Chương 142: Bảo bối...Hôm nay cho em làm chủ!..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt do dự mở miệng, hai mắt anh nhìn hai mắt cậu không thể làm gì khác hơn là lúng túng nói "Thật sự anh không nhớ nổi, nếu như em nhất định muốn biết con số chính xác, anh sẽ để Diệc Phàm chuẩn bị một phần tài liệu, thống kê số người !"

Chuẩn bị tài liệu? Thống kê số người?

Đây câu trả lời gì đây ?

Là đang tính sổ sao?

Chẳng lẽ Phác Xán Liệt đổi nữ nhân đều muốn tính toán tích lũy sao?

Tức chết cậu rồi!

"Cái đồ sắc lang này, khốn kiếp, đồ cặn bã, đồ khốn kiếp. . . . . ." Biện Bạch Hiền giận dữ mắng, tức giận không ngừng dâng trào.

"Đây đều là chuyện lúc trước rồi, anh bảo đảm, anh thề với em, từ nay về sau anh chỉ có một người mà thôi!" Phác Xán Liệt giơ tay phải của mình lên, làm ra bộ dáng thề thốt , hơn nữa gương mặt còn nghiêm túc, vô cùng chân thành.

"Ai tin anh chứ , tất cả đàn ông đều không nhờ vả được, cũng là tên đại lường gạt, đại sắc lang!" Biện Bạch Hiền tức giận chưa tiêu.

Vốn là đã đoán được anh sẽ có rất nhiều phụ nữ, tâm lý cũng đã chuẩn bị thật tốt, nhưng không nghĩ tới câu trả lời của anh lại như vậy, mà cậu càng không nghĩ tới sức ghen của mình cư nhiên lớn như vậy, chỉ cần hơi tưởng tượng anh cùng phụ nữ khác quan hệ, cậu liền tức đến nổi trận lôi đình!

"Bà xã, em phải tin tưởng anh, về sau anh tuyệt đối sẽ không đụng đến người phụ nữ khác, ngay cả nhìn anh cũng sẽ không nhìn họ, anh chỉ biết chuyên tâm đối với một mình em, nhất kiến chung tình. . . . . . Đời này chỉ yêu một mình em!" Phác Xán Liệt lời ngon tiếng ngọt nói, bàn tay nhẹ nhàng kéo qua bả vai của cậu.

"Ai là bà xã của anh chứ ? Tôi mới không phải!" Cậu ấm ức nói, hất tay của anh ra.

"Bà xã. . . . . . Đừng giận! Ưhm ?" Phác Xán Liệt lần nữa đưa tay khoác lên bả vai của cậu, nhẹ nhàng nũng nịu dỗ dành.

Biện Bạch Hiền trừng mắt liếc anh một cái.

"Anh hứa về sau sẽ không đụng vào những phụ nữ khác?" Cậu chất vấn.

"Anh hứa!"

"Anh về sau chỉ thích một mình em?"

"Anh khẳng định!"

"Anh thề đời này chỉ chuyên tâm đối với một mình em, nhất kiến chung tình, cuồng dại, si mê, si tình, thâm sâu, ý sâu, sắc son. . . . . . Sao?"

"Anh thề, anh thề!" Phác Xán Liệt tái diễn xác định, kiên định nhìn cậu, cũng lần nữa giơ tay phải lên thề .

Biện Bạch Hiền đắc ý, khóe miệng cười trộm!

"Được rồi, vậy em tha thứ cho anh !" Cậu bộ dạng đại nhân đại lượng .

Phác Xán Liệt âm thầm than thở.

Anh không biết máu ghen của phụ nữ như thế nào, nhưng anh biết máu ghen của nam nhân này thực sự rất khủng khiếp , hơn nữa còn là loại ghen tột cùng kinh khủng, xem ra nếu như anh cùng phụ nữ khác phát sinh quan hệ không rõ ràng, thì người con trai bá đạo này nhất định sẽ cho anh. . . . . . Rắc rắc rồi !

Ai! Thật kinh hãi! (+﹏+|||)~

Sau này vẫn cẩn thận thì tốt hơn....--_____--

"Vậy em hỏi anh một vấn đề nữa !" Biện Bạch Hiền hỏi thành nghiện, tựa hồ đối với cuộc đời của anh cảm thấy hứng thú vô cùng.

Phác Xán Liệt đâu còn có tâm tư nghĩ đến chuyện vừa rồi, hoảng hốt nắm chặt quả đấm, miễn cưỡng nói, "Được . . . . . . Em hỏi đi !"

Biện Bạch Hiền gương mặt tà ác, đem lấy mặt của chính mình chuyển sang anh, cười như không cười nói, "Em hỏi anh, người phụ nữ đầu tiên của anh tên gì!"

"Ách. . . . . ." Phác Xán Liệt thanh âm chần chờ phát ra.

"Thế nào? Cũng sẽ không biết chứ?" Biện Bạch Hiền cau mày.

"Ha ha ha. . . . . ." Phác Xán Liệt cười khan mấy tiếng, sau đó nói, "Bà xã ,em thật sự quá thông minh, quả thật em chính là người nam nhân kiêu ngạo xinh đẹp cùng thông minh thường xuất hiện trong truyền thuyết !"

Biện Bạch Hiền nghiêm mặt nhìn anh, lạnh lùng nói, "Chuyện như vậy anh cũng có thể quên sao? Anh còn là người sao?"

"Không, anh không phải là người, anh là đàn ông !" Phác Xán Liệt trêu ghẹo dụ dỗ cậu.

Biện Bạch Hiền trong nháy mắt trượt ba đạo hắc tuyến!

(╯﹏╰|||)~

Chuyện cười rất lạnh , một chút cũng không buồn cười!

"Được rồi được rồi, em không hỏi, càng hỏi càng tức giận, đổi lại cho anh hỏi, anh hỏi đi!" Cậu tức giận nói xong, nhưng trong đó có một nửa nguyên nhân là muốn điều chỉnh tâm tình khốn khổ vừa rồi của anh, cũng muốn cho anh cơ hội, để cho anh trực tiếp hỏi cậu.

Phác Xán Liệt khẽ kinh ngạc nhìn cậu, trong nháy mắt hiểu ý những chuyện vừa rồi cậu mới làm .
Khóe miệng không tự chủ khẽ nâng lên, có chút vui vẻ, cũng có chút khổ sở

"Được. . . . . . Đến lượt anh hỏi!" Anh quyết định, sau đó trực tiếp mở miệng nói, "Em cùng Phác Tuấn Miên biết nhau từ lúc nào ?"

Phác Tuấn Miên?

Biện Bạch Hiền nghi ngờ.

Tại sao anh muốn hỏi như thế? Chẳng lẽ anh cho là cậu cùng Phác Tuấn Miên có cái gì sao?

"Nếu như biết anh ta, thì chính là ngày thứ hai em vừa vào nơi này ở, ngày đó anh ta đánh Diệc Phàm ngất xỉu, dẫn em chạy đi, đây là thời điểm em chính thức biết anh ta, nhưng nếu như anh nói chúng em từ lúc nào đã gặp mặt, thì đó chính là ở nơi anh cử hành bữa tiệc thống nhất công ty, sau khi em chạy đi, lúc ở cửa chính cùng anh ta chạm mặt nhau, nhưng cũng chỉ là gặp mặt một lần, đây chính là lần đầu tiên chúng em gặp mặt!"

Cũng chỉ có như vậy?

Phác Xán Liệt nghe cậu cặn kẽ trả lời, trong lòng có chút kinh ngạc, có chút vui vẻ, cũng có chút hoài nghi!

Cậu nói là sự thật sao? Không có gạt anh?

"Vậy anh hỏi em . . . . . ." Anh lại một lần nữa mở miệng, hai mắt thâm thúy chăm chú nhìn chằm chằm cặp mắt sáng của cậu , một bên dò xét nội tâm của cậu, một bên nói tiếp, "Em có biết bạn tốt của em Lộc Hàm, cậu ấy quen biết với Phác Tuấn Miên ?"

Tiểu Lộc?

Tiểu Lộc biết Phác Tuấn Miên?

Biện Bạch Hiền kinh ngạc trừng lớn cặp mắt của mình.

"Bọn họ có quen biết hay không? Em không biết nha!" Cậu phủ nhận trả lời.

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm từng cử động của cậu, từng chi tiết trên mặt, cũng không có nhìn ra cậu là đang làm bộ, cũng không có nhìn ra cậu đang nói láo, chẳng lẽ hành động của cậu cao siêu đến như vậy sao? Cao siêu đến nỗi có thể lừa gạt được hai mắt của anh?

"Em thật không biết?" Anh nghi hoặc hỏi .

"Anh không tin tưởng em sao ?" Biện Bạch Hiền đột nhiên hỏi ngược lại.

Phác Xán Liệt chợt trầm mặc, chân mày khẽ nhíu lên, gương mặt khốn hoặc!

Biện Bạch Hiền nhìn vẻ mặt anh rối rắm, biết trong lòng anh nghi ngờ. Chợt cậu hơi nhếch miệng, nhàn nhạt cười nói "Hay là như vậy đi, em dùng mạng sống của Thế Huân để thề, nếu như vừa rồi em có câu nào gạt anh, thì hãy để cho bệnh của Thế Huân lập tức phát tác, lập tức rời khỏi thế giới này!"

"Không ——" Phác Xán Liệt kinh ngạc, bàn tay che miệng của cậu lại , nhưng lúc này đã trễ.

Biện Bạch Hiền lấy tay của anh ra, cười nói, "Không quan trọng, anh không cần phải lo lắng, em cũng không có nói láo, cho nên em không sợ!"

Phác Xán Liệt nhìn ánh mắt chân thành của cậu , trong lòng cực kỳ áy náy!

Cậu đã lấy đứa con trai quý giá nhất của chính mình ra thề, anh còn có thể hoài nghi sao? Anh đã tin tưởng lời nói vừa rồi của cậu, nhưng vào giờ phút này anh lại cảm thấy vô cùng hối hận, vô cùng tự trách , vô cùng tức giận. . . . . . Tại sao anh không lựa chọn tin tưởng cậu? Tại sao anh lại hoài nghi cậu chứ? Tại sao lại cho rằng cậu sẽ lừa gạt anh đây?

Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!

Anh thật đáng chết!

"Thật xin lỗi. . . . . ." Anh nhẹ giọng nói xin lỗi, hai mắt hơi rũ xuống, anh không dám nhìn thẳng vào mắt của cậu.

Thật sự quá ghê tởm!

Nghĩ đến việc vừa rồi mình đã làm, anh hận đưa lên quả đấm, hung hăng tự đánh mình mấy quyền.

Biện Bạch Hiền nhìn anh buông quả đấm xuống, khóe miệng không tự chủ cười rộng.

Chợt vươn đôi tay, áp tay vào hai gò má của anh để nâng đầu anh lên, sau đó nhìn hai mắt áy náy của anh, từ từ đến gần môi anh, chính mình hôn lên môi của anh.

Phác Xán Liệt khiếp sợ cặp mắt trợn to .

Cậu ấy thế mà lại chủ động hôn mình? Hơn nữa còn là khi mình không có uy hiếp ra lệnh cho cậu ấy.

"Anh ngốc quá . . . . . ." Biện Bạch Hiền tựa như mắng yêu anh vậy, hơn nữa vào giờ phút này trong lòng lại cảm thấy anh lớn như vậy cũng chỉ là một người đàn ông vô cùng đáng yêu, cho nên cậu cười nói với anh "Tại sao anh phải nói xin lỗi, mỗi người cũng sẽ có thời điểm hoài nghi người khác, tựa như em mới vừa nãy đây, vô cùng hoài nghi anh ở sau lưng em có hay không đi tìm người phụ nữ khác, cho nên tôi mới bắt anh thề a, mà sao anh lại thẳng thắn hỏi em, không ở sau lưng em điều tra, như vậy đã nói lên anh đối với em so với những người khác hoàn toàn không giống nhau, anh đã xem em như người nhà thân thiết nhất, cho nên để đáp trả sự thẳng thắn của anh, em cho anh phần thưởng đặc biệt nhất !" Cậu nói xong, tiếp tục giữ mặt của anh, một lần nữa hôn lên môi của anh.

Phác Xán Liệt nhận lấy nụ hôn của cậu, trái tim chợt bùm bùm nhảy loạn, quả thật giống như là tình yêu đầu tiên của con trai mới trưởng thành, mặt cũng nung đỏ lên.

Phần thưởng đặc biệt nhất ?

Rõ ràng không phải anh đã làm sai sao? Tại sao còn thưởng cho anh? Người con trai này lại làm chuyện gì ngoài dự đoán của anh đây? Trong đầu cậu rốt cuộc chứa những gì? Trên thân thể của cậu rốt cuộc có gì đặc biệt? Tại sao. . . . . . Càng lúc càng làm anh thêm yêu cậu ?

"Tốt lắm, hiểu lầm được giải tỏa, anh cũng không phải nói xin lỗi, chỉ là. . . . . . Mới vừa rồi nói Tiểu Lộc cùng Phác Tuấn Miên quen biết , đây rốt cuộc là chuyện gì ? Hơn nữa tại sao lúc nãy anh lại khẩn trương như vậy? Còn có. . . . . . Ưm. . . . . ."

Lời Biện Bạch Hiền còn chưa nói hết , Phác Xán Liệt đột nhiên hôn lên môi của cậu, ôm chặt lấy thân thể cậu , cũng nghiêng người chuyển hướng giữa giường, tiếp theo lật người đè cậu, bắt đầu giở trò.

"Ưm. . . . . .Phác. . . . . . ưm. . . . . . Xán Liệt. . . . . . ưm. . . . . . . . . . . . mau . . . . . Buông ra. . . . . . ưm. . . . . ." Biện Bạch Hiền bị anh bá đạo hôn, căn bản là không có cách nào thuận lợi nói ra một câu nói.

"Không đủ. . . . . . Không đủ. . . . . ." Phác Xán Liệt điên cuồng hôn, giống như khống chế hưng phấn mà nói , "Không đủ. . . . . . Không đủ. . . . . . Phần thưởng em cho không đủ. . . . . . Anh còn muốn. . . . . . Cho anh thêm . . . . . ."

Như vậy hôn mãnh liệt giống như ma túy một dạng , một khi dính vào, sẽ lập tức nghiện.

Muốn nụ hôn của cậu, muốn cậu dịu dàng, ngọt ngào lại chủ động hôn. . . . . . Loại cảm giác đó là quá mức tuyệt vời, làm cho tế bào toàn thân của anh trong nháy mắt bành trướng, làm cho anh như lâm vào điên cuồng muốn chiếm lấy cậu.

"Đợi chút, Phác Xán Liệt, anh chờ một chút. . . . . . Chờ một chút!" môi Biện Bạch Hiền trong nháy mắt buông thả, vội vàng hốt hoảng nói, sau đó dùng lực khước từ lồng ngục của anh.

Hơi thở Phác Xán Liệt rối loạn, thật giống như Bạo Tẩu hùng sư, bàn tay lung tung cởi y phục trên người cậu, vội vàng đem thân thể phủ lên, còn lại hai cơ thể trần đang kích thích .

"Biện Bạch Hiền . . . . . Biện Bạch Hiền . . . . . ." Anh hốt hoảng kêu tên của cậu, đè nén xúc động của mình , chống thân thể của mình nhìn cậu nói " Có thể hôn lại một cái không ? Anh muốn em lại chủ động hôn anh. . . . . . Thêm một cái!"

Biện Bạch Hiền nhìn hai mắt mong đợi của anh, nhìn ánh mắt khẩn cầu của anh, khóe miệng không khỏi mỉm cười, đôi tay từ từ vòng quanh cổ anh, sau đó khẽ dùng sức đè đầu của anh, đem môi anh dán vào môi của mình, mà môi của cậu hơi mở ra, nhẹ nhàng ngậm múi môi dưới của anh, nhả ra nuốt môi anh vào.

Phác Xán Liệt cũng vụng về phối hợp với cậu, nhẹ nhàng ngậm môi trên của cậu, giống như đang thưởng thức một món điểm tâm ngọt rất ngon, từng nhịp từng nhịp đóng mở, sau đó từ từ sâu hơn, từ từ xâm nhập, tiếp theo ôm thân thể hơi gầy của cậu, hai người từ từ đem vị trí đổi cho nhau , để cho cậu nằm rạp trên người của anh, lại dùng tay của anh mở hai chân của cậu ra, chính mình cưỡng hông của cậu, dán chặt vật của mình .

Biện Bạch Hiền cảm nhận được vật cứng rắn phía dưới , đột nhiên hốt hoảng rời khỏi môi của anh nói "Anh muốn làm gì?"

Phác Xán Liệt hơi thở rối loạn, nhưng hai mắt hắn lộ ra tia nhìn vô cùng tà ác, tà ác mỉm cười nói "Bảo bối, không bằng hôm nay chúng ta hãy thử một chút OOXX đi, do em chủ động!"

OOXX?

Thụ trên công dưới?

Còn do cậu chủ động?

"Không. . . . . . Em không cần!" Cậu hốt hoảng cự tuyệt, muốn rời khỏi thân thể của anh.

Nhưng là Phác Xán Liệt lại dùng hai tay của mình bắt được vòng eo mảnh khảnh của cậu, để cho cậu không cách nào nhúc nhích.

"Anh buông em ra!" Biện Bạch Hiền hốt hoảng hô to.

"Bảo bối, thật ra thì chuyện này cũng giống như bình thường, chỉ là vị trí thay đổi thôi!" Phác Xán Liệt thủ thỉ thù thì, phía dưới hơi mè nheo, tìm vị trí chính xác.

"Em không muốn, em không muốn, tóm lại em không muốn! Anh mau buông em ra, để cho em đi xuống, anh đừng đụng em, anh . . . . . ." Biện Bạch Hiền chợt trợn to cặp mắt, cũng đồng thời hé miệng, sợ hãi kêu, "A ——"

Phác Xán Liệt thật sâu tiến vào, cho đến chỗ sâu nhất.

"Khốn kiếp. . . . . . Đại khốn kiếp. . . . . . Cái người này . . . . . . A. . . . . . Tên lường gạt. . . . . ." Biện Bạch Hiền không ngừng mắng, xen lẫn tiếng kêu trong đó.

" Uhm...Bã xã...Quá tuyệt vời......Sâu nữa.....Em kẹp chết anh rồi....Ư!.." Xán Liệt hưng phấn mà khàn khàn rên rỉ không thôi.

" A.....Anh .....câm miệng....A....."

Tên khốn kiếp Phác Xán Liệt !!Nói là sẽ giống như trước kia, chỉ gạt người, rõ ràng không giống nhau !

Về sau cậu tuyệt đối sẽ không tin tưởng anh nữa rồi, hơn nữa. . . . . . Cậu sẽ không để cho anh được voi đòi tiên, tên khốn kiếp này là tên ngốc đại sắc lang.

"A. . . . . ."

Bên trong phòng âm thanh không ngừng, lần nữa trình diễn trò chơi tình ái. . . . . .

****

Nhà khách

Phòng số 107

Lộc Hàm nhàn nhã ngồi ở trên giường, trong tay cầm một máy ipad model mới nhất, đang điều tra chút tin tức quan trọng, mà điện thoại đặt ở trên đầu giường phát ra nhạc chuông kỳ quái:

"Ai nha má ơi, lửa cháy đến nơi rồi, việc lớn không tốt rồi. . . . . . Ai nha má ơi, đại sự không ổn, mau tới đây nhìn một chút. . . . . ."

Nghe được âm thanh mình ghi âm, Lộc Hàm đột nhiên trợn to hai mắt, tranh thủ đem ipad trong tay ném lên giường, sau đó đưa cánh tay thon dài của mình ra, lấy điện thoại trên đầu giường ra, nhìn báo thức nhắc nhở của mình.

Trời ơi!

Hôm nay là ngày 27 tháng 3!!!

Hỏng bét, thuốc của Thế Huân sắp hết, cậu phải đem thuốc đưa cho nó mới được, hơn nữa bắt đầu từ hôm nay thuốc nhóc ăn so với trước kia cũng không giống nhau, nói vậy cậu mới chú ý tới, nhóc uống loại thuốc hiện tại, dược hiệu đã từ từ giảm bớt rồi.

"Đáng chết, đồ đầu heo Lộc Hàm đáng chết, sao lại đem chuyện quan trọng như vậy quên mất đây?" Cậu dùng sức gõ cái đầu của mình một cái, nhíu thật chặt chân mày, bắt đầu lo lắng.

Không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, cũng đã mùng bảy tháng bảy rồi, thêm hai tháng nữa chính là ngày sinh nhật của Thế Huân, mà tất cả bác sĩ đều phán quyết Thế Huân, nói nó nhất định không sống quá bảy tuổi, chính bản thân cậu cũng rất rõ ràng, nếu như thân thể Thế Huân không dùng thuốc giảm đau, thì nó đã sớm khó chịu đến nỗi không thể nghỉ ngơi và làm việc bình thường được rồi. Loại thuốc này mặc dù có thể làm cho bề ngoài nhóc giống như người bình thường, nhưng lại hoàn toàn không thể thay đổi sự suy yếu bên trong cơ thể của nó, mà bây giờ ngày giờ đã không còn nhiều lắm, nhưng cậu lại còn ở nơi này nhàn nhã tự tại giết thời gian.

"Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!" Mỗi lần mắng là một lần cậu hung hăng gõ lên đầu mình một cái.

Vô dụng! Vô dụng! Vô dụng!

Cư nhiên nghiên cứu nhiều năm như vậy, cũng không có nghiên cứu ra phương pháp có thể trị hết bệnh cho Thế Huân, ngu ngốc như vậy, làm giáo sư như thế nào? Còn không phải là muốn trơ mắt nhìn Thế Huân từ từ đi vào con đường chết?

"Ai. . . . . ." Cậu thật sâu than thở, trên mặt ủ rũ chau mày.

Việc bây giờ cậu có thể làm, cũng chỉ biết đưa thuốc cho nhóc, để cho nó giảm bớt thống khổ.

"Thế Huân. . . . . . Cha Tiểu Lộc thực xin lỗi con. . . . . . Tôi thật vô dụng. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." tay nắm thật chặt điện thoại di động , sau đó ngã lên giường, dùng đệm chăn che đầu của mình, ở bên trong mơ hồ phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào .

. . . . . .

Tập đoàn King

Lầu cuối phòng làm việc của tổng giám đốc

Phác Xán Liệt chăm chú nhìn văn kiện trên bàn, muốn nhanh chóng xử lý tốt những chuyện này, sau đó lập tức về nhà cùng Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân, nhưng những thứ văn kiện phiền lòng này không ngừng tăng lên, thư ký không ngừng đưa vào, để anh càng thêm phát bực.

Sớm biết như vậy cũng không cần thống nhất công ty làm gì, bận rộn thời gian dài như vậy, vẫn chưa có ổn định lại!

Đáng chết! ( Tự làm tự chịu :v )

"Reng reng reng. . . . . . Reng reng reng. . . . . ."

Điện thoại đặt ở trên bàn làm việc đột nhiên vang lên, anh phiền não đưa tay cầm lấy, hai mắt nhìn chằm chằm văn kiện không buồn liếc qua màn hình điện thoại, trực tiếp để lên tai của mình nghe:

"Alo?" Anh lạnh giọng.

"Chào ! Tổng giám đốc Phác , còn nhận ra giọng vừa ngọt ngào vừa đáng yêu của tôi không ?"

Phác Xán Liệt khiếp sợ trợn to hai mắt, lập tức thả văn kiện trong tay ra.

"Lộc Hàm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro