Chương 125: Tất cả đều là kẻ lừa gạt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền nhanh chóng thu hồi ánh mắt nghi ngờ, hai mắt mở to nhìn về phía gương mặt già nua của Chung Khuê, sau đó lạnh lùng nói, "Hiện tại ông có thể nói cho tôi biết không?"

"Ha ha..." Chung Khuê nhẹ giọng cười, đột nhiên bước lên trước, hai ba cái đi tới trước mặt cậu, nói, "Được, hiện tại tôi sẽ nói cho cậu biết, nhưng tôi sẽ chỉ nói cho một mình cậu biết thôi!"

Chân mày Biện Bạch Hiền hơi nhíu lên, hai mắt nhìn chằm chằm ông ta, sau đó từ từ đến gần ông ta.

Chung Khuê hơi thấp xuống cổ, đến gần bên tai của cậu.

Phác Xán Liệt cùng Bạch Trú cũng khẩn trương nhìn hai người bọn họ, toàn thân cảnh giới, sợ hắn ta lại làm ra chuyện gì.

Biện Bạch Hiền nắm thật chặt hai tay của mình, khẩn trương chờ đợi ông ta mở miệng.

Chung Khuê kề sát bên tai cậu, sau đó nhỏ giọng, nói ra mấy cái chữ, chỉ thấy trong nháy mắt hai mắt Biện Bạch Hiền trợn to, cả người đột nhiên sửng sốt, giống như bị đả kích, thân thể đột nhiên cứng ngắc.

"Ha ha ha..." Chung Khuê đột nhiên vui vẻ cười, đứng thẳng lên, vừa đi qua Biện Bạch Hiền, vừa lầm bầm lầu bầu nói, "Người trẻ tuổi bây giờ a, thật sự là càng ngày càng đơn thuần, càng ngày càng rất thú vị, càng ngày càng chơi rất khá... Nhưng mà hôm nay tôi chỉ tạm thời tới viếng thăm một chút, chúng tôi lần sau gặp lại!"

Nghe hắn cười cùng những từ ngữ không giải thích được mà hắn nói ra, Phác Xán Liệt cùng Bạch Trú đều nhíu mày một cái.

"Bạch Hiền, hắn đã nói gì với em? Em làm sao vậy?" Phác Xán Liệt đột nhiên vươn tay bắt được cánh tay của cậu, khẩn trương hỏi thăm.

"..." Biện Bạch Hiền sững sờ đứng tại chỗ, khiếp sợ thật lâu cũng không kịp định thần.

"Bạch Hiền? Bạch Hiền?" Phác Xán Liệt còn gọi là cậu hai tiếng, lòng khẩn trương bẩn bắt đầu lo lắng.

Rốt cuộc lão gìa giảo hoạt kia nói với cậu những thứ gì? Tại sao cậu lại đột nhiên biến thành như vậy? Hơn nữa cái ly rượu đỏ vừa uống thật sự là không có vấn đề sao? Thân thể của cậu sẽ không có bất kì hiện tượng lạ gì sao?

Đáng chết...

Tại sao cậu không nói lời nào? Tại sao cậu lại lộ ra vẻ mặt như thế?

"Bạch Hiền? Em làm sao vậy? Nói chuyện với em đấy, Bạch Hiền... Bạch Hiền..." Anh bắt đầu càng ngày càng hốt hoảng, bàn tay to của anh khẽ dùng sức lắc lắc thân thể của cậu, muốn cậu hồi tỉnh lại.

Bạch Trú đứng một bên nhìn Biện Bạch Hiền, chân mày cũng bắt đầu càng nhíu thật chặt.

Đột nhiên!

Hai mắt Biện Bạch Hiền trợn to, chân mày nhíu lên, tức giận trong nháy mắt hiện ra ở trên gương mặt tái nhợt của cậu.

"Tên khốn kia!" Cậu lớn tiếng mắng, đột nhiên xoay người.

Thịnh nộ hai mắt nhìn Chung Khuê càng ngày càng đi xa, cậu tức giận, muốn xông tới mắng hắn, đánh hắn, thậm chí muốn lập tức giết hắn rồi, nhưng là chân mới vừa vặn bước ra một bước, trong bụng lại đột nhiên đau đớn, thân thể trong nháy mắt vô lực, hai chân đột nhiên mềm nhũn, ngã ngồi xuống.

"Bạch Hiền!" Phác Xán Liệt hốt hoảng gọi cậu, nhanh chóng đưa tay vịn thân thể của cậu, mà lúc này trên trán Biện Bạch Hiền, đã toát đầy mồ hôi, trên mặt tái nhợt giống như tờ giấy trắng.

Quả nhiên, trong chén rượu kia có độc, hơn nữa... Là độc dược!

"Bạch Hiền, Bạch Hiền, Bạch Hiền..." Phác Xán Liệt không ngừng gọi cậu, thanh âm run rẩy, "Em không sao chớ? Em làm sao vậy?"

"Thật là đau!" Biện Bạch Hiền cau chặt chân mày, gương mặt thống khổ, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã biến mất từ lâu của Chung Khuê, tức giận nói, "Tên khốn kia... Tên khốn kia... Em muốn giết hắn... Em muốn... Giết hắn rồi..."

Hai mắt Phác Xán Liệt liếc mắt nhìn về phía cậu đang nhìn, chân mày nhíu chặt lại.

Rốt cuộc hắn nói cái gì với cậu? Tại sao làm cho cậu kích động như thế? Tại sao làm cho cậu tức giận như vậy? Không... Không đúng, bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, hiện tại quan trọng nhất là cậu.

"Anh dẫn em đi bệnh viện. Em cố gắng chịu đựng, anh tuyệt đối sẽ không để em có chuyện gì.!" Anh hốt hoảng nói xong, ngay lập tức ôm ngang người cậu lên, không để ý ánh mắt chung quanh, trực tiếp chạy ra ngoài cửa chính.

...

Ngoài cửa

Phác Xán Liệt hốt hoảng bước vội vã, Bạch Trú đi theo phía sau anh, đột nhiên chạy nhanh lên, chắn trước mặt của anh, sau đó trấn định nói, "Bạch Hiền không có việc gì, anh không phải lo lắng!"

Phác Xán Liệt đột nhiên dừng lại.

Không có việc gì?

Tại sao anh ta lại nói không có việc gì? Trông cậu đau đớn như vậy còn nói không có việc gì?

"Tránh ra!" Anh gầm nhẹ.

"Anh phải tin tưởng tôi, cậu ấy chỉ cần nghỉ ngơi một cái lại vô sự rồi, anh ôm cậu ấy đi sẽ chỉ làm cậu ấy đau đớn hơn, hiện tại cậu ấy cần là nghỉ ngơi, bình tĩnh nghỉ ngơi!"

"Anh bảo tôi phải tin tưởng anh? Bạch Hiền chính là tin tưởng anh mới có thể biến thành như vậy, tôi tại sao còn phải tin tưởng anh? Tránh ra, nhanh lên một chút cút ngay!" Phác Xán Liệt giận dữ.

"Chẳng lẽ anh thật muốn thấy cậu ấy chết sao?" Bạch Trú cũng đột nhiên rống to.

"..." Phác Xán Liệt trầm mặc, chân mày thật sâu nhíu, tức giận nhìn chằm chằm anh.

Bạch Trú hơi thả lỏng mình một chút, sau đó bình tĩnh nói, "anh phải tin tưởng tôi, tôi là bác sĩ, tôi có thể cứu cậu ấy, anh hiện tại không có lựa chọn khác, anh chỉ có thể lựa chọn tin tưởng tôi, hiểu không?"

Phác Xán Liệt không còn đường để chọn, mặc dù tức giận hận không thể giết chết anh ta, nhưng anh lại chỉ có thể dùng sức đè xuống cơn giận của mình, dùng lý trí khống chế hành động của mình. Không sai, anh ta nói rất đúng, anh ta mới là bác sĩ, anh ta có thể cứu cậu ấy, nhưng là... Đối với người đàn ông này, anh có chút không yên lòng, nhưng anh bây giờ lại không có bất kỳ phương pháp xử lí nào.

"A... Thật là đau..." Biện Bạch Hiền nằm ở trong ngực Phác Xán Liệt, đau đớn khẽ rên, mồ hôi trên trán cũng không ngừng ứa ra.

Phác Xán Liệt nhìn dáng vẻ của cậu, cả người cũng hốt hoảng, tay chân luống cuống.

Anh thật hối hận!

Hối hận tại sao mình không ngăn cản cậu?

Anh đang tự trách!

Tự trách tại sao mình không bảo vệ tốt cậu?

Anh rất tức giận!

Tức giận mình giờ phút này lại không có phương pháp xử lí, làm cho đau đớn trên người cậu biến mất.

Đáng chết!

Tại sao anh lại vô năng như vậy?

"Nhanh lên một chút đặt cậu ấy xuống!" Bạch Trú hốt hoảng nói xong, vội vàng tiến lên một bước.

Phác Xán Liệt từ từ đem thân thể Biện Bạch Hiền đặt nằm trên mặt đất.

Biện Bạch Hiền thở hổn hển, hơi thở vô cùng rối loạn, hơn nữa cơn đau ở bụng không ngừng lan tràn đến toàn thân, cuối cùng đầu của cậu cũng bắt đầu đau đớn, tiếp theo liền rơi vào hôn mê.

Đau... Thật là đau... Toàn thân giống như có ngàn vạn con kiến đang bò bên trong, không ngừng cắn, cậu cắn chặt môi dưới, không để cho mình phát ra âm thanh đau đớn, ngay cả nước mắt, cậu cũng cố gắng kiềm lại, không để cho nó chảy xuống, nhất là vừa nghĩ tới những lời Chung Khuê vừa nói, cậu càng phải nhẫn nại.

Cậu sẽ không chết, cậu nhất định phải khỏe mạnh đứng trước mặt của hắn, hù chết hắn!

"Bạch Hiền, em yên tâm, đây là hiện tượng bình thường, em cố gắng bình tĩnh, một lát nữa sẽ không sao!" Bạch Trú vừa trấn an nói, vừa lấy khăn tay lau chùi trên mồ hôi trán cậu.

Biện Bạch Hiền nhìn Bạch Trú, hơi gật đầu với anh ta một cái, sau đó chuyển tầm mắt tới người đang quỳ bên cạnh mình. Cậu nhìn anh, chậm rãi đưa tay của mình ra, nắm chặt lấy tay anh, sau đó cậu gắng nói, "Em... Em... Không có sao... Anh... anh... Yên tâm!"

Phác Xán Liệt tay nắm chặt tay cậu, trái tim bắt đầu đau đớn kịch liệt.

Sợ hãi, lo lắng...

Nếu như vào giờ phút này cậu thật đã chết rồi, như vậy anh nên làm cái gì? Nếu như hiện tại cậu đột nhiên tắt thở, anh nên làm gì? Nếu như cậu không thể ở bên cạnh anh, cũng không thể nhìn anh mỉm cười, cũng không thể nói chuyện với anh, như vậy anh... Vẫn có thể tiếp tục sống sao?

"Bạch Hiền..." Anh nhẹ giọng gọi cậu, nhìn cậu chằm chằm, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng.

Anh quyết định!

Nếu như cậu chết, anh sẽ lập tức giết Chung Khuê, sau đó bỏ lại tất cả, theo cậu cùng nhau xuống Địa ngục.

Anh muốn cùng cùng sống cùng chết với cậu... Không bao giờ tách ra!

Bạch Trú nhìn hai người bọn họ tình nồng ý đậm, không khỏi hơi cười cười, mặc dù trong lòng tràn đầy cảm động, nhưng vẫn nói, "Hai người các ngươi không cần bày ra bộ dáng sanh ly tử biệt, tôi đã nói rồi, cậu ấy tuyệt đối không sao, yên tâm đi!"

Nghe Bạch Trú nói, Phác Xán Liệt đột nhiên trừng mắt nhìn anh.

"Anh làm sao có thể khẳng định như vậy?" Anh lạnh lùng hỏi.

"Chỉ bằng bài kiểm tra toàn diện ngày hôm nay!" Bạch Trú trả lời.

"Kiểm tra toàn diện?" Phác Xán Liệt nghi ngờ cau mày.

"Không sai!" Bạch Trú tràn đầy tự tin mà nói, "Trong báo cáo kiểm tra của Biện Bạch Hiền, cho thấy trong máu của Biện Bạch Hiền có rất nhiều loại độc tố, cũng có rất nhiều chủng tế bào kháng độc tố, còn có rất nhiều chủng vi khuẩn không biết tên, nhưng chúng cũng không có bất kỳ ảnh hưởng đối với thân thể của cậu ấy, vẫn luôn duy trì một loại trạng thái thăng bằng, cho nên bản thân cậu ấy cũng không cảm nhận được, càng không biết mình thật ra trước kia cũng đã bắt đầu tiếp nhận các loại độc dược, cho nên thể chất mới có thể khỏe mạnh như vậy, năng lực khôi phục so người bình thường cũng tốt hơn gấp đôi trở lên, hơn nữa năng lực kháng độc càng không thể khinh thường, cho nên tôi mới có thể khẳng định cậu ấy uống xong chén kia rượu tuyệt đối sẽ không có vấn đề, bởi vì cho dù có độc, tự bản thân cậu ấy cũng sẽ từ từ điều chỉnh, đem độc tố từ từ trung hòa, hoặc là bài xích ra bên ngoài!"

Phác Xán Liệt nghe giải thích của anh ta, rất rõ ràng thất kinh, nhưng trong lòng mơ hồ lại có một chút an tâm, rồi lại vẫn là cực kỳ nghi ngờ.

Anh ta vừa nói Biện Bạch Hiền đã từng uống độc dược trong một thời gian dài? Tại sao cậu ấy lại uống độc dược? Là ai cho cậu ấy sao? Là ai này có thể làm được chuyện này? Cũng không làm tổn thương đến thân thể của cậu ấy, lại bắt cậu ấy uống thuốc độc, mà cậu ấy lại không phát hiện?

Trong nháy mắt khiếp sợ, anh trừng lớn hai mắt của mình, lúc đang suy nghĩ những vấn đề này, trong óc xuất hiện tên một người.

Lộc Hàm!

Đồng thời, đây cũng là chuyện Bạch Trú muốn chứng thực nhất.

Anh muốn biết Lộc Hàm rốt cuộc là loại người gì, anh muốn biết thân phận thật sự của cậu, anh muốn biết cậu đã làm những chuyện gì. Tại sao cậu lại hao tổn tâm trí để bảo vệ Bạch Hiền? Từ lúc vừa quen cậu, anh cảm thấy người con trai này có rất nhiều điểm đáng nghi, cậu giống như một điều bí ẩn, làm cho người tôi không thấy rõ, đoán không ra, không sờ được, mà trải qua nhiều năm như vậy, anh vẫn cảm thấy rất nghi ngờ, đối với người con trai kia không thấy rõ, đoán không ra, không sờ được...

Rốt cuộc cậu là ai?

Muốn biết, muốn biết, muốn biết... Vô cùng muốn biết!

"A ——" Biện Bạch Hiền đột nhiên sợ hãi kêu.

Phác Xán Liệt cùng Bạch Trú cùng nhau hồi hồn, nhìn Biện Bạch Hiền.

Thân thể Biện Bạch Hiền đột nhiên trở nên rất nóng, trái tim giống như có lửa đốt, sau đó đau đớn ở bụng đột nhiên biến mất, tiếp theo cậu nôn toàn bộ ly rượu vừa uống ra... Màu rượu chảy từ miệng cậu ra giống như màu máu, tiếp theo hai mắt của cậu lại từ từ khép lại, cả người ngất lịm đi.

"Bạch Hiền!" Phác Xán Liệt hốt hoảng gọi cậu, ôm chặt lấy cậu.

"Yên tâm đi, cậu ấy đã phun ra toàn bộ ly rượu rồi, cho thấy cậu ấy đã không sao!" Bạch Trú an tâm nói xong, mình cũng thở một hơi.

"Có thật không? Cậu ấy thật không có sao? anh xác định cậu ấy thật không sao sao?" Phác Xán Liệt liên tục hỏi tới, nhìn gương mặt tái nhợt của cậu, nhìn biểu hiện cậu giống như sắp chết làm hắn sợ hãi vô cùng.

"Tôi xác định cậu ấy không sao, hiện tại chỉ là quá mệt mỏi cho nên ngủ thiếp đi, đợi đến sáng sớm ngày mai lúc cậu ấy tỉnh lai, nhất định sẽ khỏe mạnh như trước, tôi bảo đảm!" Bạch Trú kiên định nói.

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của cậu, không cách nào hoàn toàn an tâm, đôi tay ôm chặt lấy cậu, cảm thụ nhịp tim của cậu, cảm thụ hô hấp của cậu, cảm thụ tất cả bằng chứng chứng minh cậu còn sống...

Chuyện như vậy, anh tuyệt đối không cho phép xảy ra nữa lần thứ ba, anh đã không cách nào chịu đựng sợ hãi như vậy rồi.

Đột nhiên bên tai vang lên tiếng nói!

"Bố, cha... chú Bạch? Mọi người... Đang làm gì?"

Bên tai ngạc nhiên truyền đến giọng nói của Phác Thế Huân, Phác Xán Liệt cùng Bạch Trú đột nhiên ngẩng đầu lên, xuất hiện trước mặt bọn họ là Phác Thế Huân cùng Phác Tuấn Miên.

"Thế Huân ?" Phác Xán Liệt kinh ngạc nỉ non.

Phác Thế Huân nghi hoặc nhìn anh, tầm mắt hơi nhìn xuống hướng Biện Bạch Hiền đang bất tỉnh trong ngực anh, nhìn bé khép chặt hai mắt, mặt mũi tái nhợt, khóe miệng còn dính chất lỏng màu đỏ, trong nháy mắt... Sợ hãi xông lên trong đầu của bé, trái tim đau đớn.

"Cha ——"

Bé kêu to xông tới, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, đôi tay hốt hoảng cầm lấy cánh tay cậu, kinh hoảng nói, "Cha làm sao vậy? Cha tại sao phải biến thành như vậy? Cha mở mắt nhìn con đi... Thế Huân tới, Thế Huân tới thăm cha, cha... Cha... Cha..."

Bé không ngừng kêu, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, nước mắt tuôn rơi.

"Thế Huân , hãy nghe ba nói... Thế Huân ... Thế Huân ..." Phác Xán Liệt gọi bé, nhưng bé cũng không có phản ứng, đột nhiên anh nhíu lại hai hàng lông mày, lớn tiếng gầm nhẹ, "Phác Thế Huân ——!"

Thân thể Phác Thế Huân đột nhiên bất động, ngừng kêu gào, hai mắt cũng ngốc nghếch, cả người giống như bị hù dọa.

Phác Xán Liệt vội vàng xoa đỉnh đầu của bé, nhẹ giọng nói, "Cha con không có sao, con hãy yên tâm đi, thứ màu đỏ đó là rượu đỏ không phải máu, cha thật không có sao, con không phải lo lắng... Không cần lo lắng..." Anh liên tục lặp lại, an ủi bé.

Ý thức của Phác Thế Huân dần hồi lại, hai mắt nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ trên khóe miệng Biện Bạch Hiền, cũng không thật giống máu, hình như còn có chút trong suốt, xác thực không phải máu.

Cha không có sao? Cha không có sao?

Nhưng là nếu như không có chuyện gì tại sao lại bất tỉnh trong ngực ba? Hơn nữa sắc mặt của cha lại trắng bệch như vậy, trên trán cũng đầy mồ hôi, cha thật không có chuyện gì sao? Nếu quả như thật không có chuyện... Tại sao không mở mắt nhìn bé đây?

Tên lường gạt... Mọi người toàn bộ đều là tên lường gạt... Tên lường gạt...

Nói sẽ chăm sóc cha, nói sẽ không để cho cha bị một chút xíu tổn thương, nói cha không sao, nói không cần lo lắng... Cha cũng đã bị giày vò thành bộ dáng này, còn nói không có chuyện gì sao? Còn có thể yên tâm sao?

Đột nhiên tự trách!

Tại sao bé lại yếu ớt như vậy? Tại sao bé không thể trong nháy mắt lớn lên? Nếu như bé bây giờ là một nam nhân trưởng thành, tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt cha, tuyệt đối sẽ không để cho sắc mặt cha tái nhợt bất tỉnh ở đây.

"Cha... Cha cũng là tên lường gạt..." Bé nghẹn ngào nói xong, nước mắt tuôn rơi xuống, "Cha không phải là đã thề với con, sẽ chăm sóc tốt cho mình sao? Cha không phải nói tuyệt đối sẽ không để cho con lo lắng sao? Nhưng cha bây giờ... Tại sao lại biến thành như vậy chứ? Tên lường gạt... Toàn bộ đều là tên lường gạt... Mỗi người đều ở đây nói láo... Mỗi người đều ở đây lừa gạt con..."

Chưa kịp nói xong, bé cũng giống Biện Bạch Hiền, té xỉu trong ngực Phác Xán Liệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro