Chương 188: "Nếu anh có phụ nữ bên ngoài, em có ghen không? "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em không ghen đâu, em chỉ thiến anh thôi!! =)))))))


"Con gái ngốc. . . . . ." Hạ Mộ Phong ôm con gái bảo bối, đau lòng đến rơi nước mắt.

Mà lúc này, Kim Vân Sơn và Kim Mạc Lệ vội vội vàng vàng đuổi theo, nhìn cha con bọn họ ngồi dưới đất ôm chặt nhau đều cùng nhíu mày, thở dài trong lòng.

Hạ Mộ Phong ngẩng đầu nhìn hai người, nhìn vẻ mệt mỏi trên gương mặt bọn họ, cũng không có nói gì thêm, chỉ là từ từ đỡ con gái dậy, khẽ nói, "Thủy Ngưng, chúng ta về nhà thôi!"

Hạ Thủy Ngưng gật đầu, bước theo chân ba tới cổng bệnh viện.

"Thủy Ngưng. . . . . ." Kim Vân Sơn nhìn bóng lưng bọn họ, khẽ kêu lên, nhưng chỉ là một tiếng, cũng không có lời nào thêm.

Chuyện đến tình trạng này, ông thật sự là không ngờ tới, nhưng xem ra, Hạ Thủy Ngưng có thể sẽ không làm con dâu Kim gia nữa, đứa nhỏ này thật đã tận lực, mà ông cho dù có mưu kế gì, cũng sẽ không đi tìm cô, ông không muốn tổn thương cô bé này.

"Haizz. . . . . ." Ông thở dài, tâm phiền ý loạn.

Hiện tại ông phải làm thế nào mới tốt đây?

Nếu mặc kệ Chung Nhân tùy ý nó, như vậy nó phải cần bao lâu để vượt qua đau đớn do bị Biện Bạch Hiền cự tuyệt?? Nó cố chấp như vậy, còn có thể thích cô gái nào khác nữa ư?? Nó có thể lập gia đình sao? Nếu như nó cứ cô độc cả đời, vậy Kim gia giờ phải làm sao? Thật muốn không người kế tục ư?

Không. . . . . . Không được. . . . . . Không thể như vậy. . . . . .

Kim Mạc Lệ đứng bên cạnh quay lại nhìn khuôn mặt u sầu của ông, trong lòng đại khái đã đoán được bảy tám phần ý nghĩ của ông, bà sẽ không để ông lại làm ẩu làm càn với con trai nữa, ít nhất, bà sẽ không để cho chuyện hôm nay lại xảy ra một lần nữa, bà không chịu đựng nổi đả kích như vậy.

※※※

Ba ngày sau

Biệt thự Phác gia

Mấy ngày này Biện Bạch Hiền ở nhà rảnh rỗi đến siêu cấp nhàm chán, mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, trừ ngủ chính là ăn, nói dễ nghe thì gọi là cuộc sống không buồn không lo, nhưng là nói không dễ nghe, thì cuộc sống của cậu có thể so sánh với heo. Cho nên trong cuộc sống cực kỳ là nhàn nhã này, cậu vì mình tìm được một niềm vui thú duy nhất, đó chính là mỗi ngày ba bữa cơm, cậu tự mình xuống bếp, hoàn toàn trở thành một người nội trợ, trực tiếp làm cho đầu bếp cao cấp trong nhà thất nghiệp.

Sáng sớm

Cậu như thường lệ rời giường thật sớm chuẩn bị bữa sáng, hạnh phúc ở trong phòng bếp làm bữa sáng cho con trai với con gái bảo bối, thuận tiện cũng phần cho gã hỗn đản kia, dĩ nhiên, chỉ là thuận tiện mà thôi. . . . . .

Phòng ngủ chính

Phác Xán Liệt mệt mỏi ngủ trên giường lớn, tối ngày hôm qua lại thức cả đêm, sáu giờ sáng mới về tới nhà, mà cuộc sống như thế đại khái còn phải duy trì nửa tháng trở lên, bởi vì chuyện hợp nhất công ty thật sự là rất rất nhiều, nhiều đến mức hắn hận không thể tạo ra một bản thể giống như đúc mình.

"Reng reng reng. . . . . . Reng reng reng. . . . . ."

Chuông điện thoại di động khó chịu vang lên, Phác Xán Liệt nhăn đầu lông mày, hoàn toàn không muốn mở hai mắt ra.

"Reng reng reng. . . . . . Reng reng reng. . . . . ."

Hắn khó chịu nghe cái thanh âm ầm ĩ này, cánh tay dài với tới đầu giường, sau đó mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại đặt ở đầu, nhìn cũng không có nhìn liền trực tiếp nhận điện thoại, đặt ở bên tai, mệt mỏi "nghe" một tiếng.

"Là Phác Xán Liệt tiên sinh sao?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói dễ nghe của phụ nữ.

"Cô là ai?" Phác Xán Liệt nhắm mắt lại hỏi.

"Tôi là Hạ Thủy Ngưng!"

Hạ Thủy Ngưng

Không phải là hôn thê của Kim Chung Nhân sao?

Hai mắt Phác Xán Liệt đột nhiên mở ra, ngồi bật dậy, mặt cũng nghiêm túc, lạnh lùng nói, "Cô gọi cho tôi có chuyện gì?"

"Thật xin lỗi, sớm như vậy đã quấy rầy anh, nhưng bởi vì tôi không có số điện thoại của cậu ấy, cho nên không thể làm gì khác hơn là tìm trong nhật ký trò chuyện, gọi cho anh!"

"Cậu ấy? Phác Xán Liệt nghi hoặc nhíu mày, sau đó có chút bất mãn nói, "Cô nói Bạch Hiền?"

"Ừ!"

"Cô tìm cậu ấy làm gì? Còn muốn lợi dụng cậu ấy sao?" Phác Xán Liệt tức giận vừa nói, vừa nghĩ tới lần trước lúc cô ta bệnh nặng lợi dụng cậu ấy, hắn liền một bụng đầy hỏa khí.

"Không, lần này tôi có chuyện rất quang trọng muốn nói với cậu ấy,có thể . . . . . . Để cậu ấy nghe điện thoại được không?" Thanh âm Hạ Thủy Ngưng có chút chần chừ nhưng lại thật nghiêm túc.

"Nếu như tôi nói không được?" Hắn tà ác nhếch miệng.

". . . . ." Trong điện thoại liền trầm mặc, sau một hồi mới chậm chạp truyền ra thanh âm của Hạ Thủy Ngưng, "Xin anh đấy, xin để cậu ấy nghe điện thoại được không? Tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu ấy!"

"Thật sự? Quan trọng thế sao? Vậy cứ nói với tôi đi, tôi sẽ chuyển lời giúp cô!"

"Cái này. . . . . ."

"Như thế nào? Tôi không thể nghe được sao?"

". . . . . " Hạ Thủy Ngưng trầm mặc khó xử.

Đôi mắt Phác Xán Liệt trở nên lãnh liệt, suy đoán nói, "Chẳng lẽ là chuyện về Kim Chung Nhân?"

". . . . . " Trong điện thoại lại trầm mặc thật lâu.

"Ha. . . . . ." Phác Xán Liệt giễu cợt, sau đó nói, "Xem ra, tôi đoán không sai!"

"Phác tổng,tôi xin anh, để tôi nói chuyện với cậu ấy mấy câu thôi, tôi thề với anh, lần này tôi tuyệt đối không lợi dụng cậu ấy, tôi chỉ là. . . . . . " Hạ Thủy Ngưng ngừng lại.

"Chỉ là cái gì?" Phác Xán Liệt hỏi tới.

"Chỉ là. . . . . Chỉ là . . . . . "

"Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu như cô nói với tôi, tôi sẽ suy nghĩ việc giúp cô chuyển lời lại, nhưng nếu cô không nói, vậy. . . . . . Cả đời này cô cũng đừng mong thấy Bạch Hiền, tôi sẽ không để loại phụ nữ nguy hiểm như cô lại làm tổn thương cậu ấy!" Phác Xán Liệt lạnh lùng nói, đồng thời uy hiếp cô ta.

Hạ Thủy Ngưng nghe được lời hắn, lại chần chờ thêm một lúc, sau đó mới chậm chạp mở miệng thỏa hiệp, "Kỳ thật . . . . . ba ngày trước anh Nhân phải nhập viện, tôi nghe bác gái nói anh ấy ba ngày nay vẫn không ăn không uống, ngay cả một câu cũng không nói với ai, thế nên. . . . . . Tôi muốn nhờ Biện thiếu gia tới xem anh ấy, khuyên nhủ anh ấy, để anh ấy ăn chút gì đó!"

Kim Chung Nhân nhập viện?

Phác Xán Liệt cau mày, khó chịu bắt đầu ăn dấm chua. =)))))))))))

"Sống chết của anh ta thì có quan hệ gì với Bạch Hiền, cô không phải vị hôn thê của anh ta sao? Cô sao không đi khuyên anh ta đi? Đừng có làm phiền người của tôi!"

"Tôi đúng là hôn thê của anh ấy, nhưng anh ấy sẽ không nghe tôi, hơn nữa. . . . . . Chúng tôi sắp giải trừ hôn ước rồi!"

Giải trừ hôn ước?

Chuyện phiền phức thật đúng là nhiều.

Phác Xán Liệt lộ ra vẻ mặt phiền não, lạnh lùng nói, "Chuyện của các người tôi không muốn hỏi nhiều, sống chết của các người tôi cũng không muốn biết, phải xem tâm tình đã, nếu tâm tình tôi tốt, có lẽ sẽ thay cô chuyển lời, cứ như vậy đi, đừng gọi tới nữa!"

Hắn phiền não nói, liền cúp điện thoại.

"Haizz. . . . . ." Hắn bực bội thở dài, mỏi mệt lại nằm xuống.

Có nên nói chuyện này cho Biện Bạch Hiền không đây? Nói thật, hắn một chút cũng không muốn nói, nhưng vừa rồi nghe Hạ Thủy Ngưng nói anh ta ba ngày cũng không có ăn, cứ theo đà này, nhỡ thật sự chết đói, vậy Biện Bạch Hiền nhất định sẽ hận chết hắn, nhưng nếu nói với cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ lập tức chạy nhanh tới bệnh viện, hơn nữa vừa rồi Hạ Thủy Ngưng còn nói bọn họ sắp giải trừ hôn ước rồi, nhỡ cái tên Kim Chung Nhân kia lại có chủ ý tới Biện Bạch Hiền, vậy hắn không phải là tiền mất tật mang sao? Haizz. . . . . . Thật phiền, tại sao hết lần này tới lần khác ngay lúc hắn bận rộn nhất lại cho hắn phiền phức đây? Còn ngại hắn không đủ phiền lòng đấy sao?

Hắn cau mày lại ngồi dậy, vừa bước xuống giường, vừa lớn tiếng kêu một tiếng, "Diệc Phàm!"

"Cạch!" Cửa phòng mở ra, Diệc Phàm đứng ngay đó.

Anh ta trước là cúi gập người chín mươi độ, sau đó máy móc nói, "Đại ca, anh có gì phân phó?"

Phác Xán Liệt vừa cởi áo ngủ xuống, vừa bước tới phòng tắm, nói, "Chuyện tôi lần trước bảo anh điều tra, anh tra thế nào rồi? Có kết quả sao chưa?" Hắn vừa nói, vừa kéo cửa phòng tắm ra, nhưng không có đóng kín, trực tiếp đứng dưới vòi nước lạnh tẩy rửa thân thể, muốn làm vẻ măt mệt mỏi của mình tỉnh táo lại.

Diệc Phàm đi tới cửa phòng tắm, trả lời, "Thưa đại ca, đã có kết quả!"

"Nói!" Phác Xán Liệt lạnh giọng ra lệnh.

"Vâng!" Diệc Phàm lĩnh mệnh, sau đó đem tài liệu đã nhớ trong đầu, thuần thục nói ra, "Ba tháng trước, Kim Chung Nhân vốn là muốn từ bỏ mọi thứ, thậm chí không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với Kim gia, cũng muốn cùng phu nhân đi Anh quốc, tuy nhiên một ngày trước đó lại bị Kim Vân Sơn ngăn cản, từ đó trở đi quan hệ của hai cha con bắt đầu rạn nứt, sau đó một tháng, Kim Vân Sơn lợi dụng phu nhân bức bách Kim Chung Nhân, muốn anh ta đáp ứng cưới Hạ Thủy Ngưng làm vợ, sau lại lợi dụng thiếu phu nhân, khiến anh ta xuất hiện ở tiệc đính hôn, mà ba ngày trước, Kim Vân Sơn bỏ thuốc vào đồ ăn của Kim Hiên, muốn để cho Chung Nhân biết điều đi vào khuôn khổ, phát sinh quan hệ với Hạ Thủy Ngưng, nhưng cuối cùng Chung Nhân dù chết cũng không khuất phục, đập đầu vào vách tường, làm cho xương sọ anh ta bị nứt, não cũng bị chấn động nhỏ, thế nên bây giờ vẫn còn ở bệnh viện, hơn nữa tôi còn tra được anh ta gần đây điều tra chuyện tài vụ lưu động trong tập đoàn Kim thị, còn cùng một số người trong tập đoàn tiếp xúc, âm thầm sáng lập mấy công ty giấu tên, có thể là muốn lấy hết xí nghiệm Kim thị, cho nên tôi cho là việc anh ta tìm đến đại ca hợp tác, hẳn là nghiêm túc!"

Phác Xán Liệt nghe xong, tắt vòi hoa sen, vừa bước ra khỏi phòng tắm, vừa tà ác nhếch miệng, khẽ cười.

Diệc Phàm vội vàng đi vào phòng tắm cầm lấy khăn tắm, sau đó bước ra, dùng khăn tắm lau nước trên người Phác Xán Liệt, đi tới tủ treo quần áo, lấy ra một bộ âu phục màu đen, mặc vào.

Phác Xán Liệt đứng ở trước gương nhìn bản thân, sau đó đột nhiên cười nói, "Diệc Phàm, tôi hỏi anh, nếu tình địch anh ngã bệnh, mà vị hôn thê của tình địch lại gọi điện tới tìm anh, bảo người của anh tới chăm sóc tình địch của anh, anh sẽ trả lời cô ta thế nào?"

Diệc Phàm nghiêm túc tự hỏi lời của hắn, sau đó lạnh lùng trả lời, "Tôi sẽ không đáp ứng!"

"Tại sao?" Phác Xán Liệt hỏi.

"Bởi vì người kia chết hay sống, không có bất cứ quan hệ nào với tôi, hơn nữa nếu như anh ta bệnh chết, vậy đối với tôi là trăm lợi mà không có một hại!"

"Ừ. . . . . ." Phác Xán Liệt vừa gật đầu, vừa tỏ vẻ đồng ý, nhưng hắn lại bỗng giễu cợt, "Nhìn như vậy không sai, nhưng là anh có nghĩ tới hay không, nếu như bị người của anh biết anh tàn nhẫn, máu lạnh như vậy, người ấy sẽ nhìn anh thế nào?Người ấy sẽ tha thứ cho anh sao?"

"Cái này. . . . . ."

"A. . . . . . Xem ra hỏi một người chưa từng biết tới tình yêu, chắc sẽ không hỏi được kết quả gì, đúng rồi, tuổi của anh cũng không nhỏ, nên đi tìm một người thật sự yêu thương thôi, mỗi ngày chỉ muốn đánh đánh giết giết, cứ như vậy chắc sẽ chẳng biết tới hạnh phúc!" Phác Xán Liệt vừa nói, vừa bước tới cửa phòng.

Diệc Phàm khiếp sợ nhìn hắn!

Đại ca sao lại nói ra lời như thế? Hắn không phải là luôn luôn cho rằng người trong hắc đạo không thể thật lòng sao? Nhưng hắn vừa mới bảo đi tìm người thật lòng yêu thương, đừng có mỗi ngày chỉ muốn đánh đánh giết giết? Còn nói cái gì hạnh phúc? Hắn. . . . . . Đây là tại sao?

"Đúng rồi, thiếu phu nhân đâu?" Phác Xán Liệt bỗng dừng lại.

"Thiếu phu nhân ở phòng bếp chuẩn bị bữa ăn sáng!" Diệc Phàm lập tức hoàn hồn lại trả lời.

"Ồ, như vậy a. . . . . ." Hắn cảm thán nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười hạnh phúc, sau đó hờ hững quay đầu nhìn hắn ta nói, "Anh còn ngẩn người ra đó làm gì? Còn không qua đây mở cửa!"

"A. . . . . . Vâng!" Diệc Phàm lập tức bước tới mở cửa phòng ra, đồng thời cúi đầu.

Phác Xán Liệt tâm tình thật tốt bước ra khỏi phòng, trực tới phòng ăn lầu một.

. . . . . .

Bên trong phòng ăn lầu một

Biện Bạch Hiền bày bữa sáng thịnh soạn trên bàn, sau đó thỏa mãn mỉm cười, vui vẻ cởi tạp dề trên người xuống, muốn đi gọi Thế Huân cùng Tuyết Lê ăn cơm, nhưng. . . . . .

"Cạch" một tiếng, hai cánh cửa đột nhiên mở ra, Phác Xán Liệt mặc một thân âu phục màu đen anh tuấn bước vào, đồng thời mỉm cười nhìn cậu.

"Buổi sáng tốt lành!" Hắn mỉm cười nói, liền đi tới bên cạnh cậu.

Biện Bạch Hiền có chút kinh ngạc nhìn hắn, giật mình nói, "Sao anh dậy sớm vậy? Không phải mới vừa ngủ thôi sao?"

Phác Xán Liệt khẽ kéo hông cậu, nhẹ nhàng hôn lên má cậu, cười nói, "Bởi vì có phụ nữ gọi điện cho anh, cho nên anh liền vội vội vàng vàng thức dậy!"

Phụ nữ?

Sắc mặt Biện Bạch Hiền bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi, nhưng cậu vẫn ra vẻ bình tĩnh nói, "Phụ nữ gì?"

"Phụ nữ chính là phụ nữ, còn có thể là phụ nữ gì!" Phác Xán Liệt cố ý trêu cợt cậu.

Sắc mặt Biện Bạch Hiền lại càng thêm khó coi, nhưng cậu không có trực tiếp chất vấn, mà là hờn dỗi quay đầu trở lại, nặng nề chỉ nói một chữ, "Ồ!"

Ồ?

Vậy thôi?

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt cậu giống như tức giận, cười tiếp tục trêu cợt, "Em không muốn biết người phụ nữ kia là ai sao?"

"Không muốn!" Biện Bạch Hiền trả lời.

"Em thật không muốn biết?" Hắn hỏi lại.

"Thật không muốn, vô cùng không muốn, anh không cần phải cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế với em, em nói không muốn chính là không muốn!" Biện Bạch Hiền vô cùng khẳng định, hơn nữa còn là tràn đầy oán khí.

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt tức giận của cậu, đột nhiên cảm giác được vô cùng thú vị, khóe miệng cười tà, tiếp tục trêu cợt cậu.

"Em tức giận?" Hắn hỏi.

"Không có!"

"Em ghen?"

"Không có!"

"Em rất muốn hỏi anh người phụ nữ kia là ai, em rất muốn biết người phụ kia tên là gì, đồng thời em cũng rất muốn biết quan hệ của anh với người phụ nữ kia là thế nào. . . . . . Có đúng hay không?" Hắn hỏi liền ba vấn đề.

Biện Bạch Hiền nghe thấy hắn cố ý trêu cợt, bỗng nhiên xoay người, nghiêm trang đối mặt với hắn, lạnh lùng nói, "Em mặc kệ anh!"

Nói xong, cậu liền lướt qua hắn, muốn đi gọi Thế Huân với Tuyết Lê ăn sáng.

Phác Xán Liệt ngốc lăng đứng ở tại chỗ, vẻ mặt thất vọng.

Cậu vừa mới nói mặc kệ hắn? Cậu ấy không tức giận không ăn giấm không nóng nảy sao?

"Này! Chờ một chút!" Hắn vội vàng đuổi theo, bắt lấy tay cậu nói, "Nếu anh thật cùng người phụ nữ khác mập mờ lui tới, em cũng không tức giận sao?"

"Anh là nói nếu như, vậy thì nói rõ là không có, em việc gì phải có!"

"Nhưng nhỡ anh thật sự có!"

"Nhỡ . . . . . Thật sự có!" Biện Bạch Hiền nghi ngờ lặp lại.

"Không sai, nhỡ bên ngoài anh thật sự có người phụ nữ khác, em có tức giận không? Có ghen không? Có nóng nảy không?" Phác Xán Liệt hăng hái bừng bừng hỏi, vội vàng muốn nghe được đáp án từ cậu.

Nhưng Biện Bạch Hiền lại nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười cực kỳ xinh đẹp, sau đó cậu kiễng chân mập mờ từ từ nhích tới gần bên tai hắn, nhỏ giọng mềm mại đáng yêu nói, "Nếu anh thật dám ở bên ngoài có những người phụ nữ khác, như vậy em trước hết sẽ thiến anh, giết anh, cuối cùng em sẽ tự sát!"

Nghe xong lời cậu, lưng Phác Xán Liệt lần đầu tiên có loại cảm giác lạnh cả người.

"Ha ha ha. . . . . . Quả nhiên độc nhất vẫn là lòng dạ độc chiếm Biện Bạch Hiền em a!" Hắn cười khan cảm thán.

"Anh biết là tốt rồi, cho nên anh vẫn nên biết điều một chút bảo vệ trinh tiết của mình, ngàn vạn lần đừng có đi ra ngoài lêu lổng, biết không?" Biện Bạch Hiền nham hiểm, hoàn toàn là tư thái của một hoàng đế.

Phác Xán Liệt không nghĩ tới mình vui vẻ trêu chọc người khác, nhưng kết quả lại bị người ta vui vẻ trêu cợt lại, nhưng mà biết cậu ấy quan tâm mình như vậy, hắn vẫn có chút thỏa mãn nho nhỏ. . . . . . Cho nên cũng là một loại "hoạ phúc khôn lường. Làm sao biết không phải là phúc" đây?


Phác Xán Liệt định cho Bạch Hiền ăn dấm chua nhưng mà thất bại rồi, bảo vệ " gậy gỗ" của anh đi là vừa nhé =)))))

Buổi tối ngủ ngon nha~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro