Chương 162: Gánh chịu nỗi đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được giọng nói tức giận của Phác Tuấn Miên, Bạch Trú không khỏi kinh ngạc sửng sốt.

Hắn tại sao lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ. . . . . .

Hắn liếc qua Lộc Hàm, gò má của cậu đã sớm đỏ rực, hơn nữa hai mắt vô thức luôn liếc trộm Phác Tuấn Miên, khuôn mặt có chút e lệ bối rối, ngay cả kẻ ngu cũng có thể nhìn ra quan hệ mập mờ của hai người bọn họ .

"A. . . . . ." Hắn không khỏi nhẹ giọng cười một tiếng.

Đã sớm cảm thấy hai người kia nhất định biết nhau, hoá ra là như vậy a.

"Đưa cậu ấy cho tôi!" Phác Tuấn Miên đột nhiên lạnh lùng ra lệnh.

Bạch Trú nhìn hắn tức giận, trong lòng cũng cảm thấy tức giận, còn có chút ghen tỵ, hai tay ôm chặt Lộc Hàm, giương mắt chống lại ánh mắt tức giận của hắn.

"Đưa cậu ấy cho tôi!" Phác Tuấn Miên lặp lại.

Chân mày Bạch Trú hơi nhíu lên, đôi môi hơi xúc động, Lộc Hàm chú ý đến những động tác đó của hắn, lập tức chận miệng hắn lại, lớn tiếng nói, "Phác Tuấn Miên, anh ở đây lớn tiếng làm gì? Anh không biết nơi này là bệnh viện sao? Hơn nữa tại sao anh ấy phải đưa tôi cho anh? Anh là gì của tôi? Tôi có quan hệ gì tới anh sao? Tôi nhớ tình cảm của chúng ta không tốt tới mức độ như vậy, cho nên anh cách xa tôi một chút, không nên tới gần tôi!"

Phác Tuấn Miên nghe thấy cậu nói như vậy, trái tim đột nhiên đau đớn, chân mày nhăn lại.

Hắn là gì của cậu? Quan hệ của bọn họ là thế nào?

Từ nhỏ hắn đã biết bọn họ đã bái đường, cậu đã hứa sẽ ở bên hắn cả đời. . . . . . hiện tại cậu vẫn còn hỏi cậu là gì của hắn? Quan hệ của bọn họ là như thế nào?

Người con trai đáng hận này!

Trong lòng hắn tức giận vô cùng, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, hai mắt càng thêm hung hăng nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên, hắn đưa hai tay của mình ra, cứng rắn đoạt lại Lộc Hàm từ trong tay Bạch Trú.

"Phác Tuấn Miên, anh. . . . . . anh làm gì đấy? Anh buông tôi ra!" Lộc Hàm giãy giụa.

Hai cánh tay Phác Tuấn Miên vững vàng ôm chặt cậu, hoàn toàn không để ý tới cậu giãy giụa, bá đạo nói, "Anh muốn nói chuyện một mình với em, em đi theo anh!"

"Tôi không có gì muốn nói với anh , anh buông tôi ra. . . . . . Anh buông tôi ra cái đồ đàn ông xấu xa này, buông tôi ra. . . . . ." Lộc Hàm tiếp tục không ngừng giãy giụa, tay chân vừa đánh lại đá lại đạp, nhưng cũng không cách nào thoát khỏi đôi tay của hắn.

Bạch Trú khiếp sợ nhìn đôi tay trống không của mình, đột nhiên hồi tỉnh khi nghe thấy tiếng quát tháo của Lộc Hàm, hắn vội vã sải bước đuổi theo, chặn trước mặt Phác Tuấn Miên.

"Tuấn Miên, tôi bất kể anh cùng Tiểu Lộc là quan hệ như thế nào, nếu cậu ấy đã nói buông cậu ấy ra, như vậy anh nên thả cậu ấy ra mới được!" Hắn to gan lớn tiếng quát tháo.

Phác Tuấn Miên âm trầm nhìn chằm chằm hắn, cắn răng nghiến lợi nói, "Đây là việc của tôi và cậu ấy, không cần anh quan tâm, tránh ra!"

"Tôi không tránh, trừ phi anh buông cậu ấy ra!" Bạch Trú cố chấp.

"Không tránh ra?" Phác Tuấn Miên lặp lại, khóe miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt lạnh như băng biến thành tà ác, giống như Satan trong địa ngục , "Được, tôi sẽ xem anh có bản lãnh gì ngăn trở tôi!" Hắn nói xong, liền bước tiếp, hoàn toàn không quan tâm Bạch Trú đang đứng trước mặt, lấy tay đẩy hắn.

Bạch Trú lập tức lui về phía sau một bước, tiếp đó lại lui về phía sau một bước, sau đó cùng hắn không ngừng tiến tới gần bước chân của, lần lượt lui về phía sau.

Phác Tuấn Miên đẩy mạnh, không quan tâm phía trước có người nào, cho dù là tường, hắn cũng sẽ liều mạng xông tới.

Lộc Hàm nhìn bộ dạng của hai người, tay chân luống cuống, cũng không biết phải nói gì, cậu dùng sức cắn lên bả vai của Phác Tuấn Miên, đôi tay cũng dùng sức ôm chặt lấy cánh tay của hắn, muốn làm hắn bị đau mà buông tay ra.

"Ừ. . . . . ." hai hàng lông mày của Phác Tuấn Miên đột nhiên nhăn lại, chân hơi dừng lại, hờ hững quay đầu nhìn cậu hung hăng cắn mình, nhưng hắn lại không có nửa điểm tức giận, nhẫn nại chịu đau tiếp tục sải bước, tức giận mắng Bạch Trú, "Cút ngay ——" , Phác Tuấn Miên bước nhanh hơn.

Nơi xa. . . . . .

Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt nhìn ba người bọn họ, không khỏi khẽ thở dài một cái. Những vấn đề tình cảm này chỉ có người trong cuộc mới có thể giải quyết được Như loại này vấn đề tình cảm, chỉ có thể làm chuyện người tự mình giải quyết, người khác không có cách nào nhúng tay vào, hơn nữa đối với họ bây giờ Thế Huân mới là chuyện đáng quan tâm nhất.

"Chúng ta trở về phòng bệnh đi!" Biện Bạch Hiền lên tiếng trước, bốn y tá đột nhiên hồi hồn, sau đó lập tức đem Phác Thế Huân đẩy về phòng bệnh, Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền theo sát bên cạnh, nhìn con trai bảo bối của mình.

. . . . . .

Phòng bệnh VIP

Phác Thế Huân ngủ say nằm trên giường bệnh, bên giường có rất nhiều dụng cụ, gắn từng thứ lên người Thế Huân để theo dõi tình hình sức khỏe của hắn, Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền ngồi ở bên giường, hai mắt nhìn chằm chằm Phác Thế Huân yên bình ngủ, chờ đợi hắn tỉnh lại, nhưng bọn họ khổ sở chờ đợi mấy giờ, Thế Huân. . . . . . vẫn không tỉnh lại.

"Tại sao còn chưa tỉnh?" Biện Bạch Hiền lo lắng hỏi.

"Em đừng lo lắng, vừa rồi bác sĩ nói thân thể của nó còn mệt mỏi, ngủ thêm một chút sẽ tỉnh lại, em hãy chờ một chút, nó sẽ tỉnh lại thôi!" Phác Xán Liệt khoác vai của cậu, để cho cậu an lòng, nhưng lòng của hắn cũng nóng như lửa đốt, vội vàng nhìn Thế Huân .

Tay Biện Bạch Hiền lạnh như băng không khỏi nắm chặt tay hắn, hai mắt lo lắng nhìn Phác Thế Huân ngủ say, trong lòng bắt đầu bất an.

Chẳng lẽ nó cứ ngủ như vậy sao? Chẳng lẽ nó không có cách nào tỉnh lại sao?

Thế Huân. . . . . .

Trong lòng cậu thầm gọi tên bé, sau đó không ngừng ở trong lòng cầu nguyện:

Con nhất định phải tỉnh lại. . . . . . Con nhất định phải tỉnh lại. . . . . . Con nhất định phải tỉnh lại. . . . . .

Chợt!

Phác Thế Huân giống như cảm nhận được những lời cầu nguyện của cậu, lông mi hơi rung động, chân mày hơi cau lại, từ từ mở mắt, mơ hồ nhìn trần nhà, nhìn cha mẹ.

"Thế Huân!" Biện Bạch Hiền kích động gọi tên bé, vội vàng bắt lấy tay bé, hốt hoảng nói, "Thế Huân con đã tỉnh? Con có thấy chỗ nào không thoải mái không? Có khó chịu ở đâu không?"

Phác Thế Huân chớp mắt, tầm mắt từ từ trở nên rõ ràng, bé thấy rõ sự lo lắng trên mặt Biện Bạch Hiền, cũng thấy rõ nước mắt trên mặt cậu.

"Cha. . . . . ." Hắn nhẹ giọng mở miệng, khẽ cau mày nói, "Sao cha lại khóc? Tại . . . . . con sao?"

"Đứa ngốc, cha nào có khóc, cha không khóc, con xem. . . . . . Cha đang cười, cha vẫn luôn đang cười nha!" Biện Bạch Hiền vừa nói, vừa cười.

"Gạt người!" Phác Thế Huân khổ sở.

Rõ ràng trên mặt của cậu vẫn còn nước mắt, hơn nữa cậu khóc là vì bé, nhưng sao cha lại nói không phải còn cố gượng cười thật khó coi. . . . . . Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao bé lại khiến cho cha khóc? Bé không muốn làm cho cha khóc, bé không muốn nhìn thấy nước mắt của cha, nhưng. . . . . . bé lại không ngăn cản được!

"Thế Huân. . . . . ." Phác Xán Liệt đột nhiên nhẹ giọng gọi bé.

Hai mắt Phác Thế Huân từ từ nâng lên, nhìn hắn dịu dàng rồi lại đau lòng.

"Bố!" Hắn đáp lại.

Phác Xán Liệt đưa tay của mình ra, vuốt ve gò má tái nhợt của bé, mỉm cười nói, "Bố với con cùng thề, về sau sẽ chăm sóc tốt cho cha, không để cho cha phải khóc, có được hay không?"

Khóe miệng Phác Thế Huân chợt gợi lên nụ cười nhàn nhạt, vui vẻ nói, "Thật? Bố sẽ thay con chăm sóc cha?"

"Dĩ nhiên!" Phác Xán Liệt trả lời.

"Được, vậy chúng ta ước định!"

"Ngoan!" Phác Xán Liệt xoa nhẹ lên đỉnh đầu của bé.

"Đúng rồi. . . . . ." Phác Thế Huân đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, bé thở hổn hển hai cái, sau đó yếu đuối nói, "Bố, con có chuyện muốn nói cho bố nghe, cha, cha có thể đi ra ngoài một chút không?"

Có chuyện gì sao?

Chân mày Phác Xán Liệt mơ hồ cau lại hạ xuống, trong lòng có loại dự cảm xấu.

Biện Bạch Hiền đồng thời cũng cảm thấy bất an, càng rõ ràng hơn chuyện Phác Thế Huân muốn nói là chuyện gì. Cậu thấp thỏm nhìn khuôn mặt tiều tụy của bé, nhìn bé khe khẽ gật đầu với mình, sau đó mới đáp ứng nói, "Được, vậy cha đi ra ngoài trước, hai người từ từ tán gẫu!"

Cậu nói xong, đứng dậy, hai mắt liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt, sau đó lập tức né tránh, sải bước đi ra khỏi phòng bệnh.

"Rắc rắc!"

Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Phác Xán Liệt ngồi trên ghế, hai mắt dịu dàng nhìn Phác Thế Huân sau đó cười nói, "Con muốn nói gì với bố? Là rất chuyện quan trọng sao? Đến cả cha con cũng không được nghe!"

"Bố, thật ra thì. . . . . . con đã biết!" Phác Thế Huân nhẹ nhàng mở miệng.

"Biết? Con biết cái gì?" Hắn giả bộ không biết gì mỉm cười hỏi.

Phác Thế Huân nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, nghe giọng nói dịu dàng của hắn, trái tim đau đớn. Hắn hiểu được, hắn làm tất cả đều là vì nó, cũng biết hắn làm tất cả đều là muốn cứu nó, nhưng là. . . . . .

"Bố. . . . . ." Hắn chậm rãi lại gọi lại, sau đó hơi cau mày, nhẹ giọng nói, "Bố không phải mất công đi tìm, con sẽ không làm phẫu thuật đâu!"

Phác Xán Liệt nghe được những lời này, nụ cười đột nhiên cứng ngắc.

"Là ai nói cho con? Cha con sao?" Hắn hỏi.

"Là ai nói cho con biết cũng không quan trọng, quan trọng là, con sẽ không tiếp nhận trái tim của người sống, con không muốn làm cho bố vì con mà hại người khác!" chân mày Phác Thế Huân khẽ nhíu lên.

Phác Xán Liệt nhếch miệng cười, sau đó cầm tay bé, nắm chặt, nói, "Thế Huân, những chuyện này con không cần quan tâm, con chỉ cần sống thật khỏe là tốt rồi!"

"Bố. . . . . ."

"Thế Huân con hãy nghe bố nói!" Phác Xán Liệt cắt đứt lời của bé, cười nói, "Bố vốn không phải là người tốt, chỉ là một ác ma giết người không chớp mắt. Con đừng quên bố là người trong hắc đạo, là lão đại của hắc đạo, bố sinh tồn trong thế giới này từ nhỏ, cho nên giết người, hại người, đối với bố mà nói đều là bình thường!"

"Nhưng là. . . . . ."

"Bố hiểu!" Phác Xán Liệt cắt đứt lời của hắn, tiếp tục cười nói, "bố hiểu con rất quan tâm tánh mạng của người khác, bố cũng biết rõ con với cha con đều giống nhau, đều không muốn làm tổn thương người khác, bố biết rõ hai người không muốn sống trong đau khổ, không muốn sống trong tội ác, như vậy. . . . . . hãy để cho bố gánh chịu tất cả đi!"

Hai mắt Phác Thế Huân chợt trợn to, kinh ngạc nhìn hắn.

"Cái gì. . . . . . cha có ý tứ gì?" Bé nghi ngờ hỏi.

"Ý bố chính là để bố gánh chịu hết tội lỗi này, hơn nữa chuyện này vốn là do bố nghĩ ra, cũng là do bố, là bố khư khư cố chấp muốn làm loại chuyện độc ác này, cho nên. . . . . . đây tất cả lỗi toàn bộ đều có một mình bố gánh chịu, con với cha con chỉ cần vui vẻ sống là được . . . . . . Còn sống là tốt rồi!" Phác Xán Liệt đem tất cả tất cả những lời trong lòng mình nói ra, muốn thuyết phục con mình, muốn bảo vệ tính mạng của nó, mà cho dù nó vẫn cố chấp không đồng ý, như vậy. . . . . . Quyết định của hắn cũng sẽ không thay đổi.

Phác Thế Huân nghe lời của hắn, nhìn nụ cười nhàn nhạt cay đắng trên mặt hắn, trong lòng lại rất vui mừng.

Theo như lời bố bé nói thì vị trí của bé trong lòng bố rất lớn, mặc dù phụ tử bọn họ thời gian chung đụng cũng không nhiều, nhưng từ lúc bé biết bố mình bé đã rất thích bố, hơn nữa rất ưa thích, mà bây giờ bố bé cũng rất thích bé, vô cùng thích vô cùng thích bé, cho nên bé cảm thấy thật vui vẻ, có bố có cha yêu thương, có cha Tiểu Lộc thích bé, có bác cả thích. . . . . . Có thể được nhiều người thích như vậy, bé cảm thấy cuộc sống của mình giống như một bầu trời đầy sao, vô cùng hạnh phúc, tựa như bé bây giờ, muốn ngồi dậy cũng không có hơi sức, nói liên tục mấy câu đã cảm thấy rất mệt mỏi.

"Bố!" Bé trở tay cầm tay bố, nhưng là tay của bé quá nhỏ, chỉ có thể nắm được ba ngón tay của bố. Bé nhìn bố, nhìn ánh mắt thương yêu của bố, sau đó bé nhẹ nhàng lắc đầu một cái, lại nói, "Coi như là như vậy, con cũng sẽ không làm giải phẫu!"

Biểu tình của Phác Xán Liệt đột nhiên thay đổi, sau đó mỉm cười nói, "Bố biết rõ rồi !"

Biết?

Phác Thế Huân nhìn khuôn mặt của hắn, hắn cười rất tự nhiên, cười rất dịu dàng, nhưng cũng bởi vì quá tự nhiên, quá dịu dàng, cho nên làm cho lòng của bé vô cùng bất an.

"Bố. . . . . ."

"Con không cần phải nói!" Phác Xán Liệt cắt đứt lời của hắn, nói, "Con vừa mới tỉnh lại, nhất định rất mệt, không bằng con hãy nghỉ ngơi đi, ta bảo cha con vào với con, cha con nhất định có rất nhiều lời muốn nói với con, con chờ một chút!" Phác Xán Liệt nói xong, liền lập tức đứng lên đi ra, không cho bé cơ hội nói chuyện.

Phác Thế Huân nhìn bóng lưng của hắn, chân mày nhíu lại.

Mặc dù trong miệng hắn nói biết rồi, nhưng trong lòng của hắn vẫn muốn làm phẫu thuật cho con trai của mình, bây giờ đã không người nào có thể khuyên được hắn, hắn đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi.

"Bố. . . . . ." Bé nhẹ giọng kêu, khuôn mặt thống khổ u sầu.

. . . . . .

Ngoài cửa phòng bệnh

Biện Bạch Hiền cô đơn đứng ở cửa phòng, trên mặt vô cùng bi thương, cậu vừa dùng khăn lau mặt, lau đi những giọt nước mắt còn sót lại nhưng không thể che giấu đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhiều.

"Rắc rắc!"

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Phác Xán Liệt từ bên trong phòng đi ra, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cậu.

Biện Bạch Hiền cúi mặt, né tránh tầm mắt của hắn.

Phác Xán Liệt đi tới trước mặt cậu, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng hắn lại khẩn trương ôm cậu vào lòng, ôm thật chặt, dùng sức ôm cậu, cảm thụ thân thể mềm mại cùng nhiệt độ ấm áp của cậu.

"Bạch Hiền . . . . ." Hắn nhẹ nhàng nói.

Biện Bạch Hiền trợn to hai mắt, khiếp sợ sửng sốt, bên tai. . . . . . Từ từ truyền đến giọng nói ôn nhu của hắn.

"Anh yêu em. . . . . . Anh thật sự thực vô cùng yêu em, cho nên. . . . . . Tha thứ anh. . . . . . Bất kể anh đã làm sai điều gì chuyện, en đều tha thứ cho anh. . . . . . Em nhất định phải tha thứ anh. . . . . . Được không?"

Biện Bạch Hiền nghe lời của hắn, giọng nói của hắn vô cùng đau đớn, trái tim đột nhiên cũng cảm thấy đau đớn.

Đôi tay từ từ ôm lấy hắn, sau đó từ từ kiễng chân, tiến lại gần hắn, nhẹ giọng nói, "Nếu như anh thật làm như vậy, em nhất định sẽ không tha thứ anh, chỉ là em cũng sẽ không tha thứ cho mình. . . . . . hãy để cho hai chúng ta cùng nhau đau khổ đi!

rMu5q

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro