Chương 144: Điềm báo ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài cửa phòng

Chân mày Phác Xán Liệt hơi nhíu lên, hai mắt liếc nhìn Mân Thạc vẫn đứng ở trước cửa.

"Tiểu thiếu gia đi vào bao lâu rồi?" Anh hỏi.

"Ba phút trước!" Mân Thạc trả lời.

Ba phút?

Chân mày Phác Xán Liệt nhíu chặt lại. Nếu như mới đi vào được ba phút, không thể ngủ nhanh như vậy được, mà anh đã gọi suốt từ nãy giờ cũng không có ai đáp lại, chẳng lẽ. . . . . .

"Mở cửa, nhanh lên một chút mở cửa!" Anh đột nhiên hốt hoảng ra lệnh, cả khuôn mặt lo âu bất an.

Mân Thạc lập tức tiến lên một bước, bàn tay nắm tay nắm cửa, dùng sức vặn, nhưng lại vặn không ra, anh hốt hoảng lập tức lui về phía sau một bước, sau đó đột nhiên đạp mạnh vào cửa, dùng toàn lực đạp vào cánh cửa đang đóng chặt.

"Rầm ——" một tiếng, cửa phòng bị phá vỡ.

Phác Xán Liệt hốt hoảng đi vào phòng, lập tức thấy Thế Huân té xỉu trên mặt đất, bênh cạnh bé là một đống hỗn độn.

"Thế Huân!" Anh hốt hoảng kêu, nhanh chóng chạy tới, ôm chặt lấy con, cẩn thận đặt bé lên giường.

"Nhanh đi gọi bác sĩ!" Anh ra lệnh.

"Dạ!" Mân Thạc lĩnh mệnh, lập tức xoay người chạy ra khỏi phòng.

Phác Xán Liệt khẩn trương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phác Thế Huân trắng bệch , nhìn đôi môi bé khô khốc, bộ dạng giống như đã chết.

"Thế Huân. . . . . . Thế Huân. . . . . . Thế Huân. . . . . ." Anh không ngừng gọi to, đôi tay không ngừng lắc lắc hắn thân thể nho nhỏ, không dám dùng quá sức, bởi vì sợ bé bị thương.

Chợt!

Anh nhớ tới lọ thuốc của Lộc Hàm.

Anh vội vã từ trong túi lấy ra một lọ thuốc màu hồng, lấy ba viên bỏ vào miệng Thế Huân dùng sức nâng cằm bé lên để cho bé nuốt thuốc xuống.

"Thế Huân, con không được có chuyện gì đó!" Anh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của con, giọng nói run run rẩy, "Con sẽ không sao đâu, không sao đâu, con nhất định không có chuyện gì. . . . . . Bố sẽ làm cho con sống lâu trăm tuổi, bố nhất định sẽ cứu con cho nên con sẽ không có chuyện gì đâu, Bố tuyệt đối không cho phép con có chuyện gì. . . . . . Thế Huân. . . . . . Thế Huân. . . . . . . . . Con ngàn vạn lần không thể có chuyện!"

Anh sợ hãi theo dõi gương mặt của con, trông nó trắng như tờ giấy.

Anh muốn mau tìm được trái tim thích hợp trái tim cho nó, anh muốn nó sẽ sớm được làm phẫu thuật, anh bất kể, anh sẽ tìm được người có trái tim thích hợp, dù cho hắn có đồng ý hay không anh nhất định sẽ không cho phép con trai của mình chết, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, không cho phép nó chết!

"Đại ca, bác sĩ đến rồi!" Mân Thạc rất nhanh đã gọi được bác sĩ tới.

Bác sĩ cầm dụng cụ vội vã chạy tới bên giường, bắt đầu kiểm tra cho Phác Thế Huân, sắc mặt của Thế Huân lúc này đã khôi phục lại nét hồng hào giống như đang say ngủ không có ý tỉnh lại.

"Như thế nào?" Phác Xán Liệt đứng ở bên giường, vội vàng hỏi.

Bác sĩ cầm ống nghe kiểm tra nhịp tim của Thế Huân. Khuôn mặt ông u sầu, chân mày càng nhăn càng sâu, cuối cùng trầm trầm thở dài, đồng thời lắc đầu một cái.

Phác Xán Liệt nhìn thấy ông lắc đầu, đột nhiên lửa giận ngút trời, đôi tay bắt lấy cổ áo của ông ta, đem cả người ông ta xách lên, hung hăng chất vấn, "Ông lắc đầu là có ý gì? Tôi cho ông biết, nếu như ông dám nói ra những lời tôi không muốn nghe tôi sẽ lập tức giết chết ông !"

Bác sĩ nhìn thấy cơn thịnh nộ của anh, cùng với những lời lẽ đe dọa của anh toàn thân run rẩy mặt tái xanh.

"Tôi tôi..........tôi tôi..........tôi sẽ cố hết sức!" Ông câm lặng làm thinh nói xong, trái tim đập mạnh.

Phác Xán Liệt tức giận nhìn chằm chằm ông ta, đôi tay dùng sức nắm chặt cổ áo của ông ta, hận không được lập tức giết tên lang băm đáng chết này, để phát tiết lửa giận của anh bây giờ.

"Cha. . . . . . Cha!" Thế Huân vẫn đang hôn mê nỉ non gọi.

Phác Xán Liệt nghe được giọng nói của bé, vội vàng buông cổ áo của ông ta ra, xoay người tới bên giường, trấn định mình, nhẹ giọng nói, "Thế Huân, con đã tỉnh? Là bố, con mở mắt nhìn bố đi!"

"Bố. . . . . . ?" Phác Thế Huân lặp lại, thanh âm không ngừng run rẩy, sau đó chân mày nhíu lại, từ từ mở mắt, nhìn Phác Xán Liệt.

"Con không có chết sao?" Bé nhẹ giọng mà hỏi.

"Đứa ngốc, không cho phép nói lung tung, bố đã nói sẽ không để cho con chết, làm sao con có thể chết, về sau không cho phép nói như vậy!" Phác Xán Liệt cười cười, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của bé.

Xem ra loại thuốc Lộc Hàm cho anh rất hữu hiệu, coi như là chỉ có thể giảm bớt nỗi thống khổ của con, nhưng so với tên lang băm này còn tốt hơn, chỉ là dù thuốc Lộc Hàm rất hữu hiệu, nhưng anh cũng muốn nhanh chóng tìm được trái tim thích hợp cho Thế Huân làm phẫu thuật, chỉ có như vậy anh mới có thể hoàn toàn yên tâm, cho nên anh muốn lập tức truy tìm Lộc Hàm, muốn từ miệng cậu ép ra tung tích của người kia.

"Bố!" hơi thở của Phác Thế Huân đã ổn định hơn rất nhiều.

"Bố ở đây con muốn nói gì?" Phác Xán Liệt nhẹ giọng mà hỏi.

"Cha đâu? Cha có thấy bộ dạng con té xỉu không?"

"Không có, cha con không nhìn thấy, con yên tâm, bố sẽ không nói cho cha con biết!"

"Vậy thì tốt!" Phác Thế Huân an tâm, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Nhưng mà lại chợt khẩn trương cau mày, nắm chặt tay Phác Xán Liệt, nói, "Bố, bố không được nói cho cha, cha sẽ lo lắng lắm, con không muốn cha lo lắng, con không muốn cha đau khổ, con chỉ muốn thấy cha cười, thấy cha vui vẻ thôi."

Từ lúc bé ra đời, trong 6 năm, đây là lần đầu tiên bé thấy cha vui vẻ hạnh phúc như vậy. Bé không muốn nụ cười của cha biến mất, càng không muốn thấy dáng vẻ cha cố kiên cường trong 6 năm qua, cha đã quá mệt mỏi vì bé, bất luận là tinh thần hay thể xác đều đã hao tổn rất nhiều vì bé. Vất vả lắm cha mới tìm thấy hạnh phúc không còn thống khổ như trước...........Đây chính là nguyện vọng bé luôn chôn giấu ở trong lòng!

Hi vọng cha hạnh phúc! Tràn đầy hạnh phúc!

"Bố biết rồi, con yên tâm, bố sẽ không nói, đây là bí mật của hai bố con chúng ta!" Phác Xán Liệt đáp ứng, cũng nắm thật chặt tay của bé.

"Được!" Phác Thế Huân an tâm mỉm cười.

Phác Xán Liệt nhìn thấy nụ cười của con, trong lòng mơ hồ đau.

Anh quay sang nhìn Mân Thạc cùng vị bác sĩ đang run rẩy đứng ở bên cạnh.

"Các ngươi cũng đi ra ngoài đi!" Anh lạnh lùng ra lệnh.

"Dạ!" Mân Thạc lĩnh mệnh, đưa bác sĩ cùng đi ra ngoài.

Phác Xán Liệt quay đầu trở lại, nhìn sắc mặt của Phác Thế Huân, sắc mặt của nó chuyển biến tốt hơn rất nhiều, lúc nãy trông nó tái nhợt mà bây giờ đôi môi đã trở nên hồng nhuận hơn, trông giống một đứa trẻ khỏe mạnh bình thường.

"Đúng rồi!" Phác Xán Liệt cầm lọ thuốc trên đầu giường đặt vào tay bé, cẩn thận nói, "Đây là thuốc cha Tiểu Lộc muốn bố đưa cho con, cậu ấy nói mỗi ngày uống bố lần mỗi lần bố viên con nhất định phải nhớ uống, sau này sẽ không đau nữa."

"Cha Tiểu Lộc?" Phác Thế Huân kinh ngạc lập lại, sau đó vội vàng hỏi, "Bố đã gặp cha Tiểu Lộc rồi?"

"Đúng, bố vừa mới gặp cậu ấy!" Phác Xán Liệt trả lời.

"Cha Tiểu Lộc tại sao không đích thân mang tới đây đưa cho con ? Cha không lo cho con sao, biết con không có thuốc nhất định sẽ tự đưa tới mới phải nha?" Phác Thế Huân nghi ngờ hỏi.

". . . . . ." Phác Xán Liệt đột nhiên trầm mặc, nhất thời không tìm được cớ.

Phác Thế Huân nhìn hắn trầm mặc, không khỏi hơi cau mày.

"Bố, cha Tiểu Lộc tại sao không đến thăm con? Tại sao cha lại đưa thuốc cho bố?" Bé nghi ngờ hỏi tới.

"Bởi vì. . . . . . cậu ấy có chuyện rất quan trọng, cho nên không tới được!" Phác Xán Liệt nói dối.

"Chuyện rất quan trọng?" Phác Thế Huân nghi ngờ lặp lại.

Trong lòng cha Tiểu Lộc chuyện quan trọng nhất không phải là chuyện của bé và cha bé sao ? Không thể nào có chuyện gì so với hai người quan trọng hơn. Cho nên vừa rồi bố nhất định là nói dối. Nhưng tại sao bố lại nói dối ? Tại sao lại muốn lừa gạt bé? Chẳng lẽ cha Tiểu Lộc không phải là không muốn tới mà là không thể tới sao? Nhưng là tại sao lại không thể tới đây? Đây là trong nhà họ Phác, là nhà bố, là nhà của bé và cha, như vậy cũng chính là nhà của cha Tiểu Lộc, tại sao cha lại không thể tới? Chẳng lẽ là cha đã xảy ra chuyện gì? Hay là vì nơi này quá nguy hiểm không thể tới? Nếu như không phải như vậy thì dù bé ở đâu cha nhất định sẽ tự mình mang thuốc tới cho bé.

Là ngoài ý muốn sao?

Không!

Nếu như là ngoài ý muốn, dù có đánh gãy chân gãy tay, cha cũng nhất định sẽ đến thăm mình.

Như vậy nhà họ Phác là nơi rất nguy hiểm với cha sao?

"Bố. . . . . ." Bé cứ miên man suy nghĩ sau đó nhẹ nhàng gọi Phác Xán Liệt.

"Ừ?" Phác Xán Liệt nhẹ nhàng đáp lại, nói, "Chuyện gì?"

"Con hỏi bố, có phải cha Tiểu Lộc vì sợ bố nên mới không dám đến thăm con không?" Bé hỏi.

Chân mày Phác Xán Liệt hạ xuống, sau đó cười nói, "Làm sao bố biết chứ, nếu như cha con sợ bố.......thì tại sao lại nhờ bố đưa thuốc cho con !"

"Như vậy, nếu những lời bố nói là thật, tại sao cha Tiểu Lộc không đích thân mang thuốc tới cho con. Cha luôn là người quan tâm tới bệnh tình của con nhất, chỉ cần liên quan tới bệnh của con thì cha chắc chắn sẽ tự mình tới đây. Rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng khiến cha không thể tự mình tới thăm con một chút?" Phác Thế Huân nghiêm túc chất vấn, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Phác Xán Liệt nghe được những lời lập luận sắc bén của bé, không cách nào cãi lại, á khẩu, cũng có thể nói là anh không muốn lừa gạt con trai mình, tựa như cách anh đối xử với Bạch Hiền, anh không muốn lừa gạt những người anh quan tâm nhất.

"Bố. . . . . ." Phác Thế Huân từ từ chống thân thể ngồi dậy, sau đó nhìn vào hai mắt anh, lại một lần nữa hỏi, "Bố nói cho con biết, rốt cuộc tại sao cha Tiểu Lộc không đích thân tới đây? Tại sao cha Tiểu Lộc thà bỏ rơi con cùng cha chứ không chịu bước chân vào cửa nhà họ Phác?"

Chân mày Phác Xán Liệt không thể tiếp tục buông lỏng giản ra.

Anh cau mày, khẽ thở dài, không nghĩ tới con trai nhỏ của mình lại thông minh tuyệt đỉnh như vậy, thân là bố như mình, anh là nên cảm thấy kiêu ngạo tự hào sao?

"Không sai, bố và cha Tiểu Lộc của con có chút vấn đề, cha không dám tới đây là vì sợ bố bắt được cha!" Anh thẳng thắn thừa nhận với con.

Bắt?

Phác Thế Huân không khỏi hơi có chút kinh ngạc.

"Tại sao bố muốn bắt cha Tiểu Lộc? Cha đã làm chuyện gì chọc tới bố sao? Chẳng lẽ là bởi vì lúc ở Anh quốc cha bắt bố uống thuốc của cha cho nên bố. . . . ."

"Cũng không phải như vậy!" Phác Xán Liệt phủ nhận cắt đứt lời bé.

"Vậy thì vì cái gì?" Phác Thế Huân hỏi tới.

"Nguyên nhân này bố không thể nói cho con biết. Cha chỉ có thể hứa với con bố nhất định sẽ không làm tổn thương cha con!" Phác Xán Liệt kiên định thề.

Nghi vấn trong lòng Phác Thế Huân càng nặng nề hơn. Nhưng bố đã nói như vậy bé còn có thể nói được gì đây?

"Có thật không? Bố thật sẽ không làm thương tổn cha Tiểu Lộc? Ngay cả một cọng tóc cũng sẽ không tổn thương?" Bé khẩn trương hỏi tới, chân mày nhíu lại.

Phác Xán Liệt nhìn vẻ mặt lo lắng của bé, không tự chủ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của bé, sau đó nói, "Bố thề với con, bố chỉ muốn hỏi cha con một số chuyện, tuyệt đối sẽ không tổn thương cậu ấy, ngay cả một sợi tóc, bố cũng sẽ không làm thương tổn!"

Phác Thế Huân hơi an tâm, nhưng là chân mày cũng là không có giản ra.

Bé không biết bé còn có thể sống được bao nhiêu ngày, bé muốn gặp cha Tiểu Lộc, muốn nói chuyện với cha, đùa giỡn với cha như trước kia, hai người cùng đồng tâm khi dễ cha của bé, sau đó bị cha bé vung tay cốc đầu mấy cái. Trong tim của bé, địa vị của bố và cha là rất quan trọng, mà cha Tiểu Lộc cũng rất quan trọng, có thể ví như hiện tại bé không có bố cũng không cảm thấy thương tâm bởi vì.......bé đã có hai người cha vô cùng yêu thương bé!

Bởi vì có họ ở đây, bé có thể vui vẻ như vậy, bởi vì có họ hết lòng chăm sóc, bé mới có thể sống đến bây giờ.

Cha Tiểu Lộc!

Con rất nhớ cha. . . . . . Khi nào thì cha mới tới thăm con?

Phác Xán Liệt nhìn hai mắt con trai, rất rõ ràng có thể thấy được địa vị của người con trai ấy trong mắt nó. Xem ra, bất kể cậu ta là người nào, bất kể cậu ta có mục đích gì, bất kể cậu ta có nguy hiểm cho địa vị của mình hay không, anh cũng không thể tổn thương người con trai này, bởi vì cậu ta rất quan trọng trong lòng hai cha con Bạch Hiền.

"Thế Huân, con vừa uống thuốc xong, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, nếu như con có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói cho bố biết, ngàn vạn lần không thể gượng chống đỡ, biết không? Nếu như con không muốn cho cha con lo lắng, thì phải biết tự chăm sóc mình tốt, hiểu chưa?" Anh liên tục dặn dò.

"Vâng con biết rõ rồi !" Phác Thế Huân khẽ gật đầu.

"Vậy con nghỉ ngơi đi, bố đi xem cha con chút!" Phác Xán Liệt nói xong, liền nhẹ nhàng vuốt vuốt đỉnh đầu của bé, sau đó xoay người.

"Bố, bố đã hứa với con không được nói cha đâu nhé!"

"Yên tâm đi, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất. . . . . ."

"Tứ Mã Nan Truy!"

Khóe miệng Phác Xán Liệt hơi cười cười, Phác Thế Huân nhìn thấy anh đi ra khỏi phòng sau đó mới từ từ nằm xuống, mắt nhìn lên trần nhà cao.

Trái tim đã hết đau, thân thể cũng không có vấn đề gì, thật tốt quá. . . . . . Mình vẫn còn sống.

Nhưng liệu nó còn có thể sống được bao lâu? Trái tim này còn có thể đập được bao lâu nữa?

Chợt, bé nắm chặt lọ thuốc trong tay, trên mặt gợi lên một nụ cười chua chát.

"Không sao. . . . . . Ta không sợ. . . . . . Không sao. . . . . . Ta không sợ. . . . . ."

"Dù sao ta đã thỏa mãn, ta đã lấy được đầy đủ hạnh phúc, không có chuyện gì. . . . . . Ta không sao . . . . . ."

"Coi như mình phải chết ngay tức khắc, mình cũng muốn mỉm cười cho tới phút cuối cùng. . . . ."

"Cuộc đời này. . . . . . Mình cũng không còn gì nuối tiếc!"

Bé nhẹ giọng lầm bầm lầu bầu, sau đó khóe miệng khẽ run lộ ra một nụ cười vui vẻ, trong đôi mắt đen nháy tích tụ những giọt nước mắt chực lăn xuống.


***

Phòng ngủ chính

Biện Bạch Hiền từ buổi chiều đã cảm thấy mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng cậu đã vô thức mà tiến vào trong mộng đẹp.

Ở trong mộng, cậu mặc một chiếc áo màu trắng, trên trời rơi xuống vô vàn bông tuyết nhưng cậu lại không cảm thấy rét chút nào. Cậu vô thức đi về phía trước không có mục đích. Con đường trước mặt không giống như con đường bình thường. Nó cứ chạy thẳng mãi không có điểm dừng............chợt truyền tới tai cậu là giọng nói của Thế Huân .

"Cha. . . . . . Cha. . . . . . Cha. . . . . ."

Biện Bạch Hiền theo hướng phát ra âm thanh tiến tới, lớn tiếng gọi to "Thế Huân con ở đâu? Thế Huân. . . . . . Thế Huân con ở đâu? Trả lời cha đi! Thế Huân. . . . . . Thế Huân. . . . . ."

Đột nhiên phía trước mơ mơ hồ hồ phát hiện ra một vật thể đen nhánh, cậu nghi ngờ cau mày, hốt hoảng chạy tới, khiếp sợ trợn to hai mắt.

Thì ra là cái vật thể đen nhánh đó là một cỗ quan tài, mà ở trong quan tài là khuôn mặt trắng bệch của Thế Huân, lẳng lặng nằm ở nơi đó!

"Không. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . . Không cần ——"

Cậu đột nhiên hô to, từ trong cơn ác mộng thức tỉnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro