Chương 167: Thế Huân mất tích?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Khuê lộ ra nụ cười giảo hoạt, hắn cố ý thả chậm tốc độ, khoan thai mà nói, "Nếu như cậu thật có thành ý, tôi nghĩ tôi cũng nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời vừa lòng."

"Được!" Phác Xán Liệt hạ quyết tâm, nhìn chằm chằm hắn nói, "Tôi đáp ứng ông!"

Chung Khuê trên lộ ra vẻ mặt được như ý.

"Chậm đã!"

Thanh âm đột nhiên xuất hiện, khiến Phác Xán Liệt và Chung Khuê cùng nhìn về phía cửa phòng.

Phác Tuấn Miên và Lộc Hàm đồng thời xuất hiện tại cửa, bước nhanh vào, mà thanh âm vừa rồi chính là Phác Tuấn Miên phát ra.

"Tôi không đồng ý, tôi không đồng ý để Phác Xán Liệt nhường vị trí lão đại này!" Phác Tuấn Miên lại lên tiếng, hai mắt không nhìn Phác Xán Liệt, mà là Chung Khuê đứng ở cửa thang máy.

Đã sớm biết ông ta sẽ giở trò, bất quá hắn vốn không muốn hỏi tới, nhưng mỹ nam bên cạnh này dường như không thích ở trong xe làm vận động, cho nên không thể làm gì khác hơn là xuống xe tới xem một chút, thật đúng là không nhìn không biết, vừa nhìn lại bị hù cho giật mình.

Khuôn mặt đắc ý của Chung Khuê biến mất, chân mày nhíu lại nhìn hắn.

Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn bọn họ, bực dọc hỏi, "Hai người làm sao vào được!"

"Chúng tôi nếu như không vào, ngai vàng trùm xã hội đen cao cao tại thượng của anh không phải mất rồi sao, chúng tôi đây chính là cố ý tới cứu anh, anh không thể nói lời cảm ơn, sau đó nhún nhường làm đại lễ với chúng tôi được sao?" Lộc Hàm đúng lý không buông tha người nói, không ngừng châm chọc hắn.

Chân mày Phác Xán Liệt chau lại, hỏa khí dâng trào.

Mà Chung Khuê đứng ở cửa thang máy nhìn gương mặt Lộc Hàm, hốc mắt nhíu chặt lại, nếp nhăn chung quanh mắt cứng lại. Cậu trai này không phải người lần trước đi qua hắn ở thang máy sao? Không phải là cậu trai có đôi mắt nai mà Phác Tuấn Miên tìm sao?

Chợt!

Phác Tuấn Miên chú ý tới ánh mắt của hắn, tiến lên một bước che đi Lộc Hàm, cắt đứt tầm mắt của Chung Khuê.

"Tôi nói này chú Chung, tuổi của chú cũng không nhỏ, coi như tặng vị trí trùm xã hội đen cho chú, chú cũng không ngồi được mấy năm chứ? Hơn nữa vị trí nguyên lão ba đời chú làm thư thái như vậy, hẳn cũng không muốn chỗ ngồi khổ cực kia nữa chứ? Còn có một quan trọng nhất, chú phải nghe rõ cho tôi, Tuyết Minh là người tôi cứu về, tôi chỉ để anh ta ở tạm chỗ chú mà thôi, anh ta cũng không phải người của chú, chú không có quyền tạm giữ anh ta, mặt khác tôi tặng chú một câu nói. . . . . . Đừng làm những việc dư thừa nữa, kết quả chú chỉ lãng phí thì giờ mà thôi!"

Chung Khuê nghe vậy lại càng tức giận.

Quả nhiên không thuyết phục người đàn ông này trước, cho dù lấy được vị trí trùm xã hội đen cũng vô ích. Mục đích của hắn là để cho Phác Xán Liệt ngồi lên chỗ ngồi này, mà không phải mình đi ngồi, nhưng hắn ta lần nào cũng giúp đỡ đứa em trai vô năng này, rốt cuộc là tại sao? Rốt cuộc có biện pháp gì có thể khiến ý chí chiến đấu của hắn ta bốc cháy, có biện pháp gì có thể khiến hắn ta trở mặt thành thù với đứa em trai vô năng này?

Chợt, tầm mắt của hắn nhìn qua thân thể hắn ta, nhìn Lộc Hàm núp ở phía sau, hai mắt trợn to, trong lòng âm thầm vui mừng.

Động tác vừa rồi của hắn ta là muốn ngăn cản tầm mắt hắn nhìn cậu trai này, hắn ta là đang bảo vệ cậu ta, hành động như vậy của hắn ta rất khả nghi rồi, lại cẩn thận suy nghĩ tới lần trước đụng phải hắn ta ở thang máy tiệc rượu của Kim gia, vẻ mặt nóng nảy, ngôn ngữ hốt hoảng của hắn ta, còn có cả bộ dáng tức giận, đều là tâm tình cực kỳ hiếm thấy, chẳng lẽ. . . . . . Cậu trai này. . . . . . Đối với hắn ta mà nói vô cùng quan trọng?

"A. . . . . ." Hắn đột nhiên cười một tiếng.

Phác Tuấn Miên và Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu nụ cười có hàm nghĩa gì.

"Cháu nói không sai, cho dù cậu ta nhường vị trí trùm xã hội đen cho chú, chú cũng không dùng được, kết quả cũng chỉ là lãng phí thì giờ, thật đúng là muốn cám ơn cháu đã nhắc nhở, làm cho chú đại triệt đại ngộ (hiểu được rõ ràng, cặn kẽ). Được rồi, vậy đưa Tuyết Minh cho mấy người, mấy người muốn thế nào thì thế đó đi, tôi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước, mấy người cứ tùy tiện!" Chung Khuê cười nhạt, liền xoay người đi lên lầu.

Phác Tuấn Miên và Phác Xán Liệt cau mày nhìn bóng lưng của hắn ta.

Cái lão hồ ly này cư nhiên thu tay lại hả ? Hắn ta lại muốn giở trò gì rồi sao? Nếu như không phải là lại nghĩ đến kế sách gì tốt hơn, hắn ta vừa rồi cũng sẽ không cười vui vẻ như vậy, nụ cười kia giống như là tìm được bảo bối gì đó, giống như là phát hiện ra chuyện thú vị gì đó. Hắn ta rốt cuộc lại muốn như thế nào?

"Tốt lắm, chuyện cũng giải quyết, hai người cũng không cần nghi thần nghi quỷ nữa, tóm lại bây giờ nguy cơ coi như là giải trừ, chuyện sau này thì sau này nghĩ, bởi vì cái gọi là: binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, không có bước chẳng qua đi ngưỡng cửa, cũng không có vấn đề không giải quyết được, cho nên tổng kết lại chính là một câu nói. . . . . . Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng!" Lộc Hàm đột nhiên trấn an, muốn bình phủ thấp thỏm trong lòng bọn họ.

"Không sai, cưng à em nói rất có lý, tới, phải thưởng cho em!" Phác Tuấn Miên cười hì hì nói xong, liền đưa tới môi mình.

"Anh đi chết đi!" Lộc Hàm một đấm giơ lên, đánh tới mặt của hắn.

Thật may là Phác Tuấn Miên thân thủ bén nhạy, kịp thời lùi đầu về sau, bằng không khuôn mặt đẹp trai mê chết người không đền mạng này của hắn, sẽ phải gặp họa.

"Này, em lại dám đánh mặt anh? Em có biết nếu gương mặt này của anh mà hốc hác, em sẽ bị trời phạt đấy!" Phác Tuấn Miên oán trách.

"Trời phạt? Chuyện cười, em đây là vì dân trừ hại!"

"Cái gì? Trừ hại?"

"Không sai, anh cái tên đại hại trùng (sâu bọ có hại=)))) này, chết sớm mà sớm siêu sinh đi!"

"Em. . . . . ."

Lộc Hàm và Phác Tuấn Miên hai oan gia lại bắt đầu cãi lộn, hơn nữa còn động tay động chân đánh nhau, dĩ nhiên. . . . . . Người thua chỉ có thể là Lộc Hàm sức yếu.

Phác Xán Liệt nhìn bộ dáng hai người bọn họ, trong lòng có loại cảm giác quái dị.

Tại sao hắn ta muốn giúp hắn đây?

Nhiều năm như vậy anh em bọn họ đều thủy hỏa bất dung, đều nhìn đối phương không vừa mắt, nhưng là hắn ta. . . . . . Tại sao. . . . . . ?

Phác Tuấn Miên ý thức được ánh mắt của Phác Xán Liệt, hắn bắt Lộc Hàm, khiến cậu không thể động đậy, sau đó quay đầu bất cần đời cười nói với hắn ta, "Chú đứng ở nơi đó cảm động cái gì đây? Tôi nói cho chú biết, tôi không phải là vì giúp chú mới ra mặt , tôi là vì Thế Huân và Bạch Hiền, ai bảo bọn họ là những người quan trọng nhất trong lòng người tôi thích nhất!"

Nghe được những lời này của hắn, chân mày Phác Xán Liệt chau lên.

Hắn muốn rút lại một chút xíu cảm kích vừa rồi với hắn ta, đối với người đàn ông này, hắn quả nhiên còn là thủy hỏa bất dung.

Hắn đột nhiên bước nhanh, rời khỏi cửa lớn biệt thự, mà lúc bước qua bọn họ, vẫn không quên lạnh lùng nói, "Đừng ở chỗ này ôm ấp nhau nữa, khó coi chết đi được!"

Ôm ấp?

Phác Tuấn Miên và Lộc Hàm trợn to hai mắt, tức giận nhìn hắn.

"Cái tên vong ân phụ nghĩa khốn kiếp, anh đứng lại đó cho tôi, anh nói ai ôm ấp? Chớ đem tôi với loại đàn ông ngu ngốc này nhập làm một!" Lộc Hàm tức giận hét to.

"Cưng à, chúng ta vốn chính là nói chuyện, không cần phải hồ đồ nữa!" Phác Tuấn Miên chết không biết xấu hổ.

"A a a a. . . . . . Tôi đây đời cũng không muốn thấy anh, anh biến đi cho tôi, biến, cút. . . . . ."

"Ha ha ha ha. . . . . ."

※※※

Bệnh viện tư nhân Bạch Vân

Phòng bệnh VIP

Phác Xán Liệt lúc về tới đây, đã là đêm khuya, mà lúc hắn đứng ở cửa phòng bệnh, cũng không có gõ cửa, mà là nhẹ nhàng mở ra, sau đó từ từ khẽ bước vào.

Quả nhiên, giống như hắn nghĩ, hai cha con sau khi hắn đi vẫn nói chuyện phiếm, hàn huyên tới khi Thế Huân mệt mỏi rồi ngủ, sau đó Biện Bạch Hiền ở bên giường nhìn nó, bảo vệ nó, cuối cùng bất tri bất giác ngủ thiếp đi, mà ở trong mộng, nhất định lại mơ thấy gì đó thương tâm, bởi vì ở khóe mắt Biện Bạch Hiền, đang lóe ra nước mắt trong suốt.

Hắn không tiếng động đi tới, hai mắt nhìn một chút sắc mặt tái nhợt của Thế Huân , khẽ nở nụ cười, sau đó lại nhìn nước mắt còn trên mặt Biện Bạch Hiền, không khỏi hơi chau mày.

Vươn tay, nhẹ nhàng lau khóe mắt cậu, sau đó từ từ đến gần bên tai cậu, nhỏ giọng nói, "Đã không sao, Thế Huân được cứu rồi, nó sẽ không chết. . . . . . Đừng khóc, bảo bối của anh. . . . . ."

Lời của hắn thật giống như truyền vào trong mộng của cậu, nước mắt ở khóe mắt Biện Bạch Hiền đột nhiên biến mất, mà khóe miệng từ từ khẽ nâng lên, lộ ra nụ cười an tâm.

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt cậu biến chuyển, khóe miệng cũng chầm chậm nâng lên, sau đó êm ái vươn hai tay của mình, thận trọng ôm lấy cậu, hai mắt lại nhìn Thế Huân một cái, nghĩ đến có thể lập tức phẫu thuật cho nó, hắn cũng không tự giác lộ ra vẻ mặt an tâm, sau đó từ từ xoay người, ôm Biện Bạch Hiền ra khỏi phòng bệnh.

"Cạch!"

Sau khi cửa phòng đóng lại,Thế Huân mới chợt mở hai mắt ra.

Bé nhìn trần nhà trắng như tuyết, chân mày không khỏi nhíu lên. Bên tai nhớ lại lời Phác Xán Liệt vừa nói:

"Đã không sao, Thế Huân được cứu rồi, nó sẽ không chết. . . . . ."

Được cứu rồi?

Đây là ý gì?

Cha đã tìm được trái tim thích hợp với bé rồi sao?

Là trái tim người sống sao?

Bố thật muốn dùng trái tim người sống để phẫu thuật cho bé? Như vậy bố không phải thành hung thủ giết người ư? Bé không phải thành kẻ giết người ư? Chuyện như vậy không thể xảy ra, không thể, không thể. . . . . .

Đột nhiên, bé dùng tận toàn bộ hơi sức chống đỡ thân thể của mình, sau đó thở mạnh mấy hơi, dựt bỏ hết mọi dụng cụ trên người, sau đó kéo thân thể nặng nề, đi từ từ xuống giường, nhưng là mới vừa vặn đi ra hai bước, hai chân lại đột nhiên mềm nhũn, nặng nề ngã xuống đất, bé lại một lần nữa thở hổn hển, sau khi nghỉ ngơi, bò đi tới bên tường, vịn tường đứng lên, sau đó vịn tường từng bước từng bước tới cửa phòng, cẩn thận lắng nghe thanh âm ngoài cửa phòng, sau khi xác định không có ai, mới mở cửa phòng ra ngoài.

Bé muốn đi, bé không cần làm phẫu thuật!

Cha, thật xin lỗi. . . . . .

Bố, thật xin lỗi. . . . . .

Nếu như có kiếp sau, xin cho con lại làm con của hai người, đến lúc đó con nhất định sẽ hảo hảo hiếu thuận hai người, nhưng kiếp này. . . . . . Chỉ có thể đến đây là chấm dứt rồi !

"Cạch!"

Cửa phòng lại một lần nữa đóng lại, bên trong phòng bệnh không có một bóng người, chỉ có một màn xốc xếch trên giường, cùng thanh âm thiết bị nhảy lên rồi dừng lại.

"Tít ——"

. . . . . .

Bên trong phòng bệnh sát vách

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng đặt Biện Bạch Hiền lên giường, thận trọng để hai chân cậu nằm ngang, sau đó kéo chăn đắp ở trên người cậu.

"Ư. . . . . ." Biện Bạch Hiền khẽ ngâm nga, đột nhiên sau đó cau mày lại, thật giống như cơn ác mộng lại tiến vào trong đầu của cậu, bắt đầu sợ hãi nói, "Đừng. . . . . . Đừng. . . . . . Đừng mang Thế Huân đi. . . . . . Trả Thế Huân lại cho tôi, trả Thế Huân lại cho tôi. . . . . . Thế Huân . . . . . . Thế Huân . . . . . . Thế Huân . . . . . ."

Phác Xán Liệt vội vàng bắt lấy hai tay cậu, áp chế thân thể cậu không di chuyển, sau đó ở bên tai cậu nói, "Không có chuyện gì, không có chuyện gì. . . . . . Thế Huân không có việc gì, nó không có việc gì, chỉ là cơn ác mộng mà thôi, chỉ là cơn ác mộng mà thôi, không có chuyện gì, không có chuyện gì. . . . . . Không có sao. . . . . ."

"A ——" Biện Bạch Hiền sợ hãi kêu lên rồi từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, cái trán tràn đầy mồ hôi hột lạnh như băng, hơi thở rối loạn.

Khi cậu thấy Phác Xán Liệt thì đột nhiên ôm hắn, ôm thật chặt.

"Thật là đáng sợ. . . . . . Em nằm mơ thấy Thế Huân nó. . . . . . Nó. . . . . .Nó . . . . ." Cái chữ chết này, cậu vẫn không cách nào nói ra khỏi miệng.

"Thế Huân không có việc gì!" Phác Xán Liệt cũng ôm chặt cậu trong ngực mình, sau đó nhẹ giọng nói, "Thế Huân nó không có việc gì, anh đã tìm được trái tim thích hợp , ngày mốt chúng ta làm phẫu thuật cho nó!"

Tìm được?

Biện Bạch Hiền đột nhiên trừng lớn hai mắt, đẩy hắn ra, thoát khỏi lồng ngực hắn.

Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn cậu.

"Anh vừa mới nói, đã tìm được? Tìm được trái tim? Là. . . . . Người sống?" Biện Bạch Hiền hốt hoảng hỏi.

"Đúng vậy!" Phác Xán Liệt không có giấu diếm trả lời.

Trong lòng Biện Bạch Hiền "ầm" một tiếng vang thật lớn, lỗ tai bắt đầu kêu lên.

"Anh ta là ai? Anh ta tên là gì?" Cậu chợt hỏi, thanh âm bắt đầu phát run.

"Cậu ta tên là Tuyết Minh!" Phác Xán Liệt trả lời.

"Tuyết Minh. . . . . . Tuyết Minh. . . . . . Tuyết Minh. . . . . ." Biện Bạch Hiền không ngừng lặp lại cái tên này, khắc thật sâu hai chữ này ở trong lòng của mình, nhưng cậu càng gọi cái tên này, trong lòng lại càng cảm thấy bất an.

Dùng trái tim người sống đi cứu Thế Huân , mặc dù Thế Huân có thể tiếp tục sống, nhưng là bọn họ đồng nghĩa với giết một người, giết một người vô tội. Làm như vậy đúng không? Không. . . . . . Cậu đã quyết định rồi, cậu muốn cùng hắn đeo tội nghiệt này, vì cứu con trai mình, cậu . . . . . Cậu. . . . . . Cậu. . . . . .

Biện Bạch Hiền nắm chặt tay, nhắm chặt hai mắt.

"Làm sao bây giờ? Em không muốn làm chuyện tàn nhẫn như vậy, em không muốn như vậy, đây là chuyện phạm pháp, đây là chuyện sai trái, nhưng Thế Huân . . . . . . Vì Thế Huân , em không thể không làm như vậy, nhưng mà em lại thật sợ hãi, thiện lương của em khó chịu, em nên làm cái gì? Em nên làm cái gì? Em rốt cuộc làm như vậy có đúng không? Em rốt cuộc. . . . . . Phải làm sao?" Cậu hốt hoảng nói, sắc mặt thay đổi trắng bệch, cảm giác sợ hãi không ngừng đánh thẳng vào trái tim của cậu, khiến cậu càng lúc càng bất an.

Phác Xán Liệt lập tức ôm chặt cậu, ôm chặt lấy.

"Em đừng nghĩ gì cả, đây tất cả đều không phải là lỗi của em, toàn bộ chuyện này đều là lỗi của anh, là lỗi một mình anh, hơn nữa đây là đứa bé kia tự nguyện giao trái tim cho Thế Huân , là nó tự nguyện, em đừng tự trách mình. . . . . ."

Tự nguyện?

Đứa bé kia?

Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn hắn, chất vấn nói, "Đây là ý gì? Đứa bé kia là tự nguyện? Những lời này là có ý tứ gì? Tuyết Minh còn là đứa bé sao? Cậu bé tại sao lại tự nguyện giao trái tim cho Thế Huân ? Anh uy hiếp cậu bé sao? Là anh uy hiếp cậu bé đó hả?"

"Anh không có uy hiếp cậu bé!"

"Vậy cậu bé làm sao lại tự nguyện tặng trái tim mình cho người khác? Nếu như cậu bé còn là trẻ con, vậy không khả năng sẽ muốn chết!"

"Đúng, ban đầu anh muốn uy hiếp nó, hơn nữa anh còn nghĩ nếu nó không đồng ý, anh liền đánh ngất nó đưa đến đây mạnh mẽ để nó phẫu thuật đổi tim với Thế Huân , nhưng đứa bé kia nó thật sự tự nguyện, là nó dùng ba chuyện để trao đổi với anh!" Phác Xán Liệt nghiêm túc nói, hai mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của cậu, để cho cậu nhìn mình, để cho cậu tin tưởng mình.

Biện Bạch Hiền nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, cau mày, nói, "Ba chuyện?"

"Đúng, nó dùng ba chuyện để giao dịch với anh, nó thật sự là tự nguyện!" Phác Xán Liệt thanh âm dịu lại.

"Cậu bé tại sao muốn tự nguyện dâng ra trái tim của mình đây? Cậu bé nói ba chuyện, là chuyện gì?" Biện Bạch Hiền nghi ngờ hỏi.

"Thật ra thì gia đình họ vào một năm trước bị người cả đêm giết sạch, nó và em gái may mắn chạy thoát, nó hi vọng anh làm chuyện thứ nhất, chính là tìm được người đã giết cả nhà nó, thay cả nhà của nó báo thù, mà chuyện thứ hai chính là để cho anh chăm sóc em gái của nó, trị hết bệnh của em gái nó, mà chuyện thứ ba, chính là đợi khi em gái nó hết bệnh rồi, để cho cô bé chính miệng nói ra tâm nguyện của mình!" Phác Xán Liệt đem lời Tuyết Minh nói lại cho cậu, không có nửa điểm thêm dầu thêm mỡ.

Biện Bạch Hiền nghe Phác Xán Liệt nói, nhìn đôi mắt hắn, cậu tin tưởng hắn sẽ không lừa gạt cậu, nhưng là tuy vậy, lòng của cậu vẫn rất bất an, vẫn là rất khó chịu.

"Em có thể trông thấy đứa bé kia không? Em muốn tự mình nói chuyện với nó một chút!" Cậu chợt nói.

"Nó nói muốn anh cho nó một ngày bồi bồi em gái nó, chờ sáng ngày mốt em có thể thấy nó, đến lúc đó em lại tán gẫu với nó!"

"Được!" Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng ứng tiếng.

"Cộc cộc cộc. . . . . . Cộc cộc cộc. . . . . ." Cửa phòng đột nhiên dồn dập vang lên, đồng thời truyền đến thanh âm hốt hoảng của Bạch Trú, "Bạch Hiền, không xong, mở cửa nhanh, không thấy Thế Huân đâu cả!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro