Liệt chợt mở miệng, nhẹ giọng nói, "Mới vừa ở trong bữa tiệc đầu của em không phải rất đau sao? Không bằng em nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, tối nay coi như xong."

Thủy Miểu nghe lời của anh, đôi tay dừng ở trước ngực anh, khẽ cau mày nhìn anh "Ngài không phải muốn cùng em làm sao?"

"Không. . . . . . tôi chỉ là lo lắng thân thể của em!"

"Thân thể của em không có sao!" cô lập tức kiên định nói, "Thân thể của em thật không có sao, chuyện gì cũng không có!"

"Nhưng là mới vừa ở đại sảnh, em rõ ràng. . . . . ."

"Đã tốt hơn, bây giờ đã không đau nữa, hơn nữa. . . . . ." cô cắt đứt lời của anh, đột nhiên giạng chân ngồi trên người anh, thân thể đến gần anh, to gan nói, "Em muốn ngài!"

Cô đã đợi bảy năm, chờ đợi ngày này, mà anh từ trước đến nay sẽ không cự tuyệt cô, chỉ cần cô hơi có ý tứ, không cần mở miệng, anh cũng đã chủ động đè cô, nhưng hôm nay anh cư nhiên không ngừng từ chối, không ngừng kiếm cớ, chẳng lẽ anh đã chán ghét thân thể của cô? Chẳng lẽ anh nghĩ muốn đoạn tuyệt quan hệ giữa bọn họ? Vẫn là anh muốn người. . . . . . con trai tên Biện Bạch Hiền kia sao?

Ngọn lửa ghen tỵ đột nhiên lại một lần nữa xông ra, cô hận người phụ nữ kia.

Phác Xán Liệt nhìn mặt cô, từ từ mở miệng, muốn dịu dàng đáp ứng yêu cầu của cô, nhưng là anh thật đã đến cực hạn, anh cưỡng bách mình lưu lại, cưỡng bách mình không đuổi theo Biện Bạch Hiền, anh hiện tại thật không có tâm tình cùng cô làm chuyện như vậy, nhưng là anh lại không thể một tay đẩy cô ra.

Thôi. . . . . .

Anh đột nhiên buông lỏng thân thể của mình, phiền muộn mà nói, "Em cứ tự nhiên đi, em nghĩ thế nào liền thế đó đi!"

"Theo ý em?" Thủy Miểu kinh ngạc lặp lại, "Em muốn thế nào liền làm như vậy? Đây là. . . . . . Có ý tứ gì?" Cậu hỏi.

"Chính là ý tứ trên mặt chữ!" Phác Xán Liệt lạnh lạnh trả lời.

Tâm tình của Thủy Miểu chợt xuống thấp.

Ý tứ trên mặt chữ?

Anh là muốn chính cô tự quyết sao?

Nhưng là rõ ràng trước kia không phải như vậy , rõ ràng là anh đáp ứng cô sẽ cùng cô giữ vững loại quan hệ này, tại sao từ anh ra tù về liền thay đổi rồi ? Thay đổi không muốn cùng cô liên lạc, thay đổi không muốn cùng cô gặp mặt, thay đổi liền qua loa đáp lại cùng cô. . . . . . Chẳng lẽ là do người con trai kia sao? Anh thích cậu ta? Anh yêu cậu ta? Thân thể của cậu ta so cô tốt hơn sao? Anh muốn cùng cô gái kia làm chuyện này sao? Anh muốn vứt bỏ cô sao?

Không. . . . . . Không thể. . . . . .Tuyệt đối không thể. . . . . .

Cô không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi đồ của cô, cô không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào ở trong lòng của anh có địa vị cao hơn cô, kể cả là nam nhân, rõ ràng vừa bắt đầu chính là anh chủ động , là anh cướp đi lần đầu tiên của cô, là anh nói muốn duy trì loại quan hệ này, cho nên anh tuyệt đối không tự tiện nói đoạn tuyệt liền đoạn tuyệt. . . . . . Cô muốn anh chịu trách nhiệm với cô cả đời.........

"Xán Liệt. . . . . ." Cô êm ái hạ thấp thanh âm, ngón tay mảnh khảnh như có như không vuốt ve thân thể của anh, trêu chọc thần kinh nhạy cảm của anh, sau đó quyến rũ mà nói, "Cứ xem như là tặng quà sinh nhật cho em, tối nay chúng ta thật tốt ôn lại tình cảm bảy năm qua có được hay không?"

"Thật xin lỗi!" Phác Xán Liệt đột nhiên lớn tiếng xin lỗi, trầm trầm nói, "Tôi thật sự có không biện pháp, tôi đối với em đã. . . . . ."

"Phác Xán Liệt!" Thủy Miểu đột nhiên kêu lên át tiếng của anh, cắt đứt những lời anh muốn nói.

Nén xuống lửa giận đột nhiên bộc phát, cô đau lòng cắn môi dưới, đột nhiên hạ quyết tâm, cố chấp nói, "Được! Ngài đã không có biện pháp, vậy hãy để cho em tới, tóm lại. . . . . . Em hiện nhất định phải có được ngài!"

Cô nói xong, liền to gan dùng đôi tay cởi dây lưng của anh, kéo khóa quần anh xuống, vừa cúi xuống hôn môi của anh.

Nhưng bàn tay Phác Xán Liệt đột nhiên đẩy ngực cô ra, để cho cô không cách nào tiếp tục đến gần môi của anh, mà lúc này môi của hai người chỉ có cách nhau trong gang tấc.

"Không cho phép hôn tôi!" Anh lạnh lùng mở miệng, mang theo chút tức giận.

Thủy Miểu nhìn đôi mắt lạnh như băng của anh, chân mày không khỏi nhíu chặt lại.

Cho tới nay đều như vậy, anh không cho bất luận kẻ nào đụng vào môi của anh, cho dù là hưng phấn đến quên mình, anh tuyệt đối cũng không hôn bất luận kẻ nào, càng sẽ không cho bất luận kẻ nào hôn anh, bao gồm cả cô, cặp môi kia ai cũng không thể đến gần, là nơi thuần khiết nhất trên cơ thể anh.

"Tại sao? Tại sao không thể hôn môi của ngài ? Ngài không phải nói là tùy em sao?" Cô lớn tiếng chất vấn.

"Chỉ có môi không thể!" Anh kiên định.

"Tại sao?" Cô hỏi tới.

"Em không phải cần phải biết nguyên nhân, tóm lại chính là không thể hôn môi tôi!"

"Một lần cũng không thể?"

"Không thể!"

Thủy Miểu đột nhiên nhìn chằm chằm anh, dùng sức ép xuống, cố tình muốn hôn môi của anh, mà Phác Xán Liệt đưa bàn tay đẩy thân thể của cô ra, trong nháy mắt thân thể của cô đang lơ lửng giữa không trung, tức giận gầm nhẹ, "Tôi cảnh cáo em, nếu như không muốn nghe mệnh lệnh của tôi, đừng nghĩ sẽ tiếp tục làm thuộc hạ của tôi, tôi không cần người không nghe lời ở lại bên cạnh tôi. . . . . . Hiểu chưa?"

Thủy Miểu nhíu thật chặt chân mày, nhìn khuôn mặt tức giận kia.

Cô không hiểu, vẫn luôn không hiểu. . . . . . Bọn họ cũng đã làm vô số chuyện thân mật, tại sao chỉ có môi không thể? Chẳng qua là muốn hôn anh một cái mà thôi, tại sao anh tức giận như vậy? Rốt cuộc anh vì ai mà giữ lại nụ hôn ấy? Chẳng lẽ. . . . . . Không thể là cô sao?


Không cam lòng, thật không cam lòng, nhưng cũng không thể không ngoan ngoãn thỏa hiệp anh, ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của anh, bởi vì cô không muốn rời xa anh.

"Em hiểu rõ rồi !" Cô nhẹ giọng trả lời, bỏ qua ý muốn hôn anh.

Phác Xán Liệt hạ tay xuống, để cho thân thể cô từ giữa không trung từ từ đáp xuống, cuối cùng nằm ở trên ngực của mình.

Gò má Thủy Miểu dán thật chặt lồng ngực của anh, nghe tiếng tim anh đập, chưa từ bỏ ý định cau mày, từ từ mở miệng:

"Chỉ cần không đụng môi của ngài, là được rồi sao?"

". . . . . ." Phác Xán Liệt trầm mặc, không nói.

"Vậy em chạm vào ngài cũng không sao chứ?" Tay của cô rời khỏi ngực của anh, nhẹ nhàng vuốt ve.

". . . . . ." Phác Xán Liệt tiếp tục trầm mặc không nói .

"Như vậy cũng không sao?" Tay của cô từ từ xuống phía dưới, đi tới bụng của anh, chậm rãi khoanh tròn vài vòng.

". . . . . ." Anh như cũ trầm mặc, ngầm cho phép.

"Như vậy cũng được?" cô nói xong, tay lại một lần nữa tiến lên, to gan đụng vào phân thân dưới của anh, sau đó từ từ nắm chặt, nhẹ nhàng xoa bóp, chậm rãi khuấy động.

". . . . . ." Phác Xán Liệt như cũ trầm mặc, tùy ý cô vuốt ve.

Nhưng dù tay Thủy Miểu không ngừng dùng các loại kỷ xảo, thuần thục kích thích anh, thậm chí đụng vào đỉnh của anh, anh lại vẫn không có chút phản ứng nào, giống như thứ cô đụng vào căn bản là một khối thịt chết, không có tri giác.

Tại sao?

Tại sao lại như vậy?

Cô đã cố gắng làm tới loại trình độ này, nhưng là anh đối với cô không có nửa điểm phản ứng.

Không phải đều nói đàn ông là dùng nửa thân dưới suy nghĩ sao? Không phải đều nói đàn ông là rất khó kiềm chế sao? Không phải đều nói đàn ông là rất dễ dàng cướp cò sao? Nhưng là tại sao anh lại bình tĩnh như vậy?

Cô không tin, anh thật biến thành ED? ( ED: Hàm ý bất lực trong chuyện í é í é =)))

Đột nhiên chống lên thân thể, hai chân hơi di động xuống dưới, sau đó to gan thám thính xuống dưới, muốn dùng miệng mình làm cho anh hưng phấn, nhưng trước khi cô kịp hành động, Phác Xán Liệt lại đột nhiên vươn đôi tay, bắt được đầu của cô, ngăn cô lại, dùng lực nắm chặt lấy cằm của cô, để cho cô ngẩng đầu nhìn mặt của anh.

"Thủy Miểu, thật xin lỗi, bất kể em làm như thế nào, tôi đều không có biện pháp làm chuyện này với em!" Anh nhẹ giọng lạnh lùng nói.

"Không có biện pháp?" Thủy Miểu nghi ngờ lặp lại.

"Không sai, tôi hiện tại trừ cậu ấy ra. . . . . . Căn bản cũng không muốn chạm bất kỳ cô gái nào!"

"Cậu ấy?" Cô si ngốc lại lặp lại.

"Đúng! Là cậu ấy. . . . . .Cậu ấy chính là Biện Bạch Hiền!" Phác Xán Liệt nhắc đến tên của cậu thì giọng nói thật êm ái, dịu dàng, Thủy Miểu chưa bao giơ thấy anh nhẹ nhàng như vậy, anh đối với cô, từ đầu đến cuối rất lạnh lùng. . . . . . Rất lạnh lùng. . . . . . Khách khí. . . . . . Rất khách khí. . . . . .

Từ từ, cô ngồi dậy, trong nháy mắt, nước mắt đột nhiên rơi xuống, nhỏ xuống thân thể của anh.

"Tại sao. . . . . ." Cô nghẹn ngào nhẹ nhàng mở miệng, rồi lại đột nhiên rống to nói, "Tại sao ngài lại đối xử với em như vậy? Tại sao ngài phải tổn thương em như vậy? Rõ ràng là ngài cướp đi lần đầu tiên của em, rõ ràng là ngài nói, chỉ cần em muốn, ngài tùy thời đều có thể cho em, nhưng là người tại sao bây giờ lại mạnh mẽ bỏ rơi em, cự tuyệt em. . . . . . Tại sao. . . . . . Tại sao tại sao tại sao. . . . . ." cô rống to gầm thét, kêu gào chất vấn, đôi tay dùng sức đánh thân thể của anh, tiếp tục nói, "Tại sao mười năm trước ngài phải cứu em? Tại sao ngài không để cho em tự sát? Tại sao ngài không để cho em chết? . . . . . . Tại sao ngài đã cho em lời hứa, nhưng bây giờ lại tổn thương em, không quan tâm em? . . . . . . Tại sao cố tình là người con trai ấy, mà không phải em? Tại sao. . . . . . Tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao. . . . . . Ngài nói cho em biết tại sao? Nói cho em biết. . . . . . Nói cho em biết. . . . . ."

Phác Xán Liệt nhìn nước mắt trong mắt cô , nghe cô kêu gào, cũng mặc cho cô không ngừng đánh mình, nhưng anh lại không cách nào trả lời cô những vấn đề ấy. Mười năm trước anh chỉ là muốn giúp cô, muốn cứu cô, tuy nhiên anh không muốn mọi chuyện sẽ xảy ra như hôm nay, có lẽ khi đó để cho cô chết mới là lựa chọn chính xác, nhưng mà tại thời điểm đó, anh thật không nghĩ đến, anh máu lạnh vô tình, cũng sẽ mê luyến một người con trai, là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, cho nên. . . . . .

"Thật xin lỗi. . . . . ." Anh nhẹ giọng nói xin lỗi, vươn tay, lau chùi nước mắt không ngừng chảy ra của cô.

"Thật xin lỗi. . . .. . Thật xin lỗi. . . . . ."

Nước mắt Thủy Miểu không ngừng từ vành mắt trào ra, so với khi tự tử mười năm trước trái tim còn đau hơn.......Giống như sống sờ sờ mà bị người ta lấy đi mất trái tim, đau đến hô hấp cũng muốn ngưng.

Tại sao lại thành ra thế này?

Cô vô cùng háo hức mong chờ đến ngày sinh nhật của mình, vô cùng háo hức chờ đợi anh đến chúc mừng sinh nhật cô, trong lòng tràn ngập vui mừng vì có thể được gặp mặt anh. Lòng tràn đầy hi vọng đêm nay có thể lưu lại một điều gì đó tốt đẹp, nhưng mà vì sao hạnh phúc mà cô tưởng tượng lại thành ra thế này? Thật sự là hỏng bét....Đây là sinh nhật tồi tệ nhất trong cuộc đời của cô..........

Đột nhiên, hai mắt cô phủ lên một tầng thù hận.

Tất cả những việc này đều do người con trai tên Biện Bạch Hiền gây ra, cậu ta chính là người phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của cô, là người hủy hoại cuộc đời của cô, là người cướp đi người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.

Nếu như không có người con trai kia, cô sẽ không thành ra như này.

Vì vậy, người con trai kia..........cậu ta đáng chết!

...................

Cửa Bách Hoa Các.

Biện Bạch Hiền từ bên trong sải bước đi ra, bởi vì tốc độ dưới chân của cậu khẽ kéo tà áo tung bay, mà từ khi bước qua cửa lớn vẻ mặt mỉm cười của cậu bỗng nhiên biến mất, cũng phủ lên một tầng đau buồn.

Đau lòng.........

Rất đau rất đau.........

Nhưng mà nỗi đau này cậu vẫn có thể chịu được, hơn nữa cậu cũng không muốn người khác nhìn được bộ dáng yếu đuối này, càng không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng thương tâm, thay vì giống như Thủy Miểu bộ dạng ăn nói khép nép, van xin tầm thường trước mặt Phác Xán Liệt, cậu thích làm ra bộ dạng ung dung, thoải mái rời đi hơn, chỉ để lại bóng lưng cho anh ta, để cho anh ta hối hận vì bản thân không có mắt.

Nhưng mà thật sự không thể làm như không có chuyện gì xảy ra được.

Trước khi đến đây không lâu, cậu cũng đã từng lường trước sự việc như vậy, trong đầu cũng đã hình dung ra hình ảnh này, hơn nữa kể từ khi bước vào cửa lớn nhìn thấy Phác Xán Liệt, cậu cũng đã không quá hy vọng Phác Xán Liệt thích cậu. Cậu có mục đích của cậu, không phải cậu muốn chiếm giữ Phác Xán Liệt mà bước vào nhà họ Phác, cũng không phải vì bản thân thích anh ta mà bước vào nhà họ Phác, cậu là vì Phác Thế Huân, vì con mà chôn sâu ham muốn của chính mình vào tận đáy lòng.........Vì thế, chỉ cần nghĩ đến điều này, cậu có thể tiếp tục mạnh mẽ mà rời đi, cũng có thể tiếp tục mạnh mẽ ngẩng mặt lên mỉm cười.

Một câu đã cũ: Cuộc sống của cậu, miễn là Thế Huân không việc gì, Tiểu Lộc không việc gì, làm thế nào với cô cũng không quan trọng........

"Tiểu Bạch......." Từ phía sau đuổi theo, Phác Tuấn Miên đứng sau lưng cậu, hơi dừng lại một chút nói: " Cậu.........Không có sao..........chứ ?".

Biện Bạch Hiền chợt xoay người, khi cậu xoay người khóe miệng của cậu cũng đồng thời nâng lên, dùng nụ cười của mình để che đậy đau thương của bản thân, rất tự nhiên nói: " Đương nhiên là không sao, tôi có thể có chuyện gì?".

Phác Tuấn Miên hơi ngạc nhiên khi nhìn mặt của cậu, một nụ cười đẹp khiến người ta không thể tìm ra một chút tỳ vết, hơn nữa khiến cho người ta nhìn không ra được một chút đau buồn, nhưng mà lại khiến cho người ta cảm giác.........hình như cậu đang cố giả bộ bình tĩnh.

"Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt, tôi còn muốn cậu đau lòng không nén nổi nước mắt, tôi sẽ tốt bụng đem bả vai của mình cho cậu mượn một lát, sau đó nhân cơ hội khi cậu dựa đầu, chiếm tiện nghi của cậu, ăn đậu hũ của cậu haha!". Phác Tuấn Miên đùa giỡn nói ra, khóe miệng treo lên một nụ cười thật đậm.

"Anh nghĩ thì giỏi lắm, nước mắt của Biện Bạch Hiền tôi, cũng không phải là dễ dàng mà nhìn thấy được!". Cậu tự hào nói, đầu hơi ngẩng lên, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện của người nào kia, vội vàng mở miệng nói: " Đánh cược lần này hình như là tôi thắng hả? Xem ra anh phải đi theo tôi làm trâu làm ngựa rồi, tôi nhất định phải suy nghĩ thật kĩ xem, nên chọn điều kiện nào cho vụ cá cược này đây?".

"Này, không phải đâu, rõ ràng là tôi thắng, chúng ta đánh cược là Phác Xán Liệt sẽ đến ngăn cản tôi hôn cậu hay không. Nó đã thật sự đến ngăn cản nha, cho nên phải là tôi thắng chứ!". Phác Tuấn Miên vội vàng làm sáng tỏ kết quả với cậu.

"Nhưng mà lúc đầu anh nói với tôi kết quả cuối cùng là Phác Tuấn Miên sẽ lựa chọn tôi, tôi nói anh ta sẽ chọn người phụ nữ kia, mà kết quả cuối cùng anh ta đã thật sự chọn người phụ nữ kia, không chọn tôi, cho nên phải là tôi thắng anh mới đúng chứ !".

Anh: "Cậu nhầm rồi, là tôi thắng!".

Cậu: " No! Là tôi"

Anh: " Cậu nhầm rồi, là tôi thắng!".

Cậu: " No! Là tôi!".

Anh: " Cậu đúng, là cậu thắng".

Cậu: " No! Là anh!".

Eh! Anh ta? Không đúng nha?

Biện Bạch Hiền kinh ngạc (⊙﹏⊙), đột nhiên trì hoãn lại.

"Hahaha, đây chính là tự cậu nói, là tôi thắng, OK, tôi sẽ miễn cưỡng chấp nhận là tôi thắng đi, ha ha ha ha........". Phác Tuấn Miên cười vui vẻ, vẻ mặt hả hê biểu tình giống như mở cờ trong bụng.

Biện Bạch Hiền bực bội!

"Hừ! Tôi muốn đi về! Lái xe đi tài xế tiên sinh!". Cậu nói xong liền lập tức ngồi ngay vào trong xe.

"Cái gì? Tài xế? Cậu lại dám đem bổn thiếu gia làm tài xế? .......Cậu.......Cậu....Thôi, vì mỹ nam phục vụ, tôi sẽ làm tròn nghĩa vụ của đàn ông, cái này gọi là không thích sĩ diện". Tự an ủi bản thân xong, cũng ngồi vào trong xe.

.....................


Trong xe BMW


Biện Bạch Hiền quay đầu nhìn cảnh vật ở cửa sổ lóe lên rồi biến mất, bỗng nhiên một lời cũng không nói, nhưng thái độ cũng rất bình tĩnh, giống như mặt hồ không có gợn sóng, làm cho người khác không biết rốt cuộc là cậu đang vui vẻ, hay đang buồn.........

Phác Tuấn Miên ổn định lái xe, thỉnh thoảng cặp mắt lại liếc về phía gò má cậu, không ngừng suy đoán nội tâm cậu vào giờ phút này. Rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì thế? Chẳng lẽ cậu thật sự cầm lên được, thả xuống được, không quan tâm một chút nào đến Phác Xán Liệt và Thủy Miểu đang làm cái gì sao?.

"Tiểu Bạch........". Anh hạ thấp giọng định dò xét, gọi tên cậu.

".............." Biện Bạch Hiền im lặng không trả lời, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa sổ như cũ.

"Tiểu Bạch.........." Anh lại mở miệng một lần nữa.

"............". Cậu vẫn như cũ không trả lời.

Phác Tuấn Miên thu hồi tầm mắt không nhìn về phía cậu nữa, rất hiểu tâm trạng của cậu bây giờ.

Không phải là cầm lên được, thả xuống được, mà là cầm không nổi, bỏ không xong, nhưng mà cậu cũng rất lợi hại, có thể che đậy bản thân được như vậy, bắt buộc chính mình, không để cho người khác phát hiện.

Aizz.......

Thật sâu trong lòng anh, thở dài.

Xem ra anh công tác còn chưa đủ, nên đẩy bọn họ đến gần nhau mới phải, nhưng mà anh sẽ phải đẩy bọn họ lại gần nhau bằng cách nào? Nếu như thúc đẩy tốt, vậy thì sẽ thành người yêu, người thân, nếu không thúc đẩy tốt, anh sẽ chỉ là tên mù quáng một gậy đánh gẫy lương duyên, chuyện tình nghiêm trọng như thế, tốt hơn hết anh phải suy nghĩ thật cẩn thận rồi mới có thể ra tay.

Dọc đường đi, hai người đều không nói chuyện, bên trong xe vẫn im lặng, mãi đến khi xe dừng lại ở biệt thự nhà họ Phác.

Phác Tuấn Miên tắt máy, quay đầu nhìn về phía Biện Bạch Hiền đang ngẩn người ra.

"Tiểu Bạch........Đã về đến nhà rồi!". Anh nói với cậu nhẹ nhàng.

"..........". Biện Bạch Hiền vẫn ngây ngốc như cũ, y hệt một pho tượng đá, hoàn toàn không nghe thấy lời nói của anh.

"Tiểu Bạch.........Đến nhà rồi!". Phác Xán Liệt dần dần tăng âm thanh lên gấp đôi.

"...............". Biện Bạch Hiền vẫn không nghe thấy.

Phác Tuấn Miên cau mày, vươn tay của mình ra, vừa đẩy vào người cậu một cái, vừa lớn tiếng nói: " Biện Bạch Hiền, tôi đâm chết người rồi!".

"A! Cái gì? Đâm chết người rồi? Ở đâu, đâm ở chỗ nào? Người đâu? Người ở chỗ nào?". Biện Bạch Hiền sợ hãi hoàn hồn, hai mắt không ngừng đảo bốn phương tám hướng, nhưng ngoài cửa sổ là một mảnh tối om, không thấy một bóng người.

"Không cần tìm, tôi lừa cậu đấy!". Phác Tuấn Miên lập tức giải thích.

"Cái gì? Lừa tôi?". Biện Bạch Hiền tức giận, vừa mới bị dọa giật mình, cậu cứ tưởng là thật sự đâm chết người rồi.

Nhìn thấy bộ dạng cậu chưa hết kinh sợ, đột nhiên Phác Tuấn Miên lộ ra bộ mặt cà lơ cà phớt, chăm chú nhìn cậu, hỏi lại một lần nữa: " Biện Bạch Hiền, cậu thật sự không sao chứ? Cậu chắc chắn, cậu thật sự không có chuyện gì chứ?".

Biện Bạch Hiền nghe được lời anh nói, trên mặt lại một lần nữa che đậy hoàn hảo bằng nụ cười, trả lời: " Tôi đương nhiên là không sao!".

Giọng nói lạc đi, giữa hai mắt cô, lặng lẽ rơi xuống hai giọt lệ trong suốt, tốc độ rơi xuống rất nhanh, ngay đến chính cô cũng không phát hiện ra.

Nhưng mà Phác Tuấn Miên nhìn thấy, rất rõ ràng bắt kịp được hình ảnh kia, nhìn thấy rõ ràng hai giọt lệ rơi ra từ trong mắt cậu, vừa nhỏ xuống phía dưới ngực áo, bây giờ vẫn còn lưu lại một chút xíu đậy vết ẩm ướt. Khi anh nhìn thấy được cảnh này ngay lập tức, hai mắt đột nhiên trợn to, khiếp sợ nói: " Thất Thất.........Cậu.........Mắt của cậu......."

Mắt?

Trên mặt Biện Bạch Hiền vẫn duy trì nụ cười, nghi ngờ đưa tay phải của mình lên, nhẹ nhàng chạm đến mắt mình.

Kỳ quái, hình như là ướt hay sao ấy?

Chẳng lẽ, đây là nước mắt?

Cậu khóc?

Việc này không thể nào?

Cậu kinh ngạc sờ lại một lần nữa, vô ý chớp mắt một cái, lại là một giọt nước mắt, từ trên mắt phải rơi xuống, vừa vặn rơi đúng lên tay cậu, bằng chứng như núi, cậu thật sự khóc.........

Cậu muốn khóc vì cái gì?

Cậu khóc vì cái gì?

Trái tim cũng không phải rất đau, chỉ có phần hơi tê dại mà thôi. Không được, cậu không thể khóc, cậu không thể để lộ ra vẻ mặt yếu đuối, cậu không thể lộ ra biểu cảm đau buồn trên mặt, cậu không muốn cho người khác thấy bộ dạng khó coi, càng không thể để Thế Huân thấy cậu khóc được, nếu như hại con lo lắng thì biết làm như thế nào? Nếu như hại con không vui vẻ thì cậu phải làm sao đây? Không được, không được, không được, cậu không cho phép mình khóc...........Cậu không có khóc, cậu mới là không có khóc.........

"Hahahaha..........Hahaha..........". Cậu dùng tiếng cười để che đậy đau buồn của mình, lấy tay lau nước trên mắt, nói: " Mắt tôi vừa nãy bị bụi bay vào, thật là kỳ quái, sao anh lại chọn loại xe rởm này, còn dính một chút bụi bẩn, có phải đi xe đã dùng rồi không đấy? Nhặt được ở đầu đường à? Nhanh chóng nên đổi một chiếc xe mới đi, hahahaha, hahahaha........".

Cậu không ngừng cười, mắt lại chớp động một lần nữa, nước mắt lại từ giữa con ngươi chảy xuống, cậu lập tức hốt hoảng lau đi, nhưng mà mắt phải thật sự không có tiền đồ lại rơi xuống, lại một lần nữa cậu nhanh chóng lau đi, nhưng mà nước mắt vẫn không ngừng từ hai mắt xông ra, một giọt lại một giọt, một tràng lại một tràng, cậu lau không hết, cậu lau không khô, hơn nữa càng lau càng nhiều..........

"Thiệt là, không biết cái xe rởm của anh còn nhiều bụi đến mức nào, làm gì mà nhìn giống như muốn chui vào mắt tôi thế, anh lái xe nhanh lên một chút đi.........tôi muốn trở về nhanh hơn nữa, nếu không anh dừng xe lại, tôi muốn xuống xe.........". Cậu không ngừng dùng hai tay lau nước mắt, thanh âm có chút nghẹn ngào nói lung tung lộn xộn.

Phác Tuấn Miên nhìn gương mặt cậu đầy nước mắt, nhưng vẫn cố gắng duy trì bộ dạng quật cường, vô ý nhíu mày, nhanh chóng vươn hai tay của mình ra, nắm lấy tay cậu đang không ngừng lau nước mắt, sau đó lớn giọng nói: " Biện Bạch Hiền, cậu trợn to mắt lên để nhìn thấy cho rõ ràng, chúng ta đã trở về nhà từ lâu, xe của tôi cũng đã sớm dừng lại, hơn nữa căn bản trong xe này không có cái gì là bụi bậm, kể cả là có, cũng không thể khiến nước mắt cậu rơi không ngừng được?".

Biện Bạch Hiền sững sờ nhìn anh, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra như cũ, ngay lập tức liền che hết tầm mắt của cậu.

Bọn họ đã đến biệt thư nhà họ Phác sao?

Xe đã dừng lại rồi à?

Như vậy nước mắt của cậu........Là chuyện gì đang xảy ra?

"Biện Bạch Hiền, đối mặt với hiện thực đi---" Phác Tuấn Miên quát, tức giận cầm lấy tay cậu quát: " Nếu như cảm thấy đau khổ, thì cậu hãy khóc đi, nếu như thương tâm thì hãy nói ra, nếu như đau khổ thì hãy nói ra, hãy trút giận hết ra ngoài đi.........Cậu có cần thiết phải cố nén lại không, cậu có cần thiết phải đem toàn bộ uất ức che giấu ở trong lòng không, làm như thế không gọi là mạnh mẽ, mà cái này người ta gọi là trốn tránh cậu có biết không? Cái này gọi là trốn tránh.............".

"Trốn..........tránh.........?". Biện Bạch Hiền khóc nên giọng nói không được trôi chảy.

"Không sai, cậu đúng là đang trốn tránh, cậu rõ ràng thích Phác Xán Liệt, vì sao lại không nói ra với nó, vì sao không nói cho nó, vì sao lại muốn giấu ở trong lòng? Cậu ở đây sợ cái gì? Sợ bị nó bỏ rơi sao? Sợ bị nó cự tuyệt sao? Thật là buồn cười.......... hiện tại ngay đến đau khổ cậu cũng không kìm nén được, cậu còn có cái gì phải sợ hãi hả? Tôi nói cho cậu biết, cơ hội sẽ không đặt sẵn trước mặt mỗi người, chờ cậu đến bắt, tình yêu cũng giống như vậy, nó sẽ không ngoan ngoãn ở yên một chỗ nào hết, vẫn chờ cậu từ từ tiếp nhận nó, tuy nói duyên phận là do ông trời định đoạt, thế nhưng mà vì sao.........cậu với nó đã có duyên, cậu đã thích nó, cậu vì cái gì mà không ra sức nắm lấy một phen hả? Chẳng lẽ muốn giống như bây giờ, khi nó lựa chọn người phụ nữ khác, thì cậu ở nơi này thương tâm khổ sở, đau đớn khóc nức nở sao? Ít nhất, tôi vẫn cảm nhận được cậu là một người kiên cường, muốn khóc chẳng lẽ cũng phải đợi hỏi ý kiến của người ta, phải đường đường chính chính khóc, thống thống khoái khoái khóc, mà bây giờ cậu như thế này, khóc không dám khóc, cười thì cười giả dối.......Thật sự là tức cười........". Phác Tuấn Miên tức giận nói xong, lần đầu tiên bộc phát tức giận với người khác nhiều đến thế.

Anh thật sự nhìn không được, thích thì thích, không thích là không thích, yêu thì yêu, không yêu thì không yêu, rõ ràng đơn giản như thế đấy, vì cái gì mà làm phức tạp lên như vậy? Vì cái gì mà phải ép mình chín cong mười tám quẹo đến cùng đường, mà không quang minh chính đại trực tiếp đối mặt với nó nói sự thật hả?

Ai.......Mệt mỏi thật! Đây là cú huých đẩy cuối cùng với cậu, nếu cậu còn chưa thông suốt, như vậy thì đành phải nghe theo ý trời.......

Biện Bạch Hiền nghe thấy lời nói của anh, nước mắt từng chút từng chút một từ từ tan biến, cặp mắt cũng dần dần nhìn thấy rõ ràng.

Anh ta nói không sai, cậu vẫn đang trốn tránh, nên không dám đi thổ lộ ' tình yêu' với người đó, cậu sợ sẽ lại bị thương một lần nữa, sợ hãi chính mình không có cách nào thừa nhận được tổn thương một lần nữa, sau đó sẽ tan tành thành từng mảnh vụn.

Nhưng mà, tính cậu nhát gan không dám thổ lộ ' tình yêu' gì đó với người kia, kết quả là, không phải cũng sẽ biến thành bộ dạng như thế này sao. Nói thật ra, cậu có chút hối hận, nếu biết mình không có cách nào kiểm soát được nước mắt, biết chính mình sẽ khóc thương tâm đến như vậy, như thế thà rằng bị người ta bỏ rơi phía sau rồi hãy khóc.........Ít nhất, cậu khóc còn có lý do, sẽ không giống như không hiểu vì sao lại khóc.

Nhưng mà........

Cậu còn có cơ hội sao?

Cậu có thể tranh thủ một phen sao?

Cậu có thể dũng cảm đối mặt với anh ta một lần nữa sao?

Bỗng nhiên hít thật sâu một hơi, hai tay lau khô nước mắt, sau đó nhìn Phác Tuấn Miên, kiên định nói: " Phác Tuấn Miên tiên sinh, làm phiền anh quay đầu xe, tôi muốn quay lại Bách Hoa Các!"

Phác Tuấn Miên nhìn gương mặt cậu, khuôn mặt tỏa sáng, khóe miệng vô ý nâng lên, lộ ra một nụ cười cực kì chân thành.

Tiểu tử kia........Cuối cùng đã thông suốt.

Thật không dễ dàng!

"Ngồi chắc, tôi sẽ dùng tốc độ của sao hỏa chở cậu đến bên cạnh người nào đó!". Anh khôi phục vẻ mặt bất cần đời từ xưa đến nay, lập tức khởi động xe, nhấn mạnh chân ga.

"Anh có đâm vào đâu tôi cũng sẽ không xen vào, nhưng mà nhất định phải chú ý một điều.........an toàn là trên hết!". Biện Bạch Hiền nghiêm mặt cảnh cáo, bởi vì cả đời chỉ có một mạng người, đã chết.........sẽ không còn!

"Cậu cứ yên tâm đi, kỹ thuật lái xe của tôi, đệ nhất trái đất!".

"Thật hay giả?".

"Nửa thật nửa giả, không đúng không giả..........".

Biện Bạch Hiền toát mồ hôi ! (⊙﹏⊙|||)~

"Không cho phép anh học lời thoại của tôi, đấy là độc quyền của tôi!".

"Ki bo........Mượn một tý cũng không được à?". Phác Tuấn Miên oán giận phóng nhanh.

"Này, tôi nói thật, anh đừng quá xúc động, anh chết cùng không cần gấp gáp, ngàn vạn lần đừng có liên lụy đến tôi.......".

"Yên tâm đi, tôi đảm bảo ngày mai cậu vẫn sẽ nhìn thấy ánh sáng mặt trời".

"Thật?".

"Không sai, tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu chết, nhiều nhất cũng chỉ tàn phế một nửa".

"Gì ???".

Biện Bạch Hiền giật mình há hốc mồm, xe BMW ngay lập tức phóng xe như bay ra ngoài, đồng hồ nhanh chóng chỉ đến số cao nhất.......

..................

Bách Hoa Các.

Tầng hai, phòng dành cho khách quý.

Phác Xán Liệt toàn thân trần truồng nằm trên giường lớn, anh nhìn mặt Thủy Miểu đầy nước mắt, mày cau lại một cái thật sâu, vươn cánh tay kia ra, không ngại phiền toái một lần nữa lau nước mắt không ngừng không ngừng rơi xuống, đột nhiên.........

"Ầm-----" một tiếng, cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra.


Kịch hay còn ở đằng sau =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro